[1] Diễn viên đóng vai giáo sư Do Min Joon trong phim Vì sao đưa anh tới.
Xin hãy đọc to câu này cùng với tôi: “Trên thế giới này không có người đàn ông nào thừa nhận là mình xấu!”
Các bạn nữ thường xuyên hỏi tôi trên mạng: “Vì sao có những người đàn ông rõ ràng rất xấu nhưng lúc nào cũng tự tin đầy mình thế?” Mỗi lần phải đối mặt với vấn đề này, tôi lại vô thức đi soi gương ngắm mình. Nói thật lòng là trời sinh đàn ông chỉ nhạy cảm với dung nhan của phụ nữ, khi bọn họ quan sát phụ nữ thì giống như dùng kính hiển vi để soi xét đến tận chân tơ kẽ tóc, một chi tiết nhỏ nhất cũng không bỏ qua, nhưng đối với ngoại hình, diện mạo của bản thân mình thì người đàn ông nào cũng cảm thấy… được. Khi so sánh với giáo sư Do được người ta tâng bốc, ca tụng, rất nhiều người đàn ông cảm thấy: “So với anh ta, tôi chỉ thấp hơn một chút, béo hơn một tẹo thôi, ha ha, thực ra cũng không thua kém nhiều lắm đâu!”
Có một câu tục ngữ là “nam vô sửu tướng”, đại khái có nghĩa là vẻ bề ngoài của đàn ông không quan trọng mà năng lực và kết quả của sự rèn luyện, tu dưỡng hằng ngày mới là tiêu chuẩn để đánh giá một người đàn ông. Đạo lý thì là như vậy, nhưng tôi vẫn còn có chút hoài nghi, câu này nhất định là do ngày xưa có người đàn ông nào đó vô cùng xấu xí nói ra để tự an ủi mình. Từ đó có thể thấy, từ xưa đến nay, đàn ông đều là những người có sở trường tự lừa dối mình, chẳng bao giờ bọn họ chịu thừa nhận rằng thực ra mình rất xấu.
Trên Weibo thường có người mở topic: Hãy nói với những thí sinh tham gia kỳ thi đại học một câu. Khi đó đã có một “vị cao nhân” đăng lên thế này: “Các bạn, đây là lần cuối cùng các bạn được chứng minh năng lực của mình, từ lần sau trở đi là chỉ cần nhìn mặt mà thôi.” Lời bình luận này còn kèm theo một icon mặt khóc. Quan điểm ấy có lẽ hơi cực đoan, nhưng nó cho thấy tầm quan trọng của tướng mạo thì không cần phải bàn cãi gì nữa. Người có chút nhan sắc thì làm gì cũng dễ dàng hơn, mặc dù có rất nhiều người không chịu thừa nhận điều này. Bạn thấy đấy, nếu đổi cái mặt của giáo sư Do trong phim truyền hình Hàn Quốc thành Vương Bảo Cường[2], liệu bạn có còn “cày đêm” để theo dõi bộ phim đó đến nỗi hai mắt thâm quầng như mắt gấu trúc không? [2] Nam diễn viên Trung Quốc có diện mạo không đẹp.
Được rồi, mở hội nghị để bàn luận về dung mạo, ngoại hình thực ra cũng không phải chuyện gì hay ho, rất nhiều đàn ông có đức tính thật thà, lương thiện, tuy tướng mạo bình bình nhưng vẫn có thể ôm mỹ nữ trong lòng. Tôi cũng biết là đại đa số chị em phụ nữ nghĩ rằng: Bạn có thể xấu nhưng nhất định phải dịu dàng. Nhưng xin lỗi, tôi phải nói thật với bạn rằng, bình thường những người đàn ông không dịu dàng đều rất xấu, đó là chưa kể sau chữ xấu này còn kèm theo một chữ khác nữa… Nghèo! Tôi từng chơi với một người bạn, thu nhập của anh ta ít đến đáng thương, tướng mạo cũng “khiêm tốn” hết chỗ nói, mỗi lần đi xem mắt thất bại, anh ta đều đổ lỗi rằng cô gái kia chê anh ta không có tiền, lâu dần thành quen, anh ta đưa ra một kết luận rằng phụ nữ trên thế giới này đều là những kẻ nịnh hót. Tôi nói: “Anh có cảm thấy thực ra là người ta chê anh xấu, đến mức không dám đưa đi giới thiệu với bạn bè của người ta không?”Anh ta liền đáp bằng giọng rất kiên định và chắc chắn: “Không thể nào! Lâm Chí Dĩnh cũng không đẹp trai bằng tôi ấy chứ!” Đấy bạn xem, lòng ham hư vinh của đàn ông kỳ lạ vậy đấy, bởi vì cái nghèo thì có thể chỉ là nhất thời, sau này còn có khả năng giàu lên được, còn xấu thì nó sẽ đi theo bạn suốt cả cuộc đời.
Đương nhiên, những người phụ nữ trưởng thành, chín chắn thường không quá để ý tới tướng mạo của đàn ông, càng không bôi nhọ, gièm pha hay chế giễu họ, bởi những người phụ nữ đó biết sự chế giễu, chê cười sẽ là quả địa lôi được chôn giấu trong lòng đất, có thể gây ra nguy hiểm bất cứ lúc nào. Đàn ông có thể chấp nhận việc phụ nữ lựa chọn một người đàn ông khác có năng lực và nhiều tiền hơn họ, nhưng nếu bạn lựa chọn một người đàn ông chỉ vì anh ta cao ráo, đẹp trai thì bạn sẽ vĩnh viễn bị cho là người có đầu óc nông cạn, tầm nhìn hạn hẹp và bị sỉ nhục đến mức không thể ngóc đầu dậy được… Vì sao lại có chuyện này ư? Bởi vì trong thế giới quan của một người đàn ông thực thụ, ngoại hình vốn chẳng có chút giá trị cạnh tranh nào.
Đọc đến đây, sẽ có không ít chị em phụ nữ cho rằng: “Hóa ra đàn ông lại yếu đuối đến mức không chịu nổi sự thật như thế.” Về chuyện tướng mạo, tất cả đàn ông trên thế giới này đều có một trái tim làm bằng pha lê, hễ rơi là vỡ, chỉ là anh ta có thể hiện ra cho bạn thấy hay không mà thôi. Điều này cũng giống như đa số chị em phụ nữ luôn ảo tưởng mình sẽ sống bên cạnh một người đàn ông xuất chúng, cao lớn, đẹp trai đến tận khi đầu bạc răng long, kết quả cuối cùng lại là một người vừa béo, vừa xấu, vừa lùn. Cuối cùng tôi chỉ có thể nói, thứ khó đối diện nhất của mỗi người chính là bản thân mình, không biết rõ nhất cũng chính là bản thân mình. Để thừa nhận bản thân còn có nhiều khiếm khuyết cần một lòng dũng cảm phi thường, điều này thực sự rất khó có thể làm được. Chẳng hạn như tôi đây, vừa mới soi gương nửa ngày trời, tự cảm thấy so với Kim Soo Hyun thì tôi chỉ kém hơn một chút, một chút thôi.
Xin hãy đọc to câu này cùng với tôi: “Trên thế giới này không có người đàn ông nào thừa nhận là mình xấu!”
Các bạn nữ thường xuyên hỏi tôi trên mạng: “Vì sao có những người đàn ông rõ ràng rất xấu nhưng lúc nào cũng tự tin đầy mình thế?” Mỗi lần phải đối mặt với vấn đề này, tôi lại vô thức đi soi gương ngắm mình. Nói thật lòng là trời sinh đàn ông chỉ nhạy cảm với dung nhan của phụ nữ, khi bọn họ quan sát phụ nữ thì giống như dùng kính hiển vi để soi xét đến tận chân tơ kẽ tóc, một chi tiết nhỏ nhất cũng không bỏ qua, nhưng đối với ngoại hình, diện mạo của bản thân mình thì người đàn ông nào cũng cảm thấy… được. Khi so sánh với giáo sư Do được người ta tâng bốc, ca tụng, rất nhiều người đàn ông cảm thấy: “So với anh ta, tôi chỉ thấp hơn một chút, béo hơn một tẹo thôi, ha ha, thực ra cũng không thua kém nhiều lắm đâu!”
Có một câu tục ngữ là “nam vô sửu tướng”, đại khái có nghĩa là vẻ bề ngoài của đàn ông không quan trọng mà năng lực và kết quả của sự rèn luyện, tu dưỡng hằng ngày mới là tiêu chuẩn để đánh giá một người đàn ông. Đạo lý thì là như vậy, nhưng tôi vẫn còn có chút hoài nghi, câu này nhất định là do ngày xưa có người đàn ông nào đó vô cùng xấu xí nói ra để tự an ủi mình. Từ đó có thể thấy, từ xưa đến nay, đàn ông đều là những người có sở trường tự lừa dối mình, chẳng bao giờ bọn họ chịu thừa nhận rằng thực ra mình rất xấu.
Trên Weibo thường có người mở topic: Hãy nói với những thí sinh tham gia kỳ thi đại học một câu. Khi đó đã có một “vị cao nhân” đăng lên thế này: “Các bạn, đây là lần cuối cùng các bạn được chứng minh năng lực của mình, từ lần sau trở đi là chỉ cần nhìn mặt mà thôi.” Lời bình luận này còn kèm theo một icon mặt khóc. Quan điểm ấy có lẽ hơi cực đoan, nhưng nó cho thấy tầm quan trọng của tướng mạo thì không cần phải bàn cãi gì nữa. Người có chút nhan sắc thì làm gì cũng dễ dàng hơn, mặc dù có rất nhiều người không chịu thừa nhận điều này. Bạn thấy đấy, nếu đổi cái mặt của giáo sư Do trong phim truyền hình Hàn Quốc thành Vương Bảo Cường[2], liệu bạn có còn “cày đêm” để theo dõi bộ phim đó đến nỗi hai mắt thâm quầng như mắt gấu trúc không? [2] Nam diễn viên Trung Quốc có diện mạo không đẹp.
Được rồi, mở hội nghị để bàn luận về dung mạo, ngoại hình thực ra cũng không phải chuyện gì hay ho, rất nhiều đàn ông có đức tính thật thà, lương thiện, tuy tướng mạo bình bình nhưng vẫn có thể ôm mỹ nữ trong lòng. Tôi cũng biết là đại đa số chị em phụ nữ nghĩ rằng: Bạn có thể xấu nhưng nhất định phải dịu dàng. Nhưng xin lỗi, tôi phải nói thật với bạn rằng, bình thường những người đàn ông không dịu dàng đều rất xấu, đó là chưa kể sau chữ xấu này còn kèm theo một chữ khác nữa… Nghèo! Tôi từng chơi với một người bạn, thu nhập của anh ta ít đến đáng thương, tướng mạo cũng “khiêm tốn” hết chỗ nói, mỗi lần đi xem mắt thất bại, anh ta đều đổ lỗi rằng cô gái kia chê anh ta không có tiền, lâu dần thành quen, anh ta đưa ra một kết luận rằng phụ nữ trên thế giới này đều là những kẻ nịnh hót. Tôi nói: “Anh có cảm thấy thực ra là người ta chê anh xấu, đến mức không dám đưa đi giới thiệu với bạn bè của người ta không?”Anh ta liền đáp bằng giọng rất kiên định và chắc chắn: “Không thể nào! Lâm Chí Dĩnh cũng không đẹp trai bằng tôi ấy chứ!” Đấy bạn xem, lòng ham hư vinh của đàn ông kỳ lạ vậy đấy, bởi vì cái nghèo thì có thể chỉ là nhất thời, sau này còn có khả năng giàu lên được, còn xấu thì nó sẽ đi theo bạn suốt cả cuộc đời.
Đương nhiên, những người phụ nữ trưởng thành, chín chắn thường không quá để ý tới tướng mạo của đàn ông, càng không bôi nhọ, gièm pha hay chế giễu họ, bởi những người phụ nữ đó biết sự chế giễu, chê cười sẽ là quả địa lôi được chôn giấu trong lòng đất, có thể gây ra nguy hiểm bất cứ lúc nào. Đàn ông có thể chấp nhận việc phụ nữ lựa chọn một người đàn ông khác có năng lực và nhiều tiền hơn họ, nhưng nếu bạn lựa chọn một người đàn ông chỉ vì anh ta cao ráo, đẹp trai thì bạn sẽ vĩnh viễn bị cho là người có đầu óc nông cạn, tầm nhìn hạn hẹp và bị sỉ nhục đến mức không thể ngóc đầu dậy được… Vì sao lại có chuyện này ư? Bởi vì trong thế giới quan của một người đàn ông thực thụ, ngoại hình vốn chẳng có chút giá trị cạnh tranh nào.
Đọc đến đây, sẽ có không ít chị em phụ nữ cho rằng: “Hóa ra đàn ông lại yếu đuối đến mức không chịu nổi sự thật như thế.” Về chuyện tướng mạo, tất cả đàn ông trên thế giới này đều có một trái tim làm bằng pha lê, hễ rơi là vỡ, chỉ là anh ta có thể hiện ra cho bạn thấy hay không mà thôi. Điều này cũng giống như đa số chị em phụ nữ luôn ảo tưởng mình sẽ sống bên cạnh một người đàn ông xuất chúng, cao lớn, đẹp trai đến tận khi đầu bạc răng long, kết quả cuối cùng lại là một người vừa béo, vừa xấu, vừa lùn. Cuối cùng tôi chỉ có thể nói, thứ khó đối diện nhất của mỗi người chính là bản thân mình, không biết rõ nhất cũng chính là bản thân mình. Để thừa nhận bản thân còn có nhiều khiếm khuyết cần một lòng dũng cảm phi thường, điều này thực sự rất khó có thể làm được. Chẳng hạn như tôi đây, vừa mới soi gương nửa ngày trời, tự cảm thấy so với Kim Soo Hyun thì tôi chỉ kém hơn một chút, một chút thôi.
Danh sách chương