Editor: Thủy Nhược Lam
Lúc tôi tỉnh lại đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không biết mình đàn ở chỗ nào. Mờ mịt xem lên trên, thân thể mềm nhũn nặng nề giống như con rối gỗ, không cảm giác.
Kì quái động đậy ngón tay, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng căn bản không rõ mình muốn gì.
Bốn phía thật yên tĩnh, tôi thử quay đầu, nhưng tê dại làm tôi khó chịu. Sau đó bên cạnh hình như truyền đến thanh âm, cơn đau đầu của tôi bị rời đi lực chú ý, thanh âm đến từ ngoài cửa, lúc này tôi mới phát hiện mình nằm trên giường, phòng này xa lạ đáng sợ.
Ngoài cửa mơ hồ truyền đến tiếng người nói chuyện, thanh âm không lớn, nhưng rất kịch liệt.
“Tôi xong rồi, chết nhiều người như vậy, tôi triệt để xong rồi.” Thanh âm một người đàn ông mang theo tiếng khóc vang lên, hắn không thể khống chế được thanh âm sợ hãi của mình.
Tiếp đó là Cal, tôi tinh tường nghe được anh nói: “Câm miệng, còn chưa xong đời, tuy nhiên chết mấy trăm người. Andrew một ngày trước đã phát điện báo nói là ý của ông, Carpathia lập công lớn, ông lên cảm ơn công ti đối thủ thật tốt.”
“Không phải ý của tôi, tôi làm sao có thể cầu cứu thuyền phụ cận giúp đỡ, nó tổn hại rất nghiêm trọng đến hình tượng của RMS Titanic, nếu tôi biết Andrew phát điện báo như vậy thì tôi nhất định sẽ ngăn lại. Đương nhiên, tôi không biết nó sẽ chìm.” Thanh âm kia kích động hô lên, giọng điệu kia làm tôi miễn cưỡng nhận ra người đàn ông đang nói đó là ai.
Chủ tịch đương nhiệm công ty White Star Line, người giật dây RMS Titanic gia tốc, Ismay tiên sinh.
“Andrew đã chết, không có ai sẽ hoài nghi lời ông nói, bởi vì chỉ có ông mới có lập trường để hắn phát điện báo như vậy, còn có ông đã từng muốn thuyền trưởng giảm tốc…”
“Đúng, nhưng ăn bản không kịp, đêm đó khi tôi đến phòng điều khiển, vừa mới đề nghị với thuyền trưởng, chúng ta liền đâm vào núi băng.” Ismay tuyệt vọng nhắc tới, “Thuyền căn bản không có giảm tốc, tôi hại chết bọn họ.”
“Nói cách khác, trước khi thuyền đâm vào núi băng thì ông đã nói xong đề nghị đó, vậy thì dù cho thuyền trưởng chết, phòng điều khiển nhất định sẽ có thuyền viên ở đó. Tôi đã tìm được hai người sống sót, bọn họ có thể chứng minh ông từng nói muốn thuyền giảm tốc, cái này có thể cứu lại danh dự của ông.” Cal bình tĩnh nói, ngữ điệu một chút cũng không kích động, giống như lúc ăn cơm tán gẫu nói chuyện.
“Nhưng đó là hiệp nghị của chúng ta, anh muốn mua số cổ phiếu của công ty White Star Line, tôi mới đáp ứng để thuyền giảm tốc.” Ismay hơi bừa bãi nói, thanh âm hắn lộ ra cảm xúc chán trường.
“Không có hiệp nghị.” Cal sạch sẽ lưu loát phủ nhận, tôi nghe được anh hừ lạnh hai tiếng, “Bây giờ tôi sẽ không đi mua cổ phiếu công ty White Star Line, hơn nữa tôi cũng không muốn ông giảm tốc, đây đều là quyết định của một mình ông.”
“Cái gì… Cái gì?” Ismay kêu to lên, đương nhiên hắn rất nhanh liền áp chế thanh âm, vội vàng nói, “Anh sao lại không thừa nhận, nó là kế hoạch của anh…”
“Nó có lợi với ông, nếu nói là hiệp nghị của chúng ta, nó có lợi ích gì với ông? Không có.” Cal trảm đinh tiệt thiết kết luận, “Chỉ cần ông kiên định lập trường của mình, là ông để Andrew phát điện báo cầu cứu trước một ngày, là ông quyết định để thuyền giảm tốc, như vậy ông mới không bị quần chúng tức giận xé thành từng mảnh nhỏ, chớ quên, đã chết hơn năm trăm người.”
“Sẽ không bị vạch trần?” Ismay được trấn an, hắn lăng lăng lặp lại, “Tôi sẽ không bị vạch trần, đúng không, thuyền chìm không phải do tôi.”
“Ai lại đi vạch trần ông, chỉ cần ông không kéo Emily vào chuyện này, chẳng sợ ông muốn tôi làm chứng cái gì cũng được, đừng nói ra chuyện của em ấy, Ismay.” Cal thanh âm thấp trầm xuống, có vẻ âm u mà bức thiết, thậm chí mang theo ý tứ hàm xúc uy hiếp rất rõ ràng.
“Cô ấy làm sao lại biết thuyền sẽ chìm?” Ismay lạnh lẽo cười rộ lên, hình như rốt cuộc chiếm cứ thượng phong trong cuộc nói chuyện này, “Cô ấy biết, Cal, cô ấy làm sao mà biết được? Cô ấy luôn bức thiết muốn thuyền giảm tốc, nhưng lại chắc chắn phải vào đúng ngày mười bốn, nó sẽ không phải âm mưu nhằm vào chúng ta chứ.”
“Âm mưu chết tiệt, êm ấy rất nhanh sẽ thành vợ tôi, nói chuyện ông tốt nhất là nên khách khí một chút.” Cal lạnh như băng nói, có thể nghe ra anh bắt đầu phiền chán bất an.
“Anh còn muốn cưới làm vợ sao, một mụ phù thủy.” Ismay bị kích thích quá độ, có thể RMS Titanic chìm đối với hắn là ngày tận thế, hắn đã hoàn toàn không thể bảo trì lí trí.
“Đừng ép tôi giết chết ông, ông cái lão ngu xuẩn này.” Cal cũng không có bao nhiêu lí trí so với đối phương, giọng điệu mở miệng chính là hận không thể ấn Ismay vào trong biển cho chết đuối.
“Anh mắng tôi? Dù sao tôi đã sớm đáng chết, tôi xong rồi, tôi xong rồi!” Ismay khóc trời gọi đất, hắn triệt để nổi điên luôn rồi.
Tôi,…
Đây là cái kịch bản rách nát gì chứ? Đau đầu nhắm mắt lại, tôi mới nhớ tới RMS Titanic chìm, sau đó… Tôi rơi xuống nước.
Cho rằng mình chết không nghi ngờ, ngay cả lúc mở mắt là thiên đường hay địa ngục cũng tính cả rồi, kết quả vẫn là nhân gian.
“Chỉ cần dựa theo kế hoạch của tôi, ông nhiều lắm chỉ là bị đá ra khỏi công ty White Star Line, sau đó ông có thể an tâm về hưu, không cần cả ngày chạy việc lại luôn bị nhìn với ánh mắt khiển trách.” Cal nhẫn nại tính tình, anh phiền chán tiếp tục công tác thuyết phục.”Andrew phát điện báo, ông nói định để thuyền giảm tốc, hai chuyện này ông đều gánh hết, loại công lao này cũng đủ cho ông toàn thân trở ra.”
“Nhưng nó không phải ý định của tôi.” Ismay còn không có tiếp thu hết, hắn tuy rằng làm người không chính phái, nhưng là vẫn chưa tới mức không biết xấu hổ tới cực điểm.
“Chính là ý định của ông.” Cal chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, quyết đoán nói, “Toàn bộ là ý định của ông, bằng không ai lại kì quái phát điện báo cầu cứu trước một ngày chứ, dù sao tử đối đối chứng. Mà ở bên thuyền trưởng kia ông có nhân chứng, thuyền viên không chết sẽ làm chứng cho ông, ông đi tìm thuyền trưởng là để bàn bạc chuyện giảm tốc, những việc đó có thể cứu ông, Ismay.”
“Chỉ cần không kéo người phụ nữ kia vào chuyện này?” Ismay phản ứng rất nhanh nói, “Vì xóa bỏ hiềm nghi của cô ấy, anh thật sự không từ thủ đoạn nào, tôi cho rằng cô ấy sẽ chết trong đại dương chứ.”
“Em ấy sẽ không chết, bác sĩ nói em ấy rất kiên cường, chỉ là mất máu quá nhiều mà thôi.” Cal không thể chịu đựng được người khác ác ý, đặc biệt là ác ý với tôi, anh hình như bị lời nói của Ismay đâm, vội vã nói, “Em ấy không có việc gì.”
“Đúng vậy, cô ấy thật may mắn.” Ismay lại vô lực đi, hắn suy yếu nói với Cal, “Cho dù tôi có thể tránh né được ánh mắt khiển trách từ người khác, nhưng từ nay về sau tôi không thể tha thứ cho mình, tôi vĩnh viễn sẽ không quên mình lừa gạt những người sống sót kia như thế nào.”
Cal thờ ơ nói với hắn: “Chúc ông may mắn, ông có thể đi rồi.”
Bọn họ đạt thành hiệp nghị, chuyện tôi muốn thuyền giảm tốc dễ dàng bị bỏ qua, sau này Emily làm hết tất cả mọi việc đều sẽ không lưu lại dấu vết.
Lúc Cal đi vào, mặt tôi vừa khéo nghiêng mặt đối diện với anh, sau đó tôi nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của anh, tóc lộn xộn, đôi mắt gấu mèo mệt mỏi, cả người trừ bỏ quần áo sạch sẽ một chút thì không khác gì kẻ lang thang sống ở khoang hạng ba.
Anh ngay từ đầu không phản ứng kịp khi nhìn thấy tôi mở to mắt nhìn, còn mờ mịt nhìn tôi vài giây, hình như tôi còn ngủ say.
Tôi nhẹ giọng, tình huống thân thể làm cho tôi không thể không nhẹ giọng, hỏi: “Đây là nơi nào?”
“Carpathia, thuyền cứu viện.” Cal ngơ ngác trả lời tôi, sau đó anh vươn tay, cách tôi mấy bước, cứ như vậy vươn tay muốn cách không vuốt ve tôi.
Đương nhiên anh chỉ có thể với vào không khí, mạnh mẽ bừng tỉnh, Cal ba bước cũng làm một bước đi đến bên người tôi, không đợi tôi nói cái gì, anh đã ôm lấy khuôn mặt tôi, điên cuồng mà hôn xuống.
Nụ hôn này chả ôn nhu chút nào, cánh môi anh khô khốc mang theo cảm giác thô ráp, giống như người bị lạc trong sa mạc vài ngày chưa uống nước.
Tôi trợn tròn mắt, trong lúc nhất thời không có đường sống giãy dụa, cứ như vậy thẳng tắp vọng đi vào trong mắt anh. Đôi mắt màu hổ phách, hỏa diễm thiêu đốt toàn bộ sa mạc, mang theo cảm giác cứu rỗi, triệt để bao phủ tôi.
Môi lưỡi giao triền, da đầu run lên.
Sinh mệnh trong giờ khắc này nháy mắt viên mãn, anh rốt cuộc rời khỏi môi tôi, hô hấp nóng rực, “Anh yêu em.”
Trong nháy mắt tôi nhịn không được, không đợi đáp lại, anh lại nói: “Anh yêu em, Emily.”
Không có đường sống để cứu vãn, lời thổ lộ này chắc chắn như chân lí vậy, ai cũng đều không thể thay đổi.
Tim đập gia tốc, tôi chậm rãi mở miệng, kết quả bờ môi của anh lại nặng nề đè lên, cướp đoạt hô hấp thông thuận của tôi, làm nụ hôn này kéo dài thêm.
Đây là nụ hôn kéo dài vĩnh viễn, tôi nghe được tiếng tim anh đập rất nhanh, kéo lấy thân thể cứng ngắc của tôi, làm cảm quan trì độn của tôi bắt đầu hoạt động lại.
Em yêu anh.
Cũng như vậy.
