Cảm xúc thật lâu sau cũng không thể bình phục, anh đem bức tranh chứa thơ tình cẩn thận chụp lại, mới phát hiện trong các bức tranh, biểu tình của anh đều biến hóa.
Lúc ban đầu kháng cự nhắm mắt, đến cuối cùng rũ mắt cười khẽ. Đây là Anh trong mắt Thi Dật.
Thi Dật thật sự dụng tâm mà chuẩn bị phần lễ vật này, như là một dạng nhật ký lãng mạn vậy.
Tống Tâm Nhiên nhìn đống tranh vẽ nửa ngày, mới cầm quyển sách cất đi.
Bất luận như thế nào, người đưa quyển sách này cho anh, Thi Dật đã không còn ở đây nữa.
Vốn tưởng rằng có thể đem cuốn album này cất vào tầng cuối cùng trong ngăn kéo, gắt gao khóa lại, nhưng anh phát hiện, có làm thế nào cũng luyến tiếc.
Mấy ngày nay là thật, Thi Dật đi rồi cũng là thật.
Anh thất thần nửa ngày, mới thở dài mà đem quyển sách sửa sang lại.
Di động Thi Dật một lần nữa sáng lên, Tống Tâm Nhiên cầm điện thoại lên, mở ra album, không khỏi cứng họng.
Có lẽ là vì phải vẽ rất nhiều chân dung của anh, cho nên trong album của Thi Dật toàn là ảnh chụp của anh.
Tống Tâm Nhiên không muốn xem lại, trong lúc vô tình lướt đến ảnh chụp chung của hai người bọn họ.
Bên trong bức hình, vẻ mặt của anh không quá tốt, ngược lại Thi dật lại rất vui vẻ.
Đó là ảnh chụp ở Tam Á.
Anh dừng một chút, đem ảnh chụp chuyển sang di động của mình.
Bỗng nhiên có một tin nhắn gửi đến, là Vu Văn.
"Anh xuất viện rồi, hôm nay tôi tới thăm anh mới biết được."
Tống Tâm Nhiên hoảng hốt, mấy ngày nay anh tâm thần không yên, quên mất cả Vu Văn.
Không nói đến việc trước đây anh từng thích Vu Văn, kể cả với bạn bè, mình xuất viện cũng nên báo một tiếng.
Tống Tâm Nhiên lập tức gọi điên xin lỗi, Vu Văn ở bên kia cũng không quá để ý, chỉ là ngoài miệng mắng anh vài câu.
Trong đầu bỗng nhiên toát ra một ý niệm, Tống Tâm Nhiên hẹn Vu Văn ngày mai gặp mặt, ăn một bữa cơm, anh có việc muốn biết.
Ngày thứ hai, Vu Văn đến chỗ hẹn.
Sắc mặt Vu Văn tốt hơn lúc trước không ít, nhưng giữa mày lại ẩn ẩn có áp lực.
Tống Tâm Nhiên rót cho hắn một chén trà, Vu Văn hướng anh cười cười mới ngồi xuống.
Hai người tâm tư khác nhau, trong lúc nhất thời không khí yên lặng.
Rốt cuộc Tống Tâm Nhiên kiềm chế không được, có chút do dự nói: "Anh làm sao vậy?"
Vu Văn vùi đầu uống trà, buồn bã nói: "Tôi dọn ra ngoài."
"Hả?" Tống Tâm Nhiên kinh ngạc.
Vu Văn không thất thố, chỉ là hốc mắt hơi hơi đỏ lên. Hắn còn hướng Tống Tâm Nhiên cười cười nói: " sau khi Quách Dật trở về liền thay đổi, tôi cảm nhận được. Trước kia câu ấy không phải chưa từng cự tuyệt tôi, chỉ là thái độ không quá cường ngạnh. Tôi cứ giả vờ không biết, mặt dày tiếp tục ở bên cậu ấy, nghĩ một ngày nào đó, có lẽ cậu ấy có thể buông ra quá khứ, tiếp nhận tôi."
Tống Tâm Nhiên mẫn cảm mà bắt được hai chữ buông ra, nhưng không hỏi ra mà tiếp tục an tĩnh nghe.
