Editor: Thủy Nhược Lam
Tôi không biết kết cục của bức tranh trẻ con kia, dù sao vẽ xong thì ném sang một bên. Tôi trực tiếp chạy khỏi sàn tàu, tùy ý một mình Cal thưởng thức, tôi nghĩ bức tranh kia sẽ bị Cal xé thành mảnh nhỏ ném xuống biển, dù sao bức tranh cũng vẽ vô cùng thê thảm.
Tôi tùy ý ngồi ở phòng khách trên một cái ghế dựa, da màu xanh nhạt thật thoải mái. Chân ghế đặt trên thảm, tôi xoa nhẹ huyệt thái dương, hơi buồn ngủ nhìn bốn phía. Cal từ sàn tàu đi tới, anh còn cầm bức tranh “Kiệt tác” kia, trong lúc nhất thời không biết nên dùng biểu càm gì mới thích hợp.
“Em không biết vẽ tranh?” Cal lần này giọng điệu không có mang theo sự cao cao tại thượng, mà là rất nghi ngờ, ngón tay anh không tự nhiên cầm bức tranh.
“Chưa từng vẽ.” Tôi thành thật trả lời, tôi biết thưởng thức tác phẩm của người khác, nhưng không có thiên phú hội họa.
Cal hoài nghi nhìn bức tranh trên tay mình, nghiên cứu một lúc lâu, mới thật sự tin tưởng lời tôi nói. Sau đó anh thở ra một hơi rồi cười rộ lên, thoạt nhìn rất vui vẻ, cảm giác thoải mái sung sướng kia nhìn rõ qua từng cơ bắp thả lỏng trên người anh.
Tôi cảm thấy anh cười rất kì quái khó hiểu, bất đắc dĩ tiếp tục xoa huyệt thái dương, không định tính toán chút tâm tư kia của anh.
“Cho nên anh là lần đầu tiên của em.” Cal không đứng đắn nắm tờ giấy, bước chân không nhanh không chậm đến gần tôi, anh để bức tranh lên bàn, tiếp đó chuyển bước chân cúi người hai tay đặt lên hai bên thành ghế tôi ngồi.
Đây là là một hành động mang tính xâm lược, hơn nữa phương thức tiếp cận rất thân mật.
“Anh thật vừa lòng, em muốn bao nhiêu tiền, Emily tiểu thư.” Cal ngôn ngữ ái muội, ngón tay chậm rì rì vuốt ve hoa văn màu xanh nhạt chỗ tay vịn, phảng phất như đang vuốt ve lên cánh tay tôi vậy.
Vừa nhìn là biết tay già đời trong tình trường, chắc chắn trước kia anh thông đồng không ít phụ nữ đàng hoàng đi.
Trên người anh mùi khói rất nặng, thậm chí có cả mùi nước hoa, tôi nhịn không được lấy tay cọ xát cái mũi, thanh âm hờn dỗi nói: “Anh trước hết bỏ thuốc đã.”
Cal cho rằng tôi sẽ đòi một số lượng tiền lớn, kết quả vừa mở miệng thì kêu anh bỏ thuốc, anh suýt chút nữa thì không duy trì được cái mặt nạ tinh xảo của mình, hơi do dự nói: “Anh thử xem.”
Tôi còn nghĩ anh sẽ trực tiếp cự tuyệt, dù sao cai thuốc cũng là một chuyện rất thống khổ. Giương mắt thì nhìn thấy cằm anh, tôi thử giải thích hành động của anh, thấy thế nào cũng giống như một tên ngốc đang chìm đắm trong bể tình cố gắng làm hết tất cả yêu cầu của người kia.
Tôi bỏ qua giải thích vừa rồi của mình, mới quen biết được vài ngày chẳng lẽ anh nhất kiến chung tình với tôi? Tay anh vô cùng nhẹ, thong thả di động từ trên tay vịn lên cánh tay tôi, tôi có thể cảm nhận được ngón tay anh lưu lại dè dặt cẩn trọng, giống như chỉ cần tôi biểu hiện ra một tia không hợp tác anh sẽ lập tức rút tay lại.
Hơi ngứa, xúc cảm sâu lông. Tôi thử hoạt động cánh tay, hơn nữa vươn tay muốn đẩy anh ra. Kết quả tay vừa đặt lên ngực Cal, khi lòng bàn tay chạm vào quần áo, cánh cửa màu trắng bên ngoài hành lang bị một lực lớn đẩy ra, tiếp đó một người phụ nữ già dặn cằm nhọn môi trắng đi vào. Bà ta mặc váy cổ dài, mang theo bao tay dài, mũ hoa trên đỉnh đầu đoàn.
Tôi và Cal tư thế rất lỗi thời, anh cầm lấy cánh tay tôi, tôi vuốt ngực anh, thấy thế nào cũng giống như chuẩn bị ôm lấy nhau.
“Không thể tin được, rất hoang đường.” Bà ta nhìn thấy tư thế của chúng tôi, nhanh chóng đóng cửa lại, sau đó đứng cạnh cửa, tức giận làm nếp nhăn trên mặt bà ta biến dạng.”Các ngươi sao lại làm như vậy, có biết như thế là vô liêm sỉ lắm không?”
Vị đại thẩm này thoạt nhìn giống như một nhà đạo đức học vậy, nổi giận đùng đùng liên tiếp chỉ trích chúng tôi, “Cal, anh và Rose sẽ đính hôn, anh không biết mấy vụ bê bối như thế này sẽ truyền đi rất nhanh không? Tôi ở trong phòng ăn cũng nghe thấy mọi người nghị luận ồn ào, tôi không nghĩ tới anh là người như vậy… Đạo đức bại hoại.”
Cal thả tay tôi ra, mặt không biểu cảm nhìn bà ta, cảm giác phiền chán trèo lên hàng lông mày của anh.
Loại biểu cảm này càng làm bà ta cảm thấy tức giận, bà ta tức giận tới mức môi run run, thanh âm đè nén ở miệng vô cùng chói tai, “Anh để Rose ở chỗ nào, anh muốn biến Rose thành trò cười sao, mà anh cũng sẽ bị hãm sâu vào trong vụ bê bối này, bị xã hội thượng lưu vứt bỏ. Nếu bị cha anh biết anh đưa tình nhân lên trên thuyền, hơn nữa…” Bà ta tức tới mức không nói được nữa, đứng vô cùng thẳng, ánh mắt sắc bén như dao găm bay đến chỗ tôi ngồi, rốt cục lạnh như băng tiếp tục nói: “Hơn nữa còn giấu cô ta trong phòng, anh cho rằng cha anh sẽ bỏ qua cho anh? Anh sẽ làm cho cả gia tộc ngóc đầu không nổi.”
Cal tính nhẫn nại thoạt nhìn không tốt, nhưng anh vẫn có một chút kính trọng và nhẫn nại với bà ta, đương nhiên chút nhẫn nại này nhanh chóng biến mất, biến thành sự chán ghét rõ ràng. Anh là người chẳng sợ mình làm sai, cũng không thể dễ dàng tha thứ cho người khác chỉ trỏ mình.
Mà người phụ nữ luống tuổi kia căn bản không chú ý tới biểu cảm trên mặt Cal, còn tiếp tục đứng ở bên cạnh đạo đức giả, thao thao bất tuyệt chỉ trích anh, giống như trưởng bối dạy dỗ con cháu của mình.”Lập tức đuổi cô ta đi, tôi có thể làm không biết chuyện này, chúng ta rất nhanh có thể áp chế lời đồn. Chờ đến khi thuyền cập bờ, đến lúc đó anh và Rose sẽ đính hôn. Cal, anh phải làm như vậy.”
“Tôi làm cái gì cũng không đến phiên bà dạy.” Cal bị bà ta nói tới phiền, không có chút ăn năn nào, hơn nữa có tai như điếc với việc vụ bê bối này bị mọi người biết đặc biệt là người cha kia sẽ dạy dỗ anh như thế nào. Đứng thẳng thân thể, tay đút vào trong túi áo theo thói quen tìm hộp thuốc lá, sắc mặt khó coi lấy điếu thuốc ngậm bên miệng. Lúc tay sờ tới hộp diêm thì đột nhiên nhớ tới cái gì, nhanh chóng liếc mắt nhìn tôi một cái, mới lấy điếu thuốc trong miệng ra đặt giữa hai ngón tay.
