Trong đêm đông, tiếng bước chân vội vã, tiếng nức nở hoà cùng tiếng gió rít, bóng dáng một cô gái bé nhỏ chạy vội vã trên đường rồi dừng lại trước cánh cổng của một ngôi nhà.

Rầm.. rầm..rầm..

Tiếng bàn tay đập mạnh vào cổng, hoảng hốt, giọng nói yếu ớt run lên vì lạnh.

Mở cửa, mau mở cửa..

Có ai không? Mau mở cửa...

Bên trong im lặng, không có một tiếng trả lời. Bàn tay nhỏ bé kia bám lấy chút hy vọng mong manh, đập vào cổng đến đỏ ửng, bỏng rát.

Mở cửa, có ai không? Cứ như thế nửa tiếng trôi qua, gió vẫn không ngừng gào lên như xé lòng. Cái lạnh khiến cho cô bé cử động khó khăn, môi nhợt nhạt như người không lâu nữa sẽ tắt thở. Cứ cố chấp gục vào bậc thềm, trong vô thức đưa cánh tay lên đập vào cánh cửa, yếu ớt đến mức một âm thanh nhỏ cũng không thể nghe thấy.

Cả người lạnh cóng, hoàn toàn chìm vào trong mê man, mặc kệ thiên nhiên ngược đãi, lúc ấy chính là không còn biết gì nữa.

Ánh đèn chiếu tới sáng bừng cả không gian, chiếc xe dừng lại vội vã khi thấy một vật thể lạ ngay trước cổng.

Trong xe có người vì xe thắng gấp mà nhíu mày, giọng nói không chút nhiệt độ như từ một nơi bắc cực.

Chuyện gì?

Cả người tài xế lạnh toát, bị thanh âm ấy doạ đến run rẩy trong cuống họng, không nói lên lời.

Người trong xe mất kiên nhẫn, thanh âm trầm thấp hơn một chút nữa.

Nói.

Môi tài xế mấp máy, hoảng loạn.

Phía trước...phía trước có người...xin lỗi...

Cũng không trách được anh ta. Chỉ mới nhận việc được một ngày nhưng không ít lần bị doạ cho tới kinh sợ, chỉ cần lướt qua đôi mắt sâu thẳm u tối như địa ngục kia cũng khiến cho anh ta đứng không vững.

Xuống xe..

Nhận được chỉ thị anh ta vội vã chạy xuống, đứng trước cơ thể cứng đờ thêm một lần nữa run rẩy.

Cố gắng lắm anh ta mới đi được tới cửa xe, cả người cũng lạnh toát.

Có...có người...có người chết...

Người ngồi trong xe nhíu chặt chân mày, bàn tay nắm chặt lấy tay cầm mở cửa bước xuống.

Trong bóng đêm nhìn thấy một gương mặt cương nghị.

Diện mạo tuấn tú nhưng cuồng ngạo. Mũi cao thẳng tắp, môi đỏ mê hoặc khẽ nhếch lên, không thấy chút dáng vẻ lo lắng cho người nằm trước mặt.

Bóng người cao lớn từ từ cúi xuống, bàn tay lạnh buốt chạm lên má cô bé, di chuyển dần xuống cánh mũi.

Vẫn còn thở.

Cánh tay rắn chắc ôm cô bé vào trong ngực, trực tiếp đi vào bên trong nhà. Cơ thể của anh ta chẳng khác gì tảng băng, nhiệt độ thậm trí còn thấp hơn cả người đã ở ngoài suốt mấy tiếng.

Cửa phòng ngủ mở, chỉnh lại điều hoà cho thật ấm, nhìn cơ thể co quắp trên giường, tâm tư hơi khó chịu.

Quần áo cô bé ngấm sương ẩm ướt, thân nhiệt bỗng nhiên nóng rực, chạm nhẹ lên má khiến người đàn ông đó khẽ giật mình.

Anh ta tự mình cởi đồ cho cô bé, da thịt mơn mởn của cơ thể mới lớn không thể không khiến cho dục vọng trỗi dậy. Nhưng anh ta không làm gì cả, chỉ lấy quần áo của mình mặc cho đối phương.

Mở tủ lạnh lấy chút gừng tươi, cho vào máy say chắt lấy nước rồi hâm nóng, kiên nhẫn từng chút, từng chút cho vào miệng cô bé.

Từ đầu đến cuối biểu cảm không thay đổi, vẫn là không một chút ấm áp.

Anh ta lấy cháo trong tủ lạnh cho vào lò vi sóng, xong tất cả ngồi bên cạnh giường, im lặng chờ cô bé tỉnh lại.

Ánh mắt lướt qua mấy trang tạp trí, cho tới khi thân hình trên giường động đậy mới buông xuống.

Đôi mắt xinh đẹp từ từ hé mở, đầu đau nhức, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt vội vã bật dậy, vô thức lùi vào trong góc giường.

Quần áo trên cơ thể cũng đổi, nước mắt cứ thế rơi xuống nhưng tuyệt nhiên không la hét, không có một tiếng động.

Qua đi vài phút anh ta bắt đầu mất kiên nhẫn, nụ cười khẽ nhếch lên, lạnh buốt như có thể xuyên thấu người khác.

Nói đi..

Cơ thể bé nhỏ trước mắt như con thỏ mắc bẫy, cứ thế run rẩy.

Thanh âm trầm thấp, ánh mắt kia còn mang theo vài tia máu, lặp lại.

Nói đi...tên gì?

Cô bé ấp úng.

Linh....Nhi..

Đến đây làm gì?

Lúc này cô bé mới nhớ ra mục đích của mình, không sợ hãi không suy nghĩ lao tới bám chặt lấy cánh tay anh ta.

Cứu bố tôi...Xin anh....xin anh....

Cứu bố cô?

Ông ấy bệnh rất nặng, xin hãy cho tôi vay tiền, xin anh.

Anh ta đứng dậy, bước tới bên cửa sổ, ánh mắt nhìn về phía xa xăm.

Cô lấy gì để thế chấp, tôi không làm gì khi không có lợi nhuận. Nhất là vấn đề liên quan đến tiền bạc.

Linh Nhi không bỏ cuộc, cô bé chạy tới ôm lấy chân anh ta cầu xin.

Chỉ cần cứu được bố tôi, muốn tôi làm gì cũng được. Muốn lấy mạng tôi cũng ₫ược.

Khoé môi anh ta nhếch lên thành một đường cong cuồng ngạo.

Mạng của cô sao? Không có giá trị.

Tay anh ta cho vào trong túi quần ung dung quay đầu lại.

Bán thân cho tôi, tôi có thể suy nghĩ..

Câu nói ấy vừa thốt ra đã khiến cho Nhi giật mình kinh sợ, chân không đứng vững mà ngã khụy xuống.

Anh ta không mấy hứng thú, chỉ là tuỳ tiện nói ra, cũng không hy vọng gì người trước mặt đồng ý.

Nhưng rồi sau vài giây thất thần anh ta nhận ₫ược một câu hỏi rõ ràng.

Bao lâu? Anh muốn tôi bao lâu?

Nét ngạc nhiên khẽ lướt qua gương mặt băng lãnh cũng mau chóng biến mất, anh ta chăm chú nhìn Nhi.

Còn tuỳ thuộc vào cô muốn bao nhiêu tiền.

Nhi vội vã tiếp lời.

Bác sĩ nói chỉ cần có hai trăm triệu bố tôi sẽ được mổ cắt u. Tôi cần 200 triệu.

Sao cô lại tới tìm tôi?

Anh từng cho mẹ tôi vay tiền đánh bài, tôi đã theo bà ấy tới đây.

Bà ta đâu rồi?

Đi rồi. Bỏ đi rồi.

Anh ta trầm ngâm một lát rồi mở két sắt lấy giấy bút.

Viết giấy nợ, kí tên.

Sau đó tự mình lấy tiền, chờ Nhi viết xong kéo cô ra xe, trực tiếp đưa cô tới bệnh viện. Cũng may kịp thời gian, bố Nhi đã được đưa vào phòng mổ.

Về thôi.

Giọng nói lạnh lẽo ở ngay bên cạnh, Nhi nhất thời không kịp thích nghi.

Về...về đâu?

Chỗ này đã có người lo, cô nên theo tôi về nhà hoàn thành nốt giấy tờ.

Nhi sợ hãi đến mức chân tay bủn rủn, anh ta quay lại nhìn.

Hối hận rồi?

Nhi vội lắc đầu. Hối hận là không thể. Cô theo anh ta về lại căn nhà đó, mỗi bước đi là mỗi tuyệt vọng.

Về tới nơi, cả cơ thể như không còn sức lực, cơ thể lại nóng ran, đầu óc quay cuồng. Khi cô nghĩ là mình sắp ngã xuống đất rồi thì đúng lúc ấy, cô cảm nhận được bên cạnh có người. Cả thân thể tiến vào trong lồng ngực cứng rắn nhưng lạnh lẽo. Cơ thể đang nóng rực bỗng nhiên dễ chịu một cách lạ thường.

Anh ta không nói gì chỉ nhẹ nhàng nhấc bổng cơ thể bé nhỏ trong lòng, mạnh mẽ ôm chặt đi vào trong nhà.

Căn nhà rộng lớn không một bóng người, vốn dĩ lạnh lẽo nhưng chủ nhân của nó còn hơn như thế. Đến cả nụ cười của anh ta cũng khiến cho người khác muốn đóng băng.

Anh ta đặt Nhi lên giường, trong cơn mê man cô chỉ nghe được anh ta gọi đện cho ai đó, rồi không còn biết gì nữa.

Một chiếc khăn ấm được đặt trên trán, một chút nước gừng cho vào trong miệng. Xong tất cả anh ta ngồi ở cuối giường, vô tình ánh mắt dừng ở đôi môi mọng đỏ. Nhưng tất cả chỉ dừng ở đó, anh ta đứng dậy, tuyệt nhiên không làm gì.

Từng bước đi chuyển xuống phòng khách, đi vào trong phòng bếp mở tủ lấy đồ nấu chút cháo. Anh ta ở một mình, không cần người giúp việc cũng chẳng có vợ con, trước giờ vẫn thấy rất ổn.

Hôm ấy tại sao anh ta bỏ ra số tiền lớn chỉ để nhận lại một tờ giấy không có giá trị chính anh ta cũng không hiểu. Một chút ý nghĩ khác thoáng qua khiến anh ta chau mày.

Vốn dĩ loại cháo làm sẵn kia rất khó ăn, anh ta nấu một chút cháo khác từ gạo và thịt, khi nào Nhi tỉnh sẽ đưa cho cô.Anh ta kinh doanh bất đống sản, nhưng tất cả chỉ là bề nổi. Cái mà anh ta làm là cho vay tín chấp, mọi đối tượng không trả được nợ thì tài sản của họ sẽ quay vòng vòng rồi bán ra ngoài tại công ty của anh ta.

Mặc dù vậy nhưng anh ta chưa từng nhận thế chấp người, cũng không tuỳ tiện cho kẻ không có gì vay để đến mức chặt tay cắt gân họ. Chính là đôi bên cùng được việc.

Bên ngoài nhìn vào anh ta giống như bạo chúa, ánh mắt anh ta nhìn thôi cũng đủ cho người ta khiếp sợ, mỗi khi anh ta cười đều truyền đến cảm giác bất an tận cùng, khiến người ta không biết là các nào thoát ra được.

Nửa đêm Nhi tỉnh, anh ta vẫn ngồi ở đó, ngay bàn làm việc.Cô từ từ ngồi dậy, toàn thân đau nhức không thôi.

Tỉnh rồi.

Ánh mắt anh ta rời khỏi màn hình máy tính rồi từng bước đi tới chỗ cô.

Muốn ăn chút cháo không?

Ở bụng truyền tới cảm giác đau thắt, cả ngày nay cô chưa có ăn gì, không giấu được mà gật đầu.

Nhưng khi người đàn ông ấy đứng lên cô lại vội với theo.

Tại sao?Tại sao lại đối tốt với tôi như vậy?

Anh ta quay lại, trên mặt cơ hồ khó hiểu.

Là cô bán mình cho tôi. Đối với đồ của mình, tôi chỉ đang bảo quản. Hơn nữa nếu có hỏng hóc gì, chẳng phải tốn tiền vô ích sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện