Editor: Thủy Nhược Lam
Nỗ lực duy trì ý cười ôn hòa, hai tay nắm chặt tay anh, ý đồ làm anh tỉnh táo lại. Kết quả phát hiện hai mắt anh tràn ngập không tin tưởng, điều này làm cho ý cười ôn nhu của tôi cứng lại, trăm năm khó được một lần hảo thanh hảo ngữ cứ như vậy biến thành đóng băng, tôi cũng thật bất đắc dĩ.
"Em biết anh rất tức giận, tuy nhiên em hi vọng anh có thể nghe ý kiến của em." Tôi cười không được nữa, đành phải nói lời lạnh nhạt nói ra ý nghĩ của mình.
Cal rốt cục trầm tĩnh lại, xem ra tôi cười ôn nhu tạo thành gánh nặng rất lớn cho anh, làm anh không biết phải làm thế nào."Anh biết em muốn cái gì." Cal khôi phục thành dáng vẻ bình thường, anh tự nói móc mình nói: "Em không thích anh tự chủ trương, anh đương nhiên biết rõ. Nhưng rất nhiều chuyện em không hiểu, cho nên em phải nghe lời anh, bởi vì anh so với em càng hiểu quy tắc nói này. Anh không thể để em không biết gì mà tiến vào, anh sợ..."
Môi anh mấp máy vài cái, mang theo lo lắng cùng kinh nghi, rốt cục thấp giọng nói ra, "Anh sợ em sẽ bị dọa chạy."
Chẳng lẽ tôi thoạt nhìn rất yếu đuối vô năng? "Ký tên đối với em rất có lợi, có ưu việt rất lớn, tương lai em mang họ Hockley liền không có người dám nói với em cái gì." Cal lại trở lại trạng thái buổi chiều, anh rõ ràng mình xử lí số tiền này như thế nào, cho nên thoạt nhìn thật khéo đưa đẩy thuần thục. Anh cầm lại tay tôi, vô cùng dùng sức đan ngón tay lại với nhau, "Không được cự tuyệt nó, Emily."
Tôi gần như muốn gật đầu, bị anh mê hoặc thôi miên, hơn nữa bị ánh sang trong mắt anh kéo đi, cam tâm tình nguyện bị lời nói của anh thuyết phục.
Nhưng lời nói của Cal còn thiếu một chút, tôi rất nhanh liền tỉnh táo lại, không quá phận đắm chìm ở trong hứa hẹn tình yêu của anh. Chỉ là thật hiện thực hỏi: "Anh không sợ mình sẽ hối hận sao?" Anh được ăn cả ngã về không nghiêm cẩn như vậy, tôi đành phải bình tĩnh một chút, cho anh chút đá để hạ nhiệt.
Tôi không hy vọng mới vài ngày anh liền quyết định chuyện lớn như vậy, tựa như nhà xây trên không trung.
"Hối hận?" Cal giống như không biết từ này, anh hơi buồn cười hỏi, "Hối hận cái gì, anh vì sao phải hối hận?"
"Tiền rất quan trọng." Tôi thử tổng kết một chút thiết luật của nhóm người mang tiền trên người, những lời này được Cal tán thành, anh rất nhanh gật đầu, đáp lại tôi nói: "Rất quan trọng."
"Chúng ta mới quen biết vài ngày, Cal, không phải vài năm." Tôi muốn anh tinh tường thời gian quan trọng như thế nào, không thể để anh điên rồi tôi cũng sẽ điên theo như vậy được.
"Vậy thì sao chứ, đúng, mới vài ngày, nhưng nó không quan trọng." Cal căn bản không biết đó là cùng một chuyện, anh nắm tay của tôi, không cam lòng vuốt lòng bàn tay tôi, giống như trên tay có khắc hoa văn đồng đô la.
"Cho nên chúng ta còn chưa hiểu biết nhiều về đối phương..."
"Anh hiểu được em." Cal trực tiếp cắt đứt lời tôi nói, không cho tôi cơ hội nói tiếp. Anh nghiêm cẩn nhìn tôi, "Anh hiểu được em, Emily."
Anh hiểu được tôi... Cái gì?
Cal nói tiếp: "Anh mới mạc kệ em tới từ nơi nào, có tiền hay không có tiền, có thân phận hay không có thân phận. Anh biết em rất tự tin, em căn bản không giống như mấy người trên khoang hạng ba, em so với bất cứ kẻ nào cũng chói mắt hơn, em giống như ngọn lửa, có thể thiêu đốt hết thảy không khí làm người ta hít thở không thông. Em chán ghét trói buộc, anh nhìn ra được, em không muốn nói chuyện với người không có tư tưởng không có đầu óc, cho dù người đó có rất nhiều tiền."
Không có tư tưởng không có đầu óc còn rất nhiều tiền ngu ngốc... Cái người này là ai vậy?
"Anh chưa từng gặp được người như vậy, cho dù là nam hay là nữ, em không giống những người kia nhấtt, hơn nữa độc nhất vô nhị. Nếu mấy ngày trước có người nói với anh, anh sẽ gặp một nữ nhân miệng đầy lời nói dối, ngay cả đôi giày cũng không có, hơn nữa... Hơn nữa..." Anh hít sâu, bắt lấy ngón tay tôi, tay run run, ánh mắt lại không nhúc nhích nhìn chằm chằm tôi, rốt cục môi giật giật, rõ ràng nói ra lời nói tiếp theo, "Hơn nữa yêu nàng. Anh sẽ ném tên kia xuống biển, nhất định sẽ như vậy."
Tôi phát hiện ngón tay mình đang lay động, kỳ thực nó vốn biểu đạt sự khẩn trương của tôi.
Độc nhất vô nhị, loại đánh giá này đã cao đến mức tôi không thể phản bác lại anh. Bởi vì anh thoạt nhìn không giống như người miệng đầy lời ngon tiếng ngọt, mà giống như tên ngốc đang biểu đạt tình yêu chân thật của mình.
"Bây giờ anh biết mình bị điên rồi, nếu em muốn lừa gạt anh, đem tiền của anh lừa không còn một mảnh sau đó bỏ chạy, em có thể thành công. Bởi vì lúc này anh cái gì cũng có thể cho em, thật sự là điên rồi." Cal nói xong thì cười rộ lên, tươi cười mang theo cố chấp điên cuồng không có lí trí.
Một chút cũng không vui, làm cho người ta sởn hết gai ốc.
Tôi thử rút tay mình về, anh bị kích thích đến tỉnh táo lại, vội vàng thu hồi nụ cười đáng sợ kia về, tay càng thêm dùng sức nắm chặt tay tôi. Phảng phất như anh buông tay sẽ bị phá sản, điều này làm cho anh bị đè nén khó chịu.
Tôi không dám dùng lực nữa, nhất thời cũng không biết muốn nói cái gì. Bởi vì lời nói của anh làm trái tim tôi bị áp lực nặng nề, tôi chưa từng nghe được lời tỏ tình đè nén như vậy bao giờ.
Không phải lời ngon tiếng ngọt, lại hơn hẳn lời ngon tiếng ngọt.
"Anh không sợ em... Em lừa sạch anh sao." Tôi miễn cưỡng kéo đầu óc về chuyện chính, đây mới là mấu chốt, anh không sợ tôi muốn lừa anh sao? Phải biết rằng buổi sáng hôm nay tôi còn muốn rời thuyền bỏ chạy, tôi không biết anh nghiêm túc biến thành cái đức hạnh này.
"Em sẽ không." Cal vội vàng bảo chứng.
Anh cũng không phải con run trong bụng tôi, tôi cũng lừa anh nhiều như vậy, anh làm sao biết tôi sẽ không.
"Nếu ưm căn bản không định nghiêm túc với anh thì sao? Anh biết em miệng đầy nói dối." Anh rất xằng bậy, may mắn tôi không muốn đùa giỡn cảm tình của anh, nhưng nếu hôm nay anh thật sự gặp phải tên lừa đảo, người kia lừa hết anh thì làm sao bây giờ. Người này thoạt nhìn giống như căn bản không có cảnh giác, làm không tốt tôi còn muốn anh đưa hết tài sản của ba anh cho tôi, anh thực sẽ làm như vậy mất.
"Đơn thuần" như vậy, một người nam nhân gặp phải người mình thích liền ngẩn người, thật sự là làm cho người ta lo lắng.
"Em không định nghiêm túc với anh?" Anh cười cười, tăng thêm âm điệu nghiêm cẩn.
"Chỉ là nếu." Tôi lắc lắc tay anh, hi vọng anh còn chút lý trí, không nên dùng tiểu não yêu đương, người thật lòng ăn được cả ngã về không như anh rất dễ chịu thiệt.
"Nếu?" Anh tiếp tục cười, sau đó nghiêm cẩn nghĩ nghĩ, thoạt nhìn lý trí của anh cuối cùng cũng từ tiểu não chạy trở về đúng vị trí."Nếu em không định cùng anh nghiêm cẩn, anh nói là nếu." Anh cường điệu mấy lần, biểu cảm cũng rất ôn hòa, sau đó tôi nghe thấy anh vừa cười vừa nói: "Giết em."
Cái gì? Tôi căn bản không hiểu được ý nghĩa trong câu nói của anh, muốn nghe lời nói giải thích của anh.
Anh cười, gằn từng tiếng, giống như tuyên thệ với chính mình."Anh sẽ giết em, nhất định sẽ giết em."
Tôi,...
"Nếu bây giờ em dám nói với anh, em chỉ theo anh chơi đùa, hơn nữa rời thuyền sẽ đi. Anh đầu tiên sẽ nhốt em lại, đến lúc đó anh có khả năng không thể kiềm chế được bản thân mình, sẽ làm ra chuyện gì anh cũng không rõ nữa. Nếu cuối cùng anh phát hiện em không yêu anh, hơn nữa còn tuyệt vọng tới mức không lấy được một chút tình yêu nào từ em, anh sẽ giết chết em. Rất đơn giản, anh có súng, rất nhiều. Anh biết săn thú cũng biết làm cách nào để giết người."
Mọi người nhất định không thể tưởng tượng được, lúc Caledon Hockley đang nói những lời này, trên mặt anh vẫn còn nở nụ cười.
Nữ phó vừa ngâm trà xong, bưng trọn bộ trà cụ đi vào, nàng nghe thấy lời nói của Cal liền lập tức ôm bộ trà cụ chạy trối chết. Trong nháy mắt đó tôi cũng muốn chạy theo nàng.
Tôi rốt cục biết, làm kẻ lừa đảo gặp thuần khiết phú gia công tử, kẻ không may không phải là phú gia công tử bị lừa mà là kẻ lừa đảo.
Anh biết giết người, tôi đương nhiên biết anh dám giết người, hình ảnh anh ở trong phim khuôn mặt dữ tợn cầm súng đuổi giết nam nữ chính sống động hiện ra ngay trước mắt tôi. Còn hình ảnh lúc này lại biến thành anh cầm súng đuổi theo tôi.
"Em không có lừa anh." Tôi miễn cưỡng trừu khóe miệng nói ra lời này, lần đầu tiên cảm thấy loại chuyện đàm luyến ái này thật khủng khiếp.
"Anh biết." Cal âm trầm vuốt tay của tôi, giống như muốn mang nó đi làm món thịt kho tàu vậy, anh vừa lòng gật đầu, "Nhanh chút kí mấy văn kiện này đi, anh sẽ nghĩ biện pháp để thân phận của em hợp pháp hóa."
"Em nghĩ xuống thuyền mới nói đến chuyện này." Tôi còn muốn anh bình tĩnh một chút, có lẽ xuống thuyền anh sẽ lí trí hơn mà suy xét xem chuyện này có đáng giá hay không, dù sao lần mạo hiểm này trả giá cũng rất lớn.
"Rời thuyền?" Cal dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn kĩ tôi, cuối cùng mới miễn cưỡng gật đầu, "Chúng ta khi nào rời thuyền sẽ nói chuyện này, anh không muốn tạo áp lực quá lớn cho em."
Dáng vẻ lúc này của anh làm tôi áp lực cũng rất lớn rồi được không.
"Tóc khô." Cal dùng ngón tay cuốn cuốn tóc dài của tôi, khóe mắt cong lên, rốt cục không còn tối tăm nữa."Muốn nghỉ ngơi không? Em hình như rất mệt." Anh lại trở nên săn sóc đa tình, giống như người vừa rồi đã biến mất
Tôi đang lo lắng, có nên thương lượng với anh kế hoạch anh ngủ giường tôi ngủ sàn hay không.
Lo lắng thật lâu, mới gật đầu, "Được rồi, em nghỉ ngơi." Tôi quyết định vẫn đừng nên kích thích anh thì hơn, cảm xúc lúc này của anh vô cùng không ổn định.
"Chúng ta cùng nhau nghỉ ngơi." Cal đột nhiên hơi câu nệ nói.
Anh gọi cái "Nghỉ ngơi" cùng nhau là có ý tứ gì?
Anh ám chỉ sờ sờ ngón tay tôi, động tác vô cùng ngả ngớn.
Tôi hiểu được, vô cùng dùng sức, hơn nữa chấp nhất đưa ngón tay rút về, ở trong ánh mắt khát vọng của Cal, tôi vỗ một tay lên khuôn mặt đáng khinh của anh, vô tình nói: "Anh ngủ dưới sàn cho em."
Nỗ lực duy trì ý cười ôn hòa, hai tay nắm chặt tay anh, ý đồ làm anh tỉnh táo lại. Kết quả phát hiện hai mắt anh tràn ngập không tin tưởng, điều này làm cho ý cười ôn nhu của tôi cứng lại, trăm năm khó được một lần hảo thanh hảo ngữ cứ như vậy biến thành đóng băng, tôi cũng thật bất đắc dĩ.
"Em biết anh rất tức giận, tuy nhiên em hi vọng anh có thể nghe ý kiến của em." Tôi cười không được nữa, đành phải nói lời lạnh nhạt nói ra ý nghĩ của mình.
Cal rốt cục trầm tĩnh lại, xem ra tôi cười ôn nhu tạo thành gánh nặng rất lớn cho anh, làm anh không biết phải làm thế nào."Anh biết em muốn cái gì." Cal khôi phục thành dáng vẻ bình thường, anh tự nói móc mình nói: "Em không thích anh tự chủ trương, anh đương nhiên biết rõ. Nhưng rất nhiều chuyện em không hiểu, cho nên em phải nghe lời anh, bởi vì anh so với em càng hiểu quy tắc nói này. Anh không thể để em không biết gì mà tiến vào, anh sợ..."
Môi anh mấp máy vài cái, mang theo lo lắng cùng kinh nghi, rốt cục thấp giọng nói ra, "Anh sợ em sẽ bị dọa chạy."
Chẳng lẽ tôi thoạt nhìn rất yếu đuối vô năng? "Ký tên đối với em rất có lợi, có ưu việt rất lớn, tương lai em mang họ Hockley liền không có người dám nói với em cái gì." Cal lại trở lại trạng thái buổi chiều, anh rõ ràng mình xử lí số tiền này như thế nào, cho nên thoạt nhìn thật khéo đưa đẩy thuần thục. Anh cầm lại tay tôi, vô cùng dùng sức đan ngón tay lại với nhau, "Không được cự tuyệt nó, Emily."
Tôi gần như muốn gật đầu, bị anh mê hoặc thôi miên, hơn nữa bị ánh sang trong mắt anh kéo đi, cam tâm tình nguyện bị lời nói của anh thuyết phục.
Nhưng lời nói của Cal còn thiếu một chút, tôi rất nhanh liền tỉnh táo lại, không quá phận đắm chìm ở trong hứa hẹn tình yêu của anh. Chỉ là thật hiện thực hỏi: "Anh không sợ mình sẽ hối hận sao?" Anh được ăn cả ngã về không nghiêm cẩn như vậy, tôi đành phải bình tĩnh một chút, cho anh chút đá để hạ nhiệt.
Tôi không hy vọng mới vài ngày anh liền quyết định chuyện lớn như vậy, tựa như nhà xây trên không trung.
"Hối hận?" Cal giống như không biết từ này, anh hơi buồn cười hỏi, "Hối hận cái gì, anh vì sao phải hối hận?"
"Tiền rất quan trọng." Tôi thử tổng kết một chút thiết luật của nhóm người mang tiền trên người, những lời này được Cal tán thành, anh rất nhanh gật đầu, đáp lại tôi nói: "Rất quan trọng."
"Chúng ta mới quen biết vài ngày, Cal, không phải vài năm." Tôi muốn anh tinh tường thời gian quan trọng như thế nào, không thể để anh điên rồi tôi cũng sẽ điên theo như vậy được.
"Vậy thì sao chứ, đúng, mới vài ngày, nhưng nó không quan trọng." Cal căn bản không biết đó là cùng một chuyện, anh nắm tay của tôi, không cam lòng vuốt lòng bàn tay tôi, giống như trên tay có khắc hoa văn đồng đô la.
"Cho nên chúng ta còn chưa hiểu biết nhiều về đối phương..."
"Anh hiểu được em." Cal trực tiếp cắt đứt lời tôi nói, không cho tôi cơ hội nói tiếp. Anh nghiêm cẩn nhìn tôi, "Anh hiểu được em, Emily."
Anh hiểu được tôi... Cái gì?
Cal nói tiếp: "Anh mới mạc kệ em tới từ nơi nào, có tiền hay không có tiền, có thân phận hay không có thân phận. Anh biết em rất tự tin, em căn bản không giống như mấy người trên khoang hạng ba, em so với bất cứ kẻ nào cũng chói mắt hơn, em giống như ngọn lửa, có thể thiêu đốt hết thảy không khí làm người ta hít thở không thông. Em chán ghét trói buộc, anh nhìn ra được, em không muốn nói chuyện với người không có tư tưởng không có đầu óc, cho dù người đó có rất nhiều tiền."
Không có tư tưởng không có đầu óc còn rất nhiều tiền ngu ngốc... Cái người này là ai vậy?
"Anh chưa từng gặp được người như vậy, cho dù là nam hay là nữ, em không giống những người kia nhấtt, hơn nữa độc nhất vô nhị. Nếu mấy ngày trước có người nói với anh, anh sẽ gặp một nữ nhân miệng đầy lời nói dối, ngay cả đôi giày cũng không có, hơn nữa... Hơn nữa..." Anh hít sâu, bắt lấy ngón tay tôi, tay run run, ánh mắt lại không nhúc nhích nhìn chằm chằm tôi, rốt cục môi giật giật, rõ ràng nói ra lời nói tiếp theo, "Hơn nữa yêu nàng. Anh sẽ ném tên kia xuống biển, nhất định sẽ như vậy."
Tôi phát hiện ngón tay mình đang lay động, kỳ thực nó vốn biểu đạt sự khẩn trương của tôi.
Độc nhất vô nhị, loại đánh giá này đã cao đến mức tôi không thể phản bác lại anh. Bởi vì anh thoạt nhìn không giống như người miệng đầy lời ngon tiếng ngọt, mà giống như tên ngốc đang biểu đạt tình yêu chân thật của mình.
"Bây giờ anh biết mình bị điên rồi, nếu em muốn lừa gạt anh, đem tiền của anh lừa không còn một mảnh sau đó bỏ chạy, em có thể thành công. Bởi vì lúc này anh cái gì cũng có thể cho em, thật sự là điên rồi." Cal nói xong thì cười rộ lên, tươi cười mang theo cố chấp điên cuồng không có lí trí.
Một chút cũng không vui, làm cho người ta sởn hết gai ốc.
Tôi thử rút tay mình về, anh bị kích thích đến tỉnh táo lại, vội vàng thu hồi nụ cười đáng sợ kia về, tay càng thêm dùng sức nắm chặt tay tôi. Phảng phất như anh buông tay sẽ bị phá sản, điều này làm cho anh bị đè nén khó chịu.
Tôi không dám dùng lực nữa, nhất thời cũng không biết muốn nói cái gì. Bởi vì lời nói của anh làm trái tim tôi bị áp lực nặng nề, tôi chưa từng nghe được lời tỏ tình đè nén như vậy bao giờ.
Không phải lời ngon tiếng ngọt, lại hơn hẳn lời ngon tiếng ngọt.
"Anh không sợ em... Em lừa sạch anh sao." Tôi miễn cưỡng kéo đầu óc về chuyện chính, đây mới là mấu chốt, anh không sợ tôi muốn lừa anh sao? Phải biết rằng buổi sáng hôm nay tôi còn muốn rời thuyền bỏ chạy, tôi không biết anh nghiêm túc biến thành cái đức hạnh này.
"Em sẽ không." Cal vội vàng bảo chứng.
Anh cũng không phải con run trong bụng tôi, tôi cũng lừa anh nhiều như vậy, anh làm sao biết tôi sẽ không.
"Nếu ưm căn bản không định nghiêm túc với anh thì sao? Anh biết em miệng đầy nói dối." Anh rất xằng bậy, may mắn tôi không muốn đùa giỡn cảm tình của anh, nhưng nếu hôm nay anh thật sự gặp phải tên lừa đảo, người kia lừa hết anh thì làm sao bây giờ. Người này thoạt nhìn giống như căn bản không có cảnh giác, làm không tốt tôi còn muốn anh đưa hết tài sản của ba anh cho tôi, anh thực sẽ làm như vậy mất.
"Đơn thuần" như vậy, một người nam nhân gặp phải người mình thích liền ngẩn người, thật sự là làm cho người ta lo lắng.
"Em không định nghiêm túc với anh?" Anh cười cười, tăng thêm âm điệu nghiêm cẩn.
"Chỉ là nếu." Tôi lắc lắc tay anh, hi vọng anh còn chút lý trí, không nên dùng tiểu não yêu đương, người thật lòng ăn được cả ngã về không như anh rất dễ chịu thiệt.
"Nếu?" Anh tiếp tục cười, sau đó nghiêm cẩn nghĩ nghĩ, thoạt nhìn lý trí của anh cuối cùng cũng từ tiểu não chạy trở về đúng vị trí."Nếu em không định cùng anh nghiêm cẩn, anh nói là nếu." Anh cường điệu mấy lần, biểu cảm cũng rất ôn hòa, sau đó tôi nghe thấy anh vừa cười vừa nói: "Giết em."
Cái gì? Tôi căn bản không hiểu được ý nghĩa trong câu nói của anh, muốn nghe lời nói giải thích của anh.
Anh cười, gằn từng tiếng, giống như tuyên thệ với chính mình."Anh sẽ giết em, nhất định sẽ giết em."
Tôi,...
"Nếu bây giờ em dám nói với anh, em chỉ theo anh chơi đùa, hơn nữa rời thuyền sẽ đi. Anh đầu tiên sẽ nhốt em lại, đến lúc đó anh có khả năng không thể kiềm chế được bản thân mình, sẽ làm ra chuyện gì anh cũng không rõ nữa. Nếu cuối cùng anh phát hiện em không yêu anh, hơn nữa còn tuyệt vọng tới mức không lấy được một chút tình yêu nào từ em, anh sẽ giết chết em. Rất đơn giản, anh có súng, rất nhiều. Anh biết săn thú cũng biết làm cách nào để giết người."
Mọi người nhất định không thể tưởng tượng được, lúc Caledon Hockley đang nói những lời này, trên mặt anh vẫn còn nở nụ cười.
Nữ phó vừa ngâm trà xong, bưng trọn bộ trà cụ đi vào, nàng nghe thấy lời nói của Cal liền lập tức ôm bộ trà cụ chạy trối chết. Trong nháy mắt đó tôi cũng muốn chạy theo nàng.
Tôi rốt cục biết, làm kẻ lừa đảo gặp thuần khiết phú gia công tử, kẻ không may không phải là phú gia công tử bị lừa mà là kẻ lừa đảo.
Anh biết giết người, tôi đương nhiên biết anh dám giết người, hình ảnh anh ở trong phim khuôn mặt dữ tợn cầm súng đuổi giết nam nữ chính sống động hiện ra ngay trước mắt tôi. Còn hình ảnh lúc này lại biến thành anh cầm súng đuổi theo tôi.
"Em không có lừa anh." Tôi miễn cưỡng trừu khóe miệng nói ra lời này, lần đầu tiên cảm thấy loại chuyện đàm luyến ái này thật khủng khiếp.
"Anh biết." Cal âm trầm vuốt tay của tôi, giống như muốn mang nó đi làm món thịt kho tàu vậy, anh vừa lòng gật đầu, "Nhanh chút kí mấy văn kiện này đi, anh sẽ nghĩ biện pháp để thân phận của em hợp pháp hóa."
"Em nghĩ xuống thuyền mới nói đến chuyện này." Tôi còn muốn anh bình tĩnh một chút, có lẽ xuống thuyền anh sẽ lí trí hơn mà suy xét xem chuyện này có đáng giá hay không, dù sao lần mạo hiểm này trả giá cũng rất lớn.
"Rời thuyền?" Cal dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn kĩ tôi, cuối cùng mới miễn cưỡng gật đầu, "Chúng ta khi nào rời thuyền sẽ nói chuyện này, anh không muốn tạo áp lực quá lớn cho em."
Dáng vẻ lúc này của anh làm tôi áp lực cũng rất lớn rồi được không.
"Tóc khô." Cal dùng ngón tay cuốn cuốn tóc dài của tôi, khóe mắt cong lên, rốt cục không còn tối tăm nữa."Muốn nghỉ ngơi không? Em hình như rất mệt." Anh lại trở nên săn sóc đa tình, giống như người vừa rồi đã biến mất
Tôi đang lo lắng, có nên thương lượng với anh kế hoạch anh ngủ giường tôi ngủ sàn hay không.
Lo lắng thật lâu, mới gật đầu, "Được rồi, em nghỉ ngơi." Tôi quyết định vẫn đừng nên kích thích anh thì hơn, cảm xúc lúc này của anh vô cùng không ổn định.
"Chúng ta cùng nhau nghỉ ngơi." Cal đột nhiên hơi câu nệ nói.
Anh gọi cái "Nghỉ ngơi" cùng nhau là có ý tứ gì?
Anh ám chỉ sờ sờ ngón tay tôi, động tác vô cùng ngả ngớn.
Tôi hiểu được, vô cùng dùng sức, hơn nữa chấp nhất đưa ngón tay rút về, ở trong ánh mắt khát vọng của Cal, tôi vỗ một tay lên khuôn mặt đáng khinh của anh, vô tình nói: "Anh ngủ dưới sàn cho em."
Danh sách chương