Tối hôm qua hai người quậy tung cả phòng, sáng nay vừa dậy bèn thay ga giường, thu dọn chiến trường. Triệu Bắc Hành mải miết dọn dẹp, Bạch Chỉ cứ tò tò theo đuôi phụ giúp anh, thi thoảng hai người lại xà nẹo hun chóc một cái, sến không chịu được.

Dọn xong xuôi, Bạch Chỉ gọi điện cho Lâm Nghiễn báo rằng hôm nay cậu phải đi. Hình như anh họ còn chưa tỉnh ngủ, chỉ dài giọng bảo: “Khỏi khóa cửa nha, kéo cửa cuốn xuống cho anh là được.”

“Hả, anh không sợ trộm thó đống đồ cổ trong nhà sao?”

“Có camera, anh mày cóc sợ.”

Bạch Chỉ làm vẻ mặt như ăn phải bả, hốt hoảng hỏi lại: “C-camera á?”

“Đêm qua sướng nhể~” Lâm Nghiễn cười hí hí.

“Anh nhìn lén tụi em hả?” Bạch Chỉ xấu hổ vô cùng, chỉ muốn đào hố lủi đi mất biệt.

“Nhìn có tí thôi mà trời, chú mày bú cho người ta xong là anh tắt cam rồi…”

“Đang nói chuyện với ai đấy?” Đầu dây bên kia vang lên một giọng nam trầm.

“Bạch Chỉ, em họ tôi.” Lâm Nghiễn cười đáp lại.

Vậy ra không chỉ có mình Lâm Nghiễn nhìn thấy sao? Bạch Chỉ dằn dỗi cúp máy, người gì kì cục quá đi hà, không biết cái nào nên nhìn cái nào nên né à?

Triệu Bắc Hành lấy ga trải giường được máy sấy khô ra trải, bảo: “Tiểu Bạch, khi nào thì mình qua nhà em đây?”

“Để em báo bố mẹ đã, không biết đã về tới nhà chưa nữa.”

Điện thoại kết nối, mẹ Bạch hào hứng hỏi thăm: “Bé Điệu hở, con gọi mẹ có việc gì sao?”

“Mẹ… Con định dẫn anh ấy về nhà chơi, tiện bàn chuyện cưới xin luôn ạ.”

Mẹ Bạch sửng sốt: “Anh ấy? Là thằng cu Triệu Bắc Hành mà con từng nói ấy hả?”

“Dạ.” Bạch Chỉ ngước nhìn anh Hành, trông đối phương còn lo lắng hơn cả cậu. Hai tay anh siết vào nhau, mắt nhìn cậu không chớp.

“Bố mẹ thằng bé đồng ý cho hai đứa bên nhau chưa?”

“Dạ rồi ạ.”

“Thế tốt quá rồi, qua chơi đi con, mẹ với bố vừa mới về nhà hôm qua.” Hai vợ chồng đi du hí khắp Vân Nam, mua cả đống quà lưu niệm, đương nhiên mẹ Bạch cũng bị bịp kha khá tiền.

Thu xếp đâu ra đấy, Triệu Bắc Hành và Bạch Chỉ bắt taxi đến trạm tàu cao tốc. Đi từ Hàng Châu đến Tô Châu chưa đầy hai tiếng, Triệu Bắc Hành cứ luôn miệng hỏi: “Dòm anh vầy được chứ? Tóc tai chắc dài quá ha? Anh bận đồ có quê mùa không?”

Bạch Chỉ cười nắm tay anh: “Đừng lo mà, bố mẹ chắc chắn sẽ thích anh.”

Triệu Bắc Hành lúng túng gật đầu, nhưng vẫn chưa bình tâm hẳn.

“Ba mẹ em làm nghề gì vậy?”

“Bố em là giáo viên cấp ba, mẹ em là cán bộ khu phố nhưng về hưu rồi.”

“Hả, giáo… giáo viên á?” Triệu Bắc Hành hoảng thật rồi. Ba vợ mà biết mình là một đứa thất học thì đời nào mà ưng cho nổi.

“Bố em không trông mặt mà bắt hình dong đâu, ông ấy quan tâm đến vẻ đẹp nội tâm thôi.”

Triệu Bắc Hành khóc không ra nước mắt, xét trong xét ngoài gì anh cũng rặt một thằng mù chữ thôi. Biết thế Triệu Bắc Hành đã chuẩn bị kĩ càng hơn một chút, cầu mong lúc gặp mặt anh đừng nhỡ miệng nói ngu làm trò hề cho người khác.

Mười giờ hơn cả hai mới đến Tô Châu, Triệu Bắc Hành dẫn Bạch Chỉ đi thương xá mua đồ cho phụ huynh.

“Ba em thích gì?”

“Sách ạ.”

“Sách… Còn gì nữa không? Thích ăn gì xài gì?”

“Hình như không thích gì ad.”

Bạch Đức Ý là con người theo chủ nghĩa cần kiệm, chuyện ăn uống may mặc ông chỉ xem như có để tồn tại là được.

“Thế mẹ em thì sao, có thích thứ gì không?” Lần đầu tiên Triệu Bắc Hành thấy bối rối đến vậy. Anh vuốt mồ hôi trán, cứ lo hai người sẽ không đồng ý cho Bạch Chỉ ở bên anh.

Cuối cùng Bạch Chỉ cũng chọn mua giúp anh một chiếc khăn lụa cho mẹ Bạch, một cây bút máy cho ba Bạch, tổng cộng chỉ 200 tệ.

“Quà cáp vầy có rẻ tiền quá không?”

“Trời ạ, của ít lòng nhiều, bố mẹ em không chê đâu.”

Đến dưới lầu nhà Bạch Chỉ, bước chân Triệu Bắc Hành càng lúc càng nặng nề. Anh hít một hơi thật sâu, tự cổ vũ bản thân: Triệu Bắc Hành, mày làm được mà, mày có thể!

Đây là những lời mà năm 23 tuổi anh từng nói khi vay tiền để mở vựa trái cây, giờ anh cũng áp lực không kém lúc đó là bao.

Bạch Chỉ gõ cửa, Tưởng Lệ Bình bước ra với vẻ nghi hoặc: “Bé Điệu? Sao… sao hai đứa đi nhanh thế?” Bà cứ tưởng hai đứa phải ngày mai mới tới cơ, vì đi từ Đông Bắc đến mà.

Bé Điệu? Hóa ra tên ở nhà của Bạch Chỉ là bé Điệu, biệt danh của vợ mình nghe đáng yêu quá đi mất.

“Con chào cô!” Triệu Bắc Hành cúi chín mươi độ chào.

Tưởng Lệ Bình ngẩng đầu nhìn, cậu thanh niên trước mặt là… là bạn trai của Bạch Chỉ? Đúng là rất giản dị.

Cậu trai mặc quần thể thao đen phối với áo thun trắng, chân đi giày Warrior (*), trang phục từ trên xuống dưới có tổng trị giá chưa đến 200 tệ. Không đeo đồng hồ, không mang dây chuyền, không xăm trổ cũng không đeo khuyên, tóc tai gọn gàng để lộ vầng trán sáng láng và hàng lông mày đẹp. Cậu trai có đôi mắt đen láy sáng ngời, khi nhìn người khác tạo cảm giác rất chân thành.

(*) Giày quốc dân như Thượng Đình bên mình ấy mọi người.

Người xưa có câu, nhìn người phải nhìn mắt đầu tiên. Nếu đối phương đảo mắt liên tục, vậy chứng tỏ lòng dạ không ngay thẳng, là kẻ không đáng tin.

“Vào trong, vào trong nhanh.”

Hai người thay giày rồi vào nhà. Lúc này Tưởng Lệ Bình mới nhận ra cậu trai này cao quá, phải hơn Bạch Chỉ tầm nửa cái đầu, đã vậy còn đô con, nhìn đâu cũng thấy cơ bắp.

Bà chợt nhớ Bạch Chỉ từng bảo, trước đây Triệu Bắc Hành làm khuân vác, giờ mở vựa trái cây cũng tất bật tới lui, càng nghĩ càng thấy vừa mắt.

“Ngồi đi, để cô lấy nước cho hai đứa uống.”

“Dạ thôi, không cần đâu cô.” Triệu Bắc Hành ngồi cứng còng trên ghế, chân tay luống ca luống cuống.

Bạch Chỉ kéo vali vào phòng ngủ, hỏi: “Bố đâu rồi mẹ, không ở nhà ạ?”

“Đi mua đồ ăn rồi. Bố mẹ tưởng mai hai đứa mới qua nên nhà chưa chuẩn bị gì, để mẹ bảo bố mua thêm ít đồ.”

Tưởng Lệ Bình gọi điện cho chồng: “Ông hả, hai đứa nhỏ về rồi này. Ông mua thêm đồ ăn với một con cá nữa nhé.”

Bố Bạch ở đầu dây bên kia cũng ngỡ ngàng, vội quay lại chợ mua thêm đồ ăn.

Mẹ Bạch đưa hai chai nước suối ướp lạnh qua, cười bảo: “Đừng lo quá, cứ xem như con đang ở nhà mình đi.”

Triệu Bắc Hành gật đầu, dòng nước lạnh xoa dịu lòng dạ khiến anh dần bình tâm trở lại.

“Lần đầu ghé nhà chơi, con không biết cô chú thích gì nên có ít quà, là Tiểu Bạch chọn giúp con ạ. Mong là cô chú sẽ thích.” Triệu Bắc Hành đưa quà sang.

Mẹ Bạch kinh ngạc: “Còn mang cả quà theo, con có tâm quá.”

Phụ nữ trung niên ai mà chẳng mê khăn lụa, vừa hay chiếc khăn này có màu sắc mà bà chưa từng sở hữu, bà thích vô cùng: “Đẹp quá, mấy đứa đúng là có gu.”

“Nghe bảo con đã nói chuyện của hai đứa cho nhà bên nghe rồi à?” Tưởng Lệ Bình vào thẳng vấn đề.

Vừa nhắc đến chính sự, Triệu Bắc Hành lập tức ngồi thẳng lưng: “Dạ, con có nói rồi ạ, ba mẹ và các em con đều không phản đối.”

Dáng vẻ nghiêm túc chân thành của anh khiến Tưởng Lệ Bình cảm động, thằng cu này thật sự thương yêu Bạch Chỉ.

“Ừ, đồng ý là tốt rồi. Chỉ là sau này hai đứa không có con chung, đàn ông hết mà…”

“Cô đừng lo, con có con trai mà.”

“Hả? C-con từng kết hôn á?” Tưởng Lệ Bình trợn cả hai mắt. Bà không kỳ thị người từng li dị, nhưng nếu trước đây Triệu Bắc Hành từng thích phụ nữ thì có khả năng sau này sẽ tiếp tục thích đối tượng khác phái. Thế thì đâu có được!

Triệu Bắc Hành vội giải thích: “Cô hiểu nhầm rồi ạ. Con chưa từng lấy vợ, đứa bé là con của em trai con. Năm ngoái nó li dị, thấy đứa bé còn nhỏ xíu nên con nhận làm con nuôi luôn, sau này em con muốn tái hôn cũng dễ thở hơn.”

Mẹ Bạch nghe thế lập tức vui mừng: “Tốt quá rồi, sau này hai đứa khỏi cần lo chuyện con cái.”

Thấy bà không tức giận, Triệu Bắc Hành thầm thở phào: “Sau này Hoan Hoan là con của con và Tiểu Bạch, lớn lên nó cũng sẽ thương Bạch Chỉ như thương con.”

“Tuyệt quá tuyệt quá tuyệt quá!” Mẹ Bạch liên tục khen ngợi, lòng vui như muốn nở hoa.

Có tiếng cửa mở, bố Bạch tay xách nách mang đồ đi vào trong nhà, Triệu Bắc Hành bèn bước lại giúp đỡ. Bạch Đức Ý giật mình, căng mắt nhìn cậu trai trước mặt cả buổi mới nhận ra, ồ đây là bạn trai của con mình.

“Ông ngồi đi, để tôi.” Mẹ Bạch đón lấy đồ đạc trong tay Bạch Đức Ý, ghé vào tai chồng dặn dò: “Thằng bé ngoan lắm, ông đừng có làm nó sợ nha.”

Mẹ Bạch xách đồ ăn đi vào phòng bếp, Bạch Đức Ý thay giày vào trong nhà: “Ngồi đi con.”

“D-dạ.” Triệu Bắc Hành ngồi xuống, mồ hôi nhỏ thành giọt trên trán. Gặp ba vợ làm anh thấy áp lực quá!

“Con tên gì?”

“Dạ Triệu Bắc Hành, Bắc trong phương Bắc, Hành trong ngọc hành ạ.” Thật ra Triệu Bắc Hành không biết tên mình có nghĩa là gì, cũng may trên đường đến đây Bạch Chỉ đã nghĩ ra giúp anh.

“Bắc Hành à, tên hay!” Là một giáo viên lịch sử, Bạch Đức Ý rất coi trọng việc đặt tên có ý nghĩa. Chữ hành này dùng để chỉ viên ngọc đeo hình cái khánh nằm trên ngọc bội. 

“Năm nay con nhiêu tuổi?”

“Dạ hai mươi sáu, cầm tinh con trâu ạ.” Triệu Bắc Hành thành thật trả lời.

Bạch Đức Ý quan sát đánh giá cậu trai trước mặt, trông thế mà lại nhỏ tuổi hơn cả Bạch Chỉ, nhưng khí chất trầm ổn trưởng thành trên người cậu ta đúng là rất rõ ràng.

“Nghe bảo con tự mở tiệm kinh doanh, làm ăn khấm khá chứ?”

Nhắc đến chuyện làm ăn, Triệu Bắc Hành tự tin hơn nhiều: “Con mới đăng ký vay tiền ngân hàng xong, chuẩn bị xây dựng rồi ạ. Dự định sẽ xây tầm chục kho hàng rộng hơn nghìn mét vuông làm nguồn cung cho chợ đầu mối.”

Bạch Đức Ý đẩy mắt kính, không khỏi thán phục: “Quy mô lớn vậy à?”

Triệu Bắc Hành gật đầu: “May có Tiểu Bạch giúp con đấu thầu, thành công giật được dự án nhà nước hỗ trợ này.”

“Đúng rồi, nói sao thì Bạch Chỉ cũng tốt nghiệp Đại học Tài chính và Kinh tế Tây Nam mà.” Nhắc đến con trai mình, giọng điệu Bạch Đức Ý tràn đầy sự tự hào. Ông chuyển chủ đề: “Hai đứa bên nhau bao lâu rồi.”

“C-chưa đầy một năm ạ.” Nói đúng ra hai người mới bên nhau được có vài tháng, đại đa số thời gian còn không ở gần nhau nữa cơ.

“Con nhớ suy nghĩ cho thật kĩ, đã ở với Bạch Chỉ rồi là không được cưới vợ sinh con như bao người khác nữa. Con sợ không?”

“Con không sợ, con chỉ muốn bên cạnh Bạch Chỉ mà thôi, chỉ riêng Bạch Chỉ.” 

Bạch Chỉ vừa dọn dẹp trong phòng đi ra ngoài, bất ngờ nghe được anh Hành nói câu này, cậu rưng rưng nước mắt.

“Con phải nhớ lời mình đã nói ra hôm nay. Bạch Chỉ là đứa trẻ mà cô chú rứt ruột nuôi lớn, từ nhỏ đến lớn nó chịu khổ bao giờ. Nếu có một ngày con thấy hối hận, không muốn yêu nó nữa… Thì cũng đừng bắt nạt nó, cứ gọi điện cho chú, chú rước nó về nhà.” Bạch Đức Ý tháo kính lau khóe mắt.

Triệu Bắc Hành đứng phắt dậy, lồ ng ngực rung rung: “Chú yên tâm, sẽ không bao giờ có ngày đó ạ!”

Bạch Chỉ là cục vàng cục bạc anh nâng niu, yêu thương còn chưa đủ nữa là dám bắt nạt cậu sao?

998: Anh Hành nhà chúng ta thương Tiểu Bạch muốn chết, sao lại bắt nạt ẻm được. Thí dụ mà có thì cũng là bắt nạt trên giường thui hehe.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện