☆Editor: Thủy Nhược Lam
Tôi có thể cảm nhận được độ ấm trên tàu đang lạnh dần, lò sưởi đá cẩm thạch trong tường lửa cháy rừng rực. Cal vội vã đi ra khỏi phòng, anh thay đổi thân quần áo, một bộ tây trang tối màu, cầm trong tay áo khoác dài vừa đi vừa mặc. Anh nói với tôi rất nhanh: "Bây giờ đã rất trễ rồi, anh bảo nữ phó giúp em thay quần áo ngủ, em ngủ sớm một chút đừng chờ anh trở lại."
Tôi ngồi trên ghế gỗ bên cạnh lò sưởi, tùy tiện khoác một cái áo bằng lông hồ ly, cầm trong tay hoa hồng mà Cal vừa cầu hôn tôi, trầm mặc nhìn lửa cháy trong lò.
Cal thuận miệng phân phó nữ phó ở một bên, "Pha cho tiểu thư một li trà nóng, nếu cần đồ ăn, tìm nhân viên phục vụ xuống phòng bếp nói với đầu bếp trực đêm." Anh nói xong, tay mới đút vào ống tay áo bành tô.
Tôi ngẩng đầu nhìn qua, thấy trên mặt anh là ý cười nhu hòa, biểu cảm táo bạo hung ác vừa rồi không thấy chút tăm hơi nào. Anh quay đầu nhìn thấy tôi, biểu cảm nhu hòa kia càng không thể áp chế được mà nồng đậm hơn.
"Đừng lo lắng, anh đi thả Jack Dawson, tuy anh rất chán ghét hắn." Cal hé miệng nở nụ cười một cái, nói tới Jack cũng như nói tới thứ gì cần vứt đi vậy."Anh sẽ đi rửa sạch oan khuất cho hắn, còn có bồi thường nữa, mọi chuyện kì thật chỉ là ngoài ý muốn. Trước khi thuyền cập bến mọi chuyện sẽ được giải quyết, anh sẽ không để bất cứ ai chen vào giữa chúng ta, ai cũng đều không được."
Anh chém đinh chặt sắt, vô cùng tự tin cười nói. Có thể tưởng tượng được anh lại trở về với con người muốn gì được lấy trước kia, tinh thần tràn đầy vô cùng, đặc biệt có thể ép buộc, phú nhị đại.
Tôi chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn anh, chỉ cần nghĩ tới việc không cẩn thận đáp ứng lời cầu hôn của anh, mọi chuyện rắc rối sau khi xuống thuyền, liền cảm thấy mỏi mệt. Nhưng khi nhìn thấy Cal cười như tên ngốc, tôi lại nhịn không được muốn cùng anh tiếp tục ngớ ngẩn. Thậm chí cảm thấy hoa hồng trong tay chính là sinh mệnh, thứ có thể làm cho người ta hạnh phúc.
Cal sửa sang lại quần áo của mình, bước nhanh đi đến bên người tôi, khom người hôn gương mặt tôi một cái, động tác tự nhiên lưu sướng. Anh nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon."
Nhiệt tình trong mắt anh so với ngọn lửa đang cháy trong lò kia còn mãnh liệt hơn, tôi cúi đầu, nhấc bông hồng lên cao, hôn một cái lên cánh hoa."Ngủ ngon, Cal." Tôi đáp lại anh.
Trong nháy mắt đó tôi cảm thấy mình đã hoàn thành một lần trao đổi tình cảm ấm áp, tôi và anh trao đổi tình cảm vài giây, có thể thấy rõ ràng tình cảm trong mắt người kia.
Tôi lại nghĩ đến những rắc rối sau này trong cuộc sống của chúng tôi, nhưng nếu tình cảm của chúng tôi vẫn trước sau như một thì rất đáng giá.
Cal hai tay vuốt ve cổ áo khoác trên người tôi, dùng một chút lực kéo cổ áo đang mở rộng lại, sợ tôi lạnh nói: "Chú ý lò sưởi trong tường, đừng tắt."
Nói xong liền đứng thẳng dậy, bước chân ổn định đi ra ngoài, Lovejoy luôn đứng bên cạnh cũng bước chân đi theo. Chỉ cần ông ấy không nghĩ biện pháp xử lí tôi, tôi thừa nhận sự trung tâm của ông ấy với Cal làm tôi kính nể.
Tôi nhìn cửa đóng lại, mới mới ngửa cổ dựa vào trên ghế, nhìn ngọn đèn trên đầu. Cal tính toán trực tiếp đi tìm người của đài duy trì trật tự, tẩy trắng tội danh của Jack. Đặt hoa hồng lên trên bàn, tôi nhắm mắt lại cuộn mình trên ghế dựa, tựa đầu chôn trong áo khoác ngủ một lúc chờ Cal trở về.
Chuyện đính hôn nhất định sẽ gây lên sóng to gió lớn, nhưng với Cal mà nói, anh hình như không suy nghĩ tới hậu quả của việc này. Anh luôn không có cảm giác an toàn nên muốn định chuyện của chúng tôi, cảm giác thống khổ lo âu của anh làm tôi không biết phải làm sao.
Tôi hơi hoảng hốt dựa vào ghế nhắm mắt lại chậm rãi tiến vào trạng thái ngủ không sâu, ở trong không gian yên tĩnh tôi cảm thấy ngày mười bốn đang nhanh chóng qua đi. Chỉ cần thuyền giảm tốc, con thuyền này sẽ không rơi vào tình trạng không thể chuyển hướng. Trừ phi nhân viên quan sát và nhân viên lái tàu đều bãi công, bằng không thuyền sẽ không ngu tới mức tự đâm vào núi băng. Nhớ tới buổi chiều Cal đi tìm Ismay, kết quả chờ được tin tức Cal bị người ta đập đầu.
Tin tức này còn có màn vu hãm kế tiếp, đều làm tôi không có thời gian đi hỏi Cal kết quả của cuộc đàm phán. Vừa rồi thế nhưng quên hỏi anh, bởi vì anh đi thả Jack vô tội từ trong lao ra. Nếu Cal căn bản không kịp đi tìm Ismay, đã bị Ruth dập ngất luôn, như vậy thuyền còn có thể giảm tốc sao? Dù sao cũng không có người biết tính nghiêm trọng của chuyện này, cho nên cho dù có hiệp nghị miệng cũng chỉ để đến ngày mai mới giảm tốc.
Ý nghĩ này làm tôi cả kinh, lại sợ mình nghi thần nghi quỷ khẩn trương quá độ.
"Tiểu thư." Có người lễ phép gọi tôi một tiếng.
Tôi mở mắt ra, là nữ phó tư nhân của Rose, cô ấy bưng mâm bạc, bên trên là bộ trà cụ. Tôi xoa hai mắt, hỏi cô ấy, "Cô tên là gì." Nói thật, đã ở chỗ này lâu như vậy rồi mà tôi chả quen biết được mấy người, về phần phim điện ảnh, cho dù nhìn quen mắt cũng không thể nhớ hết tên nhân vật được.
"Jodie." Jodie giúp tôi rót một li trà, thấp giọng hỏi, "Cô còn cần gì nữa không?"
"Không cần." Tôi tiếp nhận li trà của cô ấy, mặt trên là một lát chanh còn tươi, tiếp tục hỏi cô ấy, "Rose đâu?"
"Rose tiểu thư đi ra ngoài, cô ấy không nói mình đi chỗ nào." Jodie thật tận trách trả lời tôi, hai tay sờ tạp dề màu trắng trên người, chưa từng có quá nhiệt tình hay cảm xúc khác.
Tôi gật đầu với cô ấy, tỏ vẻ đã biết. Đại khái đoán được Rose đi nơi nào, cô ấy hẳn là đi tìm nhân viên duy trì trật tự, hi vọng thuyết phục bọn họ thả Jack. Mà Ruth cơ bản tâm như tro tàn, ít nhất trước khi Cal nói buông tha cho bà ta, bà ta sẽ cẩn thận chuyện gì cũng không dám làm.
Tôi nâng li trà, không chút để ý quét lên con số trên đồng hồ báo thức bên cạnh lò sưởi. Đồng hồ báo thức chầm chậm nhảy, mười một giờ bốn mươi phút... Qua 20 phút nữa, ngày mười bốn dài lê thê này sẽ qua.
Mười một giờ bốn mươi phút... Con số này chạy lướt qua đầu tôi, tôi nhìn chằm chằm đồng hồ báo thức, nhìn nó chạy theo quỹ tích, từng chút từng chút nhích lên. Kim đồng hồ bắt đầu rung động, cảm giác rung động mãnh liệt nhảy lên trong không gian yên tĩnh, không có dự liệu trước. Không khí và ngọn đèn như cảm nhận được lắc lư, toàn bộ không gian lay động, từ bên dưới, đến chân ghế dựa, trèo lên cơ thể của tôi, sự sợ hãi chuyển lên trên li trà tôi cầm.
Nước trà bên trong li, nước trà tối màu và lát chanh bên trong lay động. bàn trà khăn trải bàn màu vàng và một số thứ khác đang đang lay động mạnh.
Lúc này tôi mới phát hiện mình mở mắt nhìn không chớp mắt, nhìn chằm chằm màu sắc trong phòng quá lâu mà tạo thành ảo giác. Chậm rãi, cảm giác lay động qua đi, chữ số La Mã vẫn còn đang chạy, cảm giác vừa rồi không vì không gian yên tĩnh mà trôi đi, mà mang đến cảm giác càng nhanh chóng gấp gáp hơn.
Tôi không thể hít sâu, ngay cả hô hấp cũng không được.
Li trà trên tay không có dấu vết rung động, chỉ có ngón tay tôi cứng ngắc tới mức khó tin.
Jodie nghi ngờ chống cái bàn, oán giận nói: "Thuyền trục trặc sao? Làm sao có thể có lay động mạnh như vậy."
Câu oán giận này rốt cục làm tôi tỉnh lại, chợt ném li trà trên tay xuống, chạy lên trên sàn tàu tư nhân. Tôi chạy đến bên cửa sổ, ty dùng lực mạnh kéo cửa sổ ra, gió lạnh bên ngoài xen lẫn vụn băng bay vào.
Tôi nhìn lại phía sau thuyền, thuyền còn đang chạy, nước biển hình thành một vòng xoáy trắng, mà ở sau tận cùng vòng xoáy trắng kia, một ngọn núi băng dần dần biến mất.
Sợ hãi lạnh như băng chuyển động từ trên ngốn tay tôi đi vào cơ thể, rồi chạy thẳng tới trái tim, làm người run sợ.
Tôi rốt cuộc cũng hô hấp khó khăn, carbon diocid màu trắng biến mất trong không khí.
Tay cầm cửa sổ dùng sức nắm chặt lại, tôi hung hăng đập cửa sổ. Tôi nghĩ, con thuyền này nó sắp chìm rồi.
Tôi có thể cảm nhận được độ ấm trên tàu đang lạnh dần, lò sưởi đá cẩm thạch trong tường lửa cháy rừng rực. Cal vội vã đi ra khỏi phòng, anh thay đổi thân quần áo, một bộ tây trang tối màu, cầm trong tay áo khoác dài vừa đi vừa mặc. Anh nói với tôi rất nhanh: "Bây giờ đã rất trễ rồi, anh bảo nữ phó giúp em thay quần áo ngủ, em ngủ sớm một chút đừng chờ anh trở lại."
Tôi ngồi trên ghế gỗ bên cạnh lò sưởi, tùy tiện khoác một cái áo bằng lông hồ ly, cầm trong tay hoa hồng mà Cal vừa cầu hôn tôi, trầm mặc nhìn lửa cháy trong lò.
Cal thuận miệng phân phó nữ phó ở một bên, "Pha cho tiểu thư một li trà nóng, nếu cần đồ ăn, tìm nhân viên phục vụ xuống phòng bếp nói với đầu bếp trực đêm." Anh nói xong, tay mới đút vào ống tay áo bành tô.
Tôi ngẩng đầu nhìn qua, thấy trên mặt anh là ý cười nhu hòa, biểu cảm táo bạo hung ác vừa rồi không thấy chút tăm hơi nào. Anh quay đầu nhìn thấy tôi, biểu cảm nhu hòa kia càng không thể áp chế được mà nồng đậm hơn.
"Đừng lo lắng, anh đi thả Jack Dawson, tuy anh rất chán ghét hắn." Cal hé miệng nở nụ cười một cái, nói tới Jack cũng như nói tới thứ gì cần vứt đi vậy."Anh sẽ đi rửa sạch oan khuất cho hắn, còn có bồi thường nữa, mọi chuyện kì thật chỉ là ngoài ý muốn. Trước khi thuyền cập bến mọi chuyện sẽ được giải quyết, anh sẽ không để bất cứ ai chen vào giữa chúng ta, ai cũng đều không được."
Anh chém đinh chặt sắt, vô cùng tự tin cười nói. Có thể tưởng tượng được anh lại trở về với con người muốn gì được lấy trước kia, tinh thần tràn đầy vô cùng, đặc biệt có thể ép buộc, phú nhị đại.
Tôi chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn anh, chỉ cần nghĩ tới việc không cẩn thận đáp ứng lời cầu hôn của anh, mọi chuyện rắc rối sau khi xuống thuyền, liền cảm thấy mỏi mệt. Nhưng khi nhìn thấy Cal cười như tên ngốc, tôi lại nhịn không được muốn cùng anh tiếp tục ngớ ngẩn. Thậm chí cảm thấy hoa hồng trong tay chính là sinh mệnh, thứ có thể làm cho người ta hạnh phúc.
Cal sửa sang lại quần áo của mình, bước nhanh đi đến bên người tôi, khom người hôn gương mặt tôi một cái, động tác tự nhiên lưu sướng. Anh nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon."
Nhiệt tình trong mắt anh so với ngọn lửa đang cháy trong lò kia còn mãnh liệt hơn, tôi cúi đầu, nhấc bông hồng lên cao, hôn một cái lên cánh hoa."Ngủ ngon, Cal." Tôi đáp lại anh.
Trong nháy mắt đó tôi cảm thấy mình đã hoàn thành một lần trao đổi tình cảm ấm áp, tôi và anh trao đổi tình cảm vài giây, có thể thấy rõ ràng tình cảm trong mắt người kia.
Tôi lại nghĩ đến những rắc rối sau này trong cuộc sống của chúng tôi, nhưng nếu tình cảm của chúng tôi vẫn trước sau như một thì rất đáng giá.
Cal hai tay vuốt ve cổ áo khoác trên người tôi, dùng một chút lực kéo cổ áo đang mở rộng lại, sợ tôi lạnh nói: "Chú ý lò sưởi trong tường, đừng tắt."
Nói xong liền đứng thẳng dậy, bước chân ổn định đi ra ngoài, Lovejoy luôn đứng bên cạnh cũng bước chân đi theo. Chỉ cần ông ấy không nghĩ biện pháp xử lí tôi, tôi thừa nhận sự trung tâm của ông ấy với Cal làm tôi kính nể.
Tôi nhìn cửa đóng lại, mới mới ngửa cổ dựa vào trên ghế, nhìn ngọn đèn trên đầu. Cal tính toán trực tiếp đi tìm người của đài duy trì trật tự, tẩy trắng tội danh của Jack. Đặt hoa hồng lên trên bàn, tôi nhắm mắt lại cuộn mình trên ghế dựa, tựa đầu chôn trong áo khoác ngủ một lúc chờ Cal trở về.
Chuyện đính hôn nhất định sẽ gây lên sóng to gió lớn, nhưng với Cal mà nói, anh hình như không suy nghĩ tới hậu quả của việc này. Anh luôn không có cảm giác an toàn nên muốn định chuyện của chúng tôi, cảm giác thống khổ lo âu của anh làm tôi không biết phải làm sao.
Tôi hơi hoảng hốt dựa vào ghế nhắm mắt lại chậm rãi tiến vào trạng thái ngủ không sâu, ở trong không gian yên tĩnh tôi cảm thấy ngày mười bốn đang nhanh chóng qua đi. Chỉ cần thuyền giảm tốc, con thuyền này sẽ không rơi vào tình trạng không thể chuyển hướng. Trừ phi nhân viên quan sát và nhân viên lái tàu đều bãi công, bằng không thuyền sẽ không ngu tới mức tự đâm vào núi băng. Nhớ tới buổi chiều Cal đi tìm Ismay, kết quả chờ được tin tức Cal bị người ta đập đầu.
Tin tức này còn có màn vu hãm kế tiếp, đều làm tôi không có thời gian đi hỏi Cal kết quả của cuộc đàm phán. Vừa rồi thế nhưng quên hỏi anh, bởi vì anh đi thả Jack vô tội từ trong lao ra. Nếu Cal căn bản không kịp đi tìm Ismay, đã bị Ruth dập ngất luôn, như vậy thuyền còn có thể giảm tốc sao? Dù sao cũng không có người biết tính nghiêm trọng của chuyện này, cho nên cho dù có hiệp nghị miệng cũng chỉ để đến ngày mai mới giảm tốc.
Ý nghĩ này làm tôi cả kinh, lại sợ mình nghi thần nghi quỷ khẩn trương quá độ.
"Tiểu thư." Có người lễ phép gọi tôi một tiếng.
Tôi mở mắt ra, là nữ phó tư nhân của Rose, cô ấy bưng mâm bạc, bên trên là bộ trà cụ. Tôi xoa hai mắt, hỏi cô ấy, "Cô tên là gì." Nói thật, đã ở chỗ này lâu như vậy rồi mà tôi chả quen biết được mấy người, về phần phim điện ảnh, cho dù nhìn quen mắt cũng không thể nhớ hết tên nhân vật được.
"Jodie." Jodie giúp tôi rót một li trà, thấp giọng hỏi, "Cô còn cần gì nữa không?"
"Không cần." Tôi tiếp nhận li trà của cô ấy, mặt trên là một lát chanh còn tươi, tiếp tục hỏi cô ấy, "Rose đâu?"
"Rose tiểu thư đi ra ngoài, cô ấy không nói mình đi chỗ nào." Jodie thật tận trách trả lời tôi, hai tay sờ tạp dề màu trắng trên người, chưa từng có quá nhiệt tình hay cảm xúc khác.
Tôi gật đầu với cô ấy, tỏ vẻ đã biết. Đại khái đoán được Rose đi nơi nào, cô ấy hẳn là đi tìm nhân viên duy trì trật tự, hi vọng thuyết phục bọn họ thả Jack. Mà Ruth cơ bản tâm như tro tàn, ít nhất trước khi Cal nói buông tha cho bà ta, bà ta sẽ cẩn thận chuyện gì cũng không dám làm.
Tôi nâng li trà, không chút để ý quét lên con số trên đồng hồ báo thức bên cạnh lò sưởi. Đồng hồ báo thức chầm chậm nhảy, mười một giờ bốn mươi phút... Qua 20 phút nữa, ngày mười bốn dài lê thê này sẽ qua.
Mười một giờ bốn mươi phút... Con số này chạy lướt qua đầu tôi, tôi nhìn chằm chằm đồng hồ báo thức, nhìn nó chạy theo quỹ tích, từng chút từng chút nhích lên. Kim đồng hồ bắt đầu rung động, cảm giác rung động mãnh liệt nhảy lên trong không gian yên tĩnh, không có dự liệu trước. Không khí và ngọn đèn như cảm nhận được lắc lư, toàn bộ không gian lay động, từ bên dưới, đến chân ghế dựa, trèo lên cơ thể của tôi, sự sợ hãi chuyển lên trên li trà tôi cầm.
Nước trà bên trong li, nước trà tối màu và lát chanh bên trong lay động. bàn trà khăn trải bàn màu vàng và một số thứ khác đang đang lay động mạnh.
Lúc này tôi mới phát hiện mình mở mắt nhìn không chớp mắt, nhìn chằm chằm màu sắc trong phòng quá lâu mà tạo thành ảo giác. Chậm rãi, cảm giác lay động qua đi, chữ số La Mã vẫn còn đang chạy, cảm giác vừa rồi không vì không gian yên tĩnh mà trôi đi, mà mang đến cảm giác càng nhanh chóng gấp gáp hơn.
Tôi không thể hít sâu, ngay cả hô hấp cũng không được.
Li trà trên tay không có dấu vết rung động, chỉ có ngón tay tôi cứng ngắc tới mức khó tin.
Jodie nghi ngờ chống cái bàn, oán giận nói: "Thuyền trục trặc sao? Làm sao có thể có lay động mạnh như vậy."
Câu oán giận này rốt cục làm tôi tỉnh lại, chợt ném li trà trên tay xuống, chạy lên trên sàn tàu tư nhân. Tôi chạy đến bên cửa sổ, ty dùng lực mạnh kéo cửa sổ ra, gió lạnh bên ngoài xen lẫn vụn băng bay vào.
Tôi nhìn lại phía sau thuyền, thuyền còn đang chạy, nước biển hình thành một vòng xoáy trắng, mà ở sau tận cùng vòng xoáy trắng kia, một ngọn núi băng dần dần biến mất.
Sợ hãi lạnh như băng chuyển động từ trên ngốn tay tôi đi vào cơ thể, rồi chạy thẳng tới trái tim, làm người run sợ.
Tôi rốt cuộc cũng hô hấp khó khăn, carbon diocid màu trắng biến mất trong không khí.
Tay cầm cửa sổ dùng sức nắm chặt lại, tôi hung hăng đập cửa sổ. Tôi nghĩ, con thuyền này nó sắp chìm rồi.
Danh sách chương