Vu Văn tiếp tục nói:"Lần này cậu ấy trở về, cả người đều không giống lúc trước, tôi nắm bắt không được. Trước đây việc kinh doanh của tôi gặp vấn đề, Quách dật để tôi dọn vào ở chung, tôi cứ nghĩ rằng... Như vây, có lẽ sẽ... anh biết đấy, tôi có biết bao vui sướng..."
Vu Văn cười cười, trên mặt còn mang theo một chút tiều tụy.
"Nhưng hiện tại không được, tôi biết. Kỳ thật tôi đã sớm biết, một người nếu thật sự có thể tiếp nhận tôi, cũng không đến mười năm rồi cũng không thể thành công, trừ phi, hai người vốn dĩ chính là không có khả năng."
Bỗng nhiên Vu Văn ngẩng đầu hướng Tống Tâm Nhiên cười: " giống như tôi với anh vậy, anh rất tốt, nhưng chúng ta không thể ở bên nhau được."
Tống Tâm Nhiên trong lúc nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào, anh nói ;" cho nên quá khứ của Quách Dật xảy ra cái gì vậy? tôi vẫn cho rằng anh ấy là thẳng nam, cho nên mới không thể tiếp thu anh. "
Vu Văn cười lắc đầu: " cậu ấy không chỉ không yêu đàn ông, phụ nữ cũng không thể."
Tống Tâm Nhiên kinh ngạc: "Có nghĩa là sao?Vô tính luyến?"
Vu Văn: "Không thể xem như vậy, chỉ là nhân tố tâm lý khiến cho cậu ấy khống muốn trả giá bằng cảm tình nữa."
"Cái gì?"
Thấy Tống Tâm Nhiên vẻ mặt mê mang như cũ, Vu Văn nghĩ nghĩ, có chút do dự: "Đây là vấn đề cá nhân,tôi không thể nói cho anh được."
Tống Tâm Nhiên nóng nảy, anh cơ hồ là muốn bắt Vu Văn nói ra nhưng anh không thể.
Cũng chỉ có thể dụ dỗ người nói:" tôi sẽ không hại anh ấy, anh nói cũng là nhân tố tâm lý, tôi có quen bác sỹ, có lẽ sẽ có biện pháp."
Vu Văn lần nữa do dự, nhưng hắn nghĩ Quách Dật vừa đến ngày mưa liền có cảm xúc không thích hợp,nhưng nhất định không chịu đi khám bác sỹ tâm lý.
Có lẽ nói cho Tống Tâm Nhiên, thật sự sẽ có chút biện pháp.
Chung quy, hắn vẫn là nói ra.
Khi đó hắn thích Quách Dật đã được 5 năm, Quách Dật cũng không dưới một lần cự tuyệt hắn.
Nhưng lần đó hắn uống say, muốn hôn Quách dật, kết quả bị đẩy ra.
Vu Văn Đương nhiên là thương tâm, hắn chật vật mà cơ hồ muốn chạy trốn, kết quả bị Quách Dật kéo lại.
Quách Dật kỳ thật là một người rất ôn nhu, hắn thở dài nói xin lỗi, châm một điếu thuốc.
Quách Dật nói với Vu Văn: "Tiểu văn, tôi thật sự không thể chấp nhận tình cảm của cậu, có thể nói kể cả là con gái tôi cũng không có biện pháp tiếp nhận."
Vu Văn che lại khóe miệng sưng đỏ, có chút mê mang mà nhìn hắn.
Quách Dật phun ra một hơi thuốc, như đi vào hư không, anh mắt hư tán ở một điểm nào đó trong không trung.
Hắn chậm rãi nói: " khi tôi còn nhỏ, không cẩn thận bắt gặp mẹ tôi cùng người phụ nữ khác lên giường, lúc ấy tôi trốn ở phía dưới giường nghe bọn họ ở trên giường làm chuyện đó. Đó là một ngày mưa, từng trận tiếng sấm cùng với tiếng thở dốc của phụ nữ làm tôi muốn buồn nôn."
Bỗng nhiên, ánh mắt Quách Dật tập trung lại, chậm rãi nhìn về phía Vu Văn:" cho nên cậu hiểu chưa, tôi sẽ không yêu phụ nữ, cũng sẽ không thay đổi thành đồng tính luyến, bởi vì tôi cảm thấy, mình sẽ biến thành một loại người giống như mẹ tôi, ghê tởm tột đỉnh."
Hô hấp Vu Văn ngừng lại, hắn nhìn tròng mắt đen kịt của Quách Dật, bên trong phảng phất có một mạt lốc xoáy tuyệt vọng, mang theo hắn nhìn thấy Quách Dật khi còn nhỏ, tránh phía dưới giường, phẫn nộ, lại tuyệt vọng.
"Như thế nào sẽ......"
Tống Tâm Nhiên ngạc nhiên, anh tạm dừng một hồi lâu, mới có chút nghi hoặc nói: "Quách Dật không nói đến chuyện tình yêu nữa?"
Vu Văn: "Cũng không phải."
Vu Văn lắc lắc đầu, sắc mặt càng thêm chua chát: "Gia đình chỉ là một phần, tình yêu mới là nguyên nhân chính."
Liên hoàn pháo một lần lại một lần, nổ Tống Tâm Nhiên trong lòng long trời lở đất.
Hóa ra, khi Quách Dật còn nhỏ, đối với phụ nữ đã chán ghét như vậy, đặt biệt là đối với mẹ anh ấy.
Mẹ cậu ấy cố ý mời đến một bác sỹ tâm lý đến trị liệu cho cậu ấy.
Có lẽ là bác sĩ tâm lý có thể an ủi thâm tâm Quách Dật, cậu ấy thế nhưng thích vị bác sỹ lớn hơn cậu ấy một nửa số tuổi kia.
Mà vị kia bác sĩ, tuy rằng là phụ nữ, nhưng người đó không bị Quách Dật bài xích, trải qua vài chuyện, liền đi vào nội tâm Quách Dật.
Lúc ấy, ba mẹ Quách Dật đang xử lý thủ tục li hôn, Quách Dật liền trực tiếp dọn đến nhà vị bác sỹ kia, ở cùng cô ấy.
Nhưng sự tình sau này, Quách Dật cũng không muốn mọi người biết, Quách Dật chỉ đơn giản nói một câu, vị bác sỹ kia là người của mẹ cậu ấy.
Sau khi chia tay với vị bác sỹ kia, Quách Dật rốt cuộc không muốn cùng ai ở bên nhau nữa, hoàn toàn là chủ nghĩa độc thân, không thể yêu ai.
Vu Văn thở dài lắc đầu, hắn như là hoài niệm nói: "Kỳ thật, người tôi thích có lẽ chính là Quách Dật trước đây, tôi cùng cậu ấy quen biết khi còn học Cao trung, khi đó cậu ấy không phải là bộ dáng như hiện tại, tôi không có cách nào hình dung, chỉ có thể nói cho anh biết rằng, cậu ấy khi đó đặc biệt tốt. Nhưng từ sau sự kiện kia, giống như có thứ gì đó bị rút ra từ trên người cậu ấy, rốt cuộc không ai có thể nắm lấy"
Tống Tâm Nhiên gian nan mà tiêu hóa những việc này, anh nhạy bén cảm nhận được, có lẽ Quách Dật sau khi mất trí nhớ, mới là Quách Dật nguyên bản nhất.
Mà trải qua bóng ma tâm lý thời thơ ấu, sau lại bị thương tổn tình cảm, giống như theo lời Vu Văn nói, tự bảo vệ chính mình trở thành kẻ không thể yêu.
Đối với tình cảm mất đi cảm giác an toàn.
Tống Tâm Nhiên nhớ tới Thi Dật, đó là Thi Dật chịu những tổn thương như vậy, mới biến thành quách Dật hiện giờ sao?
Anh cắn chặt hàm răng, phẫn nộ cùng đau lòng ở trong lòng dây dưa. Bỗng nhiên, quanh thân anh phát lạnh, còn anh thì sao? Anh đối với Quách Dật lại có khác gì? Vì Vu VĂn lừa gạt anh ấy, đưa anh ấy về, đối xử thật tốt.
