Lúc hai người về lại tiệm, đám công nhân đang bận dỡ hàng. Lô rau đầu tiên chở từ Hà Nam đã đến, ba chiếc rơ moóc chất đầy những hàng. 

Triệu Bắc Hành không kịp vui mừng cùng bọn nhỏ, chỉ lo cởi áo khoác xuống xe tất bật.

Bạch Chỉ đỗ xe xong cũng bước tới phụ tính toán một phen. Trông thấy anh Hành thẳng lưng khiêng một lúc ba bốn túi rau vào kho hàng, cậu bỗng nhớ tới trích đoạn ngắn mà mình từng xem trước đây.

Eo của anh Hành đích thị là eo chó đực xịn nhất trên đời mà.

Bạch Chỉ quẹt nước miệng, cứ nghĩ đến chuyện chủ nhân vòng eo này là chồng mình lại thấy nở hoa trong lòng. Chẳng biết bao giờ hai người mới đột phá giới hạn cuối cùng, lên súng ống đạn dược chiến thật một lần nhỉ? Chắc sướng lên tiên luôn í~

Ai đó chống cằm tơ tưởng, mặt mũi phơi phới tình xuân.

Dỡ hàng xong xuôi, đám công nhân mệt tưởng chết. Đứa nào đứa nấy mồ hôi mồ kê nhễ nhại, ngồi chồm hổm ngoài cửa thở lấy hơi. Trước đây cứ mấy ngày mới dỡ một hai xe hàng, giờ bỗng biến thành ba xe cùng lúc, khối lượng công việc tăng đột biến. 

Quần áo Triệu Bắc Hành ướt rượt mồ hôi, anh tháo luôn áo cộc tay ra lau mồ hôi trên mặt: “Mấy đứa ra nhà sau tắm lẹ đi, tối ra quán ăn.”

“Tính đãi tụi em hả lão đại? Thôi khỏi đi, khỏi khỏi. Cho tụi em miếng mồi miếng rượu ngồi ăn ở nhà là được rồi.” Nhị Lương Tử mệt đỏ hết cả mặt, vừa thở vừa đáp.

Triệu Bắc Hành xoa xoa bả vai nó, bảo: “Tối có chuyện vui muốn thông báo cho mấy đứa, lẹ tay lẹ chân lên.”

“Dạ~” Đám nhóc vội chạy ra nhà sau tắm rửa.

Triệu Bắc Hành cũng xách quần áo, đi cùng Bạch Chỉ về nhà cụ Lưu. Mặt trời vừa lặn, tiết trời hẵng còn nóng nực. Triệu Bắc Hành bưng chậu nước lạnh ra, cởi hết quần áo rồi tắm ngay giữa sân. Bạch Chỉ lập tức cầm khăn tắm ra, trách: “Tắm nước lạnh như thế anh không sợ cảm à.”

Triệu Bắc Hành cười nhăn nhở: “Không sao, anh khỏe như voi mà.”

Bạch Chỉ cấu anh một phát, vào nhà lấy quần áo sạch ra cho Triệu Bắc Hành thay. Sau đó cậu cũng rót nước ra chậu, bắt đầu rửa mặt lau cổ.

Triệu Bắc Hành vừa lau tóc vừa ngó bóng lưng Bạch Chỉ. Cậu cúi người gội đầu khiến chiếc quần mặc ở nhà cứ thế siết vào cặp m ông đ ẫy đà, đường cong lồ lộ hiện lên. Qua kẽ hở giữa hai ch@n, dường như thấy được hình dáng mơ hồ của thứ gì đó giấu trong quần.

Triệu Bắc Hành chạm vào thứ ấy nhiều lần lắm rồi, vừa xinh vừa mịn, chỉ mới nghĩ đến thôi mà con chim non của anh lại muốn sổ lồng nữa rồi.

“Lão đại! Bọn anh xong chưa vậy?” Triệu Bắc Lâm và Nhị Lương Tử đã tới, hai đứa gõ cửa ầm ầm bên ngoài.

Bạch Chỉ vừa lau tóc vừa nói: “Bảo là mình đi ngay đi anh.”

Triệu Bắc Hành khịt mũi, miễn cưỡng bước ra mở cửa.

Triệu Bắc Lâm hôm nay diện sơ mi trắng với quần bò màu xanh tím, trông đẹp trai hơn hẳn mọi khi. Dọn dẹp xong xuôi, cả đám tập trung tại vựa trái cây.

“Cứ ăn quán đó hoài cũng chán á, nay mình ăn đồ nướng đi lão đại.” Nhị Lương Tử đề nghị.

“Nướng đê nướng đê!” Đại Hoa hùa theo.

Triệu Bắc Hành ngậm điếu thuốc, phẩy tay đáp: “Rồi chốt, đi ăn đồ nướng.”

Gần vựa trái cây có một quán thịt nướng cũng khá ngon. Tầm này năm ngoái Triệu Bắc Hành thường dẫn đám nhóc đi ăn thịt xiên nướng, năm nay lại chưa đi lần nào. Quãng đường cũng gần nên cả bọn quyết định không lái xe, đi bộ qua cho rồi.

Đại Hoa và Nhị Lương Tử đi đằng trước giỡn hớt, Nhị Bảo nghịch ngợm lẽo đẽo đi sau. Thịnh Tử vừa mắng em trai vừa hùa nhau trêu Nhị Lương Tử. Tôn Châu nhìn mà ngứa nên lao vào định cứu Nhị Lương Tử, thấy thế Triệu Bắc Lâm cũng cười khà khà nhập cuộc.

“Thằng Phác này, ra chơi với tụi nó đi chứ.” Triệu Bắc Hành sút nhẹ nó một phát.

“Dạ.” Phác Tân Long ngại ngùng đáp, lon ton chạy ra cùng chúng bạn.

Cuối cùng chỉ còn lại Triệu Bắc Hành và Bạch Chỉ đi sau. Anh nắm tay Bạch Chỉ, Bạch Chỉ cũng đáp lại. Mười ngón thít chặt vào nhau, hai người căng thẳng như đang yêu đương vụng trộm.

Triệu Bắc Hành nuốt nước bọt, lòng bắt đầu toan tính một kế hoạch vĩ đại.

Anh cũng đâu phải thằng đần. Bạch Chỉ đã thế này rồi, bảo là cậu không thích anh thì có cho tiền anh cũng cóc tin. Đúng thật Triệu Bắc Hành không hiểu đồng tính luyến ái là cái gì, nhưng nam hay nữ thì có sao đâu. Anh chỉ biết, tình cảm giữa hai người rõ rành rành ra đó. Anh biết mình thương, mình yêu Bạch Chỉ, muốn cùng cậu sống đến đầu bạc răng long.

Triệu Bắc Hành tính rồi, anh định sắp tới sẽ về nhà nói chuyện thẳng thắn với ba mẹ một phen, sau đó chính thức tỏ tình với Bạch Chỉ.

Nửa tiếng sau, cả bọn đã đi đến quán thịt nướng. Tám chín người ngồi vào một bàn, ông chủ Triệu mở lời: “Thích gì thì gọi đó đi, tối nay ăn uống thật đã cho anh.”

“Anh Hành đỉnh của chóp!”

“Anh Hành muôn năm!”

Bạch Chỉ cũng hét theo: “Em yêu anh Hành!”

Tim Triệu Bắc Hành đập bum ba là bum, thằng ranh này lại thả bả lung tung rồi.

Thịt nướng ngon hay không chủ yếu phụ thuộc vào mùi vị. Người ta vẫn hay nói, hương liệu ngon là chính, chứ thịt chỉ chiếm ba phần mà thôi. Gia vị nêm nếm vừa hay, lôi đế giày ra nướng cũng vẫn cứ là ngon thôi.

Quán ăn này nướng thịt rất ngon, thì là, bột ớt, bột mè đều được cân đo hợp lí. Tay nghề chủ quán lại xịn, nướng cho ngoài giòn trong mềm thơm phức phừng phực, nhấp thêm ly bia đúng là nhức cái nách.

Triệu Bắc Hành sợ đám nhóc ăn không đủ no nên gọi luôn hai trăm xiên thịt nạc, một trăm xiên thịt gân, thêm một đống xiên tả pí lù khác nữa.

Đợi cả bọn rót bia rượu xong, Triệu Bắc Hành mới đứng dậy thông báo tin hôm nay đã đấu thầu thành công cho cả bọn cùng hay: “Mai mốt anh em mình xây mười mấy hai chục cái nhà kho rộng ngàn mét vuông luôn.”

Đám nhóc kinh ngạc vô cùng: “Thiệt hả anh hai? Hay đang giỡn tụi em vậy?” Triệu Bắc Lâm chớp chớp mắt nhìn ông anh nhà mình, cứ thấy chuyện nghe như là mơ vậy.

“Không tin mày hỏi Tiểu Bạch xem.”

Bạch Chỉ mỉm cười gật đầu.

Nhị Lương Tử hít một hơi thật sâu: “Trời **, mười lăm triệu là bao nhiêu vậy mày?”

Tôn Châu gãi đầu đáp: “Chắc chất đầy cái xe ba gác của tụi mình quá.”

Bạch Chỉ vừa nhấp tí bia, nghe hai đứa nói thế thì sặc luôn: “Khụ khụ khụ…”

Triệu Bắc Hành vỗ vỗ lưng cậu: “Hai bây nói chuyện vô tri làm tao nghe mà mắc cỡ giùm luôn, ra đường đừng có nói là lính của tao nha chưa.”

Chủ quán bưng xiên nướng ra bày lên bàn. Triệu Bắc Hành nhanh tay lấy vài xiên nhộng nướng đưa cho Bạch Chỉ: “Ăn thử đi, vừa ngon vừa bổ.”

“Đây là… sâu ạ?” Bạch Chỉ cầm xiên nướng, da gà da vịt thi nhau nổi lên.

“Này là nhộng của con ve sầu đó anh Bạch, miền Nam không có món này hả?”

Bạch Chỉ lắc đâu: “Không có.”

Món gì mà trông kinh dị quá, nhìn thôi đã thấy nhợn. Bạch Chỉ thử cắn một miếng, ơ hình như không có mùi gì lạ… Cậu bắt đầu nhai thử mới thấy vị rất ngon.

Triệu Bắc Hành cười bảo: “Thấy chưa anh có lừa cậu đâu, ngon đúng không?”

Bạch Chỉ ăn hết cả xiên nhộng, gật đầu khẳng định: “Ngon ạ.”

“Hê lão đại, cho anh món này ngon lắm nè.” Nhị Lương Tử cười gian trá, đưa xiên cật dê qua cho Triệu Bắc Hành.

“Tốt ông nội bây. Tao không có ăn ba cái thứ này, nóng người.”

“Ăn bổ mà trời, anh Bạch ăn miếng đi nè.”

Bạch Chỉ bị đám nhóc lừa ăn hết một xiên cật dê. Triệu Bắc Hành cười tà nhìn cậu, Bạch Chỉ lén đá chân anh dưới gầm bàn: “Anh nhìn em kiểu gì kì thế?”

“Biết ăn cật dê bổ gì không mà ăn đó?”

“Bổ… bổ thận ạ?” Trước giờ Bạch Chỉ chưa từng ăn món này, nhưng cậu nghe người ta nói thế.

Nhị Lương Tử gào rú: “Áu~ Anh Bạch bồi bổ đê, tối em tìm mi nơ cho anh.”

Bạch Chỉ ngượng chín cả mặt, thầm nghĩ mi nơ mi niếc gì chứ, đưa ông chủ của mấy đứa cho anh là được rồi. 

Cả đám đang chè chén say sưa thì bỗng nghe bàn bên cạnh vang lên tiếng chai rượu vỡ.

“Tôi không đi, kéo kéo nữa tôi báo công an đó.” Giọng một cô gái lanh lảnh vang lên.

Ánh đèn hơi mờ, Triệu Bắc Hành không nhìn rõ đối phương là ai, nhưng giọng cô gái này rõ ràng nghe rất quen.

“Nhạn cưng, làm người yêu anh đi. Anh cua em cũng lâu rồi mà.” Gã đàn ông mặt dày mày dặn kéo tay cô gái, đám người bên cạnh thấy thế còn nhao nhao hùa theo.

“Đồng ý đi chứ, Tiểu Lưu nó cua cưng nửa năm rồi còn gì, mê cưng gần chết.”

Cô gái tức điên người: “Anh thích thì tự đi mà đồng ý.”

“Má con nhỏ này chảnh ta, có người theo cua là phước đức rồi còn bày đặt chọn lựa hả mày.”

“Xời, con gái con đứa như tôi mắc gì không được kén chọn? Thằng cha này có gì mà xứng với tôi, đã ly hôn có hai mặt con lại còn cờ bạc rượu chè đánh vợ. Loại đàn ông như thế bộ cứ cua là tôi phải đổ à?”

Phùng Nhạn tức đỏ cả mặt, bình thường bạn bè với nhau là thế, đụng chuyện mới nhận ra chẳng có ai thật sự tốt với cô cả. Thằng cha họ Lưu kia lớn hơn cô 2 tuổi, là tài xế xe nâng làm cùng công ty. 

Gã bắt đầu cưa cẩm cô từ đầu năm nay. Tất nhiên Phùng Nhạn không để tâm, vì bình thường đi làm cả ngày hai người cũng chẳng gặp nhau, rất ít khi trò chuyện. Sau đó cứ hễ rảnh tay là gã lại mang cơm nước đến cho cô, tới lễ tết thì tặng thêm đủ thứ quà cáp. Ban đầu Phùng Nhạn đúng là cũng có ấn tượng khá tốt về gã nên có đánh tiếng vài câu với gia đình.

Mẹ Phùng sợ con gái bị thiệt, vội bảo Phùng Nhạn để bà đi nghe ngóng tin tức xem gã ta là người thế nào, gia cảnh ra làm sao. Gì chứ đứa nào cứ gấp rút đòi kết hôn thì phải tra gốc gác nó cho rõ.

Phùng Nhạn cũng đâu có dễ bị dụ, cô thông minh lắm đấy chứ. Tỉ tê với đám đồng nghiệp của Tiểu Lưu vài bận, chưa đầy một tháng cô đã nắm rõ chuyện nhà gã như lòng bàn tay. Rằng gã từng kết hôn, có tận hai đứa con để ở nhà cho mẹ nuôi. Lí do ly hôn rất đơn giản, gã nghiện bài bạc còn thích động tay động chân. Vợ trước bị gã bạo hành đến nỗi phải bỏ chạy luôn đấy.

Phùng Nhạn nghĩ mà sợ, sao tự nhiên cô lại dính nợ đào hoa với loại đàn ông này vậy? Mà kể ra cũng may, cô mà không nhanh chân đi hỏi thăm tình hình trước, cứ đâm đầu kết hôn với gã thì nửa đời còn lại coi như đi tong.

Từ đó về sau Phùng Nhạn quyết âm không để ý đến Tiểu Lưu nữa, mấy món quà gã tặng cô cũng đem trả lại hết, tiền cơm nước lúc trước cô đều chuyển thành lì xì gửi qua wechat.

Phùng Nhạn cứ nghĩ mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó, ai ngờ hôm nay lại bị cả bọn kéo bè kéo phái đụng độ ở đây. Vốn hôm nay là tiệc sinh nhật của một cô bé đồng nghiệp, Phùng Nhạn không định đi vì cũng chẳng quen thân gì người ta. Ai ngờ cô bé cứ khăng khăng đòi kéo Phùng Nhạn đi ăn đồ nướng chung, đến nơi Phùng Nhạn mới biết Tiểu Lưu cũng có mặt ở đây, khả năng cao gã đã nhờ cô bé kia lôi Phùng Nhạn đến cho bằng được.

Vào bàn ăn, cô bé đồng nghiệp cứ liên tục kiếm cớ cho Phùng Nhạn và Tiểu Lưu cùng trò chuyện, nhưng cô đang bực mình nên chỉ im ru. Ai ngờ lúc gần tàn tiệc, Tiểu Lưu bỗng đòi mời cả bọn đi karaoke. Phùng Nhạn vốn không ưa gã, định bụng đứng lên rồi đi về. Ấy thế mà gã giơ tay chặn cô lại, đôi bên cự cãi một hồi rồi hất bể chai rượu trên bàn.

Ông chủ thấy ồn ào vội chạy đến: “Có sao không? Đánh lộn đánh lạo thì né quán tui ra đi trời.”

“Không sao không sao, vợ chồng mới cưới giận nhau thôi mà.” Cô bé đồng nghiệp kia cười bảo.

“Vợ chồng cái con khỉ. Mặt cô dày quá ha Chu Miểu? Uổng công tôi coi cô như bạn bè mà giờ cô báo hại tôi như thế này đây. Thằng cha này thế nào chẳng lẽ cô không rõ, cố ý ghép đôi tôi với gã là cô có ý gì đây?”

“Tao thế nào hả? Được đằng chân mày lân đằng đầu hả cái con điên này.” Rượu vào lời ra khiến Tiểu Lưu cũng lộ bản tính. Gã đánh vợ đã thành quen, tất nhiên cũng chẳng coi Phùng Nhạn đứng trước mặt ra gì, thế là cứ giơ tay táng bộp một phát.

“Á!” Phùng Nhạn ong hết cả đầu, cô ôm mặt la lên.

Thấy gã ta còn định lôi mình lên xe, Phùng Nhạn sợ đến mức gào thét tìm người giúp đỡ.

Triệu Bắc Hành ngồi phía bên này nhìn mà chướng cả mắt, đứng dậy cao giọng bảo: “Hầy, con gái nhà người ta đã không thích rồi còn chèo kéo ăn vạ, mặt hay tấm thớt vậy?” 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện