☆Editor: Thủy Nhược Lam
Khoang nhất đẳng triệt để nhốn nháo lên, lúc tôi đi đến hành lang, vài nhân viên phục vụ đang gõ cửa từng phòng, chờ khách nhân đồng ý thì tiến vào. Cho dù tôi mặc quần áo quái dị, nhưng lúc này lại chả có ai quan tâm chỉ trỏ.
Tôi đẩy cửa phòng Cal ra, lửa trong lò sưởi còn chưa tắt, cho dù là hoa trước gương, đèn bàn trên bàn, hay là bình rượu tôi uống lúc đi vẫn không có chút di chuyển nào.
Chỉ có Jodie đưa lưng về phía tôi đang thu thập chén trà, cô ấy vẫn như trước mặc tạp dề màu trắng, tay chân rất quen thuộc đặt bộ trà cụ lên trên mâm bạc. Xem ra lời tôi nói không có chút tác dụng nào với cô ấy, so với việc đứng yên một chỗ bị gió thổi, cô ấy tình nguyện ở trong phòng thu dọn đồ đạc.
Jodie bưng mâm trở lại, nhìn thấy tôi đứng ở cạnh cửa dọa sợ.
"Emily tiểu thư, ngài đã trở lại." Cô ấy nhìn trang phục của tôi, so với việc nhìn thấy quái vật trèo lên thuyền còn đáng sợ hơn. Thoạt nhìn với một nữ phó như cô ấy mà nói, chăm sóc một vị tiểu thư nghịch ngợm lại không biết kiểm điểm làm cô ấy mệt nhọc hết sức.
Tâm tôi cũng mệt nhọc hết sức, bắt đầu lên thuyền, ngay thời khắc đó tôi không chút nghỉ ngơi. Giống ý như động cơ của con tàu, cả ngày rầm rầm chạy.
"Cal về chưa?" Tôi vuốt yết hầu, cảm thấy khô ráp, chỉ có thể thấp giọng hỏi.
Jodie đặt mâm lên bàn một lần nữa, cô ấy lắc đầu, "Không có."
Anh chạy đi nơi nào chứ? Cứ nghĩ đến khả năng anh không biết thuyền đã xảy ra chuyện, tôi liền khẩn trương da đầu run lên. Đây chính là thời điểm sinh tử tồn vong, người càng nhận được tin tức sớm thì cơ hội sống càng cao.
Ngón tay tôi vuốt lên vết ứ thương ở gáy, đau đớn làm thần kinh tôi căng lên.
"Vừa rồi nhân viên phục vụ tới, hắn nói thuyền trưởng phân phó, tất cả mọi người phải lên sàn tàu cứu nạn chờ." Jodie hai tay lau lên tạp dề, hình như cô ấy cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng trong mắt vẫn có cảm xúc sợ hãi, có thể cô ấy đã phát hiện thuyền xảy ra tai nạn."Tôi ở chỗ này chờ thông báo cho mọi người, và tiểu thư Rose."
"Rose đã lên đi, cô cũng đi nhanh lên." Tôi cảm giác được thuyền đã bắt đầu nghiêng, đương nhiên lúc này vẫn chưa rõ ràng như vậy, cái cảm giác tàu thay đổi rất nhỏ này, chỉ có người có thần kinh mẫn cảm hoặc là người tài mới biết được.
Tôi sợ Jodie căn bản nghe không vào lời tôi nói, còn cố ý bỏ thêm vài câu giải thích rõ ràng, "Thuyền sắp chìm rồi, thuyền cứu nạn có thể không đủ, ngươi nhanh chút đi lên xếp hàng trên khoang cứu nạn đi, còn có vào trong phòng lấy thêm một cái áo choàng, tôi nghĩ Rose sẽ không để ý."
Cơ bản thuyền chìm xuống, tất cả những thứ này đều sẽ được chi trả. Nghe nói hành khách khoang hạng nhất có giá trị con người hơn hai triệu năm trăm ngàn đô la, hành lí của bọn họ chắc cũng rất đáng giá.
Jodie bị lời tôi nói dọa trắng bệch mặt, nhưng cô ấy cũng không có chất vấn cái gì, mà là chạy nhanh chóng vào phòng Rose lấy một cái áo choàng dày, cô ấy khoác áo lên cánh tay rồi nói với tôi: "Tôi đi tìm Rose tiểu thư, lúc cô ấy ra khỏi cửa không mặc áo choàng, bên ngoài lúc này rất lạnh."
Tôi đi vào, ngồi ở trên ghế, quyết định chờ Cal trở về.
Lúc Jodie đi ra, nói khẽ với tôi: "Cal tiên sinh rất nhanh sẽ trở về, ngài cũng nhanh đi theo tôi thôi, tiểu thư. Ngài có lẽ nên lên thuyền cứu nạn trước, Cal tiên sinh đã giúp ngài mua vé khoang nhất đẳng."
"Tôi sẽ nhanh lên đó thôi, cám ơn ngươi." Tôi cười mỉm, nhẹ giọng nói. Hai tay đan vào nhau, chậm rãi nâng hai tay lên đặt khuỷu tay lên đùi, tôi nhìn đồng hồ bên trên lò sưởi, thời gian đang dần trôi qua.
Thẳng đến khi Jodie rời đi, tôi mới phát hiện ở đây có hai phòng ngủ xa hoa, không gian như đọng lại.
Đã không có người ở trong này, ngoại trừ tôi.
Đồng hồ báo thức đang chạy trong mười hai giờ, lúc này, lấy Andrew cầm đầu người ta đã tuyên bố con thuyền sẽ chìm, thuyền trưởng cùng thuyền viên đã biết thuyền cứu nạn chỉ có thể cứu ra một nửa người, sau đó là thư cầu cứu, mà con thuyền nhận được thư cầu cứu cũng đang cách rất xa, mở hết tốc lực muốn đến đây cũng phải bốn giờ sau.
Điều này kì thực là đống tư liệu lạnh như băng, cũng không nhất định thật sự hỏng bét như vậy. Kỳ thực có thể thật sự rất tệ, bởi vì thuyền không có giảm tốc, chứng minh hết thảy mọi việc tôi nỗ lực đều uổng phí, cho nên khả năng RMS Titanic cũng giống như trong lịch sử, nhất định sẽ chìm trong cùng một thời gian, sau đó cũng sẽ chết rất nhiều người.
Tôi nhìn kim đồng hồ đang không ngừng chạy, lấy lực lượng không gì cản nổi chạy như điên, thời gian như sợi dây kéo cả con thuyền chở khách chậm rãi đi vào tử vong.
Tôi không biết Cal có thể đi nơi nào sau khi rời khỏi văn phòng đài duy trì trật tự, so với việc chạy loạn khắp nơi tìm anh, không bằng ở lại trong này chờ anh.
Anh sẽ trở về.
Tôi nhìn thời gian trên đồng hồ, mười hai giờ hai mươi phút, nước đã tràn vào thuyền.
Nhưng hành khách chuẩn bị lên thuyền cứu nạn còn đang hút thuốc trong phòng chờ, hoặc là đang đứng trong phòng ăn lải nhải, bọn họ nhất định còn không biết chuyện này sẽ chết rất nhiều người.
Tôi trầm mặc nhìn đồng hồ, chân dẫm trên thảm, hai tay gắt gao nắm chặt.
Cal sẽ trở về.
Mười hai giờ ba mươi phút, con thuyền cứu nạn đầu tiên có thể chưa được thả xuống. Cho dù là thuyền viên hay công nhân, họ đều chưa từng quen thuộc điều khiển chúng, bởi vì thời gian diễn tập buổi chiều đã bị đổi thành buổi lễ cho khách khoang hạng nhất, cái này chỉ có thể làm bọn họ tay chân luống cuống trong thời gian "diễn tập" lúc này.
Cả người tôi cứng ngắc, ù tai càng ngày càng nghiêm trọng, tôi còn nghe được thanh âm lốc xoáy giữa đại dương, tựa như sương mù đang che kín bóng đèn chiếu sáng, bao vây lấy tôi.
Tôi biết mình đang đợi chết, lúc này mà vẫn ngồi ở đây, quyết định chính xác nhất lúc này nên là chạy đến khoang cứu nạn, nếu không thể lên thuyền chẳng khác nào bị phán án tử hình cả.
Chỉ cứu được mười ba người ở rơi trong nước, hơn một ngàn năm trăm người, tôi không may mắn như vậy nhất định không phải là mười ba người may mắn kia.
