Cái tát của Cổ Tuấn Minh rất mạnh, khiến Chu Phú Quý phải ngẩn cả ra.
Chu Phú Quý ôm mặt, vừa sầu não vừa tủi thân nói với Cổ Tuấn Minh: “Giám đốc, chuyện này không liên quan tới tôi, là tên ngớ ngẩn đó đánh nhau trong cửa hàng, tôi không ngăn nổi.”
Cổ Tuấn Minh hoàn toàn không muốn nghe lời của Chu Phú Quý mà giáng ngay cho hắn ta thêm một cái tát nữa, lạnh giọng quát: “Tôi lặp lại một lần nữa, cậu đã bị đuổi việc, cậu mau cút đi, cậu mà còn không chịu cút tôi sẽ cho người ném cậu ra ngoài.”
Dù Chu Phú Quý tự kiêu tự đại nhưng hắn ta luôn rất giỏi nịnh hót, trước đó Cổ Tuấn Minh rất thích chiêu trò nịnh nọt của hắn ta, quan hệ của hai người cũng khá ổn, nhưng hắn ta không ngờ hôm nay Cổ Tuấn Minh lại thay đổi thái độ, cho hắn ta hai bạt tai trước mặt mọi người, còn kiên quyết đòi đuổi việc hắn ta.
Chuyện này thật sự khiến Chu Phú Quý cảm thấy vô cùng khó hiểu. Hắn ta không hiểu nổi nhưng hắn ta cũng biết tính tình của Cổ Tuấn Minh, Cổ Tuấn Minh sẽ tuyệt đối không bao giờ chấp nhận người khác làm trái ý mình, dù Chu Phú Quý có thấy tủi thân hơn nữa cũng chỉ có thể kìm chế. Hắn ta cúi đầu, lẳng lặng rời khỏi cửa hàng Gucci, nhưng hắn ta cũng không đi xa, mà chỉ hòa vào đám người đang ngó nghiêng, vì hắn ta biết Cổ Tuấn Minh đã nổi giận rồi, chắc chắn kết quả của Ngô Bách Tuế sẽ còn thảm hại hơn cả mình. Hắn ta muốn tận mắt thấy Ngô Bách Tuế gặp họa.
Sau khi Chu Phú Quý rời đi, Khương Vũ bị thương nặng cố gắng gượng ngồi trên mặt đất rồi yếu ớt nói với Cổ Tuấn Minh: “Giám đốc Cổ, tôi bị người ta đánh trong cửa hàng của anh, anh nhất định phải cho tôi một lời giải thích.”
Cổ Tuấn Minh nghe vậy bèn tức khắc hùng hổ bước đến trước mặt Khương Vũ, không nói hai lời mà chỉ vung chân đá Khương Vũ ngã lăn quay, xong, Cổ Tuấn Minh còn lớn tiếng mắng: “Khốn kiếp, cậu gây chuyện, lại còn dám gây chuyện trong trung tâm thương mại của tôi, cậu coi tôi là cái thá gì vậy?”
Khương Vũ bị đá lại ngã lăn xuống đất, gã ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không thể tin nổi Cổ Tuấn Minh lại đối xử như vậy với mình?
Những người vây xem cũng vô cùng ngạc nhiên, rốt cuộc chuyện này là sao đây?
Chu Phú Quý cũng cực kỳ kinh ngạc, hắn ta còn tưởng hôm nay Cổ Tuấn Minh tức giận như vậy là do Khương Vũ bị đánh, nào ngờ giờ Cổ Tuấn Minh còn đánh cả Khương Vũ, chuyện này khiến Chu Phú Quý càng khó hiểu hơn, hắn ta hoàn toàn không hiểu tại sao lại như vậy.
Còn Hạ Mạt Hàn thì càng sợ hơn, đến nỗi không dám cả thở mạnh. Có vẻ người tên Cổ Tuấn Minh này có thân phận rất đáng gờm, nhưng lại quá bạo lực, thấy người nào là đánh kẻ ấy, Hạ Mạt Hàn thoáng cảm thấy mù mờ khó hiểu.
Sau khi dạy cho Chu Phú Quý và Khương Vũ một bài học xong, Cổ Tuấn Minh bèn tiến tới trước mặt Ngô Bách Tuế, áy náy lên tiếng: “Chào cậu, rất xin lỗi cậu, chúng tôi đã khiến cậu phải sợ hãi rồi, bảo vệ của trung tâm thương mại chúng tôi xử lý tình hình không tốt, đây là sơ sót của tôi.”
Thân phận của Cổ Tuấn Minh không tầm thường, cũng là một nhân vật có tiếng tăm ở thành phố Giang Châu, sẽ không dễ dàng xuất đầu lộ diện, cũng không cần tự ra mặt trong những cuộc tranh chấp nhỏ của trung tâm thương mại thế này.
Nhưng hôm nay Cổ Tuấn Minh lại ra mặt.
Vì Lý Xương Thành biết Ngô Bách Tuế ở Giang Châu, lại càng rõ rằng Ngô Bách Tuế đang ôm lửa giận, vậy nên Lý Xương Thành đã gửi ảnh Ngô Bách Tuế cho tất cả nhân viên cấp cao thuộc sản nghiệp của Tập đoàn Xương Thịnh ở Giang Châu, nghiêm khắc ra lệnh cho mọi người nhất định không được đắc tội với anh, nếu Ngô Bách Tuế có yêu cầu gì, bọn họ phải dốc hết sức thỏa mãn anh.
Cổ Tuấn Minh cũng chẳng ngốc, biết rõ Ngô Bách Tuế là người mà cả ông chủ cũng phải sợ hãi, đương nhiên Cổ Tuấn Minh cũng không dám đánh anh.
Vậy nên khi Ngô Bách Tuế nảy sinh mâu thuẫn với người ta ở đây, Cổ Tuấn Minh đã tới giải quyết ngay lập tức.
Chu Phú Quý núp ngoài cửa hàng thấy Cổ Tuấn Minh không những không xử lý Ngô Bách Tuế mà còn xin lỗi anh, hắn ta sầu não vô cùng, không thể nén nhịn nổi mà lập tức xông vào cửa hàng, chỉ thẳng mặt Ngô Bách Tuế, nói với Cổ Tuấn Minh: “Giám đốc à, anh ta là một tên ngốc mà, sao anh phải xin lỗi một tên ngốc chứ?”
Lời của Chu Phú Quý đã hoàn toàn khiến Cổ Tuấn Minh phải nổi giận. Cổ Tuấn Minh chỉ vào Chu Phú Quý, lạnh giọng: “Người đâu, đánh cho cậu ta một trận rồi lôi ra khỏi trung tâm thương mại đi.”
Bảo vệ trong trung tâm thương mại nghe lệnh, lập tức xông lên cho Chu Phú Quý một trận, đánh tới độ Chu Phú Quý phải kêu la oai oái.
Cổ Tuấn Minh trừng trừng nhìn Chu Phú Quý bị đánh, rồi lập tức xấu hổ nói với Ngô Bách Tuế: “Xin lỗi cậu, tố chất nhân viên của chúng tôi quá kém cỏi, về sau tuyển người chắc chắn tôi sẽ kiểm soát cẩn thận phương diện tố chất nhân viên.”
Ngô Bách Tuế khẽ gật đầu, anh không nhiều lời, chỉ đưa Hạ Mạt Hàn rời đi trong ánh mắt chăm chú, thắc mắc của mọi người.
Đến tận khi đã rời khỏi trung tâm thương mại Xương Thịnh rồi, Hạ Mạt Hàn vẫn cứ u mê mơ màng, chuyện khi nãy là một cú sốc lớn với cô.
Cô những tưởng chuyện hôm nay sẽ có kết cục không hay. Nhưng không ngờ giám đốc trung tâm thương mại Cổ Tuấn Minh dù rất bạo lực nhưng lại vô cùng sáng suốt, lần này mình và Ngô Bách Tuế có thể thoát khỏi nguy hiểm hoàn toàn là nhờ sự chính trực, không bao che nhân viên, tôn trọng khách hàng của Cổ Tuấn Minh.
Được một lúc, cuối cùng Hạ Mạt Hàn cũng hoàn hồn, sau đó, cô nghiêm túc hỏi Ngô Bách Tuế: “Sao anh lại đánh nhau giỏi vậy?” Đối với Hạ Mạt Hàn thì một người đàn ông giỏi giang, có thể bảo vệ người phụ nữ của mình là một chuyện rất vĩ đại, khi nãy Ngô Bách Tuế thật sự đã khiến trái tim cô rung động.
Ngô Bách Tuế giải thích đơn giản: “Anh từng luyện tập để tự vệ.”
