Thân thể Đường Hạn Tùng nhuộm đầy máu tươi nằm trên đất, ngực của lão bị Ngô Bách Tuế đánh toác ra một lỗ lớn máu tuôn xối xả. Tình trạng này của lão đến thần tiên cũng không thể cứu nổi, chắc chắn lão sẽ chết.
Cuối cùng Ngô Bách Tuế đã thắng.
Trận chiến kinh hãi thế tục này cuối cùng đã thật sự kết thúc.
Mọi người vẫn đang trong trạng thái khiếp sợ, ánh mắt phức tạp nhìn thân thể bị thương đến thảm hại của Đường Hạn Tùng.
Bầu không khí tĩnh mịch im lìm bao phủ.
Lát sau, mọi người mới thoát ra khỏi trạng thái ngơ ngẩn, cùng nhau phấn khích reo hò ầm ĩ, có kẻ khóc có người cười, nhảy nhót vui vẻ, chạy tán loạn trên sân. Cả hiện trường to lớn tràn ngập trong bầu không khí mừng vui điên cuồng.
Lần thắng này khác với tất cả những lần thắng trước đó, đây là lần thắng cuối cùng. Lão quái vật Đường Hạn Tùng cuối cùng đã bị tiêu diệt. Nhà họ Đường cuối cùng cũng không còn là mối đe dọa đến tất cả mọi người nữa. Điều quan trọng nhất là Ngô Bách Tuế đã luyện được một thân bất tử, dù có bị bất kì loại vết thương nào đều có thể tự lành trong nháy mắt. Sức mạnh của anh có thể đánh thắng được Đường Hạn Tùng. Anh cuối cùng đã trở thành thiên hạ đệ nhất, là vị thần thoát ra khỏi mọi trói buộc phàm trần. Có vị thần này che chở, mọi người không còn sợ bất kì điều gì nữa. Từ nay về sau, mọi người được sống trong thái bình an vui, có cuộc sống tốt đẹp. Sự thật này khiến cho tất cả đều mừng vui khôn xiết.
Đường Dĩnh, Ngô Thanh Đế, Đường Chấn Phong, Tống Nghi Nhiên, Hạ Mạt Hàn… và tất cả những người khác đều tươi cười mừng vui, trong lòng mọi người cũng hoàn toàn buông lỏng.
Đường Hạn Tùng thua đến thảm hại chật vật. Lão nằm trên đất, ánh mắt vô hồn nhìn Ngô Bách Tuế, yếu ớt nói: “Làm sao cậu có thể mạnh như vậy?”
Đường Hạn Tùng hiểu sâu biết rộng, trong phạm vi nhận thức của lão, nhất định không có ai học được thuật Tôi Thể. Thế nhưng người trẻ tuổi như Ngô Bách Tuế lại tinh thông loại bí thuật thần kì này. Điều này đã làm lão cảm thấy nghi ngờ sự hiểu biết của bản thân, điều này khiến lão vô cùng kinh ngạc và hoảng sợ.
Ngô Bách Tuế trước mắt tràn ngập vẻ uy nghiêm nhìn Đường Hạn Tùng nằm xụi lơ trên mặt đất, lạnh nhạt nói: “Có lẽ đó là ý trời! Ông trời cũng không muốn cho ông thắng”.
Ngay từ lúc bắt đầu, Ngô Bách Tuế đã nghĩ rằng mình sẽ không thể nắm chắc phần thắng trong tay bởi thực lực của anh không bằng Đường Hạn Tùng. Thế nhưng vạn vật trong trời đất sẽ tự có số mệnh của mình. Ngô Bách Tuế đã rất nhiều lần bị Đường Hạn Tùng dồn vào đường cùng, trong đó có không ít lần đứng giữa ranh giới sống chết. Anh lĩnh ngộ được tuyệt học thất truyền, trước là bí thuật Bá Thể, sau lại là thuật Tôi Thể đỉnh cao trong bí thuật Bá Thể. Đối với Ngô Bách Tuế những điều này đều là thu hoạch không thể ngờ tới.
Đường Hạn Tùng nhẹ nhàng nhắm mắt, sau đó lại mở mắt ra nhìn Ngô Bách Tuế rồi nói với giọng điệu âm trầm: “Cậu cho rằng như thế này là kết thúc rồi sao?”
Ánh mắt Đường Hạn Tùng thình lình thay đổi trở nên âm hiểm khó dò, ngay cả lời nói cũng mang theo vẻ khác thường.
Sắc mặt Ngô Bách Tuế lập tức thay đổi, anh nhíu mày rồi trầm giọng hỏi: “Ông có ý gì?”
Ngô Bách Tuế vừa nói xong, Đường Hạn Tùng toàn thân đầy máu tươi nằm trên đất bỗng nhiên thay đổi một cách kì dị. Hai tay hai chân lão từ từ tan thành tro bụi, hoặc có thể nói đúng hơn là hóa thành hư vô. Bắt đầu từ ngón tay ngón chân chậm rãi lan dần đến cánh tay, sau đó là thân mình và cuối cùng là phần đầu.
“Ngô Bách Tuế, cậu thật sự rất mạnh. Bây giờ, cậu đã đủ tư cách là đối thủ của tôi rồi”.
Sau khi tan vào hư vô, từ trong thinh không vang lên tiếng nói của Đường Hạn Tùng.
Mọi người còn đang vui mừng trong sân đều như hóa đá, kinh sợ đến mất hồn. Bầu không khí ở hiện trường dường như đông cứng lại.
Không ai có thể tưởng tượng được cảnh tượng này, thật sự là quá mức kỳ ảo. Một người sống sờ sờ ra đó cứ thế mà tan vào hư không, hoàn toàn tiêu biến khiến tất cả mọi người khó lòng mà tin được.
Nhưng đó hoàn toàn là sự thật, thân thể nhuộm đầy máu của Đường Hạn Tùng cứ như vậy dần dần tan biến. Kể cả máu tươi trên mặt đất cũng hoàn toàn biến mất không còn dấu tích, cứ như thể con người này chưa từng nằm ở đó.
Nhưng sau khi biến mất, âm thanh vang dội kia lại như nhắc nhở tất cả mọi người rằng Đường Hạn Tùng thật sự tồn tại, lời nói của lão vẫn còn văng vẳng bên tai.
Sửng sốt hồi lâu, mấy người Ngô Thanh Đế và Đường Dĩnh là những người bừng tỉnh đầu tiên, họ bước nhanh về phía Ngô Bách Tuế.
Những người khác cũng lục tục đi tới. Tất cả mọi người đều không kìm nổi lòng muốn đến gần Ngô Bách Tuế.
Đứng bên cạnh Ngô Bách Tuế rồi, mọi người vẫn không nén nổi nhìn lại nơi Đường Hạn Tùng vừa nằm. Ở nơi đó không có bất kỳ thứ gì, một vết máu hay một sợi tóc cũng đều không có. Tất cả những điều này vô cùng kì lạ, trong ánh mắt mọi người ngập tràn vẻ kinh hoàng và sợ hãi.
Đường Dĩnh đứng bên cạnh Ngô Bách Tuế, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chuyện gì đang xảy ra thế này?”
Ánh mắt Ngô Bách Tuế sâu xa, vẻ mặt thâm trầm nhìn về nơi Đường Hạn Tùng vừa tan biến, trầm giọng trả lời: “Đó chỉ là một phân thân khác của Đường Hạn Tùng mà thôi”.
Thuật Phân Thân là một loại bí thuật vô cùng mạnh và đặc biệt. Loại bí thuật này có tác dụng khiến người ta có thể phân thân mình ra.
Một người bình thường dĩ nhiên sẽ không luyện được loại bí thuật đó, nhất định phải vô cùng mạnh mới có khả năng luyện thành. Hơn nữa, chỉ có thực lực nghịch thiên thôi chưa đủ, còn cần phải có năng lực kiểm soát mạnh mẽ đối với ngôn ngữ cử chỉ hành vi của phân thân còn lại. Trên đời này có rất ít người luyện được thuật phân thân, từ xưa tới nay thuật Phân Thân hầu như không còn xuất hiện nữa.
Phân thân và chân nhân giống nhau như đúc, có thể nói chuyện, có thể hoạt động, có máu thịt, có tình cảm. Thế nhưng nói cho cùng đó cũng chỉ là một người giả được chân thân đắp nặn ra mà thôi, thế nên thực lực của phân thân hoàn toàn không thể so được với chân thân.
Nghe Ngô Bách Tuế nói như vậy, tất cả mọi người lại lâm vào bối rối một lần nữa.
Ngô Thanh Đế trợn tròn hai mắt không thể nào tin nổi hỏi: “Thuật Phân Thân thật sự tồn tại trên đời sao?”
Từ rất lâu trước kia Ngô Thanh Đế cũng đã từng nghe nói tới thuật Phân Thân, nhưng ông cảm thấy chuyện này hết sức hoang đường, vì vậy chưa bao giờ tin là thật. Hôm nay, ông tận mắt nhìn thấy Đường Hạn Tùng từ từ biến mất, lại nghe thấy Ngô Bách Tuế nói như vậy, buộc ông không muốn tin cũng phải tin.
Trên mặt Ngô Bách Tuế tràn ngập vẻ nghiêm trọng gật gật đầu: “Vâng! Thảo nào sư phụ con lại coi trọng ông ta như vậy”.
Bản tôn của Đường Hạn Tùng chắc chắn mạnh mẽ hơn phân thân của lão rất nhiều. Thực lực thật sự của lão nhất định sâu không lường được. Đến giờ phút này Ngô Bách Tuế mới chợt hiểu được vì sao trước khi chết, Dương Kim Dương đặc biệt dặn dò Ngô Bách Tuế phải cẩn thận Đường Hạn Tùng. Hóa ra, Đường Hạn Tùng thật sự là sự tồn tại không thể lường trước được.
Ngô Thanh Đế trầm ngâm trong giây lát, sau đó nhìn Ngô Bách Tuế ánh mắt ngập vẻ lo âu: “Vậy con có thể đấu lại lão hay không?”
Tất nhiên Ngô Thanh Đế biết sự chênh lệch giữa phân thân và bản tôn. Phân thân của Đường Hạn Tùng đã mạnh mẽ như thế này, vậy thì sức mạnh của bản tôn còn mạnh tới mức nào thì thật không dám tưởng tượng. Sự tồn tại của người này là mối đe dọa lớn đối với Ngô Bách Tuế. Đồng nghĩa với việc mối nguy của nhà họ Ngô cũng không có cách nào giải quyết triệt để.
Ngô Bách Tuế thấp giọng nói: “Con cũng không biết nữa”.
Tuy rằng Ngô Bách Tuế tinh thông thuật Tôi Thể, thân thể có khả năng chống đỡ cực hạn, thực lực của anh cũng đạt tới trạng thái cao nhất rồi. Thế nhưng dù sao Đường Hạn Tùng cũng đã ẩn dật cả trăm năm nay, thực lực của lão rốt cuộc mạnh đến mức nào thì chẳng ai biết được. Sự thật là Ngô Bách Tuế cũng không biết mình có thể đánh thắng lão hay không.
Mắt thấy Ngô Bách Tuế không có lòng tin, mọi người ở hiện trường không nén được căng thẳng. Vừa rồi bọn họ còn nhảy nhót vui mừng, còn cho rằng chướng ngại vật to lớn là Đường Hạn Tùng cuối cùng đã ngã xuống, họ lại có được một cuộc sống mới rồi. Đặc biệt là có sự bảo vệ của Ngô Bách Tuế thì mọi người không cần phải lo sợ gì nữa. Vậy mà bỗng chốc họ lại biết được Đường Hạn Tùng có thể phân thân, bản tôn của lão chưa chết, mà Ngô Bách Tuế cũng không có lòng tin có thể đánh thắng được lão. Điều này chẳng khác nào mọi thứ quay về lúc ban đầu. Mọi người lại lâm vào trạng thái hoảng hốt lo sợ.
Bầu không khí bỗng trở nên nặng nề.
Áng mây đen ảm đạm mù mịt phủ kín trên đầu mỗi người
Ngô Thanh Đế cũng nhíu mày thật chặt, hỏi Ngô Bách Tuế: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Vừa dứt lời, bầu trời đang sáng trong bỗng trở nên tối đen mù mịt.
Từng đám mây đen cuồn cuộn nổi lên từ phía chân trời, tầng tầng lớp lớp kéo tới. Tất cả ánh sáng đều bị mây đen che phủ, bầu trời như bị kéo thấp xuống khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, nặng nề.
Tất cả như báo hiệu trước cho cơn bão sắp ập tới.
Nhưng sự thay đổi này quá đột ngột, quá kì lạ. Mọi người cảm thấy như đã đến giây phút của ngày tận thế, bầu không khí thật là đáng sợ.
Không chỉ bầu trời phía trên trang viên mà cả bầu trời Yến Kinh, thậm chí cả nước cũng dần dần bị một tầng mây đen bao phủ. Mây đen trên bầu trời ngày càng nhiều, tầng mây càng ngày càng dày đặc, bầu trời cùng càng ngày càng thấp tựa như muốn sụp xuống bất kì lúc nào.
Bóng tối khủng khiếp tựa như con ác quỷ tham lam muốn nuốt chửng cả trời đất.
Trong phút chốc cả nước đều chìm vào trong bóng tối.
Nhân dân cả nước đều kinh hoàng, nhao nhao rối loạn. Dị tượng từ trên trời giáng xuống này so với hiện tượng nhật thực còn kì lạ hơn. Bầu trời không chỉ trở nên tối đen mà còn trở nên trầm thấp nặng nề, tựa như mỗi tấc không gian đều tràn ngập hơi thở của ma quỷ. Hơi thở ấy len lỏi vào từng ngóc ngách trong cơ thể khiến cho người ta sợ hãi nổi cả da gà…
Khi bầu trời cả nước đều tối đen, mọi người còn đang hoảng loạn thì một luồng ánh sáng vàng chói mắt ló dạng.
Luồng ánh sáng vàng tỏa sáng rực rỡ giữa bầu trời đen kịt.
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía luồng ánh sáng chói lọi giữa tầng mây đen.
Đến khi hai mắt thích ứng được với ánh sáng, mọi người đều thấy có một người đang cưỡi mây đạp gió đứng giữa bầu trời.
Toàn thân người này đang tỏa ra thứ ánh sáng màu vàng sáng rực.
Thoạt nhìn người đó giống như một vị Phật đang tỏa ánh hào quang.
Toàn bộ nhân gian tối đen đều bừng sáng tựa như được Phật quang soi rọi muôn nơi.
Tất cả mọi người đều bị chấn động, lập tức quỳ xuống thành kính bái lạy người đang tỏa ra ánh hào quang rực rỡ kia. Hiển nhiên tất cả mọi người đều nghĩ rằng người này là Tiên Phật mang đến ánh sáng cho nhân gian tối tăm, làm lòng dân an tĩnh trở lại.
Mọi người trong trang viên nhà họ Ngô cũng choáng váng, đồng loạt ngẩng đầu nhìn chăm chú vào người tỏa ánh sáng chói lọi đang cưỡi mây đạp gió.
Sau giây phút im lìm ngắn ngủi, có người bật thốt lên: “Đó là thần tiên sao?”
Bởi vì đang đứng trên cao nên mọi người đều không nhìn rõ dáng vẻ của người nọ, chỉ có thể nhìn thấy một bóng người tỏa ánh sáng rực rỡ tựa như thần tiên hạ phàm.
Lúc này, Ngô Bách Tuế đột nhiên trầm giọng nói: “Là Đường Hạn Tùng, ông ta tới rồi!”
Cuối cùng Ngô Bách Tuế đã thắng.
Trận chiến kinh hãi thế tục này cuối cùng đã thật sự kết thúc.
Mọi người vẫn đang trong trạng thái khiếp sợ, ánh mắt phức tạp nhìn thân thể bị thương đến thảm hại của Đường Hạn Tùng.
Bầu không khí tĩnh mịch im lìm bao phủ.
Lát sau, mọi người mới thoát ra khỏi trạng thái ngơ ngẩn, cùng nhau phấn khích reo hò ầm ĩ, có kẻ khóc có người cười, nhảy nhót vui vẻ, chạy tán loạn trên sân. Cả hiện trường to lớn tràn ngập trong bầu không khí mừng vui điên cuồng.
Lần thắng này khác với tất cả những lần thắng trước đó, đây là lần thắng cuối cùng. Lão quái vật Đường Hạn Tùng cuối cùng đã bị tiêu diệt. Nhà họ Đường cuối cùng cũng không còn là mối đe dọa đến tất cả mọi người nữa. Điều quan trọng nhất là Ngô Bách Tuế đã luyện được một thân bất tử, dù có bị bất kì loại vết thương nào đều có thể tự lành trong nháy mắt. Sức mạnh của anh có thể đánh thắng được Đường Hạn Tùng. Anh cuối cùng đã trở thành thiên hạ đệ nhất, là vị thần thoát ra khỏi mọi trói buộc phàm trần. Có vị thần này che chở, mọi người không còn sợ bất kì điều gì nữa. Từ nay về sau, mọi người được sống trong thái bình an vui, có cuộc sống tốt đẹp. Sự thật này khiến cho tất cả đều mừng vui khôn xiết.
Đường Dĩnh, Ngô Thanh Đế, Đường Chấn Phong, Tống Nghi Nhiên, Hạ Mạt Hàn… và tất cả những người khác đều tươi cười mừng vui, trong lòng mọi người cũng hoàn toàn buông lỏng.
Đường Hạn Tùng thua đến thảm hại chật vật. Lão nằm trên đất, ánh mắt vô hồn nhìn Ngô Bách Tuế, yếu ớt nói: “Làm sao cậu có thể mạnh như vậy?”
Đường Hạn Tùng hiểu sâu biết rộng, trong phạm vi nhận thức của lão, nhất định không có ai học được thuật Tôi Thể. Thế nhưng người trẻ tuổi như Ngô Bách Tuế lại tinh thông loại bí thuật thần kì này. Điều này đã làm lão cảm thấy nghi ngờ sự hiểu biết của bản thân, điều này khiến lão vô cùng kinh ngạc và hoảng sợ.
Ngô Bách Tuế trước mắt tràn ngập vẻ uy nghiêm nhìn Đường Hạn Tùng nằm xụi lơ trên mặt đất, lạnh nhạt nói: “Có lẽ đó là ý trời! Ông trời cũng không muốn cho ông thắng”.
Ngay từ lúc bắt đầu, Ngô Bách Tuế đã nghĩ rằng mình sẽ không thể nắm chắc phần thắng trong tay bởi thực lực của anh không bằng Đường Hạn Tùng. Thế nhưng vạn vật trong trời đất sẽ tự có số mệnh của mình. Ngô Bách Tuế đã rất nhiều lần bị Đường Hạn Tùng dồn vào đường cùng, trong đó có không ít lần đứng giữa ranh giới sống chết. Anh lĩnh ngộ được tuyệt học thất truyền, trước là bí thuật Bá Thể, sau lại là thuật Tôi Thể đỉnh cao trong bí thuật Bá Thể. Đối với Ngô Bách Tuế những điều này đều là thu hoạch không thể ngờ tới.
Đường Hạn Tùng nhẹ nhàng nhắm mắt, sau đó lại mở mắt ra nhìn Ngô Bách Tuế rồi nói với giọng điệu âm trầm: “Cậu cho rằng như thế này là kết thúc rồi sao?”
Ánh mắt Đường Hạn Tùng thình lình thay đổi trở nên âm hiểm khó dò, ngay cả lời nói cũng mang theo vẻ khác thường.
Sắc mặt Ngô Bách Tuế lập tức thay đổi, anh nhíu mày rồi trầm giọng hỏi: “Ông có ý gì?”
Ngô Bách Tuế vừa nói xong, Đường Hạn Tùng toàn thân đầy máu tươi nằm trên đất bỗng nhiên thay đổi một cách kì dị. Hai tay hai chân lão từ từ tan thành tro bụi, hoặc có thể nói đúng hơn là hóa thành hư vô. Bắt đầu từ ngón tay ngón chân chậm rãi lan dần đến cánh tay, sau đó là thân mình và cuối cùng là phần đầu.
“Ngô Bách Tuế, cậu thật sự rất mạnh. Bây giờ, cậu đã đủ tư cách là đối thủ của tôi rồi”.
Sau khi tan vào hư vô, từ trong thinh không vang lên tiếng nói của Đường Hạn Tùng.
Mọi người còn đang vui mừng trong sân đều như hóa đá, kinh sợ đến mất hồn. Bầu không khí ở hiện trường dường như đông cứng lại.
Không ai có thể tưởng tượng được cảnh tượng này, thật sự là quá mức kỳ ảo. Một người sống sờ sờ ra đó cứ thế mà tan vào hư không, hoàn toàn tiêu biến khiến tất cả mọi người khó lòng mà tin được.
Nhưng đó hoàn toàn là sự thật, thân thể nhuộm đầy máu của Đường Hạn Tùng cứ như vậy dần dần tan biến. Kể cả máu tươi trên mặt đất cũng hoàn toàn biến mất không còn dấu tích, cứ như thể con người này chưa từng nằm ở đó.
Nhưng sau khi biến mất, âm thanh vang dội kia lại như nhắc nhở tất cả mọi người rằng Đường Hạn Tùng thật sự tồn tại, lời nói của lão vẫn còn văng vẳng bên tai.
Sửng sốt hồi lâu, mấy người Ngô Thanh Đế và Đường Dĩnh là những người bừng tỉnh đầu tiên, họ bước nhanh về phía Ngô Bách Tuế.
Những người khác cũng lục tục đi tới. Tất cả mọi người đều không kìm nổi lòng muốn đến gần Ngô Bách Tuế.
Đứng bên cạnh Ngô Bách Tuế rồi, mọi người vẫn không nén nổi nhìn lại nơi Đường Hạn Tùng vừa nằm. Ở nơi đó không có bất kỳ thứ gì, một vết máu hay một sợi tóc cũng đều không có. Tất cả những điều này vô cùng kì lạ, trong ánh mắt mọi người ngập tràn vẻ kinh hoàng và sợ hãi.
Đường Dĩnh đứng bên cạnh Ngô Bách Tuế, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chuyện gì đang xảy ra thế này?”
Ánh mắt Ngô Bách Tuế sâu xa, vẻ mặt thâm trầm nhìn về nơi Đường Hạn Tùng vừa tan biến, trầm giọng trả lời: “Đó chỉ là một phân thân khác của Đường Hạn Tùng mà thôi”.
Thuật Phân Thân là một loại bí thuật vô cùng mạnh và đặc biệt. Loại bí thuật này có tác dụng khiến người ta có thể phân thân mình ra.
Một người bình thường dĩ nhiên sẽ không luyện được loại bí thuật đó, nhất định phải vô cùng mạnh mới có khả năng luyện thành. Hơn nữa, chỉ có thực lực nghịch thiên thôi chưa đủ, còn cần phải có năng lực kiểm soát mạnh mẽ đối với ngôn ngữ cử chỉ hành vi của phân thân còn lại. Trên đời này có rất ít người luyện được thuật phân thân, từ xưa tới nay thuật Phân Thân hầu như không còn xuất hiện nữa.
Phân thân và chân nhân giống nhau như đúc, có thể nói chuyện, có thể hoạt động, có máu thịt, có tình cảm. Thế nhưng nói cho cùng đó cũng chỉ là một người giả được chân thân đắp nặn ra mà thôi, thế nên thực lực của phân thân hoàn toàn không thể so được với chân thân.
Nghe Ngô Bách Tuế nói như vậy, tất cả mọi người lại lâm vào bối rối một lần nữa.
Ngô Thanh Đế trợn tròn hai mắt không thể nào tin nổi hỏi: “Thuật Phân Thân thật sự tồn tại trên đời sao?”
Từ rất lâu trước kia Ngô Thanh Đế cũng đã từng nghe nói tới thuật Phân Thân, nhưng ông cảm thấy chuyện này hết sức hoang đường, vì vậy chưa bao giờ tin là thật. Hôm nay, ông tận mắt nhìn thấy Đường Hạn Tùng từ từ biến mất, lại nghe thấy Ngô Bách Tuế nói như vậy, buộc ông không muốn tin cũng phải tin.
Trên mặt Ngô Bách Tuế tràn ngập vẻ nghiêm trọng gật gật đầu: “Vâng! Thảo nào sư phụ con lại coi trọng ông ta như vậy”.
Bản tôn của Đường Hạn Tùng chắc chắn mạnh mẽ hơn phân thân của lão rất nhiều. Thực lực thật sự của lão nhất định sâu không lường được. Đến giờ phút này Ngô Bách Tuế mới chợt hiểu được vì sao trước khi chết, Dương Kim Dương đặc biệt dặn dò Ngô Bách Tuế phải cẩn thận Đường Hạn Tùng. Hóa ra, Đường Hạn Tùng thật sự là sự tồn tại không thể lường trước được.
Ngô Thanh Đế trầm ngâm trong giây lát, sau đó nhìn Ngô Bách Tuế ánh mắt ngập vẻ lo âu: “Vậy con có thể đấu lại lão hay không?”
Tất nhiên Ngô Thanh Đế biết sự chênh lệch giữa phân thân và bản tôn. Phân thân của Đường Hạn Tùng đã mạnh mẽ như thế này, vậy thì sức mạnh của bản tôn còn mạnh tới mức nào thì thật không dám tưởng tượng. Sự tồn tại của người này là mối đe dọa lớn đối với Ngô Bách Tuế. Đồng nghĩa với việc mối nguy của nhà họ Ngô cũng không có cách nào giải quyết triệt để.
Ngô Bách Tuế thấp giọng nói: “Con cũng không biết nữa”.
Tuy rằng Ngô Bách Tuế tinh thông thuật Tôi Thể, thân thể có khả năng chống đỡ cực hạn, thực lực của anh cũng đạt tới trạng thái cao nhất rồi. Thế nhưng dù sao Đường Hạn Tùng cũng đã ẩn dật cả trăm năm nay, thực lực của lão rốt cuộc mạnh đến mức nào thì chẳng ai biết được. Sự thật là Ngô Bách Tuế cũng không biết mình có thể đánh thắng lão hay không.
Mắt thấy Ngô Bách Tuế không có lòng tin, mọi người ở hiện trường không nén được căng thẳng. Vừa rồi bọn họ còn nhảy nhót vui mừng, còn cho rằng chướng ngại vật to lớn là Đường Hạn Tùng cuối cùng đã ngã xuống, họ lại có được một cuộc sống mới rồi. Đặc biệt là có sự bảo vệ của Ngô Bách Tuế thì mọi người không cần phải lo sợ gì nữa. Vậy mà bỗng chốc họ lại biết được Đường Hạn Tùng có thể phân thân, bản tôn của lão chưa chết, mà Ngô Bách Tuế cũng không có lòng tin có thể đánh thắng được lão. Điều này chẳng khác nào mọi thứ quay về lúc ban đầu. Mọi người lại lâm vào trạng thái hoảng hốt lo sợ.
Bầu không khí bỗng trở nên nặng nề.
Áng mây đen ảm đạm mù mịt phủ kín trên đầu mỗi người
Ngô Thanh Đế cũng nhíu mày thật chặt, hỏi Ngô Bách Tuế: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Vừa dứt lời, bầu trời đang sáng trong bỗng trở nên tối đen mù mịt.
Từng đám mây đen cuồn cuộn nổi lên từ phía chân trời, tầng tầng lớp lớp kéo tới. Tất cả ánh sáng đều bị mây đen che phủ, bầu trời như bị kéo thấp xuống khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, nặng nề.
Tất cả như báo hiệu trước cho cơn bão sắp ập tới.
Nhưng sự thay đổi này quá đột ngột, quá kì lạ. Mọi người cảm thấy như đã đến giây phút của ngày tận thế, bầu không khí thật là đáng sợ.
Không chỉ bầu trời phía trên trang viên mà cả bầu trời Yến Kinh, thậm chí cả nước cũng dần dần bị một tầng mây đen bao phủ. Mây đen trên bầu trời ngày càng nhiều, tầng mây càng ngày càng dày đặc, bầu trời cùng càng ngày càng thấp tựa như muốn sụp xuống bất kì lúc nào.
Bóng tối khủng khiếp tựa như con ác quỷ tham lam muốn nuốt chửng cả trời đất.
Trong phút chốc cả nước đều chìm vào trong bóng tối.
Nhân dân cả nước đều kinh hoàng, nhao nhao rối loạn. Dị tượng từ trên trời giáng xuống này so với hiện tượng nhật thực còn kì lạ hơn. Bầu trời không chỉ trở nên tối đen mà còn trở nên trầm thấp nặng nề, tựa như mỗi tấc không gian đều tràn ngập hơi thở của ma quỷ. Hơi thở ấy len lỏi vào từng ngóc ngách trong cơ thể khiến cho người ta sợ hãi nổi cả da gà…
Khi bầu trời cả nước đều tối đen, mọi người còn đang hoảng loạn thì một luồng ánh sáng vàng chói mắt ló dạng.
Luồng ánh sáng vàng tỏa sáng rực rỡ giữa bầu trời đen kịt.
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía luồng ánh sáng chói lọi giữa tầng mây đen.
Đến khi hai mắt thích ứng được với ánh sáng, mọi người đều thấy có một người đang cưỡi mây đạp gió đứng giữa bầu trời.
Toàn thân người này đang tỏa ra thứ ánh sáng màu vàng sáng rực.
Thoạt nhìn người đó giống như một vị Phật đang tỏa ánh hào quang.
Toàn bộ nhân gian tối đen đều bừng sáng tựa như được Phật quang soi rọi muôn nơi.
Tất cả mọi người đều bị chấn động, lập tức quỳ xuống thành kính bái lạy người đang tỏa ra ánh hào quang rực rỡ kia. Hiển nhiên tất cả mọi người đều nghĩ rằng người này là Tiên Phật mang đến ánh sáng cho nhân gian tối tăm, làm lòng dân an tĩnh trở lại.
Mọi người trong trang viên nhà họ Ngô cũng choáng váng, đồng loạt ngẩng đầu nhìn chăm chú vào người tỏa ánh sáng chói lọi đang cưỡi mây đạp gió.
Sau giây phút im lìm ngắn ngủi, có người bật thốt lên: “Đó là thần tiên sao?”
Bởi vì đang đứng trên cao nên mọi người đều không nhìn rõ dáng vẻ của người nọ, chỉ có thể nhìn thấy một bóng người tỏa ánh sáng rực rỡ tựa như thần tiên hạ phàm.
Lúc này, Ngô Bách Tuế đột nhiên trầm giọng nói: “Là Đường Hạn Tùng, ông ta tới rồi!”
Danh sách chương