☆Editor: Thủy Nhược Lam
Ngày mười ba RMS Titanic vẫn đi theo con đường hàng hải dọc theo Đại Tây Dương đi về phía trước, tuy Cal thoạt nhìn hay động kinh tới mức tôi không thể lí giải, nhưng anh nói thuyền sẽ giảm tốc độ tôi vẫn tin tưởng được. Cái người tim đen này không nhất thiết phải hố tôi (lừa đảo), dù sao chúng tôi đều ở trên một con thuyền, nếu thuyền không có giảm tốc như vậy dựa vào bảng thông báo trên sàn tàu, lời nói dối của anh nhất định sẽ bị vạch trần.
Tôi ăn xong điểm tâm tôi uể oải chạy lên sàn tàu khoang thượng đẳng nơi nơi lắc lư, một bên thầm cầu nguyện trong lòng Cal còn có chút lí trí. Bây giờ mà dám giải trừ hôn ước, đợi đến lúc rời thuyền thì cả khuôn mặt anh sẽ đầy cà chua và trứng thối... Đó còn là so sánh tương đối thấp rồi, chính xác mà nói, còn chưa rời thuyền thì anh cũng không cần phải đi tham gia tiệc tối trên RMS Titanic.
Anh vừa mới giới thiệu vị hôn thê cho quan lại và quyền quý trên thuyền không lâu, lập tức liền thông đồng với nữ nhân không có thân phận, hơn nữa trực tiếp hối hôn. Là "Thượng đẳng nhân" đều sẽ đi đường vòng khi gặp anh, cho dù nhiều tiền cũng không có tác dụng. Nhìn xem thủ phú trên thuyền, bởi vì đá vợ của mình đi, cưới một vị muội muội mười mấy tuổi làm lão bà, còn không phải xám xịt mà dẫn dắt tiểu thê tử nơi nơi du lịch thế giới, trốn tránh xã giao dùng ngòi bút khiển trách sao.
Trừ khi đầu óc anh bị hỏng rồi mới làm ra hành động lừa người như vậy, Rose còn chưa có cùng Jack chạy đâu, anh càng không có lí do làm chuyện điên khùng như vậy.
Trừ khi anh trực tiếp đá Rose xuống biển, sau đó giả bộ bi thương muốn chết vài tháng, tiếp đó lại cam chịu lấy một nữ nhân không có thân phận... Anh là thương nhân chứ không phải tội phạm giết người, tôi trực tiếp lắc đầu vứt cái kịch bản nhược trí này sang một bên, phát hiện mình rất nhàn, để sau khi xuống thuyền mà chạy trốn mà đợi tới mức tóc bạc trắng.
Trên sàn tàu trời tốt lắm, tôi không có chụp mũ, dáng đứng cũng thật không ổn trọng, cùng với các vị phu nhân ở chỗ nào hoàn toàn khác nhau. Ngay cả nhân viên bưng bê và nhân viên tạp vụ cũng trực tiếp bỏ qua tôi, làm tôi sinh ra vẻ mặt người lạ chớ tới gần.
Một bóng dáng quen thuộc vội vã chạy lại chỗ tôi, ông ấy mặc tây trang, đầu đội mũ dạ, tay trái cầm bút, tay phải còn cầm một quyển vở ghi chép.
Tôi vội vã theo sau, đón ánh nắng, gọi ông ấy một tiếng, "Andrew tiên sinh."
Andrew lập tức ngừng bước chân dồn dập của mình lại, nghi hoặc quay đầu, không đợi tôi nói cái gì thì trong mắt ông ấy xuất hiện cảm xúc quái dị, còn thật thận trọng đánh giá tôi một chút, phảng phất như vừa mới quen biết tôi."Nga, Emily, cô có tốt không?"
"Đương nhiên." Tôi lại không thiếu cánh tay hay thiếu chân, không hiểu Andrew vì sao nhìn tôi với ánh mắt nhìn nhân sĩ tàn tật vậy chứ.
"Vậy là tốt rồi, mọi việc không cần nghĩ quá nhiều, cô thật ưu tú, cho nên phải đối xử thật tốt với bản thân." Andrew kẹp bút vào trong quyển vở, u buồn trèo lên đôi mày của ông, cảm giác ông ấy cho tôi rất áp lực, biểu cảm tiếc hận rất rõ ràng.
Tôi vẫn luôn luôn đối xử tử tế với mình."Cám ơn." Đứng ở bên cạnh thuyền cứu nạn, tôi nhịn không được vươn tay sờ thân thuyền một chút, nghiêm cẩn hỏi, "Các ngươi đã quyết định ngày mai thuyền sẽ giảm tốc độ sao?"
"Giảm tốc?" Andrew chần chờ một chút, cũng không biết tâm lý của ông ấy hoạt động như thế nào, thoạt nhìn rất vội vã, dáng vẻ hận không thể lập tức nhanh chóng rời đi nơi này. Sau đó tôi nhìn thấy u buồn trên mặt ông ấy không thay đổi, ngay cả nói cũng không thông thuận như bình thường, "Thuyền này không có việc gì, Emily."
Chỉ cần nó giảm tốc độ, như vậy ít nhất sẽ không có trường hợp trước ba mươi giây mới phát hiện sắp đâm vào núi băng, không đâm núi băng RMS Titanic còn có thể xảy ra chuyện gì.
"Chẳng lẽ các ngươi không quyết định giảm tốc?" Tôi chỉ có thể nghĩ đến loại kết quả này, mới có thể giải thích cho việc biểu cảm u buồn trên mặt Andrew.
"Không... À, tôi muốn nói, nếu có thể cho cô dễ chịu một chút, nó cũng có thể giảm tốc, nếu cô cảm thấy giảm tốc nó sẽ không chìm... Ai." Ông ấy nói xong thì bất đắc dĩ thở dài một tiếng, trong mắt thương tiếc càng ngày càng rõ ràng, "Emily, không nên suy nghĩ bậy bạ, RMS Titanic sẽ không có việc gì đâu."
Chưa từng thấy Andrew nói chuyện phun ra nuốt vào không xác định như vậy, tôi không thể không xác nhận lại, "Các ngươi sẽ làm thuyền giảm tốc chứ."
Andrew nắm chặt vở ghi chép lại, da tay màu đen để lại một dấu ấn ở bên trên, ông ấy do dự một chút nhìn tôi, có vẻ hơi dè dặt cẩn trọng, sau đó rốt cục nhíu mày nói: "Sẽ, nó sẽ giảm tốc, cho nên cô không cần kích động, nghỉ ngơi thật tốt."
Tôi thoạt nhìn rất tệ sao? Sao ông ấy lại có dáng vẻ như tôi bị bệnh thời kì cuối vậy, tùy lúc sẽ lên thiên đường.
"Ông có thu được báo động trước về núi băng không?" Năm nay đông ấm, tảng băng đến từ bình nguyên Greenland sẽ trôi xuống tuyến đường vận tải trên Đại Tây Dương, tôi không hy vọng bọn họ bỏ qua tin tức trọng yếu này.
"Ngày hôm qua trong lúc thu được điện tín chúc mừng, còn thu được cảnh báo của đường vận tải, cho nên thuyền trưởng Smith đã quyết định chuyển con đường vận tải thành phía nam, chúng ta đang ở tuyến đường phía nam an toàn." Andrew nhẫn nại trả lời vấn đề của tôi, "Sẽ có người chuyên môn nhìn chằm chằm vào tuyến đường, cô không cần lo lắng, không có vấn đề gì."
Nghe qua thì không có vấn đề gì, tôi rốt cục thoải mái, cười nói: "Nhưng vì an toàn, tôi nghĩ ông nên liên lạc với con tàu ở phụ cận. Cho dù con thuyền không có việc gì, cũng hi vọng con thuyền gần đây có thể hỗ trợ bất cứ lúc nào, như vậy có lợi cho cả hai."
"Nói như vậy chúng ta sẽ không làm lỡ mất lộ tuyến của con thuyền khác chứ, thôi, được rồi, tôi sẽ phát điện báo." Andrew lần này không có do dự, nhưng nụ cười theo thói quen không nở trên môi, trước khi đi còn không quên nói với tôi: "Cô chiếu cố bản thân mình cho tốt, nếu có chuyện gì không nghĩ ra được, hoặc là cần tìm người tâm sự có thể tìm tôi, không được suy nghĩ linh tinh."
Tôi thoạt nhìn giống như nữ nhân tinh thần yếu ớt dễ dàng té xỉu lắm sao? Hay là do đêm qua chơi điên cuồng quá, cho nên sắc mặt lúc này rất khó nhìn."Sẽ, Andrew tiên sinh, cám ơn ông."
Andrew gật gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Tôi đi đến cạnh lan can, dõi mắt nhìn lại, đại dương xanh thẳm rộng lớn vô biên vô tận. Đặt hai tay lên trên lan can, nhịn không được lộ nụ cười tươi thích ý, miệng than thở, "Nhìn thấy Tượng nữ thần tự do ở New York." Phía dưới lan can là sàn tàu mũi thuyền, thuyền viên và hành khách lui tới, hải âu từ trên trời liệng qua. Phía sau tôi truyền đến thanh âm do dự, "Tiểu thư, xin hỏi cô có cần trà không?"
Quay đầu nhìn thấy nhân viên mặc đồng phục cầm khay nhìn tôi, tôi hỏi: "Cậu đến từ nơi nào?"
"Hả? Southampton, tiểu thư." Hắn hơi ngượng ngùng nói, "Đó là nơi tôi sinh ra."
"Phải không? Vậy cậu rất nhanh có thể về nhà rồi." Tôi tiếp ly trà hắn đưa qua, sau đó lễ phép nói, "Cám ơn."
"Không khách khí." Nhân viên phục vụ mặt đỏ trả lời.
Từ trên sàn tàu chứa tàu cứu nạn về, theo thói quen hướng khoang nhất đẳng đi đến, lúc mở cửa phòng khách không thấy có người. Đừng nói Cal hay lão Poodle, ngay cả một người giúp việc cũng không có. Tôi cảm thấy bầu không khí trong phòng hơi đè nén, vừa mở cửa phòng ra, xuyên thấu qua chiếc gương bên cạnh lò sưởi tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt mình ửng hồng vì phơi nắng. Trên làn da trắng nõn có một tầng ửng đỏ, thoạt nhìn thật ấm áp.
Đột nhiên trong gương xuất hiện một nữ nhân khác, một người phụ nữ lớn tuổi, chính là cái vị hắt nước lên người tôi và mắng Cal đạo đức bại hoại, mẫu thân của Rose Ruth. Tôi cũng không biết tên bà ấy, về kịch tình trong RMS Titanic trí nhớ của tôi hoàn toàn dành hết cho nam nữ nhân vật chính, mấy nhân vật nhỏ khác tôi cũng không nhớ được hết.các chi tiết
Ruth mặc quần áo rất có đặc sắc thời kì Victoria, quần áo bao trùm cả người bà ta nghiêm nghiêm thực thực, bà ấy đội mũ đen gắn lông chim, màu trắng của bao tay và màu đen của chiếc mũ tạo thành hình ảnh tương phản.
Thấy thế nào cũng rất bảo thủ. Mà vị đại thẩm bảo thủ này ánh mắt rất âm lãnh, giống như một con rắn độc, chỉ nhìn qua gương thôi cũng cảm nhận được không khí âm lãnh.
"Vị này... Emily tiểu thư." Bà ta kêu to tên của tôi, không giống như Andrew khi nói như gió xuân thoảng qua, mà giống như mùa đông ở Luân Đôn, lạnh lẽo.
Người khác không cho tôi sắc mặt tốt, sắc mặt tôi tự nhiên cũng không tốt lên, tôi ngoài cười như không cười, xoay người đối mặt với bà ta."Có việc gì không? Phu nhân."
"Cô có biết cha mẹ mình là ai chăng? Tôi nghĩ cô hẳn là người rất có "Địa vị", có lẽ dòng họ của cô tôi từng nghe qua, cô là người nước Anh?" Ruth đi chậm rãi, nặng nề từ bên sofa đi đến, trên mặt không có một chút tươi cười, giống như thanh đao, hận không thể chém tôi thành mảnh nhỏ."À, không, khẩu âm của cô nghe một chút cũng không chính thống, nghe qua rất giống người Mĩ. Là vị thiên kim của ông trùm nước Mĩ nào vậy?"
"Cho dù là ông trùm thì cũng chả liên quan, chính xác mà nói, bọn họ cũng không ở bên cạnh tôi." Tôi không thèm để ý bộ mặt đen xì của bà ta, nếu tôi thấy bên cạnh con rể tương lai của mình xuất hiện một vị "Tiểu tam", sắc mặt tôi có lẽ so với bà ta còn khó nhìn hơn. Với tôi mà nói chỉ cần RMS Titanic không chìm, thì cái gì cũng không phải chuyện lớn, ít nhất không phải tận mắt nhìn thấy hơn một nghìn năm trăm người chết trước mặt, còn có cái gì đáng giá cao hứng hơn so với chuyện này chứ? "Cô là cô nhi." Bà ta đột nhiên cao giọng sắc nhọn xác nhận.
"Xem như thế đi." Tôi có lòng tốt nói cho bà ta đáp án, tôi cái "Địa vị" gì cũng đều không có, muốn tôi là vị tiểu thư quý tộc nước Anh hay con gái của ông trùm nào đó ở nước Mĩ, như vậy bà ta mới có thể hao tâm tổn trí.
"Vậy cô làm sao có tư cách đứng ở chỗ này, trên người cô quần áo thậm chí đều là của Rose. Hơn nữa nhìn cử chỉ của cô, không có một chút phong cách quý phái, cô chính là nữ nhân hạ đẳng." Ruth nhịn không được lui về phía sau vài bước, muốn cách tôi xa một chút, bà ta đang ở giai cấp thống trị đương nhiên khinh thường người như tôi."Cô cái gì cũng đều không có, như ma quỷ đột nhiên hiện ra. Ngay cả quần áo cũng không có, còn đừng nói chi đến châu báu và tài phú. Một mình đi lang thang bên ngoài, sau đó quyến rũ công tử thượng tầng, việc này cô làm rất quen thuộc sao?"
Chán ghét trong mắt bà ta quá mức rõ ràng, tôi nhịn không được nhìn nhìn mình xem có dính thứ gì bẩn thỉu hay không, mà để bà ta xịt mũi phỉ nhổ. Trừ bỏ quần áo Rose hơi không hợp thân, những thứ khác tôi không thấy có vấn đề gì. Nhiều lắm chính là cổ không mang vòng cổ, trên tay không mang bao tay, cũng không đội mũ gắn lông chim thôi.
Quả nhiên không có một chút thục nữ phong phạm, tôi không thể không cảm thán ánh mắt mẹ Rose rất độc ác.
"Cô cho rằng mình đã thắng sao? Cô còn tiếp tục như vậy thì cái gì cũng không chiếm được, Cal nếu dám giải trừ hôn ước, như vậy cha hắn sẽ không bỏ qua cho hắn. Chỉ có kết hôn, hơn nữa cùng một cô gái có thân phận tốt kết hôn, hắn mới có thể thuận lợi kế thừa sản nghiệp. Cô sẽ hủy hoại hắn, cuối cùng cô một xu cũng không chiếm được." Ruth hung tợn nói, cho dù là giờ phút này bà ta vẫn giữ thói quen phong phạm quý tộc thâm căn cố đế, dáng đứng thẳng tắp, thanh âm đè thấp.
"Anh ấy muốn giải trừ hôn ước?" Cái tên ngốc kia thật sự đi giải trừ hôn ước? Thượng Đế, chẳng lẽ không có người nói cho anh, hôn ước không phải giải trừ như vậy sao? Không thấy được vị đại thẩm này thiếu chút nữa dùng đao chém người sao, anh thế mà mở miệng nói với người ta được sao, tôi không muốn anh ấy đâu, ai đó nhanh chút đem cái người chuyên đi gây họa kia trở về đi.
Ngày mười ba RMS Titanic vẫn đi theo con đường hàng hải dọc theo Đại Tây Dương đi về phía trước, tuy Cal thoạt nhìn hay động kinh tới mức tôi không thể lí giải, nhưng anh nói thuyền sẽ giảm tốc độ tôi vẫn tin tưởng được. Cái người tim đen này không nhất thiết phải hố tôi (lừa đảo), dù sao chúng tôi đều ở trên một con thuyền, nếu thuyền không có giảm tốc như vậy dựa vào bảng thông báo trên sàn tàu, lời nói dối của anh nhất định sẽ bị vạch trần.
Tôi ăn xong điểm tâm tôi uể oải chạy lên sàn tàu khoang thượng đẳng nơi nơi lắc lư, một bên thầm cầu nguyện trong lòng Cal còn có chút lí trí. Bây giờ mà dám giải trừ hôn ước, đợi đến lúc rời thuyền thì cả khuôn mặt anh sẽ đầy cà chua và trứng thối... Đó còn là so sánh tương đối thấp rồi, chính xác mà nói, còn chưa rời thuyền thì anh cũng không cần phải đi tham gia tiệc tối trên RMS Titanic.
Anh vừa mới giới thiệu vị hôn thê cho quan lại và quyền quý trên thuyền không lâu, lập tức liền thông đồng với nữ nhân không có thân phận, hơn nữa trực tiếp hối hôn. Là "Thượng đẳng nhân" đều sẽ đi đường vòng khi gặp anh, cho dù nhiều tiền cũng không có tác dụng. Nhìn xem thủ phú trên thuyền, bởi vì đá vợ của mình đi, cưới một vị muội muội mười mấy tuổi làm lão bà, còn không phải xám xịt mà dẫn dắt tiểu thê tử nơi nơi du lịch thế giới, trốn tránh xã giao dùng ngòi bút khiển trách sao.
Trừ khi đầu óc anh bị hỏng rồi mới làm ra hành động lừa người như vậy, Rose còn chưa có cùng Jack chạy đâu, anh càng không có lí do làm chuyện điên khùng như vậy.
Trừ khi anh trực tiếp đá Rose xuống biển, sau đó giả bộ bi thương muốn chết vài tháng, tiếp đó lại cam chịu lấy một nữ nhân không có thân phận... Anh là thương nhân chứ không phải tội phạm giết người, tôi trực tiếp lắc đầu vứt cái kịch bản nhược trí này sang một bên, phát hiện mình rất nhàn, để sau khi xuống thuyền mà chạy trốn mà đợi tới mức tóc bạc trắng.
Trên sàn tàu trời tốt lắm, tôi không có chụp mũ, dáng đứng cũng thật không ổn trọng, cùng với các vị phu nhân ở chỗ nào hoàn toàn khác nhau. Ngay cả nhân viên bưng bê và nhân viên tạp vụ cũng trực tiếp bỏ qua tôi, làm tôi sinh ra vẻ mặt người lạ chớ tới gần.
Một bóng dáng quen thuộc vội vã chạy lại chỗ tôi, ông ấy mặc tây trang, đầu đội mũ dạ, tay trái cầm bút, tay phải còn cầm một quyển vở ghi chép.
Tôi vội vã theo sau, đón ánh nắng, gọi ông ấy một tiếng, "Andrew tiên sinh."
Andrew lập tức ngừng bước chân dồn dập của mình lại, nghi hoặc quay đầu, không đợi tôi nói cái gì thì trong mắt ông ấy xuất hiện cảm xúc quái dị, còn thật thận trọng đánh giá tôi một chút, phảng phất như vừa mới quen biết tôi."Nga, Emily, cô có tốt không?"
"Đương nhiên." Tôi lại không thiếu cánh tay hay thiếu chân, không hiểu Andrew vì sao nhìn tôi với ánh mắt nhìn nhân sĩ tàn tật vậy chứ.
"Vậy là tốt rồi, mọi việc không cần nghĩ quá nhiều, cô thật ưu tú, cho nên phải đối xử thật tốt với bản thân." Andrew kẹp bút vào trong quyển vở, u buồn trèo lên đôi mày của ông, cảm giác ông ấy cho tôi rất áp lực, biểu cảm tiếc hận rất rõ ràng.
Tôi vẫn luôn luôn đối xử tử tế với mình."Cám ơn." Đứng ở bên cạnh thuyền cứu nạn, tôi nhịn không được vươn tay sờ thân thuyền một chút, nghiêm cẩn hỏi, "Các ngươi đã quyết định ngày mai thuyền sẽ giảm tốc độ sao?"
"Giảm tốc?" Andrew chần chờ một chút, cũng không biết tâm lý của ông ấy hoạt động như thế nào, thoạt nhìn rất vội vã, dáng vẻ hận không thể lập tức nhanh chóng rời đi nơi này. Sau đó tôi nhìn thấy u buồn trên mặt ông ấy không thay đổi, ngay cả nói cũng không thông thuận như bình thường, "Thuyền này không có việc gì, Emily."
Chỉ cần nó giảm tốc độ, như vậy ít nhất sẽ không có trường hợp trước ba mươi giây mới phát hiện sắp đâm vào núi băng, không đâm núi băng RMS Titanic còn có thể xảy ra chuyện gì.
"Chẳng lẽ các ngươi không quyết định giảm tốc?" Tôi chỉ có thể nghĩ đến loại kết quả này, mới có thể giải thích cho việc biểu cảm u buồn trên mặt Andrew.
"Không... À, tôi muốn nói, nếu có thể cho cô dễ chịu một chút, nó cũng có thể giảm tốc, nếu cô cảm thấy giảm tốc nó sẽ không chìm... Ai." Ông ấy nói xong thì bất đắc dĩ thở dài một tiếng, trong mắt thương tiếc càng ngày càng rõ ràng, "Emily, không nên suy nghĩ bậy bạ, RMS Titanic sẽ không có việc gì đâu."
Chưa từng thấy Andrew nói chuyện phun ra nuốt vào không xác định như vậy, tôi không thể không xác nhận lại, "Các ngươi sẽ làm thuyền giảm tốc chứ."
Andrew nắm chặt vở ghi chép lại, da tay màu đen để lại một dấu ấn ở bên trên, ông ấy do dự một chút nhìn tôi, có vẻ hơi dè dặt cẩn trọng, sau đó rốt cục nhíu mày nói: "Sẽ, nó sẽ giảm tốc, cho nên cô không cần kích động, nghỉ ngơi thật tốt."
Tôi thoạt nhìn rất tệ sao? Sao ông ấy lại có dáng vẻ như tôi bị bệnh thời kì cuối vậy, tùy lúc sẽ lên thiên đường.
"Ông có thu được báo động trước về núi băng không?" Năm nay đông ấm, tảng băng đến từ bình nguyên Greenland sẽ trôi xuống tuyến đường vận tải trên Đại Tây Dương, tôi không hy vọng bọn họ bỏ qua tin tức trọng yếu này.
"Ngày hôm qua trong lúc thu được điện tín chúc mừng, còn thu được cảnh báo của đường vận tải, cho nên thuyền trưởng Smith đã quyết định chuyển con đường vận tải thành phía nam, chúng ta đang ở tuyến đường phía nam an toàn." Andrew nhẫn nại trả lời vấn đề của tôi, "Sẽ có người chuyên môn nhìn chằm chằm vào tuyến đường, cô không cần lo lắng, không có vấn đề gì."
Nghe qua thì không có vấn đề gì, tôi rốt cục thoải mái, cười nói: "Nhưng vì an toàn, tôi nghĩ ông nên liên lạc với con tàu ở phụ cận. Cho dù con thuyền không có việc gì, cũng hi vọng con thuyền gần đây có thể hỗ trợ bất cứ lúc nào, như vậy có lợi cho cả hai."
"Nói như vậy chúng ta sẽ không làm lỡ mất lộ tuyến của con thuyền khác chứ, thôi, được rồi, tôi sẽ phát điện báo." Andrew lần này không có do dự, nhưng nụ cười theo thói quen không nở trên môi, trước khi đi còn không quên nói với tôi: "Cô chiếu cố bản thân mình cho tốt, nếu có chuyện gì không nghĩ ra được, hoặc là cần tìm người tâm sự có thể tìm tôi, không được suy nghĩ linh tinh."
Tôi thoạt nhìn giống như nữ nhân tinh thần yếu ớt dễ dàng té xỉu lắm sao? Hay là do đêm qua chơi điên cuồng quá, cho nên sắc mặt lúc này rất khó nhìn."Sẽ, Andrew tiên sinh, cám ơn ông."
Andrew gật gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Tôi đi đến cạnh lan can, dõi mắt nhìn lại, đại dương xanh thẳm rộng lớn vô biên vô tận. Đặt hai tay lên trên lan can, nhịn không được lộ nụ cười tươi thích ý, miệng than thở, "Nhìn thấy Tượng nữ thần tự do ở New York." Phía dưới lan can là sàn tàu mũi thuyền, thuyền viên và hành khách lui tới, hải âu từ trên trời liệng qua. Phía sau tôi truyền đến thanh âm do dự, "Tiểu thư, xin hỏi cô có cần trà không?"
Quay đầu nhìn thấy nhân viên mặc đồng phục cầm khay nhìn tôi, tôi hỏi: "Cậu đến từ nơi nào?"
"Hả? Southampton, tiểu thư." Hắn hơi ngượng ngùng nói, "Đó là nơi tôi sinh ra."
"Phải không? Vậy cậu rất nhanh có thể về nhà rồi." Tôi tiếp ly trà hắn đưa qua, sau đó lễ phép nói, "Cám ơn."
"Không khách khí." Nhân viên phục vụ mặt đỏ trả lời.
Từ trên sàn tàu chứa tàu cứu nạn về, theo thói quen hướng khoang nhất đẳng đi đến, lúc mở cửa phòng khách không thấy có người. Đừng nói Cal hay lão Poodle, ngay cả một người giúp việc cũng không có. Tôi cảm thấy bầu không khí trong phòng hơi đè nén, vừa mở cửa phòng ra, xuyên thấu qua chiếc gương bên cạnh lò sưởi tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt mình ửng hồng vì phơi nắng. Trên làn da trắng nõn có một tầng ửng đỏ, thoạt nhìn thật ấm áp.
Đột nhiên trong gương xuất hiện một nữ nhân khác, một người phụ nữ lớn tuổi, chính là cái vị hắt nước lên người tôi và mắng Cal đạo đức bại hoại, mẫu thân của Rose Ruth. Tôi cũng không biết tên bà ấy, về kịch tình trong RMS Titanic trí nhớ của tôi hoàn toàn dành hết cho nam nữ nhân vật chính, mấy nhân vật nhỏ khác tôi cũng không nhớ được hết.các chi tiết
Ruth mặc quần áo rất có đặc sắc thời kì Victoria, quần áo bao trùm cả người bà ta nghiêm nghiêm thực thực, bà ấy đội mũ đen gắn lông chim, màu trắng của bao tay và màu đen của chiếc mũ tạo thành hình ảnh tương phản.
Thấy thế nào cũng rất bảo thủ. Mà vị đại thẩm bảo thủ này ánh mắt rất âm lãnh, giống như một con rắn độc, chỉ nhìn qua gương thôi cũng cảm nhận được không khí âm lãnh.
"Vị này... Emily tiểu thư." Bà ta kêu to tên của tôi, không giống như Andrew khi nói như gió xuân thoảng qua, mà giống như mùa đông ở Luân Đôn, lạnh lẽo.
Người khác không cho tôi sắc mặt tốt, sắc mặt tôi tự nhiên cũng không tốt lên, tôi ngoài cười như không cười, xoay người đối mặt với bà ta."Có việc gì không? Phu nhân."
"Cô có biết cha mẹ mình là ai chăng? Tôi nghĩ cô hẳn là người rất có "Địa vị", có lẽ dòng họ của cô tôi từng nghe qua, cô là người nước Anh?" Ruth đi chậm rãi, nặng nề từ bên sofa đi đến, trên mặt không có một chút tươi cười, giống như thanh đao, hận không thể chém tôi thành mảnh nhỏ."À, không, khẩu âm của cô nghe một chút cũng không chính thống, nghe qua rất giống người Mĩ. Là vị thiên kim của ông trùm nước Mĩ nào vậy?"
"Cho dù là ông trùm thì cũng chả liên quan, chính xác mà nói, bọn họ cũng không ở bên cạnh tôi." Tôi không thèm để ý bộ mặt đen xì của bà ta, nếu tôi thấy bên cạnh con rể tương lai của mình xuất hiện một vị "Tiểu tam", sắc mặt tôi có lẽ so với bà ta còn khó nhìn hơn. Với tôi mà nói chỉ cần RMS Titanic không chìm, thì cái gì cũng không phải chuyện lớn, ít nhất không phải tận mắt nhìn thấy hơn một nghìn năm trăm người chết trước mặt, còn có cái gì đáng giá cao hứng hơn so với chuyện này chứ? "Cô là cô nhi." Bà ta đột nhiên cao giọng sắc nhọn xác nhận.
"Xem như thế đi." Tôi có lòng tốt nói cho bà ta đáp án, tôi cái "Địa vị" gì cũng đều không có, muốn tôi là vị tiểu thư quý tộc nước Anh hay con gái của ông trùm nào đó ở nước Mĩ, như vậy bà ta mới có thể hao tâm tổn trí.
"Vậy cô làm sao có tư cách đứng ở chỗ này, trên người cô quần áo thậm chí đều là của Rose. Hơn nữa nhìn cử chỉ của cô, không có một chút phong cách quý phái, cô chính là nữ nhân hạ đẳng." Ruth nhịn không được lui về phía sau vài bước, muốn cách tôi xa một chút, bà ta đang ở giai cấp thống trị đương nhiên khinh thường người như tôi."Cô cái gì cũng đều không có, như ma quỷ đột nhiên hiện ra. Ngay cả quần áo cũng không có, còn đừng nói chi đến châu báu và tài phú. Một mình đi lang thang bên ngoài, sau đó quyến rũ công tử thượng tầng, việc này cô làm rất quen thuộc sao?"
Chán ghét trong mắt bà ta quá mức rõ ràng, tôi nhịn không được nhìn nhìn mình xem có dính thứ gì bẩn thỉu hay không, mà để bà ta xịt mũi phỉ nhổ. Trừ bỏ quần áo Rose hơi không hợp thân, những thứ khác tôi không thấy có vấn đề gì. Nhiều lắm chính là cổ không mang vòng cổ, trên tay không mang bao tay, cũng không đội mũ gắn lông chim thôi.
Quả nhiên không có một chút thục nữ phong phạm, tôi không thể không cảm thán ánh mắt mẹ Rose rất độc ác.
"Cô cho rằng mình đã thắng sao? Cô còn tiếp tục như vậy thì cái gì cũng không chiếm được, Cal nếu dám giải trừ hôn ước, như vậy cha hắn sẽ không bỏ qua cho hắn. Chỉ có kết hôn, hơn nữa cùng một cô gái có thân phận tốt kết hôn, hắn mới có thể thuận lợi kế thừa sản nghiệp. Cô sẽ hủy hoại hắn, cuối cùng cô một xu cũng không chiếm được." Ruth hung tợn nói, cho dù là giờ phút này bà ta vẫn giữ thói quen phong phạm quý tộc thâm căn cố đế, dáng đứng thẳng tắp, thanh âm đè thấp.
"Anh ấy muốn giải trừ hôn ước?" Cái tên ngốc kia thật sự đi giải trừ hôn ước? Thượng Đế, chẳng lẽ không có người nói cho anh, hôn ước không phải giải trừ như vậy sao? Không thấy được vị đại thẩm này thiếu chút nữa dùng đao chém người sao, anh thế mà mở miệng nói với người ta được sao, tôi không muốn anh ấy đâu, ai đó nhanh chút đem cái người chuyên đi gây họa kia trở về đi.
Danh sách chương