Cuối cùng Thi Dật yêu anh, thế nhưng Quách Dật thì sao? Quách Dật biết người anh thích là Vu Văn, biết rõ ý định ban đầu của anh là không cho anh ấy đến gần Vu Văn, biết hết thảy việc anh làm vốn là không tốt đẹp gì.
Ở trong mắt Quách Dật, việc anh làm, cùng việc mẹ anh ấy làm, có gì khác nhau, lấy danh nghĩa tình yêu đi lừa gạt.
Căn bản, anh cùng vị bác sỹ kia giống nhau, đều mang theo mục địch khác tới gần Quách Dật, đi vào trong tim anh ấy, mà cuối cùng, việc này ở trong lòng Quách Dật rốt cuộc lưu lại dấu vết gì, Tống Tâm Nhiên lại không thể biết được.
Lúc ở quán cafe, Quách Dật nói câu dừng tiếp tục trêu trọc tôi kia, đến tột cùng là anh ấy dùng tâm thái gì nói ra.
Tống Tâm Nhiên chậm rãi nắm chặt đôi tay, trong lòng nặng trĩu, lạnh lẽo từ trong tim cơ hồ làm anh phát run.
Anh bỗng nhiên hiểu rõ một chuyện, có lẽ mình cùng với vị bác sỹ kia giống nhau, rốt cuộc không có biện pháp...... Lại đi vào trái tim Quách Dật.
Tống Tâm Nhiên thất thần chào tạm biệt Vu Văn, ở bên trong nhà hàng gọi điện thoại cho Phương Hòa.
Tắt di động, chậm dãi thở ra một hơi.
Vốn cho rằng, chỉ cần giải thích rõ ràng, sự tình liền có thể giải quyết.
Nhưng hôm nay, tình huống lại phức tạp mà anh rốt cuộc thấy không rõ.
Anh nên như thế nào, mới có thể tìm về Thi Dật của anh, như là núi cao trước mặt, từng tòa chặn lại con đường không cho anh tìm về người anh yêu thương.
———————————————————————————
Yan:
và thế là chương sau bắt đầu con đường vạn dặm tìm chồng của bạn Nhiên =))
Lúc ban đầu kháng cự nhắm mắt, đến cuối cùng rũ mắt cười khẽ. Đây là Anh trong mắt Thi Dật.
Thi Dật thật sự dụng tâm mà chuẩn bị phần lễ vật này, như là một dạng nhật ký lãng mạn vậy.
Tống Tâm Nhiên nhìn đống tranh vẽ nửa ngày, mới cầm quyển sách cất đi.
Bất luận như thế nào, người đưa quyển sách này cho anh, Thi Dật đã không còn ở đây nữa.
Vốn tưởng rằng có thể đem cuốn album này cất vào tầng cuối cùng trong ngăn kéo, gắt gao khóa lại, nhưng anh phát hiện, có làm thế nào cũng luyến tiếc.
Mấy ngày nay là thật, Thi Dật đi rồi cũng là thật.
Anh thất thần nửa ngày, mới thở dài mà đem quyển sách sửa sang lại.
Di động Thi Dật một lần nữa sáng lên, Tống Tâm Nhiên cầm điện thoại lên, mở ra album, không khỏi cứng họng.
Có lẽ là vì phải vẽ rất nhiều chân dung của anh, cho nên trong album của Thi Dật toàn là ảnh chụp của anh.
Tống Tâm Nhiên không muốn xem lại, trong lúc vô tình lướt đến ảnh chụp chung của hai người bọn họ.
Bên trong bức hình, vẻ mặt của anh không quá tốt, ngược lại Thi dật lại rất vui vẻ.
Đó là ảnh chụp ở Tam Á.
Anh dừng một chút, đem ảnh chụp chuyển sang di động của mình.
Bỗng nhiên có một tin nhắn gửi đến, là Vu Văn.
"Anh xuất viện rồi, hôm nay tôi tới thăm anh mới biết được."
Tống Tâm Nhiên hoảng hốt, mấy ngày nay anh tâm thần không yên, quên mất cả Vu Văn.
