Mọi người đồng loạt tỏ vẻ có lý, từ lúc bắt đầu với zombie, đã tràn đầy cảm giác "phổ thông" rồi.
Có cư dân mạng kỳ cựu đã nghiên cứu, theo giả thuyết này, thật sự không nhất định có thể nổi tiếng. Nguyên nhân chính khiến chương trình nổi tiếng là do sức hút giữa các khách mời, giúp chương trình không đi theo lối mòn.
"Vậy nên, hiện tại chúng ta thực ra là phải mang những bằng chứng tài liệu này chạy trốn khỏi hòn đảo này đúng không?" Tân Án tổng kết, nói thẳng ra là muốn giao bằng chứng đi, nhưng kẻ xấu sẽ tìm mọi cách ngăn cản họ.
"Vậy bây giờ, chúng ta phải làm gì?" Tưởng Bạch Thanh hỏi một câu hỏi mang tính chất "linh hồn".
Đối với một đoàn làm phim, điều thất vọng nhất không gì khác ngoài việc khách mời không tìm được việc gì để làm.
"Nghỉ ngơi một lát đi, nhìn nhiều tài liệu như vậy mắt cũng cần nghỉ ngơi một chút." Nghiêm Húc nói.
Đến khi màn đêm buông xuống, theo lý thuyết thì sắp đến lúc kết thúc, nhưng đoàn làm phim lại hoàn toàn không có phản ứng gì.
"Chúng ta phải đợi đoàn làm phim đến đón sao?" Hà Thư khó hiểu hỏi.
"Đợi một chút đi." Tân Án nói.
Lại qua một giờ, Lương Việt xuất hiện ở dưới lầu: "Mọi người đi thôi, chương trình quay xong rồi."
"Tuyệt vời!" Tưởng Bạch Thanh vui vẻ đi xuống lầu.
"Từ từ." Tân Án ngăn Tưởng Bạch Thanh lại, cái bẫy tối hôm qua cô vẫn chưa quên đâu. Cô hỏi Lương Việt ở dưới lầu: "Thật sự kết thúc rồi sao? Chúng ta bước ra khỏi phòng, sẽ không bị tính là thua chứ?"
Lương Việt bất đắc dĩ nói: "Quay xong rồi, mọi người đương nhiên có thể ra ngoài."
Tân Án đóng cửa sổ lại và bàn bạc với năm người còn lại.
"Mọi người thấy có thật không?"
Lăng Hi cau mày: "Là chị Lương tự mình đến đây, chắc là không giả đâu."
"Em thấy cũng rất thật." Lâm Thi Quý cũng nói.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

"Hơn nữa phát sóng trực tiếp cũng kết thúc rồi, chắc chắn không còn muốn chúng ta ở lại đây nữa đâu." Tưởng Bạch Thanh nói.
"Kết thúc hay không cũng chỉ là họ nói, không nhất định đúng." Nghiêm Húc nói: "Cũng có khả năng giống như tối hôm qua, cố ý dụ chúng ta ra ngoài."
"Em cũng nghĩ vậy." Tân Án đồng tình: "Em thấy tốt nhất là chúng ta cứ ngủ một đêm ở đây, sáng mai đi."
Hà Thư khổ sở nói: "Còn phải ngủ một đêm nữa à, em sợ gặp ác mộng lắm."
"Nhớ ban đầu nhiệm vụ là ở lại ba ngày, tối nay chúng ta ra ngoài thì còn lâu mới đủ ba ngày." Nghiêm Húc nói.
"Đúng rồi ha, vậy hay là chúng ta ở thêm một đêm nữa?" Lâm Thi Quý được nhắc nhở: "Hơn nữa như vậy nhìn lại, việc chị Lương ở bên ngoài không dám vào cũng rất kỳ lạ. Với lại chỉ có một mình chị ấy, chắc chắn sẽ có nhân viên công tác muốn vào thu dọn thiết bị chứ."
[Cũng nhờ Tâm Nhãn kéo người trở về, không thì tôi đã nghĩ họ thua rồi.]
[Tâm Nhãn đúng là xứng với cái tên couple của họ, quả nhiên có tâm có mắt.]
[Họ tưởng phát sóng trực tiếp kết thúc rồi, thực ra chưa đâu ha ha ha ha ha.]
[Không phát hiện Nghiêm Đế vẫn luôn dính lấy Án tỷ sao.]
"Vậy chúng ta... mỗi người nghỉ ngơi nhé?" Tưởng Bạch Thanh nói.
Tổng bộ.
"Thất bại rồi." Lương Việt bất đắc dĩ nói.
Nhậm Phi đã cảm thấy chuyện này quá quen thuộc: "Bình thường thôi, nếu mà sập bẫy thì không phải là Tân Án."
Hai người không hẹn mà cùng thở dài một tiếng: "Chương trình này cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi."
Sáng sớm ngày thứ ba, đoàn làm phim tuyên bố sáu người đã hoàn thành thử thách.
Tưởng Bạch Thanh nghĩ lại vẫn còn hơi sợ: "Nếu đây không phải là chiến đấu đồng đội, chắc tối qua em đã ngoan ngoãn xách ba lô chạy lấy người rồi."
Lâm Thi Quý cũng tỏ vẻ đồng tình: "Chủ yếu là việc để chị Lương ra mặt cũng quá đáng thật! Em chỉ vì nhìn thấy chị Lương nên mới lơ là cảnh giác."
"Tớ cũng vậy, tớ cũng vậy." Hà Thư cũng gật đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện