Anh tài xế ghé qua siêu thị để Nhi mua đồ, cô mua rất nhiều loại hải sản khác nhau. Loại nào cũng là tốt cho xương khớp, nhưng lại vô tình không để ý đến tác dụng mà nhiều người đồn thổi. Đó chính là cường dương.
Anh tài xế đi theo Nhi xách đồ mà cứ nhìn cô mãi, tuy vậy cũng không dám hỏi.
Thứ mà Nhi mua nhiều nhất chính là hàu, trước đây cô được học món hàu nướng và món hàu tái chanh, hai món ấy thực sự rất ngon. Nhi mua thêm tôm, mực, sứa vào một ít bạch tuộc. Thêm một vài loại rau thơm nữa, mua xong cùng anh tài xế chở về nhà.
Nhi một mình sơ chế, làm tất cả mọi thứ vô cùng thành thục. Thực ra mấy vấn đề này cô đã làm quen ở nhà hàng rồi. Nếu như không phải bố cô ốm đau rồi mẹ cô bỏ đi thì chắc chắn Nhi vẫn còn tiếp tục học ở đó. Tự nhiên cô cảm thấy nhớ những người đã cùng cô nấu ăn, cảm giác tủi thân bất chợt ùa về.
Nhi đứng ngây ngốc ở bếp một lát, sau đó lại tự động viên mình. Ở đây cũng tốt, người đàn ông ấy cũng rất tốt, sau này vẫn còn cơ hội học tập.
6 tối Huy trở về nhà, thấy Nhi vẫn đang loay hoay ở dưới bếp, anh hỏi.
- cô vẫn đang chuẩn bị bữa tối sao? Nhi vừa cho mỡ hành vào hàu vừa nói vọng ra.
- anh đi lên phòng tắm đi, sắp xong rồi.
Huy để cặp ở bàn rồi đi vào trong bếp, nhìn mấy món bài ở trên bàn mà không nói lên lời.
- Sao lại làm mấy món này.
Nhi quay người lại, trong ánh mắt là sự hoang mang.
- Anh không thích à?
- làm mấy thứ này rất mệt mỏi, mất rất nhiều công nữa.
- mấy thứ này rất tốt cho sức khỏe. Tôi cũng muốn cảm ơn anh.
Huy đi tới gần phía Nhi, kéo cô vào lòng, hít hà mùi hương hoa nhài trên mái tóc của cô, giọng nói có chút nhẹ nhàng.
- từ sau chỉ cần nấu mấy món bình thường là được.
Nhi vô thức gật đầu nghe lời.
- Tôi biết rồi.
- làm mấy thứ này từ lúc mấy giờ đây?
- 3 giờ.
- Vậy là loay hoay ở chỗ này đã ba tiếng đồng hồ?
Nhi gật đầu.
Huy ôm Nhi lên rồi đặt cô ở trên ghế.
- ngoan ngoãn ngồi ở đây.
- nhưng mọi thứ còn chưa xong mà.
- tôi sẽ làm, nghe lời.
Huy một mình hoàn thành hết những công đoạn còn lại, cũng tự mình trang trí đồ ăn rồi đặt lên bàn.
Tiểu yêu tinh ngốc nghếch này, không cần làm gì cũng đã có thể hút hồn anh rồi. Bây giờ lại còn tự mình chuẩn bị mấy món ăn này cho anh, là muốn anh không thể tiếp tục sống hay gì? Cũng chỉ vì cái mặt đáng yêu này của cô mà ngày hôm nay anh không thể nào tập trung 100% cho công việc như trước nữa, chỉ muốn nhanh chóng giải quyết hết công việc còn trở về. Cảm giác có một cô bé ngốc nghếch đang chờ anh ở nhà, ngọt ngào đến lạ.
- hôm nay tới thăm bố cô thế nào rồi?
- Bố tôi khỏe nhiều rồi, cảm ơn anh.
- tôi đã dặn bác sĩ điều trị cho bố cô bằng những loại thuốc tốt nhất. Không bao lâu nữa ông ấy sẽ được ra viện thôi. Sau này mỗi lần tái khám tôi cũng sẽ sắp xếp người đến đưa ông ấy đi.
Nhi ngập ngừng một lát rồi nói.
- Nhưng như vậy thì sẽ rất tốn tiền.
- tôi có nói là sẽ lấy tiền của cô sao?
- số tiền anh đưa hôm trước đã đóng viện phí hết rồi.
- vẫn còn.
- thật sao?
- Cô nghĩ tôi có thời gian để đùa giỡn với cô?
- không có, tôi không có ý đó đâu.
- mau ăn đi, nhiều đồ như thế này thì có phải ăn cho hết đấy. Không được để lãng phí.
Nhi tự cảm thấy chỗ này cũng đâu có gì nhiều. Làm nhiều món nhưng mỗi thứ chỉ một ít, nếu để một mình có ăn cô còn ăn rồi hết ấy chứ. Nhưng ngồi cạnh người đàn ông này, thực sự không dám tự nhiên một chút nào.
Mấy món này Nhi làm rất tốt, đem so với nhà hàng vẫn chưa thể bằng được nhưng cái hương vị thanh thanh tươi mát quen thuộc này thì chỉ Nhi mới có.
Huy ăn một chút rồi đi lên phòng trước, vẫn như cũ để Nhi ăn một mình, sợ bản thân ngồi như thế cô sẽ không thoải mái.
Đi tắm xong Huy ra phòng lấy sách đọc, lúc ấy Nhi cũng đã ăn cơm xong, cô cũng chuẩn bị đồ đi tắm.
- mai anh nói tài xế chở tôi về nhà có được không?
- Cô muốn lấy thứ gì ở đó?
- Tôi muốn lấy quần áo ngủ.
- mai sẽ có người đem tới cho cô.
- nhưng ở nhà vẫn còn, mua sẽ rất lãng phí.
- cô lại muốn quản tôi cách tiêu tiền?
Nhớ tới chuyện mấy hôm trước Nhi bỗng cảm thấy sống lưng rất lạnh, cô Im lặng không nói gì mà đi thẳng vào trong nhà tắm. Huy không muốn dọa cho Nhi sợ, chỉ là muốn đem lại cho cô những thứ tốt nhất mà không muốn bị cô từ chối.
Nhi tắm xong ngoan ngoãn lên giường nằm, thấy tay Huy đặt sẵn ở trên đầu giường cô ngoan ngoãn gối đầu lên trên cánh tay rắn chắc ấy.
Người bên cạnh mắt nhìn vào sách nhưng nói với cô.
- Tôi thấy lạnh.
Nhi lại ngoan ngoãn vòng cánh tay qua ôm lấy Huy, cô lúc này cả người run rẩy, nằm cạnh một người giống mình mà cảm giác chẳng khác gì nằm cạnh một tảng băng.
Thấy Nhi lạnh Huy bắt đầu không nỡ, muốn nói cô không cần ôm nữa nhưng lại lưu luyến, lại không muốn rời xa. Lần đầu tiên anh ta cảm thấy căm ghét cơ thể lạnh lẽo của mình đến thế.
- Nếu cô cảm thấy khó chịu thì không cần ôm nữa cũng được. Tôi sẽ không làm khó cô.
Nhi lắc đầu.
- một lát nữa sẽ hết lạnh thôi, người tôi ấm lắm.
Khi nãy nói ra câu ấy Huy đã rất hụt hẫng, nhưng sau khi nghe Nhi nói tâm tư rất tốt, vui vẻ xoa xoa mái tóc của cô.
Nhi ngây thơ đến mức nghĩ nhiệm vụ của mình mỗi ngày chính là ủ ấm cơ thể cho người đàn ông này, nấu cơm cho anh ta ăn và trò chuyện cùng với anh ta. Nhi còn có suy nghĩ là con người anh ta lạnh lùng như thế chắc chắn không có bạn, anh ta bỏ tiền ra mua Nhi về là để cô cùng anh ta nói chuyện. Huy mà phát hiện ra cái suy nghĩ ngốc nghếch đến đáng yêu này, chắc chắn sẽ cười không ngừng được mất.
Nhi còn không biết là bản thân đã quen với hơi lạnh, thậm trí cả mùi hương hổ phách trên người Huy. Cái cách này của Huy quá thâm sâu rồi, từ từ để thỏ trở nên bạo dạn sau đó ăn sạch.
- có muốn đọc sách không?
- không, buồn ngủ lắm.
- cô sắp thành heo rồi. Ngủ sớm thì phải dậy sớm, mai cùng tôi đi tập thể dục.
- lạnh như vậy, không muốn đâu.
Nhi mè nheo rúc rúc đầu vào ngực Huy, anh ta cảm nhận được một loại cảm giác không mấy dễ chịu, khí nóng bắt đầu lan tỏa, cả người không dám cử động.
- cô im lặng đi, đừng có động chạm linh tinh.
Linh ngơ ngác, rời khỏi ngực Huy, mắt mở to tròn nhìn anh.
- tôi đâu có làm gì. Sao anh tự nhiên nổi cáu.?
Huy chỉ biết cười khổ, cô bé ngốc này, muốn anh kiềm chế tới khi nào. Huy thật không muốn làm tổn thương tâm hồn thơ ngây của Nhi, không muốn đem tờ giấy kia ra nói với cô rằng cô phải thỏa mãn anh.Thứ dục vọng thấp hèn này cần phải đè nén lại. Khi nào cô thực sự sẵn sàng, khi nào muốn thuộc về anh thì khi ấy mới là thời điểm.
- sao anh không nói gì?Anh thật vô lý.
Huy cuối cùng lảng sang truyện khác cho Nhi thôi không trách anh nữa.
- có muốn xem phim không?
- có.
- xem phim tài liệu hay khoa học.
- xem phim ngôn tình.
- ngôn tình? đó là loại phim gì vậy?
- anh không biết à? Là một dạng phim tình cảm của Trung Quốc. Hay lắm.
Huy theo ý thích của Nhi, anh tìm phim ngôn tình cho cô, thật không nghĩ thể loại này lại có thể nhiều như vậy.
- Cô muốn xem phim gì? Nhiều như thế này biết xem phim nào trước?
- Xem phim Ngôi Sao May Mắn đi, nam chính trong phim đẹp trai.
Câu nói ấy vừa thoát ra đã khiến người ngồi bên cạnh đen mặt, lập tức quay sang phía Nhi.
- so với tôi thì sao?
Nghe câu hỏi này Nhi thực sự nghiêm túc trả lời.
- so với anh thì anh vẫn đẹp trai hơn.
- thật không,
chính Huy cũng không biết tại sao bản thân lại hỏi câu Ngốc Nghếch như vậy. Anh từ bao giờ lại để ý đến cái nhìn của người khác đối với bản thân mình?
Nhưng câu trả lời của Nhi lại khiến cho tâm tình của Huy vô cùng vui vẻ. Phim bắt đầu chiếu trên màn hình tivi, Huy dựa lưng vào gối kê ở đầu giường, cánh tay đặt sang ngang, Nhi lại ngoan ngoãn dựa vào đó. Người Huy không còn lạnh, trái lại còn vô cùng ấm áp. Huy lấy tay để đầu Nhi dựa trên vai mình, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Trong cuộc đời anh ta lần đầu tiên biết tới thể loại phim tình cảm, lần đầu tiên kiên nhẫn ngồi xem nó.
10 phút trôi qua, đã bắt đầu cảm thắy bản thân vẫn là không hề phù hợp với cái thể loại phim này. Nhưng khi thấy cô bé bên cạnh chăm chú xem, bản thân lại không nỡ mở cái khác. Đành giả điếc giả mù cho qua, có cơ thể mềm mại bên cạnh là đủ rồi.
1 tiếng trôi qua, nam chính nữ chính trong phim đang không ngừng đấu khẩu, nam chính coi nữ chính như kẻ thù, không ngừng hành hạ.
2 tiếng trôi qua.
Vẫn là nam chính nhưng thái độ đối với nữ chính đã khác, mọi thứ đều theo ý cô gái ấy, tìm mọi cách theo đuổi.
3 tiếng trôi qua, cảnh tượng trước mắt khiến cho Huy nhíu mày. Nữ chính bị nam chính dồn vào góc tường, hôn mãnh liệt.
Nhìn sang cô gái bên cạnh, mắt đang lơ đễnh nhìn đi chỗ khác, hai má đỏ như trái cà chua chín. Đáng yêu như vậy, có nên hôn không?
Anh tài xế đi theo Nhi xách đồ mà cứ nhìn cô mãi, tuy vậy cũng không dám hỏi.
Thứ mà Nhi mua nhiều nhất chính là hàu, trước đây cô được học món hàu nướng và món hàu tái chanh, hai món ấy thực sự rất ngon. Nhi mua thêm tôm, mực, sứa vào một ít bạch tuộc. Thêm một vài loại rau thơm nữa, mua xong cùng anh tài xế chở về nhà.
Nhi một mình sơ chế, làm tất cả mọi thứ vô cùng thành thục. Thực ra mấy vấn đề này cô đã làm quen ở nhà hàng rồi. Nếu như không phải bố cô ốm đau rồi mẹ cô bỏ đi thì chắc chắn Nhi vẫn còn tiếp tục học ở đó. Tự nhiên cô cảm thấy nhớ những người đã cùng cô nấu ăn, cảm giác tủi thân bất chợt ùa về.
Nhi đứng ngây ngốc ở bếp một lát, sau đó lại tự động viên mình. Ở đây cũng tốt, người đàn ông ấy cũng rất tốt, sau này vẫn còn cơ hội học tập.
6 tối Huy trở về nhà, thấy Nhi vẫn đang loay hoay ở dưới bếp, anh hỏi.
- cô vẫn đang chuẩn bị bữa tối sao? Nhi vừa cho mỡ hành vào hàu vừa nói vọng ra.
- anh đi lên phòng tắm đi, sắp xong rồi.
Huy để cặp ở bàn rồi đi vào trong bếp, nhìn mấy món bài ở trên bàn mà không nói lên lời.
- Sao lại làm mấy món này.
Nhi quay người lại, trong ánh mắt là sự hoang mang.
- Anh không thích à?
- làm mấy thứ này rất mệt mỏi, mất rất nhiều công nữa.
- mấy thứ này rất tốt cho sức khỏe. Tôi cũng muốn cảm ơn anh.
Huy đi tới gần phía Nhi, kéo cô vào lòng, hít hà mùi hương hoa nhài trên mái tóc của cô, giọng nói có chút nhẹ nhàng.
- từ sau chỉ cần nấu mấy món bình thường là được.
Nhi vô thức gật đầu nghe lời.
- Tôi biết rồi.
- làm mấy thứ này từ lúc mấy giờ đây?
- 3 giờ.
- Vậy là loay hoay ở chỗ này đã ba tiếng đồng hồ?
Nhi gật đầu.
Huy ôm Nhi lên rồi đặt cô ở trên ghế.
- ngoan ngoãn ngồi ở đây.
- nhưng mọi thứ còn chưa xong mà.
- tôi sẽ làm, nghe lời.
Huy một mình hoàn thành hết những công đoạn còn lại, cũng tự mình trang trí đồ ăn rồi đặt lên bàn.
Tiểu yêu tinh ngốc nghếch này, không cần làm gì cũng đã có thể hút hồn anh rồi. Bây giờ lại còn tự mình chuẩn bị mấy món ăn này cho anh, là muốn anh không thể tiếp tục sống hay gì? Cũng chỉ vì cái mặt đáng yêu này của cô mà ngày hôm nay anh không thể nào tập trung 100% cho công việc như trước nữa, chỉ muốn nhanh chóng giải quyết hết công việc còn trở về. Cảm giác có một cô bé ngốc nghếch đang chờ anh ở nhà, ngọt ngào đến lạ.
- hôm nay tới thăm bố cô thế nào rồi?
- Bố tôi khỏe nhiều rồi, cảm ơn anh.
- tôi đã dặn bác sĩ điều trị cho bố cô bằng những loại thuốc tốt nhất. Không bao lâu nữa ông ấy sẽ được ra viện thôi. Sau này mỗi lần tái khám tôi cũng sẽ sắp xếp người đến đưa ông ấy đi.
Nhi ngập ngừng một lát rồi nói.
- Nhưng như vậy thì sẽ rất tốn tiền.
- tôi có nói là sẽ lấy tiền của cô sao?
- số tiền anh đưa hôm trước đã đóng viện phí hết rồi.
- vẫn còn.
- thật sao?
- Cô nghĩ tôi có thời gian để đùa giỡn với cô?
- không có, tôi không có ý đó đâu.
- mau ăn đi, nhiều đồ như thế này thì có phải ăn cho hết đấy. Không được để lãng phí.
Nhi tự cảm thấy chỗ này cũng đâu có gì nhiều. Làm nhiều món nhưng mỗi thứ chỉ một ít, nếu để một mình có ăn cô còn ăn rồi hết ấy chứ. Nhưng ngồi cạnh người đàn ông này, thực sự không dám tự nhiên một chút nào.
Mấy món này Nhi làm rất tốt, đem so với nhà hàng vẫn chưa thể bằng được nhưng cái hương vị thanh thanh tươi mát quen thuộc này thì chỉ Nhi mới có.
Huy ăn một chút rồi đi lên phòng trước, vẫn như cũ để Nhi ăn một mình, sợ bản thân ngồi như thế cô sẽ không thoải mái.
Đi tắm xong Huy ra phòng lấy sách đọc, lúc ấy Nhi cũng đã ăn cơm xong, cô cũng chuẩn bị đồ đi tắm.
- mai anh nói tài xế chở tôi về nhà có được không?
- Cô muốn lấy thứ gì ở đó?
- Tôi muốn lấy quần áo ngủ.
- mai sẽ có người đem tới cho cô.
- nhưng ở nhà vẫn còn, mua sẽ rất lãng phí.
- cô lại muốn quản tôi cách tiêu tiền?
Nhớ tới chuyện mấy hôm trước Nhi bỗng cảm thấy sống lưng rất lạnh, cô Im lặng không nói gì mà đi thẳng vào trong nhà tắm. Huy không muốn dọa cho Nhi sợ, chỉ là muốn đem lại cho cô những thứ tốt nhất mà không muốn bị cô từ chối.
Nhi tắm xong ngoan ngoãn lên giường nằm, thấy tay Huy đặt sẵn ở trên đầu giường cô ngoan ngoãn gối đầu lên trên cánh tay rắn chắc ấy.
Người bên cạnh mắt nhìn vào sách nhưng nói với cô.
- Tôi thấy lạnh.
Nhi lại ngoan ngoãn vòng cánh tay qua ôm lấy Huy, cô lúc này cả người run rẩy, nằm cạnh một người giống mình mà cảm giác chẳng khác gì nằm cạnh một tảng băng.
Thấy Nhi lạnh Huy bắt đầu không nỡ, muốn nói cô không cần ôm nữa nhưng lại lưu luyến, lại không muốn rời xa. Lần đầu tiên anh ta cảm thấy căm ghét cơ thể lạnh lẽo của mình đến thế.
- Nếu cô cảm thấy khó chịu thì không cần ôm nữa cũng được. Tôi sẽ không làm khó cô.
Nhi lắc đầu.
- một lát nữa sẽ hết lạnh thôi, người tôi ấm lắm.
Khi nãy nói ra câu ấy Huy đã rất hụt hẫng, nhưng sau khi nghe Nhi nói tâm tư rất tốt, vui vẻ xoa xoa mái tóc của cô.
Nhi ngây thơ đến mức nghĩ nhiệm vụ của mình mỗi ngày chính là ủ ấm cơ thể cho người đàn ông này, nấu cơm cho anh ta ăn và trò chuyện cùng với anh ta. Nhi còn có suy nghĩ là con người anh ta lạnh lùng như thế chắc chắn không có bạn, anh ta bỏ tiền ra mua Nhi về là để cô cùng anh ta nói chuyện. Huy mà phát hiện ra cái suy nghĩ ngốc nghếch đến đáng yêu này, chắc chắn sẽ cười không ngừng được mất.
Nhi còn không biết là bản thân đã quen với hơi lạnh, thậm trí cả mùi hương hổ phách trên người Huy. Cái cách này của Huy quá thâm sâu rồi, từ từ để thỏ trở nên bạo dạn sau đó ăn sạch.
- có muốn đọc sách không?
- không, buồn ngủ lắm.
- cô sắp thành heo rồi. Ngủ sớm thì phải dậy sớm, mai cùng tôi đi tập thể dục.
- lạnh như vậy, không muốn đâu.
Nhi mè nheo rúc rúc đầu vào ngực Huy, anh ta cảm nhận được một loại cảm giác không mấy dễ chịu, khí nóng bắt đầu lan tỏa, cả người không dám cử động.
- cô im lặng đi, đừng có động chạm linh tinh.
Linh ngơ ngác, rời khỏi ngực Huy, mắt mở to tròn nhìn anh.
- tôi đâu có làm gì. Sao anh tự nhiên nổi cáu.?
Huy chỉ biết cười khổ, cô bé ngốc này, muốn anh kiềm chế tới khi nào. Huy thật không muốn làm tổn thương tâm hồn thơ ngây của Nhi, không muốn đem tờ giấy kia ra nói với cô rằng cô phải thỏa mãn anh.Thứ dục vọng thấp hèn này cần phải đè nén lại. Khi nào cô thực sự sẵn sàng, khi nào muốn thuộc về anh thì khi ấy mới là thời điểm.
- sao anh không nói gì?Anh thật vô lý.
Huy cuối cùng lảng sang truyện khác cho Nhi thôi không trách anh nữa.
- có muốn xem phim không?
- có.
- xem phim tài liệu hay khoa học.
- xem phim ngôn tình.
- ngôn tình? đó là loại phim gì vậy?
- anh không biết à? Là một dạng phim tình cảm của Trung Quốc. Hay lắm.
Huy theo ý thích của Nhi, anh tìm phim ngôn tình cho cô, thật không nghĩ thể loại này lại có thể nhiều như vậy.
- Cô muốn xem phim gì? Nhiều như thế này biết xem phim nào trước?
- Xem phim Ngôi Sao May Mắn đi, nam chính trong phim đẹp trai.
Câu nói ấy vừa thoát ra đã khiến người ngồi bên cạnh đen mặt, lập tức quay sang phía Nhi.
- so với tôi thì sao?
Nghe câu hỏi này Nhi thực sự nghiêm túc trả lời.
- so với anh thì anh vẫn đẹp trai hơn.
- thật không,
chính Huy cũng không biết tại sao bản thân lại hỏi câu Ngốc Nghếch như vậy. Anh từ bao giờ lại để ý đến cái nhìn của người khác đối với bản thân mình?
Nhưng câu trả lời của Nhi lại khiến cho tâm tình của Huy vô cùng vui vẻ. Phim bắt đầu chiếu trên màn hình tivi, Huy dựa lưng vào gối kê ở đầu giường, cánh tay đặt sang ngang, Nhi lại ngoan ngoãn dựa vào đó. Người Huy không còn lạnh, trái lại còn vô cùng ấm áp. Huy lấy tay để đầu Nhi dựa trên vai mình, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Trong cuộc đời anh ta lần đầu tiên biết tới thể loại phim tình cảm, lần đầu tiên kiên nhẫn ngồi xem nó.
10 phút trôi qua, đã bắt đầu cảm thắy bản thân vẫn là không hề phù hợp với cái thể loại phim này. Nhưng khi thấy cô bé bên cạnh chăm chú xem, bản thân lại không nỡ mở cái khác. Đành giả điếc giả mù cho qua, có cơ thể mềm mại bên cạnh là đủ rồi.
1 tiếng trôi qua, nam chính nữ chính trong phim đang không ngừng đấu khẩu, nam chính coi nữ chính như kẻ thù, không ngừng hành hạ.
2 tiếng trôi qua.
Vẫn là nam chính nhưng thái độ đối với nữ chính đã khác, mọi thứ đều theo ý cô gái ấy, tìm mọi cách theo đuổi.
3 tiếng trôi qua, cảnh tượng trước mắt khiến cho Huy nhíu mày. Nữ chính bị nam chính dồn vào góc tường, hôn mãnh liệt.
Nhìn sang cô gái bên cạnh, mắt đang lơ đễnh nhìn đi chỗ khác, hai má đỏ như trái cà chua chín. Đáng yêu như vậy, có nên hôn không?
Danh sách chương