Sau khi cuộc họp kết thúc thì trời đã tối hẳn. Vĩnh An từ chối về chung xe với thầy hiệu trưởng, một mình cậu lang thang trên con đường trước tòa thị chính.
Rất lâu rồi Vĩnh An chưa đợi ai đó. Lâu đến nỗi cậu ngỡ mình đã quên mất cảm giác trông mong một người là như thế nào.
Và khuya nay, Cậu đứng dưới ngọn đèn vàng vàng, một lần nữa chờ anh đến.
Hóa ra cảm giác mong ngóng là như thế. Cả người dựa hẳn vào cột đèn thoạt trông rất nhàn tản, mà lòng lại thấp thỏm không yên, giống chú bé nóng ruột đợi mẹ tan buổi chợ. Thỉnh thoảng ánh mắt cứ vẩn vơ có chủ đích, tìm chiếc xe quen thuộc, tìm gương mặt quen thuộc.
Đêm thờ ơ trôi mãi, người vô tình lướt qua. Vài tu sĩ nhận ra thân phận của chàng trai nhuộm mình trong ánh đèn. Nhưng họ chỉ lỡ một bước chân, thừa thêm một ánh mắt, rồi tiếp tục cuộc hành trình của chính mình. Phố mùa đông, chỉ có cơn rét lạnh nghịch ngợm ghé vào chọc ghẹo lữ khách đơn côi bên đường.
Lát sau, một chiếc xe bay dừng lửng lơ giữa không khí cách mặt đất khoảng nửa mét, cánh cửa mở bung lên phía trên. Người trong xe nhìn cậu khẽ cười, lên tiếng hỏi han:
- Bé con! Chờ tôi có lâu không? Vĩnh An lườm người mới đến, đấm mạnh vào vai anh một cái. - Lâu! - Ánh mắt mang theo chút mất mát.
- Gì mà nhìn tôi mất hứng như vậy?
- Mặt này nhìn chán, anh đổi về mặt thật đi.
Cậu nhóc này… Thật sự anh rất muốn hỏi “Cậu thích đàn ông phải không?”. Nhưng mà ánh mắt trong suốt thế kia, ai nỡ làm nó vẩn đục. Con cún trước mặt cứ thản nhiên dùng răng nhỏ cắn người ta đến ngứa ngáy, sau đó vô tư bày ra vẻ mặt vô tội. Trong phút chốc ma quân nảy lên ham muốn xé toạc ánh mắt của cậu. Để xem bên trong ấy ẩn chứa cún nhỏ thơ ngây hay là cáo già thành tinh.
- Được thôi! Bé con là để cưng chiều.
Lệ Thiên cố tình kéo dài hai tiếng “bé con”, nhìn cậu không chớp mắt, gương mặt dần dần biến đổi.
Lại bé con!!! Cậu há miệng ngậm miệng mấy lần lại chẳng có âm thanh nào thốt ra. Thôi, thôi, coi như cậu dễ dãi, tranh cãi cũng chẳng thay đổi được gì, vài chữ bé con cũng không làm cậu tụt thêm phân nào.
Lệ Thiên trả thù thành công mới hài lòng kéo cậu ngồi xuống ghế kế bên. Đồng thời điều khiển xe bay vút lên cao sau đó đáp xuống con sông gần đấy, thả trôi tự do theo dòng. Sóng nước lăn tăn dập dờn đập vào thành xe. Hai bên bờ đèn màu đua nhau thả câu xuống dòng nước thâm trầm. Thành phố về đêm như nàng thiếu nữ bước vào tuổi dậy thì, bất chợt đẹp lên làm lòng người chao đảo. Những chiếc thuyền du lịch đầy ắp khách hàng dập dìu qua lại. Đầu mỗi con thuyền đều treo một ngọn đèn cổ kính, tỏa ra thứ ánh sáng vàng vọt nhưng lại có sức hấp dẫn đến kỳ lạ. Vĩnh An dán mắt vào đó như bị thôi miên, hứng thú quan sát thực khách trên thuyền.
Lệ Thiên lắc đầu, đúng là ngố rừng quá, anh không nhịn được mà hứa hẹn với người bên cạnh:
- Lần sau có thời gian sẽ dẫn cậu đi.
Cậu hơi ngại. - Phiền nhiều rồi, anh còn nhiều việc phải làm mà. À, anh có chuyện muốn nói với tôi?
- Tôi sẽ rời đi khoảng một tháng. Trong thời gian này cậu tự tu luyện. Nghe lời thầy của cậu, đừng chạy lung tung.
- Ừ. - Vĩnh An gật đầu rồi quay sang hỏi tiếp. - Khi nào về tới học viện?
- Nhanh thôi, qua bến này là tới.
Thời điểm vừa khớp, Vĩnh An ngập ngừng đề nghị:
- Anh… Anh cho tôi mượn lại Bích Liên Tâm được không?
Khỏi cần hỏi cũng biết cậu nhóc cần Bích Liên Tâm để làm gì. Ông ta vá vực Vô Vọng chắc chắn trọng thương khá nặng. Đám quân tử xưa nay thường chết vì danh tiếng hão huyền. Ma quân nhếch mép cười mỉa, đưa tay vỗ vỗ mặt cậu.
- Tỉnh lại đi, tôi không sẵn lòng chữa thương cho Châu Thanh đâu. Trước khi hỏi câu này, cậu đoán khả năng thành công là bao nhiêu phần?
Mặc dù cậu đã đoán trước được kết quả, tuy nhiên khi chính thức nghe anh từ chối, trong lòng vẫn không tránh khỏi cảm giác mất mát. Giọng cậu trầm xuống, nói như mất lực:
- Không phần.
Ngón cái của anh vân vê khóe môi, ánh mắt lóe lên ánh nhìn nguy hiểm
- Vậy tiếp theo cậu định làm gì?
- Cướp! - Chưa dứt lời, năm viên linh thạch thượng phẩm hệ hỏa phóng lên trên không. Chúng bay theo một quỹ đạo rối mắt, lấy Vạn Linh Trận làm trung tâm, tấm lưới linh khí đỏ rực dần hiện ra. Bàn tay còn lại giật mạnh Bích Liên Tâm đang đeo trên cổ ma quân.
Ánh mắt anh bỗng chốc tối sầm, ngữ điệu tưởng như rất bình thản nhưng lại ẩn băng lạnh đâm thấu tim.
- Lại là khốn trận, lấy hỏa khắc thủy, cậu nghĩ nó nhốt tôi được bao lâu?
Vĩnh An rùng mình ớn lạnh, bản thân điên khùng chọc giận ma quân mất rồi. Người đàn ông này toát ra ngạo khí từ trong cốt tủy. Anh ta như một con mãnh hổ, sinh ra để làm kẻ thống trị. Khí chất mang theo chữ vương, chỉ cầm thở nhẹ cũng khiến kẻ khác bủn rủn.
Cậu cúi gằm mặt, nhỏ giọng như muỗi kêu. - Thật xin lỗi. - Rồi quay lưng chạy mất dạng. Bỏ lại ma quân một mình với cơn giận dữ của mình.
Lệ Thiên vận linh lực, mũi tên băng phóng mạnh ra ngoài. Ngay lập tức lồng linh lực vỡ nát, ngàn mảnh tiêu biến vào hư không. Ma quân ngồi bật ngửa ra ghế, ánh mắt đỏ ngầu, cười lên chua chát. Con người chính là sinh vật khốn nạn đến tận cùng! Lòng tin ư? Thứ rẻ mạt đó ai cũng có thể sắm cho mình một cái, sau đó sẵn sàng xé toạc nó ra khi thấy lợi ích đủ lớn. Ma nhìn theo bóng lưng khuất dần trong bóng tối. Thì ra, cún con cũng biết cắn người, tiếc là răng nanh quá yếu…
Vĩnh An phóng thật nhanh vào học viện, một đường thẳng tuột đi đến núi Ngọc Thủy. Phần vì trận pháp không khó phá, phần vì thực lực hiện tại của ma quân là ẩn số. Cậu không dám chắc sẽ giữ chân Lệ Thiên được bao lâu. Chạy qua chỗ thầy may ra anh ta còn e ngại đôi chút.
Đến nơi, cậu đưa tay quệt mồ hôi lấm tấm trên trán, trái tim vẫn đập bình bịch trong lồng ngực. Mặt xanh như đít nhái nhìn cấm chế lừng lững trước mặt. Phong núi luôn rồi?
- Thầy ơi… Thầy ơi…
Đáp lại lời cậu là sự im lìm của bóng đêm. Cấm chế chẳng có chút dấu hiệu nào cho thấy nó sẽ mở ra. Vậy là thầy đã chính thức bế quan tu luyện. Tự tiện xông vào chỉ có hại đơn hại kép. Vĩnh An ngồi bệt xuống đất, gọi Bích Liên Tâm ra hỏi chuyện. Nào ngờ nó vẫn im ỉm không ra. Cậu nhìn kỹ lại bảo vật trên tay. Ánh mắt ngây dại. Má nó! Đây là đồ giả. Hèn chi anh ta không thèm đuổi theo.
Cậu tức mình sút tung nó văng lên trời. Cảm giác thật tồi tệ. Nhảy nhót cả buổi cuối cùng chẳng được tích sự nào hết. Nhớ đến giọng nói mười phần lạnh lùng lúc nãy, cậu biết lần này mình chuốc họa không nhỏ.
Vĩnh An gục đầu quay trở lại Thiên Lam. Trời đã tối vẫn còn mấy tu sinh qua lại nơi này. Trong thư viện người ngồi nán lại không ít. Đâu đó có mấy cặp đôi ngồi tâm sự bên ghế gỗ xếp dọc lối đi.
- Chu choa! Công tử ở đây mà làm bọn tớ tìm cả buổi. - Hào Nhân nhìn cậu vè vè.
Hải Vân mở to hai mắt. - Ngon trai phết.
Hiền Minh hấp háy con ngươi. - Vịt con xấu xí hóa thiên nga xinh đẹp. Hàng hiệu luôn. - Chàng ta huýt cậu một cái. - Khai mau, ai lột xác giúp cậu.
Nhớ tới mấy bộ quần áo cậu càng túng quẫn hơn nữa. Rõ ràng anh ta đối xử với cậu không tệ. Thế mà bản thân lại làm ra chuyện quá xấu hổ. Nhưng mà Vĩnh An còn có lựa chọn khác sao? Thôi bỏ đi! Cậu lắc đầu thở dài não lòng. Sai là sai, mọi lý do bào chữa đều là ngụy biện. Chuyện đã đến nước này muốn cứu cũng vớt chẳng xong.
Hiền Minh vỗ bốp lên vai thằng bạn đang đứng thẫn thờ. - Lại chuyện gì nữa? Tớ hỏi sao không trả lời.
- Chuyện này cậu đừng để tâm. Đi ăn gì đi, hôm nay tớ mời.
- Ăn lẩu đi. Trời lạnh ăn bao ấm. - Hải Vân hí hửng đề nghị.
Thế là cả bọn kéo đến một quán lẩu gần học viện. Cửa tiệm này khá nhỏ, trang trí không mấy bắt mắt, bàn ghế gỗ đen bóng hằn lên dấu vết thời gian.
- Mời vào! Mời vào! Lẩu yêu thú gia truyền ba đời rồi đây. Ăn không ngon có thể hoàn tiền. - Bồi bàn hăm hở chào đón nhóm Vĩnh An.
Ông ta nhanh nhảu cầm khăn lau vội mặt bàn, sau đó cười hề hề giới thiệu món ngon của quán.
Trong số đó chỉ có Hải Vân là chăm chú lắng nghe. Hiền Minh mắc bận nhìn cô nàng. Đầu óc Vĩnh An thì thả bay theo gió. Hào Nhân còn đang chăm chú dùng thuật pháp lau chùi ghế ngồi.
- Cho một lẩu bốn người ăn. Thêm bốn phần hải sản nướng, dê hấp tía tô, bò nướng ngói, thỏ xào sả ớt, chân gà sả tắc, một chai linh đế… Tạm thời cứ vậy đã.
Lão bồi bàn gặp được khách sộp vui mừng đi xuống bếp chuẩn bị. Phía bên này, Hào Nhân lắc đầu nhìn cô nàng. - Cậu gọi lung tung như vậy, món này đá món kia, ăn uống sao ngon được… Ui da! Ai vừa đạp chân tớ.
- Ngon hết, cậu thì biết cái gì. - Hiền Minh quắc mắt. Để ông cố nội này ra vẻ một hồi thể nào cũng có chuyện.
Vĩnh An không quan tâm đến mấy đứa bạn đang nội đấu với nhau. Cuộc trò chuyện bên bàn đối diện mới thu hút sự chú ý của cậu.
- Này ông biết gì chưa? - Người áo đen ra vẻ thần bí.
- Gì? - Đồng bạn hắn thờ ơ đáp lại.
- Sông Bạch Khúc chảy ngang thành phố đóng băng toàn bộ.
Anh bạn áo đỏ không mấy ngạc nhiên. - Mùa đông thì chuyện này có gì lạ?
Người áo đen cốc đầu hắn. - Đầu mày để làm cảnh phải không, nhiệt độ chưa về âm mà đóng băng cái gì. Có đại năng ra tay hiểu chưa. Thực lực ít nhất là ngưng hồn. Người ta lo lại chính là kẻ đó đó. Chính quyền đang cuống lên, cử người điều tra kia kìa.
Vĩnh An càng nghe càng chột dạ. Cậu thừa biết kẻ đó đó là ai. Ra tay kiểu này có thể biết lúc đó anh ta tức giận tới mức độ nào. Trong lòng bắt đầu trỗi dậy nỗi bất an mơ hồ. Khó chịu quá, muốn chạy ngay đến trước mặt anh ta nói chuyện đúng sai. Mà… phải với trái gì nữa đây, Vĩnh An úp mặt vào lòng bàn tay, cậu trái lè lè luôn rồi.
Hải Vân sì sụp ăn lẩu nhưng vẫn chưa quên thằng bạn nên lên tiếng nhắc nhở:
- Này ăn đi. Cậu nghĩ gì thế.
- À ờ… Các cậu ăn đi. Trưa tớ vừa ăn, cũng còn no. - Vĩnh An im lặng đau khổ, bụng dạ nào mà nuốt cho nổi.
Hào Nhân nhẩn nha gắp miếng thịt thỏ bỏ vào chén, miệng lên tiếng hỏi mục đích của Vĩnh An. - Cậu không phải mời bọn tớ ra đây ăn chùa chứ? Có chuyện gì nói đi.
Cậu liếc nhìn xung quanh rồi bỏ nhỏ:
- Tớ muốn đột nhập vào tòa thị chính.
Phụt… Hiền Minh phun sợi mì đầy bàn, nói toáng lên:
- TÒA THỊ… ƯM.
Vĩnh An nhanh tay bịt miệng thằng bạn bên cạnh. - Suỵt!
Rất lâu rồi Vĩnh An chưa đợi ai đó. Lâu đến nỗi cậu ngỡ mình đã quên mất cảm giác trông mong một người là như thế nào.
Và khuya nay, Cậu đứng dưới ngọn đèn vàng vàng, một lần nữa chờ anh đến.
Hóa ra cảm giác mong ngóng là như thế. Cả người dựa hẳn vào cột đèn thoạt trông rất nhàn tản, mà lòng lại thấp thỏm không yên, giống chú bé nóng ruột đợi mẹ tan buổi chợ. Thỉnh thoảng ánh mắt cứ vẩn vơ có chủ đích, tìm chiếc xe quen thuộc, tìm gương mặt quen thuộc.
Đêm thờ ơ trôi mãi, người vô tình lướt qua. Vài tu sĩ nhận ra thân phận của chàng trai nhuộm mình trong ánh đèn. Nhưng họ chỉ lỡ một bước chân, thừa thêm một ánh mắt, rồi tiếp tục cuộc hành trình của chính mình. Phố mùa đông, chỉ có cơn rét lạnh nghịch ngợm ghé vào chọc ghẹo lữ khách đơn côi bên đường.
Lát sau, một chiếc xe bay dừng lửng lơ giữa không khí cách mặt đất khoảng nửa mét, cánh cửa mở bung lên phía trên. Người trong xe nhìn cậu khẽ cười, lên tiếng hỏi han:
- Bé con! Chờ tôi có lâu không? Vĩnh An lườm người mới đến, đấm mạnh vào vai anh một cái. - Lâu! - Ánh mắt mang theo chút mất mát.
- Gì mà nhìn tôi mất hứng như vậy?
- Mặt này nhìn chán, anh đổi về mặt thật đi.
Cậu nhóc này… Thật sự anh rất muốn hỏi “Cậu thích đàn ông phải không?”. Nhưng mà ánh mắt trong suốt thế kia, ai nỡ làm nó vẩn đục. Con cún trước mặt cứ thản nhiên dùng răng nhỏ cắn người ta đến ngứa ngáy, sau đó vô tư bày ra vẻ mặt vô tội. Trong phút chốc ma quân nảy lên ham muốn xé toạc ánh mắt của cậu. Để xem bên trong ấy ẩn chứa cún nhỏ thơ ngây hay là cáo già thành tinh.
- Được thôi! Bé con là để cưng chiều.
Lệ Thiên cố tình kéo dài hai tiếng “bé con”, nhìn cậu không chớp mắt, gương mặt dần dần biến đổi.
Lại bé con!!! Cậu há miệng ngậm miệng mấy lần lại chẳng có âm thanh nào thốt ra. Thôi, thôi, coi như cậu dễ dãi, tranh cãi cũng chẳng thay đổi được gì, vài chữ bé con cũng không làm cậu tụt thêm phân nào.
Lệ Thiên trả thù thành công mới hài lòng kéo cậu ngồi xuống ghế kế bên. Đồng thời điều khiển xe bay vút lên cao sau đó đáp xuống con sông gần đấy, thả trôi tự do theo dòng. Sóng nước lăn tăn dập dờn đập vào thành xe. Hai bên bờ đèn màu đua nhau thả câu xuống dòng nước thâm trầm. Thành phố về đêm như nàng thiếu nữ bước vào tuổi dậy thì, bất chợt đẹp lên làm lòng người chao đảo. Những chiếc thuyền du lịch đầy ắp khách hàng dập dìu qua lại. Đầu mỗi con thuyền đều treo một ngọn đèn cổ kính, tỏa ra thứ ánh sáng vàng vọt nhưng lại có sức hấp dẫn đến kỳ lạ. Vĩnh An dán mắt vào đó như bị thôi miên, hứng thú quan sát thực khách trên thuyền.
Lệ Thiên lắc đầu, đúng là ngố rừng quá, anh không nhịn được mà hứa hẹn với người bên cạnh:
- Lần sau có thời gian sẽ dẫn cậu đi.
Cậu hơi ngại. - Phiền nhiều rồi, anh còn nhiều việc phải làm mà. À, anh có chuyện muốn nói với tôi?
- Tôi sẽ rời đi khoảng một tháng. Trong thời gian này cậu tự tu luyện. Nghe lời thầy của cậu, đừng chạy lung tung.
- Ừ. - Vĩnh An gật đầu rồi quay sang hỏi tiếp. - Khi nào về tới học viện?
- Nhanh thôi, qua bến này là tới.
Thời điểm vừa khớp, Vĩnh An ngập ngừng đề nghị:
- Anh… Anh cho tôi mượn lại Bích Liên Tâm được không?
Khỏi cần hỏi cũng biết cậu nhóc cần Bích Liên Tâm để làm gì. Ông ta vá vực Vô Vọng chắc chắn trọng thương khá nặng. Đám quân tử xưa nay thường chết vì danh tiếng hão huyền. Ma quân nhếch mép cười mỉa, đưa tay vỗ vỗ mặt cậu.
- Tỉnh lại đi, tôi không sẵn lòng chữa thương cho Châu Thanh đâu. Trước khi hỏi câu này, cậu đoán khả năng thành công là bao nhiêu phần?
Mặc dù cậu đã đoán trước được kết quả, tuy nhiên khi chính thức nghe anh từ chối, trong lòng vẫn không tránh khỏi cảm giác mất mát. Giọng cậu trầm xuống, nói như mất lực:
- Không phần.
Ngón cái của anh vân vê khóe môi, ánh mắt lóe lên ánh nhìn nguy hiểm
- Vậy tiếp theo cậu định làm gì?
- Cướp! - Chưa dứt lời, năm viên linh thạch thượng phẩm hệ hỏa phóng lên trên không. Chúng bay theo một quỹ đạo rối mắt, lấy Vạn Linh Trận làm trung tâm, tấm lưới linh khí đỏ rực dần hiện ra. Bàn tay còn lại giật mạnh Bích Liên Tâm đang đeo trên cổ ma quân.
Ánh mắt anh bỗng chốc tối sầm, ngữ điệu tưởng như rất bình thản nhưng lại ẩn băng lạnh đâm thấu tim.
- Lại là khốn trận, lấy hỏa khắc thủy, cậu nghĩ nó nhốt tôi được bao lâu?
Vĩnh An rùng mình ớn lạnh, bản thân điên khùng chọc giận ma quân mất rồi. Người đàn ông này toát ra ngạo khí từ trong cốt tủy. Anh ta như một con mãnh hổ, sinh ra để làm kẻ thống trị. Khí chất mang theo chữ vương, chỉ cầm thở nhẹ cũng khiến kẻ khác bủn rủn.
Cậu cúi gằm mặt, nhỏ giọng như muỗi kêu. - Thật xin lỗi. - Rồi quay lưng chạy mất dạng. Bỏ lại ma quân một mình với cơn giận dữ của mình.
Lệ Thiên vận linh lực, mũi tên băng phóng mạnh ra ngoài. Ngay lập tức lồng linh lực vỡ nát, ngàn mảnh tiêu biến vào hư không. Ma quân ngồi bật ngửa ra ghế, ánh mắt đỏ ngầu, cười lên chua chát. Con người chính là sinh vật khốn nạn đến tận cùng! Lòng tin ư? Thứ rẻ mạt đó ai cũng có thể sắm cho mình một cái, sau đó sẵn sàng xé toạc nó ra khi thấy lợi ích đủ lớn. Ma nhìn theo bóng lưng khuất dần trong bóng tối. Thì ra, cún con cũng biết cắn người, tiếc là răng nanh quá yếu…
Vĩnh An phóng thật nhanh vào học viện, một đường thẳng tuột đi đến núi Ngọc Thủy. Phần vì trận pháp không khó phá, phần vì thực lực hiện tại của ma quân là ẩn số. Cậu không dám chắc sẽ giữ chân Lệ Thiên được bao lâu. Chạy qua chỗ thầy may ra anh ta còn e ngại đôi chút.
Đến nơi, cậu đưa tay quệt mồ hôi lấm tấm trên trán, trái tim vẫn đập bình bịch trong lồng ngực. Mặt xanh như đít nhái nhìn cấm chế lừng lững trước mặt. Phong núi luôn rồi?
- Thầy ơi… Thầy ơi…
Đáp lại lời cậu là sự im lìm của bóng đêm. Cấm chế chẳng có chút dấu hiệu nào cho thấy nó sẽ mở ra. Vậy là thầy đã chính thức bế quan tu luyện. Tự tiện xông vào chỉ có hại đơn hại kép. Vĩnh An ngồi bệt xuống đất, gọi Bích Liên Tâm ra hỏi chuyện. Nào ngờ nó vẫn im ỉm không ra. Cậu nhìn kỹ lại bảo vật trên tay. Ánh mắt ngây dại. Má nó! Đây là đồ giả. Hèn chi anh ta không thèm đuổi theo.
Cậu tức mình sút tung nó văng lên trời. Cảm giác thật tồi tệ. Nhảy nhót cả buổi cuối cùng chẳng được tích sự nào hết. Nhớ đến giọng nói mười phần lạnh lùng lúc nãy, cậu biết lần này mình chuốc họa không nhỏ.
Vĩnh An gục đầu quay trở lại Thiên Lam. Trời đã tối vẫn còn mấy tu sinh qua lại nơi này. Trong thư viện người ngồi nán lại không ít. Đâu đó có mấy cặp đôi ngồi tâm sự bên ghế gỗ xếp dọc lối đi.
- Chu choa! Công tử ở đây mà làm bọn tớ tìm cả buổi. - Hào Nhân nhìn cậu vè vè.
Hải Vân mở to hai mắt. - Ngon trai phết.
Hiền Minh hấp háy con ngươi. - Vịt con xấu xí hóa thiên nga xinh đẹp. Hàng hiệu luôn. - Chàng ta huýt cậu một cái. - Khai mau, ai lột xác giúp cậu.
Nhớ tới mấy bộ quần áo cậu càng túng quẫn hơn nữa. Rõ ràng anh ta đối xử với cậu không tệ. Thế mà bản thân lại làm ra chuyện quá xấu hổ. Nhưng mà Vĩnh An còn có lựa chọn khác sao? Thôi bỏ đi! Cậu lắc đầu thở dài não lòng. Sai là sai, mọi lý do bào chữa đều là ngụy biện. Chuyện đã đến nước này muốn cứu cũng vớt chẳng xong.
Hiền Minh vỗ bốp lên vai thằng bạn đang đứng thẫn thờ. - Lại chuyện gì nữa? Tớ hỏi sao không trả lời.
- Chuyện này cậu đừng để tâm. Đi ăn gì đi, hôm nay tớ mời.
- Ăn lẩu đi. Trời lạnh ăn bao ấm. - Hải Vân hí hửng đề nghị.
Thế là cả bọn kéo đến một quán lẩu gần học viện. Cửa tiệm này khá nhỏ, trang trí không mấy bắt mắt, bàn ghế gỗ đen bóng hằn lên dấu vết thời gian.
- Mời vào! Mời vào! Lẩu yêu thú gia truyền ba đời rồi đây. Ăn không ngon có thể hoàn tiền. - Bồi bàn hăm hở chào đón nhóm Vĩnh An.
Ông ta nhanh nhảu cầm khăn lau vội mặt bàn, sau đó cười hề hề giới thiệu món ngon của quán.
Trong số đó chỉ có Hải Vân là chăm chú lắng nghe. Hiền Minh mắc bận nhìn cô nàng. Đầu óc Vĩnh An thì thả bay theo gió. Hào Nhân còn đang chăm chú dùng thuật pháp lau chùi ghế ngồi.
- Cho một lẩu bốn người ăn. Thêm bốn phần hải sản nướng, dê hấp tía tô, bò nướng ngói, thỏ xào sả ớt, chân gà sả tắc, một chai linh đế… Tạm thời cứ vậy đã.
Lão bồi bàn gặp được khách sộp vui mừng đi xuống bếp chuẩn bị. Phía bên này, Hào Nhân lắc đầu nhìn cô nàng. - Cậu gọi lung tung như vậy, món này đá món kia, ăn uống sao ngon được… Ui da! Ai vừa đạp chân tớ.
- Ngon hết, cậu thì biết cái gì. - Hiền Minh quắc mắt. Để ông cố nội này ra vẻ một hồi thể nào cũng có chuyện.
Vĩnh An không quan tâm đến mấy đứa bạn đang nội đấu với nhau. Cuộc trò chuyện bên bàn đối diện mới thu hút sự chú ý của cậu.
- Này ông biết gì chưa? - Người áo đen ra vẻ thần bí.
- Gì? - Đồng bạn hắn thờ ơ đáp lại.
- Sông Bạch Khúc chảy ngang thành phố đóng băng toàn bộ.
Anh bạn áo đỏ không mấy ngạc nhiên. - Mùa đông thì chuyện này có gì lạ?
Người áo đen cốc đầu hắn. - Đầu mày để làm cảnh phải không, nhiệt độ chưa về âm mà đóng băng cái gì. Có đại năng ra tay hiểu chưa. Thực lực ít nhất là ngưng hồn. Người ta lo lại chính là kẻ đó đó. Chính quyền đang cuống lên, cử người điều tra kia kìa.
Vĩnh An càng nghe càng chột dạ. Cậu thừa biết kẻ đó đó là ai. Ra tay kiểu này có thể biết lúc đó anh ta tức giận tới mức độ nào. Trong lòng bắt đầu trỗi dậy nỗi bất an mơ hồ. Khó chịu quá, muốn chạy ngay đến trước mặt anh ta nói chuyện đúng sai. Mà… phải với trái gì nữa đây, Vĩnh An úp mặt vào lòng bàn tay, cậu trái lè lè luôn rồi.
Hải Vân sì sụp ăn lẩu nhưng vẫn chưa quên thằng bạn nên lên tiếng nhắc nhở:
- Này ăn đi. Cậu nghĩ gì thế.
- À ờ… Các cậu ăn đi. Trưa tớ vừa ăn, cũng còn no. - Vĩnh An im lặng đau khổ, bụng dạ nào mà nuốt cho nổi.
Hào Nhân nhẩn nha gắp miếng thịt thỏ bỏ vào chén, miệng lên tiếng hỏi mục đích của Vĩnh An. - Cậu không phải mời bọn tớ ra đây ăn chùa chứ? Có chuyện gì nói đi.
Cậu liếc nhìn xung quanh rồi bỏ nhỏ:
- Tớ muốn đột nhập vào tòa thị chính.
Phụt… Hiền Minh phun sợi mì đầy bàn, nói toáng lên:
- TÒA THỊ… ƯM.
Vĩnh An nhanh tay bịt miệng thằng bạn bên cạnh. - Suỵt!
Danh sách chương