“Đây không phải là dạy, mà là phương pháp, loại chuyện này đã rất quá mức, nếu Rose biết thì anh làm sao đây.” Bà ta hùng hổ đi về phía trước vài bước, ánh mắt cực kỳ phản cảm nhìn tôi, tôi ở trong mắt bà ta đã biến thành hồ li tinh.
Tôi rất muốn nói cho bà ta biết Rose đã biết chuyện rồi, bây giờ chắc đang ở bên cạnh Jack nói chuyện tán gẫu và học phun đờm như thế nào, nếu tôi nhớ không nhầm kịch bản, kịch tình đại khái đang tiến hành đến đoạn này. Nói cách khác hôm nay, Ismay cái tên kia sẽ giật dây thuyền trưởng tăng tốc đi tới, châm lấy nồi thuyền hơi cuối cùng để lên trang đầu báo ngày mai.
Tuy Cal nói thuyền sẽ giảm tốc, tôi ngẩng đầu vừa khéo nhìn thấy bóng lưng của anh, nhớ tới tôi đã từng nhìn thấy anh lỏa lưng. Nói thật, độ còn cơ bắp của anh rất xinh đẹp, cho dù bị che bởi lớp quần áo, tôi cũng có thể nhìn thấy được đường cong kia.
Có lẽ tôi có thể tin tưởng hiệu ứng cánh bướm nồi hơi sẽ không bị châm hết, tin tưởng năng lực của Caledon Hockley.
“Chuyện hôn lễ có thể kéo dài thời hạn.” Cal không có sắc mặt tốt gì, vừa mở miệng chính là câu nói kinh người.
“Kéo dài thời hạn? Trời ạ, thiệp mời đã đưa hết ra ngoài rồi, lễ phục đã chuẩn bị tốt, tất cả mọi người đều biết anh sẽ đính hôn, thời gian chỉ kém vài ngày. Anh điên rồi, biết mình đàn làm gì không?” Người phụ nữ kia bị câu nói của anh dọa suýt ngất, tay đè lên ngực, dáng vẻ hô hấp khó khăn.
“Tôi đương nhiên biết mình đang làm gì, có muốn tôi giúp bà mời bác sĩ đến không?” Cal nhìn đến bà ta khoa trương hít sâu, một chút cũng không có tia đồng cảm với nữ sĩ, giọng điệu không kiên nhẫn nói.
“Không nghĩ tới anh lại là người như thế.” Bà ta mặt khiếp sợ, trong mắt tàn nhẫn chậm rãi chuyển biến thành cảm giác bị vũ nhục và hận ý, không cho bất luận người nào phản ứng, cầm ly trà trên bàn lên, bên trong có nước trà ấm do nữ giúp việc pha, động tác mang theo lực lớn hất mạnh về phía tôi.
Tôi không dự đoán được động tác của bà ta, căn bản không kịp tránh thoát, một bóng dáng đã che ở trước mặt tôi, nước trà toàn bộ hắt lên mặt và cổ áo anh.
Cal mặt đầy nước trà, một lát chanh còn rơi xuống từ trên cổ áo anh. Anh hơi trì độn, tay chậm rì rì sờ lên mặt, tiếp đó biểu cảm hung ác vặn vẹo xuất hiện trên mặt anh. Vẻ mặt này dọa sợ người khác, anh đi về phía trước vài bước, dọa người phụ nữ hất trà anh lui lại vài bước.
“Có muốn tôi nhắc cho bà nhớ không? Bà có thể đứng ở chỗ này là nhờ phúc của ai, tất cả của các ngươi là tôi cho, nơi này tôi định đoạt.” Nước trà trên mặt Cal càng làm tăng thêm sắc thái thâm trầm và tia sát ý, anh cầm điếu thuốc dính một ít nước trà chỉ thẳng vào bà ta, nhẹ giọng mà thong thả nói, “Không ai có thể ra lệnh cho tôi, tôi nói cái gì thì là cái đó, bây giờ bà ra ngoài cho tôi.”
Hoảng sợ trèo lên đôi mắt màu lục của bà ta, bà ta lại lui một bước, không thể tin được nhìn Cal, tiếp đó hung hăng vứt ly trà lên trên thảm, phát ra một tiếng vỡ vụn nặng nề.”Các ngươi sẽ xuống Địa ngục, thật ghê tởm.” Bà ta nói xong thì đứng thẳng thắt lưng, duy trì tư thế cao quý xoay người mở cửa đi ra ngoài.
Không ai nói chuyện không khí còn lưu lại hương vị buộc chặt lúc nãy, Cal nhìn cửa, im lặng một lúc mới quay đầu nhìn tôi, trên mặt anh còn lưu lại biểu cảm hung ác như thú dữ bảo vệ con mồi của mình, ánh mắt màu hổ phách lạnh lẽo đáng sợ. Trên mặt và ngực có một mảng lớn nước trà.
Sau đó anh đi từng bước tới, hai tay tiếp tục đặt ở trên tay vịn, tư thế giống như đúc vừa rồi, giống như lồng giam.
“Được rồi, chúng ta tiếp tục.” Cal lại cười không đứng đắn, vết bẩn trên mặt làm nụ cười của anh trông rất dữ tợn. ( Lam: ngất với anh mất. )
Trong lúc nhất thời tôi bị anh chặn lại, lần đầu tiên tinh tường nhận thức người đàn ông này, không phải là người dễ bị lừa. Lúc nên ngoan, anh sẽ vô cùng ngoan, cho nên lúc thuyền chìm anh còn cầm súng đuổi theo Rose và Jack, vì để thuyền cứu nạn không lật, thậm chí anh còn đá một người từ trên thuyền xuống biển.
Nếu anh phát hiện tôi lợi dụng quyền lực của anh, cũng không định ở lại, đến lúc đó bị anh cầm súng đuổi giết sẽ biến thành tôi.
Anh sờ sờ cánh tay của tôi, sau đó cười nói: “Kia cũng không phải là vấn đề lớn, em chỉ cần lo lắng lúc rời thuyền nên mua cái gì mới tốt, hết thảy có anh ở đây, anh sẽ không để cho em nhìn sắc mặt người khác mà sống.”
Anh rất nghiêm túc, nghiêm túc tới mức tôi ngay cả một lời nói dối cũng không nói được.
Cal quay đầu nhìn đồng hồ báo thức treo trên tường, không vừa lòng nói: “Rất nhanh thì đến bốn giờ rồi, chuẩn bị trà chiều.”
Lực chú ý của tôi bị những ời này phân tán, ánh mắt cũng nhìn đồng hồ báo thức bên kia, há miệng định cự tuyệt bữa tiệc vỗ béo kia của anh, mặt đột nhiên ấm áp, là tay Cal. Anh ôm chặt mặt tôi, trong lúc tôi không phòng bị mà theo lực đạo của anh mà ngẩng cổ.
Môi hơi lạnh bị chặn lại, một nụ hôn cứ như vậy mà dán chặt miệng tôi lại.
Không đến nửa giây, Cal lập tức rời khỏi môi tôi, thả lỏng cánh tay tôi ra, đứng thẳng thân thể làm như không có việc gì hướng phòng tắm đi đến, mặt không đỏ thở không gấp bắt đầu kêu hét đi, “Tôi muốn tắm rửa thay quần áo, nhanh chút chuẩn bị bữa trà chiều, đặt ở trên sàn tàu.”
Tôi hơi quái dị sờ sờ môi mình, chân không tự giác chạm nhẹ xuống thảm, sau đó nghi ngờ mà nhìn cửa ở trên sàn tàu ánh sáng, màu da cam chiếu vào, ở nơi đó có một cái hộp.
Lúc không có ai chú ý, tôi mới sờ sờ lỗ tai mình, nhiệt độ nóng bỏng, độ ấm giống như trên môi.
Tôi không biết kết cục của bức tranh trẻ con kia, dù sao vẽ xong thì ném sang một bên. Tôi trực tiếp chạy khỏi sàn tàu, tùy ý một mình Cal thưởng thức, tôi nghĩ bức tranh kia sẽ bị Cal xé thành mảnh nhỏ ném xuống biển, dù sao bức tranh cũng vẽ vô cùng thê thảm.
Tôi tùy ý ngồi ở phòng khách trên một cái ghế dựa, da màu xanh nhạt thật thoải mái. Chân ghế đặt trên thảm, tôi xoa nhẹ huyệt thái dương, hơi buồn ngủ nhìn bốn phía. Cal từ sàn tàu đi tới, anh còn cầm bức tranh “Kiệt tác” kia, trong lúc nhất thời không biết nên dùng biểu càm gì mới thích hợp.
“Em không biết vẽ tranh?” Cal lần này giọng điệu không có mang theo sự cao cao tại thượng, mà là rất nghi ngờ, ngón tay anh không tự nhiên cầm bức tranh.
“Chưa từng vẽ.” Tôi thành thật trả lời, tôi biết thưởng thức tác phẩm của người khác, nhưng không có thiên phú hội họa.
Cal hoài nghi nhìn bức tranh trên tay mình, nghiên cứu một lúc lâu, mới thật sự tin tưởng lời tôi nói. Sau đó anh thở ra một hơi rồi cười rộ lên, thoạt nhìn rất vui vẻ, cảm giác thoải mái sung sướng kia nhìn rõ qua từng cơ bắp thả lỏng trên người anh.
Tôi cảm thấy anh cười rất kì quái khó hiểu, bất đắc dĩ tiếp tục xoa huyệt thái dương, không định tính toán chút tâm tư kia của anh.
“Cho nên anh là lần đầu tiên của em.” Cal không đứng đắn nắm tờ giấy, bước chân không nhanh không chậm đến gần tôi, anh để bức tranh lên bàn, tiếp đó chuyển bước chân cúi người hai tay đặt lên hai bên thành ghế tôi ngồi.
Đây là là một hành động mang tính xâm lược, hơn nữa phương thức tiếp cận rất thân mật.
“Anh thật vừa lòng, em muốn bao nhiêu tiền, Emily tiểu thư.” Cal ngôn ngữ ái muội, ngón tay chậm rì rì vuốt ve hoa văn màu xanh nhạt chỗ tay vịn, phảng phất như đang vuốt ve lên cánh tay tôi vậy.
Vừa nhìn là biết tay già đời trong tình trường, chắc chắn trước kia anh thông đồng không ít phụ nữ đàng hoàng đi.
Trên người anh mùi khói rất nặng, thậm chí có cả mùi nước hoa, tôi nhịn không được lấy tay cọ xát cái mũi, thanh âm hờn dỗi nói: “Anh trước hết bỏ thuốc đã.”
Cal cho rằng tôi sẽ đòi một số lượng tiền lớn, kết quả vừa mở miệng thì kêu anh bỏ thuốc, anh suýt chút nữa thì không duy trì được cái mặt nạ tinh xảo của mình, hơi do dự nói: “Anh thử xem.”
Tôi còn nghĩ anh sẽ trực tiếp cự tuyệt, dù sao cai thuốc cũng là một chuyện rất thống khổ. Giương mắt thì nhìn thấy cằm anh, tôi thử giải thích hành động của anh, thấy thế nào cũng giống như một tên ngốc đang chìm đắm trong bể tình cố gắng làm hết tất cả yêu cầu của người kia.
Tôi bỏ qua giải thích vừa rồi của mình, mới quen biết được vài ngày chẳng lẽ anh nhất kiến chung tình với tôi? Tay anh vô cùng nhẹ, thong thả di động từ trên tay vịn lên cánh tay tôi, tôi có thể cảm nhận được ngón tay anh lưu lại dè dặt cẩn trọng, giống như chỉ cần tôi biểu hiện ra một tia không hợp tác anh sẽ lập tức rút tay lại.
Hơi ngứa, xúc cảm sâu lông. Tôi thử hoạt động cánh tay, hơn nữa vươn tay muốn đẩy anh ra. Kết quả tay vừa đặt lên ngực Cal, khi lòng bàn tay chạm vào quần áo, cánh cửa màu trắng bên ngoài hành lang bị một lực lớn đẩy ra, tiếp đó một người phụ nữ già dặn cằm nhọn môi trắng đi vào. Bà ta mặc váy cổ dài, mang theo bao tay dài, mũ hoa trên đỉnh đầu đoàn.
Tôi và Cal tư thế rất lỗi thời, anh cầm lấy cánh tay tôi, tôi vuốt ngực anh, thấy thế nào cũng giống như chuẩn bị ôm lấy nhau.
“Không thể tin được, rất hoang đường.” Bà ta nhìn thấy tư thế của chúng tôi, nhanh chóng đóng cửa lại, sau đó đứng cạnh cửa, tức giận làm nếp nhăn trên mặt bà ta biến dạng.”Các ngươi sao lại làm như vậy, có biết như thế là vô liêm sỉ lắm không?”
Vị đại thẩm này thoạt nhìn giống như một nhà đạo đức học vậy, nổi giận đùng đùng liên tiếp chỉ trích chúng tôi, “Cal, anh và Rose sẽ đính hôn, anh không biết mấy vụ bê bối như thế này sẽ truyền đi rất nhanh không? Tôi ở trong phòng ăn cũng nghe thấy mọi người nghị luận ồn ào, tôi không nghĩ tới anh là người như vậy… Đạo đức bại hoại.”
Cal thả tay tôi ra, mặt không biểu cảm nhìn bà ta, cảm giác phiền chán trèo lên hàng lông mày của anh.
Loại biểu cảm này càng làm bà ta cảm thấy tức giận, bà ta tức giận tới mức môi run run, thanh âm đè nén ở miệng vô cùng chói tai, “Anh để Rose ở chỗ nào, anh muốn biến Rose thành trò cười sao, mà anh cũng sẽ bị hãm sâu vào trong vụ bê bối này, bị xã hội thượng lưu vứt bỏ. Nếu bị cha anh biết anh đưa tình nhân lên trên thuyền, hơn nữa…” Bà ta tức tới mức không nói được nữa, đứng vô cùng thẳng, ánh mắt sắc bén như dao găm bay đến chỗ tôi ngồi, rốt cục lạnh như băng tiếp tục nói: “Hơn nữa còn giấu cô ta trong phòng, anh cho rằng cha anh sẽ bỏ qua cho anh? Anh sẽ làm cho cả gia tộc ngóc đầu không nổi.”
Cal tính nhẫn nại thoạt nhìn không tốt, nhưng anh vẫn có một chút kính trọng và nhẫn nại với bà ta, đương nhiên chút nhẫn nại này nhanh chóng biến mất, biến thành sự chán ghét rõ ràng. Anh là người chẳng sợ mình làm sai, cũng không thể dễ dàng tha thứ cho người khác chỉ trỏ mình.
Mà người phụ nữ luống tuổi kia căn bản không chú ý tới biểu cảm trên mặt Cal, còn tiếp tục đứng ở bên cạnh đạo đức giả, thao thao bất tuyệt chỉ trích anh, giống như trưởng bối dạy dỗ con cháu của mình.”Lập tức đuổi cô ta đi, tôi có thể làm không biết chuyện này, chúng ta rất nhanh có thể áp chế lời đồn. Chờ đến khi thuyền cập bờ, đến lúc đó anh và Rose sẽ đính hôn. Cal, anh phải làm như vậy.”
“Tôi làm cái gì cũng không đến phiên bà dạy.” Cal bị bà ta nói tới phiền, không có chút ăn năn nào, hơn nữa có tai như điếc với việc vụ bê bối này bị mọi người biết đặc biệt là người cha kia sẽ dạy dỗ anh như thế nào. Đứng thẳng thân thể, tay đút vào trong túi áo theo thói quen tìm hộp thuốc lá, sắc mặt khó coi lấy điếu thuốc ngậm bên miệng. Lúc tay sờ tới hộp diêm thì đột nhiên nhớ tới cái gì, nhanh chóng liếc mắt nhìn tôi một cái, mới lấy điếu thuốc trong miệng ra đặt giữa hai ngón tay.
“Đây không phải là dạy, mà là phương pháp, loại chuyện này đã rất quá mức, nếu Rose biết thì anh làm sao đây.” Bà ta hùng hổ đi về phía trước vài bước, ánh mắt cực kỳ phản cảm nhìn tôi, tôi ở trong mắt bà ta đã biến thành hồ li tinh.
Tôi rất muốn nói cho bà ta biết Rose đã biết chuyện rồi, bây giờ chắc đang ở bên cạnh Jack nói chuyện tán gẫu và học phun đờm như thế nào, nếu tôi nhớ không nhầm kịch bản, kịch tình đại khái đang tiến hành đến đoạn này. Nói cách khác hôm nay, Ismay cái tên kia sẽ giật dây thuyền trưởng tăng tốc đi tới, châm lấy nồi thuyền hơi cuối cùng để lên trang đầu báo ngày mai.
Tuy Cal nói thuyền sẽ giảm tốc, tôi ngẩng đầu vừa khéo nhìn thấy bóng lưng của anh, nhớ tới tôi đã từng nhìn thấy anh lỏa lưng. Nói thật, độ còn cơ bắp của anh rất xinh đẹp, cho dù bị che bởi lớp quần áo, tôi cũng có thể nhìn thấy được đường cong kia.
Có lẽ tôi có thể tin tưởng hiệu ứng cánh bướm nồi hơi sẽ không bị châm hết, tin tưởng năng lực của Caledon Hockley.
“Chuyện hôn lễ có thể kéo dài thời hạn.” Cal không có sắc mặt tốt gì, vừa mở miệng chính là câu nói kinh người.
“Kéo dài thời hạn? Trời ạ, thiệp mời đã đưa hết ra ngoài rồi, lễ phục đã chuẩn bị tốt, tất cả mọi người đều biết anh sẽ đính hôn, thời gian chỉ kém vài ngày. Anh điên rồi, biết mình đàn làm gì không?” Người phụ nữ kia bị câu nói của anh dọa suýt ngất, tay đè lên ngực, dáng vẻ hô hấp khó khăn.
“Tôi đương nhiên biết mình đang làm gì, có muốn tôi giúp bà mời bác sĩ đến không?” Cal nhìn đến bà ta khoa trương hít sâu, một chút cũng không có tia đồng cảm với nữ sĩ, giọng điệu không kiên nhẫn nói.
“Không nghĩ tới anh lại là người như thế.” Bà ta mặt khiếp sợ, trong mắt tàn nhẫn chậm rãi chuyển biến thành cảm giác bị vũ nhục và hận ý, không cho bất luận người nào phản ứng, cầm ly trà trên bàn lên, bên trong có nước trà ấm do nữ giúp việc pha, động tác mang theo lực lớn hất mạnh về phía tôi.
Tôi không dự đoán được động tác của bà ta, căn bản không kịp tránh thoát, một bóng dáng đã che ở trước mặt tôi, nước trà toàn bộ hắt lên mặt và cổ áo anh.
Cal mặt đầy nước trà, một lát chanh còn rơi xuống từ trên cổ áo anh. Anh hơi trì độn, tay chậm rì rì sờ lên mặt, tiếp đó biểu cảm hung ác vặn vẹo xuất hiện trên mặt anh. Vẻ mặt này dọa sợ người khác, anh đi về phía trước vài bước, dọa người phụ nữ hất trà anh lui lại vài bước.
“Có muốn tôi nhắc cho bà nhớ không? Bà có thể đứng ở chỗ này là nhờ phúc của ai, tất cả của các ngươi là tôi cho, nơi này tôi định đoạt.” Nước trà trên mặt Cal càng làm tăng thêm sắc thái thâm trầm và tia sát ý, anh cầm điếu thuốc dính một ít nước trà chỉ thẳng vào bà ta, nhẹ giọng mà thong thả nói, “Không ai có thể ra lệnh cho tôi, tôi nói cái gì thì là cái đó, bây giờ bà ra ngoài cho tôi.”
Hoảng sợ trèo lên đôi mắt màu lục của bà ta, bà ta lại lui một bước, không thể tin được nhìn Cal, tiếp đó hung hăng vứt ly trà lên trên thảm, phát ra một tiếng vỡ vụn nặng nề.”Các ngươi sẽ xuống Địa ngục, thật ghê tởm.” Bà ta nói xong thì đứng thẳng thắt lưng, duy trì tư thế cao quý xoay người mở cửa đi ra ngoài.
Không ai nói chuyện không khí còn lưu lại hương vị buộc chặt lúc nãy, Cal nhìn cửa, im lặng một lúc mới quay đầu nhìn tôi, trên mặt anh còn lưu lại biểu cảm hung ác như thú dữ bảo vệ con mồi của mình, ánh mắt màu hổ phách lạnh lẽo đáng sợ. Trên mặt và ngực có một mảng lớn nước trà.
Sau đó anh đi từng bước tới, hai tay tiếp tục đặt ở trên tay vịn, tư thế giống như đúc vừa rồi, giống như lồng giam.
“Được rồi, chúng ta tiếp tục.” Cal lại cười không đứng đắn, vết bẩn trên mặt làm nụ cười của anh trông rất dữ tợn. ( Lam: ngất với anh mất. )
Trong lúc nhất thời tôi bị anh chặn lại, lần đầu tiên tinh tường nhận thức người đàn ông này, không phải là người dễ bị lừa. Lúc nên ngoan, anh sẽ vô cùng ngoan, cho nên lúc thuyền chìm anh còn cầm súng đuổi theo Rose và Jack, vì để thuyền cứu nạn không lật, thậm chí anh còn đá một người từ trên thuyền xuống biển.
Nếu anh phát hiện tôi lợi dụng quyền lực của anh, cũng không định ở lại, đến lúc đó bị anh cầm súng đuổi giết sẽ biến thành tôi.
Anh sờ sờ cánh tay của tôi, sau đó cười nói: “Kia cũng không phải là vấn đề lớn, em chỉ cần lo lắng lúc rời thuyền nên mua cái gì mới tốt, hết thảy có anh ở đây, anh sẽ không để cho em nhìn sắc mặt người khác mà sống.”
Anh rất nghiêm túc, nghiêm túc tới mức tôi ngay cả một lời nói dối cũng không nói được.
Cal quay đầu nhìn đồng hồ báo thức treo trên tường, không vừa lòng nói: “Rất nhanh thì đến bốn giờ rồi, chuẩn bị trà chiều.”
Lực chú ý của tôi bị những ời này phân tán, ánh mắt cũng nhìn đồng hồ báo thức bên kia, há miệng định cự tuyệt bữa tiệc vỗ béo kia của anh, mặt đột nhiên ấm áp, là tay Cal. Anh ôm chặt mặt tôi, trong lúc tôi không phòng bị mà theo lực đạo của anh mà ngẩng cổ.
Môi hơi lạnh bị chặn lại, một nụ hôn cứ như vậy mà dán chặt miệng tôi lại.
Không đến nửa giây, Cal lập tức rời khỏi môi tôi, thả lỏng cánh tay tôi ra, đứng thẳng thân thể làm như không có việc gì hướng phòng tắm đi đến, mặt không đỏ thở không gấp bắt đầu kêu hét đi, “Tôi muốn tắm rửa thay quần áo, nhanh chút chuẩn bị bữa trà chiều, đặt ở trên sàn tàu.”
Tôi hơi quái dị sờ sờ môi mình, chân không tự giác chạm nhẹ xuống thảm, sau đó nghi ngờ mà nhìn cửa ở trên sàn tàu ánh sáng, màu da cam chiếu vào, ở nơi đó có một cái hộp.
Lúc không có ai chú ý, tôi mới sờ sờ lỗ tai mình, nhiệt độ nóng bỏng, độ ấm giống như trên môi.
Danh sách chương