Không nói đến việc trước đây anh từng thích Vu Văn, kể cả với bạn bè, mình xuất viện cũng nên báo một tiếng.
Tống Tâm Nhiên lập tức gọi điên xin lỗi, Vu Văn ở bên kia cũng không quá để ý, chỉ là ngoài miệng mắng anh vài câu.
Trong đầu bỗng nhiên toát ra một ý niệm, Tống Tâm Nhiên hẹn Vu Văn ngày mai gặp mặt, ăn một bữa cơm, anh có việc muốn biết.
Ngày thứ hai, Vu Văn đến chỗ hẹn.
Sắc mặt Vu Văn tốt hơn lúc trước không ít, nhưng giữa mày lại ẩn ẩn có áp lực.
Tống Tâm Nhiên rót cho hắn một chén trà, Vu Văn hướng anh cười cười mới ngồi xuống.
Hai người tâm tư khác nhau, trong lúc nhất thời không khí yên lặng.
Rốt cuộc Tống Tâm Nhiên kiềm chế không được, có chút do dự nói: "Anh làm sao vậy?"
Vu Văn vùi đầu uống trà, buồn bã nói: "Tôi dọn ra ngoài."
"Hả?" Tống Tâm Nhiên kinh ngạc.
Vu Văn không thất thố, chỉ là hốc mắt hơi hơi đỏ lên. Hắn còn hướng Tống Tâm Nhiên cười cười nói: " sau khi Quách Dật trở về liền thay đổi, tôi cảm nhận được. Trước kia câu ấy không phải chưa từng cự tuyệt tôi, chỉ là thái độ không quá cường ngạnh. Tôi cứ giả vờ không biết, mặt dày tiếp tục ở bên cậu ấy, nghĩ một ngày nào đó, có lẽ cậu ấy có thể buông ra quá khứ, tiếp nhận tôi."
Tống Tâm Nhiên mẫn cảm mà bắt được hai chữ buông ra, nhưng không hỏi ra mà tiếp tục an tĩnh nghe.
Vu Văn tiếp tục nói:"Lần này cậu ấy trở về, cả người đều không giống lúc trước, tôi nắm bắt không được. Trước đây việc kinh doanh của tôi gặp vấn đề, Quách dật để tôi dọn vào ở chung, tôi cứ nghĩ rằng... Như vây, có lẽ sẽ... anh biết đấy, tôi có biết bao vui sướng..."
Vu Văn cười cười, trên mặt còn mang theo một chút tiều tụy.
"Nhưng hiện tại không được, tôi biết. Kỳ thật tôi đã sớm biết, một người nếu thật sự có thể tiếp nhận tôi, cũng không đến mười năm rồi cũng không thể thành công, trừ phi, hai người vốn dĩ chính là không có khả năng."
Bỗng nhiên Vu Văn ngẩng đầu hướng Tống Tâm Nhiên cười: " giống như tôi với anh vậy, anh rất tốt, nhưng chúng ta không thể ở bên nhau được."
Tống Tâm Nhiên trong lúc nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào, anh nói ;" cho nên quá khứ của Quách Dật xảy ra cái gì vậy? tôi vẫn cho rằng anh ấy là thẳng nam, cho nên mới không thể tiếp thu anh. "
Vu Văn cười lắc đầu: " cậu ấy không chỉ không yêu đàn ông, phụ nữ cũng không thể."
Tống Tâm Nhiên kinh ngạc: "Có nghĩa là sao?Vô tính luyến?"
Vu Văn: "Không thể xem như vậy, chỉ là nhân tố tâm lý khiến cho cậu ấy khống muốn trả giá bằng cảm tình nữa."
"Cái gì?"
Thấy Tống Tâm Nhiên vẻ mặt mê mang như cũ, Vu Văn nghĩ nghĩ, có chút do dự: "Đây là vấn đề cá nhân,tôi không thể nói cho anh được."
Tống Tâm Nhiên nóng nảy, anh cơ hồ là muốn bắt Vu Văn nói ra nhưng anh không thể.
Cũng chỉ có thể dụ dỗ người nói:" tôi sẽ không hại anh ấy, anh nói cũng là nhân tố tâm lý, tôi có quen bác sỹ, có lẽ sẽ có biện pháp."
Vu Văn lần nữa do dự, nhưng hắn nghĩ Quách Dật vừa đến ngày mưa liền có cảm xúc không thích hợp,nhưng nhất định không chịu đi khám bác sỹ tâm lý.
Có lẽ nói cho Tống Tâm Nhiên, thật sự sẽ có chút biện pháp.
Chung quy, hắn vẫn là nói ra.
Khi đó hắn thích Quách Dật đã được 5 năm, Quách Dật cũng không dưới một lần cự tuyệt hắn.
Nhưng lần đó hắn uống say, muốn hôn Quách dật, kết quả bị đẩy ra.
Vu Văn Đương nhiên là thương tâm, hắn chật vật mà cơ hồ muốn chạy trốn, kết quả bị Quách Dật kéo lại.
Quách Dật kỳ thật là một người rất ôn nhu, hắn thở dài nói xin lỗi, châm một điếu thuốc.
Quách Dật nói với Vu Văn: "Tiểu văn, tôi thật sự không thể chấp nhận tình cảm của cậu, có thể nói kể cả là con gái tôi cũng không có biện pháp tiếp nhận."
Vu Văn che lại khóe miệng sưng đỏ, có chút mê mang mà nhìn hắn.
Quách Dật phun ra một hơi thuốc, như đi vào hư không, anh mắt hư tán ở một điểm nào đó trong không trung.
Hắn chậm rãi nói: " khi tôi còn nhỏ, không cẩn thận bắt gặp mẹ tôi cùng người phụ nữ khác lên giường, lúc ấy tôi trốn ở phía dưới giường nghe bọn họ ở trên giường làm chuyện đó. Đó là một ngày mưa, từng trận tiếng sấm cùng với tiếng thở dốc của phụ nữ làm tôi muốn buồn nôn."
Bỗng nhiên, ánh mắt Quách Dật tập trung lại, chậm rãi nhìn về phía Vu Văn:" cho nên cậu hiểu chưa, tôi sẽ không yêu phụ nữ, cũng sẽ không thay đổi thành đồng tính luyến, bởi vì tôi cảm thấy, mình sẽ biến thành một loại người giống như mẹ tôi, ghê tởm tột đỉnh."
Hô hấp Vu Văn ngừng lại, hắn nhìn tròng mắt đen kịt của Quách Dật, bên trong phảng phất có một mạt lốc xoáy tuyệt vọng, mang theo hắn nhìn thấy Quách Dật khi còn nhỏ, tránh phía dưới giường, phẫn nộ, lại tuyệt vọng.
"Như thế nào sẽ......"
Tống Tâm Nhiên ngạc nhiên, anh tạm dừng một hồi lâu, mới có chút nghi hoặc nói: "Quách Dật không nói đến chuyện tình yêu nữa?"
Vu Văn: "Cũng không phải."
Vu Văn lắc lắc đầu, sắc mặt càng thêm chua chát: "Gia đình chỉ là một phần, tình yêu mới là nguyên nhân chính."
Liên hoàn pháo một lần lại một lần, nổ Tống Tâm Nhiên trong lòng long trời lở đất.
Hóa ra, khi Quách Dật còn nhỏ, đối với phụ nữ đã chán ghét như vậy, đặt biệt là đối với mẹ anh ấy.
Mẹ cậu ấy cố ý mời đến một bác sỹ tâm lý đến trị liệu cho cậu ấy.
Có lẽ là bác sĩ tâm lý có thể an ủi thâm tâm Quách Dật, cậu ấy thế nhưng thích vị bác sỹ lớn hơn cậu ấy một nửa số tuổi kia.
Mà vị kia bác sĩ, tuy rằng là phụ nữ, nhưng người đó không bị Quách Dật bài xích, trải qua vài chuyện, liền đi vào nội tâm Quách Dật.
Lúc ấy, ba mẹ Quách Dật đang xử lý thủ tục li hôn, Quách Dật liền trực tiếp dọn đến nhà vị bác sỹ kia, ở cùng cô ấy.
Nhưng sự tình sau này, Quách Dật cũng không muốn mọi người biết, Quách Dật chỉ đơn giản nói một câu, vị bác sỹ kia là người của mẹ cậu ấy.
Sau khi chia tay với vị bác sỹ kia, Quách Dật rốt cuộc không muốn cùng ai ở bên nhau nữa, hoàn toàn là chủ nghĩa độc thân, không thể yêu ai.
Vu Văn thở dài lắc đầu, hắn như là hoài niệm nói: "Kỳ thật, người tôi thích có lẽ chính là Quách Dật trước đây, tôi cùng cậu ấy quen biết khi còn học Cao trung, khi đó cậu ấy không phải là bộ dáng như hiện tại, tôi không có cách nào hình dung, chỉ có thể nói cho anh biết rằng, cậu ấy khi đó đặc biệt tốt. Nhưng từ sau sự kiện kia, giống như có thứ gì đó bị rút ra từ trên người cậu ấy, rốt cuộc không ai có thể nắm lấy"
Tống Tâm Nhiên gian nan mà tiêu hóa những việc này, anh nhạy bén cảm nhận được, có lẽ Quách Dật sau khi mất trí nhớ, mới là Quách Dật nguyên bản nhất.
Mà trải qua bóng ma tâm lý thời thơ ấu, sau lại bị thương tổn tình cảm, giống như theo lời Vu Văn nói, tự bảo vệ chính mình trở thành kẻ không thể yêu.
Đối với tình cảm mất đi cảm giác an toàn.
Tống Tâm Nhiên nhớ tới Thi Dật, đó là Thi Dật chịu những tổn thương như vậy, mới biến thành quách Dật hiện giờ sao?
Anh cắn chặt hàm răng, phẫn nộ cùng đau lòng ở trong lòng dây dưa. Bỗng nhiên, quanh thân anh phát lạnh, còn anh thì sao? Anh đối với Quách Dật lại có khác gì? Vì Vu VĂn lừa gạt anh ấy, đưa anh ấy về, đối xử thật tốt.
Cuối cùng Thi Dật yêu anh, thế nhưng Quách Dật thì sao? Quách Dật biết người anh thích là Vu Văn, biết rõ ý định ban đầu của anh là không cho anh ấy đến gần Vu Văn, biết hết thảy việc anh làm vốn là không tốt đẹp gì.
Ở trong mắt Quách Dật, việc anh làm, cùng việc mẹ anh ấy làm, có gì khác nhau, lấy danh nghĩa tình yêu đi lừa gạt.
Căn bản, anh cùng vị bác sỹ kia giống nhau, đều mang theo mục địch khác tới gần Quách Dật, đi vào trong tim anh ấy, mà cuối cùng, việc này ở trong lòng Quách Dật rốt cuộc lưu lại dấu vết gì, Tống Tâm Nhiên lại không thể biết được.
Lúc ở quán cafe, Quách Dật nói câu dừng tiếp tục trêu trọc tôi kia, đến tột cùng là anh ấy dùng tâm thái gì nói ra.
Tống Tâm Nhiên chậm rãi nắm chặt đôi tay, trong lòng nặng trĩu, lạnh lẽo từ trong tim cơ hồ làm anh phát run.
Anh bỗng nhiên hiểu rõ một chuyện, có lẽ mình cùng với vị bác sỹ kia giống nhau, rốt cuộc không có biện pháp...... Lại đi vào trái tim Quách Dật.
Tống Tâm Nhiên thất thần chào tạm biệt Vu Văn, ở bên trong nhà hàng gọi điện thoại cho Phương Hòa.
Tắt di động, chậm dãi thở ra một hơi.
Vốn cho rằng, chỉ cần giải thích rõ ràng, sự tình liền có thể giải quyết.
Nhưng hôm nay, tình huống lại phức tạp mà anh rốt cuộc thấy không rõ.
Anh nên như thế nào, mới có thể tìm về Thi Dật của anh, như là núi cao trước mặt, từng tòa chặn lại con đường không cho anh tìm về người anh yêu thương.
———————————————————————————
Yan:
và thế là chương sau bắt đầu con đường vạn dặm tìm chồng của bạn Nhiên =))
Danh sách chương