Lúc tôi tỉnh lại đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không biết mình đàn ở chỗ nào. Mờ mịt xem lên trên, thân thể mềm nhũn nặng nề giống như con rối gỗ, không cảm giác.
Kì quái động đậy ngón tay, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng căn bản không rõ mình muốn gì.
Bốn phía thật yên tĩnh, tôi thử quay đầu, nhưng tê dại làm tôi khó chịu. Sau đó bên cạnh hình như truyền đến thanh âm, cơn đau đầu của tôi bị rời đi lực chú ý, thanh âm đến từ ngoài cửa, lúc này tôi mới phát hiện mình nằm trên giường, phòng này xa lạ đáng sợ.
Ngoài cửa mơ hồ truyền đến tiếng người nói chuyện, thanh âm không lớn, nhưng rất kịch liệt.
“Tôi xong rồi, chết nhiều người như vậy, tôi triệt để xong rồi.” Thanh âm một người đàn ông mang theo tiếng khóc vang lên, hắn không thể khống chế được thanh âm sợ hãi của mình.
Tiếp đó là Cal, tôi tinh tường nghe được anh nói: “Câm miệng, còn chưa xong đời, tuy nhiên chết mấy trăm người. Andrew một ngày trước đã phát điện báo nói là ý của ông, Carpathia lập công lớn, ông lên cảm ơn công ti đối thủ thật tốt.”
“Không phải ý của tôi, tôi làm sao có thể cầu cứu thuyền phụ cận giúp đỡ, nó tổn hại rất nghiêm trọng đến hình tượng của RMS Titanic, nếu tôi biết Andrew phát điện báo như vậy thì tôi nhất định sẽ ngăn lại. Đương nhiên, tôi không biết nó sẽ chìm.” Thanh âm kia kích động hô lên, giọng điệu kia làm tôi miễn cưỡng nhận ra người đàn ông đang nói đó là ai.
Chủ tịch đương nhiệm công ty White Star Line, người giật dây RMS Titanic gia tốc, Ismay tiên sinh.
“Andrew đã chết, không có ai sẽ hoài nghi lời ông nói, bởi vì chỉ có ông mới có lập trường để hắn phát điện báo như vậy, còn có ông đã từng muốn thuyền trưởng giảm tốc…”
“Đúng, nhưng ăn bản không kịp, đêm đó khi tôi đến phòng điều khiển, vừa mới đề nghị với thuyền trưởng, chúng ta liền đâm vào núi băng.” Ismay tuyệt vọng nhắc tới, “Thuyền căn bản không có giảm tốc, tôi hại chết bọn họ.”
“Nói cách khác, trước khi thuyền đâm vào núi băng thì ông đã nói xong đề nghị đó, vậy thì dù cho thuyền trưởng chết, phòng điều khiển nhất định sẽ có thuyền viên ở đó. Tôi đã tìm được hai người sống sót, bọn họ có thể chứng minh ông từng nói muốn thuyền giảm tốc, cái này có thể cứu lại danh dự của ông.” Cal bình tĩnh nói, ngữ điệu một chút cũng không kích động, giống như lúc ăn cơm tán gẫu nói chuyện.
“Nhưng đó là hiệp nghị của chúng ta, anh muốn mua số cổ phiếu của công ty White Star Line, tôi mới đáp ứng để thuyền giảm tốc.” Ismay hơi bừa bãi nói, thanh âm hắn lộ ra cảm xúc chán trường.
“Không có hiệp nghị.” Cal sạch sẽ lưu loát phủ nhận, tôi nghe được anh hừ lạnh hai tiếng, “Bây giờ tôi sẽ không đi mua cổ phiếu công ty White Star Line, hơn nữa tôi cũng không muốn ông giảm tốc, đây đều là quyết định của một mình ông.”
“Cái gì… Cái gì?” Ismay kêu to lên, đương nhiên hắn rất nhanh liền áp chế thanh âm, vội vàng nói, “Anh sao lại không thừa nhận, nó là kế hoạch của anh…”
“Nó có lợi với ông, nếu nói là hiệp nghị của chúng ta, nó có lợi ích gì với ông? Không có.” Cal trảm đinh tiệt thiết kết luận, “Chỉ cần ông kiên định lập trường của mình, là ông để Andrew phát điện báo cầu cứu trước một ngày, là ông quyết định để thuyền giảm tốc, như vậy ông mới không bị quần chúng tức giận xé thành từng mảnh nhỏ, chớ quên, đã chết hơn năm trăm người.”
“Sẽ không bị vạch trần?” Ismay được trấn an, hắn lăng lăng lặp lại, “Tôi sẽ không bị vạch trần, đúng không, thuyền chìm không phải do tôi.”
“Ai lại đi vạch trần ông, chỉ cần ông không kéo Emily vào chuyện này, chẳng sợ ông muốn tôi làm chứng cái gì cũng được, đừng nói ra chuyện của em ấy, Ismay.” Cal thanh âm thấp trầm xuống, có vẻ âm u mà bức thiết, thậm chí mang theo ý tứ hàm xúc uy hiếp rất rõ ràng.
“Cô ấy làm sao lại biết thuyền sẽ chìm?” Ismay lạnh lẽo cười rộ lên, hình như rốt cuộc chiếm cứ thượng phong trong cuộc nói chuyện này, “Cô ấy biết, Cal, cô ấy làm sao mà biết được? Cô ấy luôn bức thiết muốn thuyền giảm tốc, nhưng lại chắc chắn phải vào đúng ngày mười bốn, nó sẽ không phải âm mưu nhằm vào chúng ta chứ.”
“Âm mưu chết tiệt, êm ấy rất nhanh sẽ thành vợ tôi, nói chuyện ông tốt nhất là nên khách khí một chút.” Cal lạnh như băng nói, có thể nghe ra anh bắt đầu phiền chán bất an.
“Anh còn muốn cưới làm vợ sao, một mụ phù thủy.” Ismay bị kích thích quá độ, có thể RMS Titanic chìm đối với hắn là ngày tận thế, hắn đã hoàn toàn không thể bảo trì lí trí.
“Đừng ép tôi giết chết ông, ông cái lão ngu xuẩn này.” Cal cũng không có bao nhiêu lí trí so với đối phương, giọng điệu mở miệng chính là hận không thể ấn Ismay vào trong biển cho chết đuối.
“Anh mắng tôi? Dù sao tôi đã sớm đáng chết, tôi xong rồi, tôi xong rồi!” Ismay khóc trời gọi đất, hắn triệt để nổi điên luôn rồi.
Tôi,…
Đây là cái kịch bản rách nát gì chứ? Đau đầu nhắm mắt lại, tôi mới nhớ tới RMS Titanic chìm, sau đó… Tôi rơi xuống nước.
Cho rằng mình chết không nghi ngờ, ngay cả lúc mở mắt là thiên đường hay địa ngục cũng tính cả rồi, kết quả vẫn là nhân gian.
“Chỉ cần dựa theo kế hoạch của tôi, ông nhiều lắm chỉ là bị đá ra khỏi công ty White Star Line, sau đó ông có thể an tâm về hưu, không cần cả ngày chạy việc lại luôn bị nhìn với ánh mắt khiển trách.” Cal nhẫn nại tính tình, anh phiền chán tiếp tục công tác thuyết phục.”Andrew phát điện báo, ông nói định để thuyền giảm tốc, hai chuyện này ông đều gánh hết, loại công lao này cũng đủ cho ông toàn thân trở ra.”
“Nhưng nó không phải ý định của tôi.” Ismay còn không có tiếp thu hết, hắn tuy rằng làm người không chính phái, nhưng là vẫn chưa tới mức không biết xấu hổ tới cực điểm.
“Chính là ý định của ông.” Cal chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, quyết đoán nói, “Toàn bộ là ý định của ông, bằng không ai lại kì quái phát điện báo cầu cứu trước một ngày chứ, dù sao tử đối đối chứng. Mà ở bên thuyền trưởng kia ông có nhân chứng, thuyền viên không chết sẽ làm chứng cho ông, ông đi tìm thuyền trưởng là để bàn bạc chuyện giảm tốc, những việc đó có thể cứu ông, Ismay.”
“Chỉ cần không kéo người phụ nữ kia vào chuyện này?” Ismay phản ứng rất nhanh nói, “Vì xóa bỏ hiềm nghi của cô ấy, anh thật sự không từ thủ đoạn nào, tôi cho rằng cô ấy sẽ chết trong đại dương chứ.”
“Em ấy sẽ không chết, bác sĩ nói em ấy rất kiên cường, chỉ là mất máu quá nhiều mà thôi.” Cal không thể chịu đựng được người khác ác ý, đặc biệt là ác ý với tôi, anh hình như bị lời nói của Ismay đâm, vội vã nói, “Em ấy không có việc gì.”
“Đúng vậy, cô ấy thật may mắn.” Ismay lại vô lực đi, hắn suy yếu nói với Cal, “Cho dù tôi có thể tránh né được ánh mắt khiển trách từ người khác, nhưng từ nay về sau tôi không thể tha thứ cho mình, tôi vĩnh viễn sẽ không quên mình lừa gạt những người sống sót kia như thế nào.”
Cal thờ ơ nói với hắn: “Chúc ông may mắn, ông có thể đi rồi.”
Bọn họ đạt thành hiệp nghị, chuyện tôi muốn thuyền giảm tốc dễ dàng bị bỏ qua, sau này Emily làm hết tất cả mọi việc đều sẽ không lưu lại dấu vết.
Lúc Cal đi vào, mặt tôi vừa khéo nghiêng mặt đối diện với anh, sau đó tôi nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của anh, tóc lộn xộn, đôi mắt gấu mèo mệt mỏi, cả người trừ bỏ quần áo sạch sẽ một chút thì không khác gì kẻ lang thang sống ở khoang hạng ba.
Anh ngay từ đầu không phản ứng kịp khi nhìn thấy tôi mở to mắt nhìn, còn mờ mịt nhìn tôi vài giây, hình như tôi còn ngủ say.
Tôi nhẹ giọng, tình huống thân thể làm cho tôi không thể không nhẹ giọng, hỏi: “Đây là nơi nào?”
“Carpathia, thuyền cứu viện.” Cal ngơ ngác trả lời tôi, sau đó anh vươn tay, cách tôi mấy bước, cứ như vậy vươn tay muốn cách không vuốt ve tôi.
Đương nhiên anh chỉ có thể với vào không khí, mạnh mẽ bừng tỉnh, Cal ba bước cũng làm một bước đi đến bên người tôi, không đợi tôi nói cái gì, anh đã ôm lấy khuôn mặt tôi, điên cuồng mà hôn xuống.
Nụ hôn này chả ôn nhu chút nào, cánh môi anh khô khốc mang theo cảm giác thô ráp, giống như người bị lạc trong sa mạc vài ngày chưa uống nước.
Tôi trợn tròn mắt, trong lúc nhất thời không có đường sống giãy dụa, cứ như vậy thẳng tắp vọng đi vào trong mắt anh. Đôi mắt màu hổ phách, hỏa diễm thiêu đốt toàn bộ sa mạc, mang theo cảm giác cứu rỗi, triệt để bao phủ tôi.
Môi lưỡi giao triền, da đầu run lên.
Sinh mệnh trong giờ khắc này nháy mắt viên mãn, anh rốt cuộc rời khỏi môi tôi, hô hấp nóng rực, “Anh yêu em.”
Trong nháy mắt tôi nhịn không được, không đợi đáp lại, anh lại nói: “Anh yêu em, Emily.”
Không có đường sống để cứu vãn, lời thổ lộ này chắc chắn như chân lí vậy, ai cũng đều không thể thay đổi.
Tim đập gia tốc, tôi chậm rãi mở miệng, kết quả bờ môi của anh lại nặng nề đè lên, cướp đoạt hô hấp thông thuận của tôi, làm nụ hôn này kéo dài thêm.
Đây là nụ hôn kéo dài vĩnh viễn, tôi nghe được tiếng tim anh đập rất nhanh, kéo lấy thân thể cứng ngắc của tôi, làm cảm quan trì độn của tôi bắt đầu hoạt động lại.
Em yêu anh.
Cũng như vậy.
Danh sách chương