☆Editor: Thủy Nhược Lam
Loại cảm giác này so với xem phim kinh dị còn đáng sợ hơn vạn lần.
Tôi thử dùng thái độ hợp lý để giải thích cho hành động của Caledon Hockley, lần đầu tiên gặp mặt tôi đụng phải anh thiếu chút nữa thì chảy máu, lần thứ hai gặp mặt chính là bắt kẻ trộm. Sau đó liên tiếp xảy ra các chuyện tôi không tốt, anh ta cũng chả khá hơn, hai chúng tôi không có trở thành cừu địch đã xem như một chuyện thật thần kỳ rồi.
Mà hiện tại, anh ta thế nhưng mặt ôn nhu đút cho tôi ăn, luôn luôn đút tới mức mặt tôi xanh tím lại, anh còn hận không thể úp cả cái mâm lên mặt tôi, chỉ sợ tôi ăn không đủ no. Chẳng lẽ anh nghĩ ra được biện pháp nào ác độc để trừng phạt tôi, đương nhiên tôi càng nguyện ý tin tưởng là vì do tôi kéo anh trở về từ trong tay thần chết, cho nên anh trở nên tốt bụng như vậy, nếu anh không trói lấy tôi, tôi gần như thuyết phục xong bản thân.
Đợi đến khi thu thập xong mọi thứ, anh còn ngồi trên ghế dựa cạnh đầu giường, một bộ nhàm chán cầu tán gẫu. Tôi một chút cũng không muốn đi nghiên cứu biểu cảm của người hầu gái khi vào thu dọn đồ.
"Em còn nhớ rõ, em là người nước nào không? Ireland?" hai tay anh giao nhau, đặt ở dưới cằm, sau đó nâng khóe miệng, nở nụ cười vừa thân thiết lại đúng mực.
Mặt nạ xã giao thật hoàn hảo, tôi ngẩng đầu nhìn dây thừng trên cổ tay, nếu buộc một đêm chỉ sợ sẽ hỏng tay.
"Tôi nhớ được Ireland, địa phương kia tương đối... Ừm, cằn cỗi." Anh một chút cũng không chịu ảnh hưởng từ thái độ hờ hững của tôi, tiếp tục lấy tư thái ôn nhu "Bác học" thử khơi thông với tôi.
"Anh nói thế nào thì là thế ấy." Tôi vô tình trả lời, với tôi mà nói, đến từ nơi nào không có ý nghĩa gì, đời người quan trọng nhất là bước nhanh về phía trước, tôi chỉ cần biết rằng nơi mình muốn đến là được rồi.
Cal bị thái độ không hợp tác của tôi nghẹn một chút, tươi cười trên mặt trong nháy mắt biến mất, đương nhiên rất nhanh anh thu lại biểu cảm không vui trên mặt, tiếp tục duy trì tốt phong độ thân sĩ của mình, lại lộ ra nụ cười giả mù mưa xa, "Vậy em có còn nhớ cha mẹ mình là ai không?"
"Mất trí nhớ." Tôi vô tình trả lời, dù sao hiện tại cũng không có chuyện gì, nằm ở trên giường cũng không có cách nào nghĩ ra kế hoạch để chiếc thuyền này dừng lại. Nếu người này không có người tán gẫu, thì tôi cũng không ngại có một người nói bên cạnh.
"Mất trí nhớ." Anh không tin cười một chút, anh mí mắt rũ xuống, ngón tay giao nhau chạm nhẹ lên cằm, xác nhận lại nói: "Mất trí nhớ, ừm, em không muốn nói với tôi đi."
Cho dù là giết thời gian, tôi càng hi vọng có một người có khiếu hài hước tâm sự đề tài mình thích. Mà không phải tên này, chưa nói được ba câu thì tức giận hai lần.
"Đúng, tôi không muốn nói cho anh." Tôi cong ánh mắt lên, nở ra nụ cười rộng lượng mà nhiệt tình nói với anh.