Nhưng Cal đại khái sẽ trở về, tôi phải nói cho anh thuyền sắp chìm, tôi lo lắng anh đi vòng trở lại không nhìn thấy người sẽ sốt ruột, anh có lẽ sẽ không đi đến trên sàn tàu. Nếu bỏ lỡ ở trong này, tôi sợ hãi... Chúng tôi sẽ vĩnh viễn bỏ lỡ nhau.
Đồng hồ đang chạy cũng như sinh mệnh đang trôi qua, tôi nghe thấy hương vị quen thuộc, hương vị sắp chết lạnh như băng.
Ngón tay lạnh không chút tri giác, máu không lưu thông được đến tứ chi, tôi trơ mắt nhìn thời gian cầu sinh trôi đi, bản năng đang thúc dục tôi rời khỏi nơi này, đi lên trên, đó là cách cầu sinh duy nhất của tôi.
Mười hai giờ bốn mươi phút... Mười hai giờ bốn năm phút... Con thuyền cứu nạn đầu tiên được thả xuống...
Cal, trở về nhanh lên.
Nhân viên phục vụ sẽ quay trở lại lần nữa để khóa phòng lại, tôi cũng không biết đi tìm anh ở nơi nào. Chúng tôi chỉ quen nhau năm ngày, tôi thậm chí không biết anh ở nơi nào của nước Mĩ.
Tất cả mọi thứ đang bắt đầu nghiêng sang phải, ngay cả lửa trong lò sưởi cũng sắp bị tắt. Tôi nhìn mình trong gương, lo lắng nhìn thấy ánh mắt trống rỗng, ở dưới ánh sáng có cảm giác cô tịch tan ra.
Cuối cùng tôi rốt cuộc nhớ phải hít sâu, tôi dựa đầu vào giữa hai tay, trợn tròn mắt, lắng nghe thời gian từng giây từng giây trôi qua. Thời gian như con dao cắt, từng chút một đưa đến cái chết.
Nhanh chút trở về. Tôi yên lặng cầu nguyện, hi vọng anh có thể nghe được.
Em ở chỗ này chờ anh, Cal.
Chúng tôi còn phải ở cùng nhau, vĩnh viễn.
Tôi cảm thấy hô hấp của mình rất nhanh sẽ biến mất, biết rõ không nên ở chỗ này chờ đợi cái chết, nhưng ý nghĩ Cal có lẽ sẽ trở lại bất cứ lúc nào làm tôi không thể nhúc nhích.
Lại chờ một phút đồng hồ, có lẽ anh đã được nhân viên thông báo đang đứng ở trên khoang cứu sinh tìm tôi, đi lên trên là tôi có thể tìm được anh. Lúc này sẽ không có ai ở đây, nhân viên phục vụ thông báo cho hết tất cả mọi người. Nếu ở quá một phút đồng hồ anh còn chưa trở về, tôi sẽ lập tức đi lên tìm anh.
Ánh mắt tôi kiên định nhìn lên đồng hồ, trầm mặc nhìn kim giây. Gần đến một giờ, Rạng sáng ngày mười năm lạnh như băng.
Sau đó tôi đứng lên, lại vào phòng Cal lấy ra một cái áo bành tô, tôi đi đến cạnh cửa, phát hiện bản thân thế nhưng không bước ra khỏi nơi này được. Nếu Cal không có ở trên sàn tàu, mà sau khi trở về tìm không thấy người thông báo cho anh, anh có phải sẽ đánh mất cơ hội cầu sinh?
Tôi nhìn đồng hồ, từng phút từng giây đi qua, thời gian trôi qua nhanh chóng.
Cảm giác tiến thoái lưỡng nan làm tôi phát điên, không đợi tôi bước chân lao nhanh ra ngoài, bên ngoài đã có người nhanh chóng mở cửa sốt ruột hô to: "Nơi này còn có người hay không."
Tôi cầm áo bành tô trong tay, mặt còn đang nhìn đồng hồ treo trên tường, trong lúc nhất thời không có phản ứng gì.
"Emily?" Người đến là Andrew, ông ấy tức giận nhìn tôi rồi đến kéo tôi ra ngoài, "Cô sao lại còn ở trong này, cô nên lên thuyền cứu nạn, cô biết chuyện gì xảy ra mà, sao còn ở trong này chứ."
"Tất cả mọi người lên hết rồi sao? Ông có nhìn thấy Cal không?" Tôi bị ông ấy kéo đi, bước chân lảo đảo.
"Hockley tiên sinh? Đương nhiên, hắn đã ở trên sàn tàu, tôi nhìn thấy hắn ở trong phòng ăn. Cô cũng phải nhanh lên một chút, bằng không chỉ dựa vào áo cứu sinh sẽ không cứu được mình." Andrew hạ giọng, trên hành lang nơi nơi đều là nhân viên phục vụ cùng số ít hành khách đang rút đi, còn không có người nào biết thuyền hao tổn nghiêm trọng như thế nào. Thuyền trưởng và nhà thiết kế cũng không muốn xảy ra đại bạo loạn, bởi vì như vậy càng nhiều người sẽ không được cứu vớt.
"Anh ấy ở bên trên?" Tin tức này nhanh chóng xua tan đi hơi lạnh trong tôi, tôi thở nhẹ một hơi.
"Đương nhiên, tất cả mọi người đều ở bên trên, cô không thể ở lại nơi này." Andrew buông tay tôi ra, ông ấy nhanh chóng đi đến bên một nhân viên phục vụ rồi nói, "Cậu phải mặc vào áo cứu sinh... Cô đi nhanh một chút, Emily, tôi còn có việc."
"Ông không lên thuyền cứu nạn sao?" Tuy rằng biết đáp án, vẫn không nhịn được kéo tay Andrew đi.
"Tôi còn có việc, Emily." Andrew vỗ vỗ cánh tay của tôi, sau đó không chút nào lưu luyến bỏ tay tôi ra, ông ấy tiếp tục đi đến một phòng khác, dùng sức mở cửa lặp lại hỏi: "Còn có người ở nơi này không?"
Tôi sửng sốt một lúc, nhìn bóng lưng không quay đầu của ông ấy, mới thu hồi ngón tay cứng nhắc trong không trung, gắt gao nắm bàn tay lại đi lên bên trên.
Cal, tôi nhẹ giọng gọi tên anh. Chờ em, chúng ta sẽ ở cùng nhau, vĩnh viễn.
Khoang nhất đẳng triệt để nhốn nháo lên, lúc tôi đi đến hành lang, vài nhân viên phục vụ đang gõ cửa từng phòng, chờ khách nhân đồng ý thì tiến vào. Cho dù tôi mặc quần áo quái dị, nhưng lúc này lại chả có ai quan tâm chỉ trỏ.
Tôi đẩy cửa phòng Cal ra, lửa trong lò sưởi còn chưa tắt, cho dù là hoa trước gương, đèn bàn trên bàn, hay là bình rượu tôi uống lúc đi vẫn không có chút di chuyển nào.
Chỉ có Jodie đưa lưng về phía tôi đang thu thập chén trà, cô ấy vẫn như trước mặc tạp dề màu trắng, tay chân rất quen thuộc đặt bộ trà cụ lên trên mâm bạc. Xem ra lời tôi nói không có chút tác dụng nào với cô ấy, so với việc đứng yên một chỗ bị gió thổi, cô ấy tình nguyện ở trong phòng thu dọn đồ đạc.
Jodie bưng mâm trở lại, nhìn thấy tôi đứng ở cạnh cửa dọa sợ.
"Emily tiểu thư, ngài đã trở lại." Cô ấy nhìn trang phục của tôi, so với việc nhìn thấy quái vật trèo lên thuyền còn đáng sợ hơn. Thoạt nhìn với một nữ phó như cô ấy mà nói, chăm sóc một vị tiểu thư nghịch ngợm lại không biết kiểm điểm làm cô ấy mệt nhọc hết sức.
Tâm tôi cũng mệt nhọc hết sức, bắt đầu lên thuyền, ngay thời khắc đó tôi không chút nghỉ ngơi. Giống ý như động cơ của con tàu, cả ngày rầm rầm chạy.
"Cal về chưa?" Tôi vuốt yết hầu, cảm thấy khô ráp, chỉ có thể thấp giọng hỏi.
Jodie đặt mâm lên bàn một lần nữa, cô ấy lắc đầu, "Không có."
Anh chạy đi nơi nào chứ? Cứ nghĩ đến khả năng anh không biết thuyền đã xảy ra chuyện, tôi liền khẩn trương da đầu run lên. Đây chính là thời điểm sinh tử tồn vong, người càng nhận được tin tức sớm thì cơ hội sống càng cao.
Ngón tay tôi vuốt lên vết ứ thương ở gáy, đau đớn làm thần kinh tôi căng lên.
"Vừa rồi nhân viên phục vụ tới, hắn nói thuyền trưởng phân phó, tất cả mọi người phải lên sàn tàu cứu nạn chờ." Jodie hai tay lau lên tạp dề, hình như cô ấy cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng trong mắt vẫn có cảm xúc sợ hãi, có thể cô ấy đã phát hiện thuyền xảy ra tai nạn."Tôi ở chỗ này chờ thông báo cho mọi người, và tiểu thư Rose."
"Rose đã lên đi, cô cũng đi nhanh lên." Tôi cảm giác được thuyền đã bắt đầu nghiêng, đương nhiên lúc này vẫn chưa rõ ràng như vậy, cái cảm giác tàu thay đổi rất nhỏ này, chỉ có người có thần kinh mẫn cảm hoặc là người tài mới biết được.
Tôi sợ Jodie căn bản nghe không vào lời tôi nói, còn cố ý bỏ thêm vài câu giải thích rõ ràng, "Thuyền sắp chìm rồi, thuyền cứu nạn có thể không đủ, ngươi nhanh chút đi lên xếp hàng trên khoang cứu nạn đi, còn có vào trong phòng lấy thêm một cái áo choàng, tôi nghĩ Rose sẽ không để ý."
Cơ bản thuyền chìm xuống, tất cả những thứ này đều sẽ được chi trả. Nghe nói hành khách khoang hạng nhất có giá trị con người hơn hai triệu năm trăm ngàn đô la, hành lí của bọn họ chắc cũng rất đáng giá.
Jodie bị lời tôi nói dọa trắng bệch mặt, nhưng cô ấy cũng không có chất vấn cái gì, mà là chạy nhanh chóng vào phòng Rose lấy một cái áo choàng dày, cô ấy khoác áo lên cánh tay rồi nói với tôi: "Tôi đi tìm Rose tiểu thư, lúc cô ấy ra khỏi cửa không mặc áo choàng, bên ngoài lúc này rất lạnh."
Tôi đi vào, ngồi ở trên ghế, quyết định chờ Cal trở về.
Lúc Jodie đi ra, nói khẽ với tôi: "Cal tiên sinh rất nhanh sẽ trở về, ngài cũng nhanh đi theo tôi thôi, tiểu thư. Ngài có lẽ nên lên thuyền cứu nạn trước, Cal tiên sinh đã giúp ngài mua vé khoang nhất đẳng."
"Tôi sẽ nhanh lên đó thôi, cám ơn ngươi." Tôi cười mỉm, nhẹ giọng nói. Hai tay đan vào nhau, chậm rãi nâng hai tay lên đặt khuỷu tay lên đùi, tôi nhìn đồng hồ bên trên lò sưởi, thời gian đang dần trôi qua.
Thẳng đến khi Jodie rời đi, tôi mới phát hiện ở đây có hai phòng ngủ xa hoa, không gian như đọng lại.
Đã không có người ở trong này, ngoại trừ tôi.
Đồng hồ báo thức đang chạy trong mười hai giờ, lúc này, lấy Andrew cầm đầu người ta đã tuyên bố con thuyền sẽ chìm, thuyền trưởng cùng thuyền viên đã biết thuyền cứu nạn chỉ có thể cứu ra một nửa người, sau đó là thư cầu cứu, mà con thuyền nhận được thư cầu cứu cũng đang cách rất xa, mở hết tốc lực muốn đến đây cũng phải bốn giờ sau.
Điều này kì thực là đống tư liệu lạnh như băng, cũng không nhất định thật sự hỏng bét như vậy. Kỳ thực có thể thật sự rất tệ, bởi vì thuyền không có giảm tốc, chứng minh hết thảy mọi việc tôi nỗ lực đều uổng phí, cho nên khả năng RMS Titanic cũng giống như trong lịch sử, nhất định sẽ chìm trong cùng một thời gian, sau đó cũng sẽ chết rất nhiều người.
Tôi nhìn kim đồng hồ đang không ngừng chạy, lấy lực lượng không gì cản nổi chạy như điên, thời gian như sợi dây kéo cả con thuyền chở khách chậm rãi đi vào tử vong.
Tôi không biết Cal có thể đi nơi nào sau khi rời khỏi văn phòng đài duy trì trật tự, so với việc chạy loạn khắp nơi tìm anh, không bằng ở lại trong này chờ anh.
Anh sẽ trở về.
Tôi nhìn thời gian trên đồng hồ, mười hai giờ hai mươi phút, nước đã tràn vào thuyền.
Nhưng hành khách chuẩn bị lên thuyền cứu nạn còn đang hút thuốc trong phòng chờ, hoặc là đang đứng trong phòng ăn lải nhải, bọn họ nhất định còn không biết chuyện này sẽ chết rất nhiều người.
Tôi trầm mặc nhìn đồng hồ, chân dẫm trên thảm, hai tay gắt gao nắm chặt.
Cal sẽ trở về.
Mười hai giờ ba mươi phút, con thuyền cứu nạn đầu tiên có thể chưa được thả xuống. Cho dù là thuyền viên hay công nhân, họ đều chưa từng quen thuộc điều khiển chúng, bởi vì thời gian diễn tập buổi chiều đã bị đổi thành buổi lễ cho khách khoang hạng nhất, cái này chỉ có thể làm bọn họ tay chân luống cuống trong thời gian "diễn tập" lúc này.
Cả người tôi cứng ngắc, ù tai càng ngày càng nghiêm trọng, tôi còn nghe được thanh âm lốc xoáy giữa đại dương, tựa như sương mù đang che kín bóng đèn chiếu sáng, bao vây lấy tôi.
Tôi biết mình đang đợi chết, lúc này mà vẫn ngồi ở đây, quyết định chính xác nhất lúc này nên là chạy đến khoang cứu nạn, nếu không thể lên thuyền chẳng khác nào bị phán án tử hình cả.
Chỉ cứu được mười ba người ở rơi trong nước, hơn một ngàn năm trăm người, tôi không may mắn như vậy nhất định không phải là mười ba người may mắn kia.
Nhưng Cal đại khái sẽ trở về, tôi phải nói cho anh thuyền sắp chìm, tôi lo lắng anh đi vòng trở lại không nhìn thấy người sẽ sốt ruột, anh có lẽ sẽ không đi đến trên sàn tàu. Nếu bỏ lỡ ở trong này, tôi sợ hãi... Chúng tôi sẽ vĩnh viễn bỏ lỡ nhau.
Đồng hồ đang chạy cũng như sinh mệnh đang trôi qua, tôi nghe thấy hương vị quen thuộc, hương vị sắp chết lạnh như băng.
Ngón tay lạnh không chút tri giác, máu không lưu thông được đến tứ chi, tôi trơ mắt nhìn thời gian cầu sinh trôi đi, bản năng đang thúc dục tôi rời khỏi nơi này, đi lên trên, đó là cách cầu sinh duy nhất của tôi.
Mười hai giờ bốn mươi phút... Mười hai giờ bốn năm phút... Con thuyền cứu nạn đầu tiên được thả xuống...
Cal, trở về nhanh lên.
Nhân viên phục vụ sẽ quay trở lại lần nữa để khóa phòng lại, tôi cũng không biết đi tìm anh ở nơi nào. Chúng tôi chỉ quen nhau năm ngày, tôi thậm chí không biết anh ở nơi nào của nước Mĩ.
Tất cả mọi thứ đang bắt đầu nghiêng sang phải, ngay cả lửa trong lò sưởi cũng sắp bị tắt. Tôi nhìn mình trong gương, lo lắng nhìn thấy ánh mắt trống rỗng, ở dưới ánh sáng có cảm giác cô tịch tan ra.
Cuối cùng tôi rốt cuộc nhớ phải hít sâu, tôi dựa đầu vào giữa hai tay, trợn tròn mắt, lắng nghe thời gian từng giây từng giây trôi qua. Thời gian như con dao cắt, từng chút một đưa đến cái chết.
Nhanh chút trở về. Tôi yên lặng cầu nguyện, hi vọng anh có thể nghe được.
Em ở chỗ này chờ anh, Cal.
Chúng tôi còn phải ở cùng nhau, vĩnh viễn.
Tôi cảm thấy hô hấp của mình rất nhanh sẽ biến mất, biết rõ không nên ở chỗ này chờ đợi cái chết, nhưng ý nghĩ Cal có lẽ sẽ trở lại bất cứ lúc nào làm tôi không thể nhúc nhích.
Lại chờ một phút đồng hồ, có lẽ anh đã được nhân viên thông báo đang đứng ở trên khoang cứu sinh tìm tôi, đi lên trên là tôi có thể tìm được anh. Lúc này sẽ không có ai ở đây, nhân viên phục vụ thông báo cho hết tất cả mọi người. Nếu ở quá một phút đồng hồ anh còn chưa trở về, tôi sẽ lập tức đi lên tìm anh.
Ánh mắt tôi kiên định nhìn lên đồng hồ, trầm mặc nhìn kim giây. Gần đến một giờ, Rạng sáng ngày mười năm lạnh như băng.
Sau đó tôi đứng lên, lại vào phòng Cal lấy ra một cái áo bành tô, tôi đi đến cạnh cửa, phát hiện bản thân thế nhưng không bước ra khỏi nơi này được. Nếu Cal không có ở trên sàn tàu, mà sau khi trở về tìm không thấy người thông báo cho anh, anh có phải sẽ đánh mất cơ hội cầu sinh?
Tôi nhìn đồng hồ, từng phút từng giây đi qua, thời gian trôi qua nhanh chóng.
Cảm giác tiến thoái lưỡng nan làm tôi phát điên, không đợi tôi bước chân lao nhanh ra ngoài, bên ngoài đã có người nhanh chóng mở cửa sốt ruột hô to: "Nơi này còn có người hay không."
Tôi cầm áo bành tô trong tay, mặt còn đang nhìn đồng hồ treo trên tường, trong lúc nhất thời không có phản ứng gì.
"Emily?" Người đến là Andrew, ông ấy tức giận nhìn tôi rồi đến kéo tôi ra ngoài, "Cô sao lại còn ở trong này, cô nên lên thuyền cứu nạn, cô biết chuyện gì xảy ra mà, sao còn ở trong này chứ."
"Tất cả mọi người lên hết rồi sao? Ông có nhìn thấy Cal không?" Tôi bị ông ấy kéo đi, bước chân lảo đảo.
"Hockley tiên sinh? Đương nhiên, hắn đã ở trên sàn tàu, tôi nhìn thấy hắn ở trong phòng ăn. Cô cũng phải nhanh lên một chút, bằng không chỉ dựa vào áo cứu sinh sẽ không cứu được mình." Andrew hạ giọng, trên hành lang nơi nơi đều là nhân viên phục vụ cùng số ít hành khách đang rút đi, còn không có người nào biết thuyền hao tổn nghiêm trọng như thế nào. Thuyền trưởng và nhà thiết kế cũng không muốn xảy ra đại bạo loạn, bởi vì như vậy càng nhiều người sẽ không được cứu vớt.
"Anh ấy ở bên trên?" Tin tức này nhanh chóng xua tan đi hơi lạnh trong tôi, tôi thở nhẹ một hơi.
"Đương nhiên, tất cả mọi người đều ở bên trên, cô không thể ở lại nơi này." Andrew buông tay tôi ra, ông ấy nhanh chóng đi đến bên một nhân viên phục vụ rồi nói, "Cậu phải mặc vào áo cứu sinh... Cô đi nhanh một chút, Emily, tôi còn có việc."
"Ông không lên thuyền cứu nạn sao?" Tuy rằng biết đáp án, vẫn không nhịn được kéo tay Andrew đi.
"Tôi còn có việc, Emily." Andrew vỗ vỗ cánh tay của tôi, sau đó không chút nào lưu luyến bỏ tay tôi ra, ông ấy tiếp tục đi đến một phòng khác, dùng sức mở cửa lặp lại hỏi: "Còn có người ở nơi này không?"
Tôi sửng sốt một lúc, nhìn bóng lưng không quay đầu của ông ấy, mới thu hồi ngón tay cứng nhắc trong không trung, gắt gao nắm bàn tay lại đi lên bên trên.
Cal, tôi nhẹ giọng gọi tên anh. Chờ em, chúng ta sẽ ở cùng nhau, vĩnh viễn.
Danh sách chương