Cal ngẩn người, hình như chưa từng có người nào dám nói như thế với anh, làm cho anh trong lúc nhất thời không thể lí giải được tôi đang nói cái gì. Sau đó anh đột nhiên lộ ra tươi cười bất đắc dĩ, không biết làm gì nói: "Còn chuyện khác? Em biết khiêu vũ, ngoại trừ "Chức nghiệp", này em có còn dùng khiêu vũ để kiếm tiền?"
Cái loại chức nghiệp này? Nếu không là biết anh đặc chỉ là ăn cắp, tôi còn tưởng rằng đây là khách làng chơi nói chuyện chứ.
Tôi động ngón tay, đầu ngón tay vẽ trong không khí."Phải, khiêu vũ để kiếm tiền." Có thể là dùng xong cơm nước nên rất nhàm chán, cho nên Caledon Hockley mới cần kéo một người nào đó tán gẫu cùng anh, nếu mọi người đều cùng nhàm chán, như vậy thắp một ngọn nến mở hội nghị thâu đêm vậy.
"Ai cho em đi học khiêu vũ, em khiêu vũ như thế nào vậy?" Anh hình như nhớ đến chuyện gì rất tồi tệ, còn giơ tay vuốt mặt, sau đó rút một điếu thuốc, hung hăng hít một hơi.
Người này nghiện thuốc lá thật sự rất lâu, cho dù năm hai chín không có nguy cơ tài chính thì cũng bị ung thư phổi xong đời.
Khiêu vũ như thế nào? Khiêu vũ còn ngại ánh mắt người khác? Tôi khụt khịt mũi, ý đồ xem nhẹ làn khói từ điếu thuốc, sau đó không mặn không nhạt nói: "Không ai, hứng thú mà thôi."
"Hứng thú?" Anh cao giọng lặp lại, cảm giác phiền chán biến thành tức giận, sau đó Cal giận dữ mỉm cười, điếu thuốc kẹp trên ngón tay, anh không thể tin nghiêng đầu nhìn tôi, "Em ở trước mặt người khác lộ đùi, còn có khả năng... Em còn có khả năng mặc quần áo ít vải đi múa mấy cái thứ kì quái đó, em còn nói là hứng thú, em thật là..."
"Phóng đãng?" Tôi nhàn tới mốc meo giúp anh nói tiếp, miễn cho anh ngượng ngùng nói ra từ ngữ đáng sợ như vậy.
Cal vừa hít một hơi thuốc, bị tôi nói sợ tới mức ngừng thở, anh bị khói thuốc sặc tới mức ho không ngừng, miễn cưỡng ngừng ho khan, mới mặt lạnh, mang theo mệnh lệnh cường ngạnh nói với tôi: "Em về sau không được hứng thú với mấy thứ đó nữa, anh không cho phép em đi múa mấy cái thứ loạn thất bát tao đó để thông đồng với dã nam nhân."
Múa loạn thất bát tao? Tôi không nói gì nhìn anh, nếu bây giờ có cái gậy gỗ, tôi có thể trực tiếp nhảy lên ghế dựa cho anh một phát tới mức đầu nở hoa. Tình cảm trong mắt anh biến thành "Thông đồng với dã nam nhân", tôi thông đồng cái dã nam nhân nào hả?
"Người cho em học mấy thứ như múa này chắc chắn không có lòng tốt với em, em có lẽ có thể múa ballet, đúng chính là nó." Cal đương nhiên nói, anh hận không thể biến chân tôi thành tàn tật, không thể bật nhảy được nữa.
Tôi tiếp tục ngẩng đầu nhìn hoa văn trên vách tường, không thèm nói nhiều nửa câu, lần sau không bao giờ nữa tìm một người như vậy để tán gẫu nữa.
"Chẳng lẽ em không có học ballet sao?" Anh nhìn tôi không có hứng thú lớn lắm, lại làm bộ lộ ra tươi cười thân mật, ý đồ làm người khác cảm thấy anh là một người rất thân thiện, đáng tiếc vừa mở miệng thì lộ ra rõ bản chất công tử nhà giàu cao cao tại thượng.
Tôi cảm thấy cho dù không nói chuyện với anh, thì anh có thể tự mình nói chuyện một mình cả đêm, tuy rằng có khả năng anh thẹn quá hóa giận. Suy nghĩ một lúc, tôi mới bình thản nói: "Tôi ba tuổi bắt đầu tiếp xúc với múa, bảy tuổi ở nước Pháp học tập ballet cổ điển, mười một tuổi tiếp xúc múa hiện đại, mười lăm tuổi đến New York đi theo đại sư múa hiện đại học tập, mười bảy tuổi tiến vào vũ đoàn quốc tế nổi danh, hơn nữa trở thành diễn viên múa đơn, về sau trở thành diễn viên múa chính trong tuần lễ quốc tế. Lúc hai mươi mốt tuổi rời khỏi vũ đoàn, đến rất nhiều nơi để thể nghiệm các điệu múa khác nhau, trong đó tôi thích nhất là Flamenco của Tây Ban Nha và múa cổ điển của Trung Quốc." Đoạn giới thiệu vắn tắt này thật nhàm chán, không hề có điểm sáng, nếu nói về giải thưởng trong các cuộc thi đấu quốc tế, hoặc nói đến số tiền kiếm được trong một đêm diễn thì càng hay hơn.
Cal ngón tay kẹp điếu thuốc nghe xong tôi khô cằn tự giới thiệu, trong lúc nhất thời phản ứng trì độn, khuôn mặt anh tươi cười cứng ngắc nhìn tôi, đợi đến khi tàn thuốc đốt tới ngón tay anh, anh mới giật mình nhảy dựng bỏ điếu thuốc ra, sau đó thấp giọng hỏi: "Cái gì? Em đang nói cái gì?"
Tôi trầm mặc một lúc, mới đảo mắt nhìn chằm chằm anh, lần đầu tiên nghiêm cẩn như vậy mở miệng, "Tôi nói, nếu anh là một thường dân bình thường, hãy thu lại tay chân đang làm mấy cái động tác xấu xí đó đi, mấy động tác đó nếu bị người trong nghề nhìn thấy sẽ thành trò cười đấy."
Tôi khi còn sống luôn đắm mình tromg các điệu múa, nó dung nhập vào xương thịt tôi không thể chia lìa.
Cal cũng không nở nụ cười, anh gần như muốn phát điên, nhưng cuối cùng lại yên tĩnh lại, trên mặt xuất hiện cảm giác hoang mang, thoạt nhìn giống như lạc vào trong một chuyện khó giải quyết. Tiếp đó anh nói: "Em bây giờ bao nhiêu tuổi rồi?"
"Mười tám." Tôi lạnh nhạt nói, kỳ thực tôi cảm thấy thân thể này có thể còn nhỏ tuổi hơn, đáng tiếc tôi không thể xác định được độ tuổi chính xác, muốn áp đặt thân thể mới vào trụ cột cũ, thật sự là chuyện rất xa.
"Em lại lừa anh, em nhìn mới có mười mấy tuổi, nhưng lại nói hai mươi mốt tuổi đi vòng quanh thế giới. Múa cổ điển của Trung Quốc cùng với mấy thứ kia là gì vậy, múa hiện đại?" Cal không hiểu cười một tiếng, nghe qua giống như đang trào phúng tôi khi lời nói dối một lần nữa bị vạch trần.
"Coi như tôi lừa anh đi." Tôi đang nhàn đến mức đau trứng mới nói mấy thứ này cho anh nghe, nói không tốt còn bị tên trong đầu toàn tiền này nói lại, trong đầu anh cái gì cũng chẳng có. Tuy rằng tiền là cái thứ tốt, nhưng người khác cũng không có giống anh luôn khoe khoang sự giàu có của mình.
"Chẳng lẽ em luôn muốn sống như vậy sao?" Cal hoạt động thân thể, cánh tay dang ra đặt trên tay vịn, mà tay kia thì không tự giác vuốt ve cằm mình, anh dùng khuôn mặt trong các hội nghị đàm phán, ngẩng đầu nhìn xuống tôi."Nghe em nói thật phấn khích, nhưng thực tế thì luôn tàn khốc, Emily. Em chỉ là chưa nhìn thấy đồ tốt thôi, ừm, em hẳn là nên mua quần áo mới, có người hầu riêng, lúc rảnh thì có thể đến nhà hát xem người khác múa. Em căn bản không cần tự mình múa, mấy thứ đó đều là... Đều là mấy thứ của quỷ..."
"Tôi là quỷ nghèo." Tôi mặt không biểu cảm giúp anh tổng kết.
"Chỉ là bây giờ, về sau em cũng không cần phiền não về vấn đề tiền bạc." Cal rốt cục nói tới vấn đề bản thân có hứng thú, anh có vẻ khẳng khái mà thân mật nói, "Anh có thể giúp em mấy vấn đề khó khăn liên quan tới tiền bạc."
Này cũng thật đủ khẳng khái, chẳng lẽ tôi hiểu lầm anh? Kỳ thực anh là người có tiền nhưng không có chỗ tiêu, là thánh phụ chuyên dùng tiền đi cứu giúp người nghèo? Tôi không thể lí giải nhìn anh, lo lắng anh bị người khác nhập xác. Vị hôn thê nhảy xuống biển được người ta cứu, anh cũng chỉ cho có hai mươi đô la, kết quả chỉ chớp mắt chạy tới cứu tế tôi, tương phản quá mức lớn này làm tôi không thể nhìn thấy đường luôn.
Loại cảm giác này so với xem phim kinh dị còn đáng sợ hơn vạn lần.
Tôi thử dùng thái độ hợp lý để giải thích cho hành động của Caledon Hockley, lần đầu tiên gặp mặt tôi đụng phải anh thiếu chút nữa thì chảy máu, lần thứ hai gặp mặt chính là bắt kẻ trộm. Sau đó liên tiếp xảy ra các chuyện tôi không tốt, anh ta cũng chả khá hơn, hai chúng tôi không có trở thành cừu địch đã xem như một chuyện thật thần kỳ rồi.
Mà hiện tại, anh ta thế nhưng mặt ôn nhu đút cho tôi ăn, luôn luôn đút tới mức mặt tôi xanh tím lại, anh còn hận không thể úp cả cái mâm lên mặt tôi, chỉ sợ tôi ăn không đủ no. Chẳng lẽ anh nghĩ ra được biện pháp nào ác độc để trừng phạt tôi, đương nhiên tôi càng nguyện ý tin tưởng là vì do tôi kéo anh trở về từ trong tay thần chết, cho nên anh trở nên tốt bụng như vậy, nếu anh không trói lấy tôi, tôi gần như thuyết phục xong bản thân.
Đợi đến khi thu thập xong mọi thứ, anh còn ngồi trên ghế dựa cạnh đầu giường, một bộ nhàm chán cầu tán gẫu. Tôi một chút cũng không muốn đi nghiên cứu biểu cảm của người hầu gái khi vào thu dọn đồ.
"Em còn nhớ rõ, em là người nước nào không? Ireland?" hai tay anh giao nhau, đặt ở dưới cằm, sau đó nâng khóe miệng, nở nụ cười vừa thân thiết lại đúng mực.
Mặt nạ xã giao thật hoàn hảo, tôi ngẩng đầu nhìn dây thừng trên cổ tay, nếu buộc một đêm chỉ sợ sẽ hỏng tay.
"Tôi nhớ được Ireland, địa phương kia tương đối... Ừm, cằn cỗi." Anh một chút cũng không chịu ảnh hưởng từ thái độ hờ hững của tôi, tiếp tục lấy tư thái ôn nhu "Bác học" thử khơi thông với tôi.
"Anh nói thế nào thì là thế ấy." Tôi vô tình trả lời, với tôi mà nói, đến từ nơi nào không có ý nghĩa gì, đời người quan trọng nhất là bước nhanh về phía trước, tôi chỉ cần biết rằng nơi mình muốn đến là được rồi.
Cal bị thái độ không hợp tác của tôi nghẹn một chút, tươi cười trên mặt trong nháy mắt biến mất, đương nhiên rất nhanh anh thu lại biểu cảm không vui trên mặt, tiếp tục duy trì tốt phong độ thân sĩ của mình, lại lộ ra nụ cười giả mù mưa xa, "Vậy em có còn nhớ cha mẹ mình là ai không?"
"Mất trí nhớ." Tôi vô tình trả lời, dù sao hiện tại cũng không có chuyện gì, nằm ở trên giường cũng không có cách nào nghĩ ra kế hoạch để chiếc thuyền này dừng lại. Nếu người này không có người tán gẫu, thì tôi cũng không ngại có một người nói bên cạnh.
"Mất trí nhớ." Anh không tin cười một chút, anh mí mắt rũ xuống, ngón tay giao nhau chạm nhẹ lên cằm, xác nhận lại nói: "Mất trí nhớ, ừm, em không muốn nói với tôi đi."
Cho dù là giết thời gian, tôi càng hi vọng có một người có khiếu hài hước tâm sự đề tài mình thích. Mà không phải tên này, chưa nói được ba câu thì tức giận hai lần.
"Đúng, tôi không muốn nói cho anh." Tôi cong ánh mắt lên, nở ra nụ cười rộng lượng mà nhiệt tình nói với anh.
Cal ngẩn người, hình như chưa từng có người nào dám nói như thế với anh, làm cho anh trong lúc nhất thời không thể lí giải được tôi đang nói cái gì. Sau đó anh đột nhiên lộ ra tươi cười bất đắc dĩ, không biết làm gì nói: "Còn chuyện khác? Em biết khiêu vũ, ngoại trừ "Chức nghiệp", này em có còn dùng khiêu vũ để kiếm tiền?"
Cái loại chức nghiệp này? Nếu không là biết anh đặc chỉ là ăn cắp, tôi còn tưởng rằng đây là khách làng chơi nói chuyện chứ.
Tôi động ngón tay, đầu ngón tay vẽ trong không khí."Phải, khiêu vũ để kiếm tiền." Có thể là dùng xong cơm nước nên rất nhàm chán, cho nên Caledon Hockley mới cần kéo một người nào đó tán gẫu cùng anh, nếu mọi người đều cùng nhàm chán, như vậy thắp một ngọn nến mở hội nghị thâu đêm vậy.
"Ai cho em đi học khiêu vũ, em khiêu vũ như thế nào vậy?" Anh hình như nhớ đến chuyện gì rất tồi tệ, còn giơ tay vuốt mặt, sau đó rút một điếu thuốc, hung hăng hít một hơi.
Người này nghiện thuốc lá thật sự rất lâu, cho dù năm hai chín không có nguy cơ tài chính thì cũng bị ung thư phổi xong đời.
Khiêu vũ như thế nào? Khiêu vũ còn ngại ánh mắt người khác? Tôi khụt khịt mũi, ý đồ xem nhẹ làn khói từ điếu thuốc, sau đó không mặn không nhạt nói: "Không ai, hứng thú mà thôi."
"Hứng thú?" Anh cao giọng lặp lại, cảm giác phiền chán biến thành tức giận, sau đó Cal giận dữ mỉm cười, điếu thuốc kẹp trên ngón tay, anh không thể tin nghiêng đầu nhìn tôi, "Em ở trước mặt người khác lộ đùi, còn có khả năng... Em còn có khả năng mặc quần áo ít vải đi múa mấy cái thứ kì quái đó, em còn nói là hứng thú, em thật là..."
"Phóng đãng?" Tôi nhàn tới mốc meo giúp anh nói tiếp, miễn cho anh ngượng ngùng nói ra từ ngữ đáng sợ như vậy.
Cal vừa hít một hơi thuốc, bị tôi nói sợ tới mức ngừng thở, anh bị khói thuốc sặc tới mức ho không ngừng, miễn cưỡng ngừng ho khan, mới mặt lạnh, mang theo mệnh lệnh cường ngạnh nói với tôi: "Em về sau không được hứng thú với mấy thứ đó nữa, anh không cho phép em đi múa mấy cái thứ loạn thất bát tao đó để thông đồng với dã nam nhân."
Múa loạn thất bát tao? Tôi không nói gì nhìn anh, nếu bây giờ có cái gậy gỗ, tôi có thể trực tiếp nhảy lên ghế dựa cho anh một phát tới mức đầu nở hoa. Tình cảm trong mắt anh biến thành "Thông đồng với dã nam nhân", tôi thông đồng cái dã nam nhân nào hả?
"Người cho em học mấy thứ như múa này chắc chắn không có lòng tốt với em, em có lẽ có thể múa ballet, đúng chính là nó." Cal đương nhiên nói, anh hận không thể biến chân tôi thành tàn tật, không thể bật nhảy được nữa.
Tôi tiếp tục ngẩng đầu nhìn hoa văn trên vách tường, không thèm nói nhiều nửa câu, lần sau không bao giờ nữa tìm một người như vậy để tán gẫu nữa.
"Chẳng lẽ em không có học ballet sao?" Anh nhìn tôi không có hứng thú lớn lắm, lại làm bộ lộ ra tươi cười thân mật, ý đồ làm người khác cảm thấy anh là một người rất thân thiện, đáng tiếc vừa mở miệng thì lộ ra rõ bản chất công tử nhà giàu cao cao tại thượng.
Tôi cảm thấy cho dù không nói chuyện với anh, thì anh có thể tự mình nói chuyện một mình cả đêm, tuy rằng có khả năng anh thẹn quá hóa giận. Suy nghĩ một lúc, tôi mới bình thản nói: "Tôi ba tuổi bắt đầu tiếp xúc với múa, bảy tuổi ở nước Pháp học tập ballet cổ điển, mười một tuổi tiếp xúc múa hiện đại, mười lăm tuổi đến New York đi theo đại sư múa hiện đại học tập, mười bảy tuổi tiến vào vũ đoàn quốc tế nổi danh, hơn nữa trở thành diễn viên múa đơn, về sau trở thành diễn viên múa chính trong tuần lễ quốc tế. Lúc hai mươi mốt tuổi rời khỏi vũ đoàn, đến rất nhiều nơi để thể nghiệm các điệu múa khác nhau, trong đó tôi thích nhất là Flamenco của Tây Ban Nha và múa cổ điển của Trung Quốc." Đoạn giới thiệu vắn tắt này thật nhàm chán, không hề có điểm sáng, nếu nói về giải thưởng trong các cuộc thi đấu quốc tế, hoặc nói đến số tiền kiếm được trong một đêm diễn thì càng hay hơn.
Cal ngón tay kẹp điếu thuốc nghe xong tôi khô cằn tự giới thiệu, trong lúc nhất thời phản ứng trì độn, khuôn mặt anh tươi cười cứng ngắc nhìn tôi, đợi đến khi tàn thuốc đốt tới ngón tay anh, anh mới giật mình nhảy dựng bỏ điếu thuốc ra, sau đó thấp giọng hỏi: "Cái gì? Em đang nói cái gì?"
Tôi trầm mặc một lúc, mới đảo mắt nhìn chằm chằm anh, lần đầu tiên nghiêm cẩn như vậy mở miệng, "Tôi nói, nếu anh là một thường dân bình thường, hãy thu lại tay chân đang làm mấy cái động tác xấu xí đó đi, mấy động tác đó nếu bị người trong nghề nhìn thấy sẽ thành trò cười đấy."
Tôi khi còn sống luôn đắm mình tromg các điệu múa, nó dung nhập vào xương thịt tôi không thể chia lìa.
Cal cũng không nở nụ cười, anh gần như muốn phát điên, nhưng cuối cùng lại yên tĩnh lại, trên mặt xuất hiện cảm giác hoang mang, thoạt nhìn giống như lạc vào trong một chuyện khó giải quyết. Tiếp đó anh nói: "Em bây giờ bao nhiêu tuổi rồi?"
"Mười tám." Tôi lạnh nhạt nói, kỳ thực tôi cảm thấy thân thể này có thể còn nhỏ tuổi hơn, đáng tiếc tôi không thể xác định được độ tuổi chính xác, muốn áp đặt thân thể mới vào trụ cột cũ, thật sự là chuyện rất xa.
"Em lại lừa anh, em nhìn mới có mười mấy tuổi, nhưng lại nói hai mươi mốt tuổi đi vòng quanh thế giới. Múa cổ điển của Trung Quốc cùng với mấy thứ kia là gì vậy, múa hiện đại?" Cal không hiểu cười một tiếng, nghe qua giống như đang trào phúng tôi khi lời nói dối một lần nữa bị vạch trần.
"Coi như tôi lừa anh đi." Tôi đang nhàn đến mức đau trứng mới nói mấy thứ này cho anh nghe, nói không tốt còn bị tên trong đầu toàn tiền này nói lại, trong đầu anh cái gì cũng chẳng có. Tuy rằng tiền là cái thứ tốt, nhưng người khác cũng không có giống anh luôn khoe khoang sự giàu có của mình.
"Chẳng lẽ em luôn muốn sống như vậy sao?" Cal hoạt động thân thể, cánh tay dang ra đặt trên tay vịn, mà tay kia thì không tự giác vuốt ve cằm mình, anh dùng khuôn mặt trong các hội nghị đàm phán, ngẩng đầu nhìn xuống tôi."Nghe em nói thật phấn khích, nhưng thực tế thì luôn tàn khốc, Emily. Em chỉ là chưa nhìn thấy đồ tốt thôi, ừm, em hẳn là nên mua quần áo mới, có người hầu riêng, lúc rảnh thì có thể đến nhà hát xem người khác múa. Em căn bản không cần tự mình múa, mấy thứ đó đều là... Đều là mấy thứ của quỷ..."
"Tôi là quỷ nghèo." Tôi mặt không biểu cảm giúp anh tổng kết.
"Chỉ là bây giờ, về sau em cũng không cần phiền não về vấn đề tiền bạc." Cal rốt cục nói tới vấn đề bản thân có hứng thú, anh có vẻ khẳng khái mà thân mật nói, "Anh có thể giúp em mấy vấn đề khó khăn liên quan tới tiền bạc."
Này cũng thật đủ khẳng khái, chẳng lẽ tôi hiểu lầm anh? Kỳ thực anh là người có tiền nhưng không có chỗ tiêu, là thánh phụ chuyên dùng tiền đi cứu giúp người nghèo? Tôi không thể lí giải nhìn anh, lo lắng anh bị người khác nhập xác. Vị hôn thê nhảy xuống biển được người ta cứu, anh cũng chỉ cho có hai mươi đô la, kết quả chỉ chớp mắt chạy tới cứu tế tôi, tương phản quá mức lớn này làm tôi không thể nhìn thấy đường luôn.
Danh sách chương