Trước đó Hạ Mạt Hàn từng nghe Ngô Bách Tuế nhắc tới chuyện anh rất quý trọng tính mạng, vì muốn tự vệ mà luyện võ cũng khá hợp lý. Xem ra Hạ Mạt Hàn thật sự có quá nhiều điều chưa rõ về quá khứ của Ngô Bách Tuế.
Suy nghĩ một hồi, cô lại nghiêm túc hỏi Ngô Bách Tuế: “Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?” Hạ Mạt Hàn chắc chắn trước kia khi Ngô Bách Tuế còn khờ dại, anh không hề có tiền, nhưng giờ anh đã bình thường trở lại, đột nhiên lại có tiền, số tiền họ tiêu hôm nay không hề nhỏ, Hạ Mạt Hàn hoàn toàn không biết rốt cuộc Ngô Bách Tuế đã lấy đâu ra tiền.
Ngô Bách Tuế tiếp tục giải thích: “Tài sản gia đình để lại.”
Ngô Bách Tuế bịa ra một lời nói dối nhỏ, vì thân phận của anh và Hạ Mạt Hàn cách biệt nhau một trời một vực, với Hạ Mạt Hàn thì có lẽ câu nói thật của anh chính là một lời điên khùng.
Học được bài học khi trước, Ngô Bách Tuế cũng biết có một số chuyện không thể quá nóng vội hấp tấp, chỉ có thể làm từng bước từng bước, anh muốn để Hạ Mạt Hàn từ từ nhìn thấu mình, hiểu được thân phận của mình.
Nghe vậy, cuối cùng coi như Hạ Mạt Hàn cũng đã hiểu ra. Dù sao Ngô Bách Tuế cũng chẳng thể chui ra từ kẽ đá, trước đó chắc chắn anh cũng có gia đình, nếu giờ anh khỏi bệnh rồi, có nhớ lại số tiền gia đình để lại thì cũng là chuyện rất bình thường.
Tới đây, Hạ Mạt Hàn hoàn toàn tin tưởng Ngô Bách Tuế đã khỏi bệnh rồi, dù Hạ Mạt Hàn vẫn không rõ về quá khứ của anh nhưng cô biết, một người bình thường như Ngô Bách Tuế đáng để cô dựa vào.
“Đi thôi, đi giải quyết chuyện của Trương Cảnh Minh.” Thấy Hạ Mạt Hàn không nói gì, Ngô Bách Tuế dửng dưng cất lời.
Hạ Mạt Hàn ngạc nhiên nói: “Anh thật sự định chủ động tới tìm gã ta sao?”
Ngô Bách Tuế thản nhiên: “Đương nhiên rồi, nhất định chuyện này phải chấm dứt.”
Hạ Mạt Hàn sầu não: “Khi nãy anh cũng thấy rồi mà, Trương Cảnh Minh có thể dễ dàng tìm ra em, thế lực của gã ta tại Giang Châu thật sự rất lớn, chúng ta không thể động vào gã đâu, dù anh có giỏi đánh đấm thì cũng vô dụng thôi. Hơn nữa đây là xã hội pháp chế, đánh nhau không giải quyết được vấn đề đâu.”
Ngô Bách Tuế biết được sự lo lắng của Hạ Mạt Hàn, anh nhìn Hạ Mạt Hàn thật nghiêm túc, nhẹ giọng giải thích: “Em yên tâm đi, anh sẽ giải quyết gọn gàng, không gây ra phiền phức gì đâu.”
Hạ Mạt Hàn có thể thấy được sự kiên quyết trong ánh mắt Ngô Bách Tuế, lòng cô dường như cũng đã được gieo thêm sức mạnh kiên định.
Trước đó với Hạ Mạt Hàn, Ngô Bách Tuế là một đứa trẻ chỉ biết gây chuyện, mà giờ, anh đã trưởng thành rồi, anh đã trở thành một người đàn ông độc lập trưởng thành, bắt đầu che mưa chắn gió cho mình.
“Vâng.” Hạ Mạt Hàn cắn môi, gật đầu, dù không mấy chắc chắn nhưng cô vẫn chọn tin tưởng Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế lập tức đưa Hạ Mạt Hàn rời đi.
Nửa tiếng sau, tại văn phòng tổng giám đốc, tòa cao ốc chi nhánh Giang Châu của ngân hàng Giang Đông.
Trương Cảnh Minh nhận một cuộc điện thoại.
Nói chuyện điện thoại xong, Trương Cảnh Minh tức giận tới độ đỏ bừng mặt, gã ta ném điện thoại xuống bàn làm việc, lớn giọng mắng: “Đồ ăn hại, đúng là một đám ăn hại, một người phụ nữ thôi cũng không bắt nổi.”
Trương Cảnh Minh thật sự tức muốn chết, gã ta đã tìm tới rất nhiều quan hệ, giăng lưới khắp nơi nhưng vẫn không thể tóm được Hạ Mạt Hàn. Mà tức giận hơn là Khương Vũ tìm được Hạ Mạt Hàn rồi mà cuối cùng lại để cô chạy thoát, chuyện này khiến Trương Cảnh Minh cảm thấy vô cùng tức tối.
Cú điện thoại ban nãy là do Khương Vũ gọi, nhưng gã ta chỉ bảo Hạ Mạt Hàn đã chạy mất rồi chứ không kể cho Trương Cảnh Minh nghe chuyện mình bị đánh, vì gã ta không thể đánh mất Trương Cảnh Minh.
Thấy Trương Cảnh Minh nổi giận đùng đùng, thư ký Tống San San của gã ta vội rót một cốc nước nóng đưa cho Trương Cảnh Minh, dịu dàng nói: “Giám đốc, vết thương trên đầu anh còn chưa lành mà, anh đừng giận.”
Tống San San là sinh viên vừa mới ra trường chưa được bao lâu, gương mặt xinh đẹp, dáng vóc lả lướt, bộ đồ công sở lại càng tôn rõ vẻ quyến rũ của cô ta.
Trương Cảnh Minh nhận lấy cốc nước, đặt xuống bàn rồi ôm lấy Tống San San, để cô ta ngồi xuống đùi mình, gã ta khen ngợi Tống San San: “Chỉ có em là tốt thôi, không khiến anh giận, anh rất thích người như em.”
Tống San San chu môi, nói: “Anh thích người ta vì người ta không khiến anh tức giận sao? Chẳng lẽ em không đẹp sao?”
Trương Cảnh Minh cười ha hả: “Đẹp, đẹp chứ.”
Cốc cốc cốc!
Trong lúc hai người đang tán tỉnh ve vãn nhau, chợt cửa phòng làm việc lại bị người ta gõ vang.
“Không phải tôi đã bảo không ai được làm phiền tôi sao?” Trương Cảnh Minh ghét nhất là chuyện tốt của mình bị người ta phá hoại, gã ta bực bội cất tiếng.
Cốc cốc cốc!
Dường như lời Trương Cảnh Minh nói hoàn toàn không có tác dụng gì, tiếng gõ cửa tiếp tục vang lên.
“Cút ngay cho tôi!” Cơn giận của Trương Cảnh Minh đã hoàn toàn bùng nổ rồi, gã ta gào ầm lên.
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa như tiếng ma làm, cứ tiếp tục vang lên không ngớt.
Trương Cảnh Minh giận đến phát điên, gã ta chỉ có thể nói với Tống San San: “Em ra mở cửa đi!”
Tống San San nghe lời, đứng dậy tiến tới trước cửa, mở cửa ra.
Vừa mở cửa, Ngô Bách Tuế đã dắt Hạ Mạt Hàn bước vào.
Trương Cảnh Minh ngồi trên ghế làm việc vừa thấy Hạ Mạt Hàn đã trợn trừng mắt, cặp mắt gã ta chứa đầy sự ngạc nhiên, sao gã ta có thể ngờ được Hạ Mạt Hàn mà gã khổ cực tìm kiếm lại tự tìm tới, chuyện này thật sự khiến gã ta khó lòng tin nổi. Gã ta lập tức đứng dậy, giận dữ thét lên với Hạ Mạt Hàn: “Hạ Mạt Hàn, con khốn, cô còn dám tới đây à.”
Trương Cảnh Minh lúc này hệt như một con sư tử đang giận dữ.
Hạ Mạt Hàn thấy gã ta mà không nén nổi sự sợ hãi, cô lập tức dừng bước, nép sau lưng Ngô Bách Tuế.
Ban đầu Trương Cảnh Minh dồn hết sự chú ý lên Hạ Mạt Hàn, giờ thấy Hạ Mạt Hàn trốn ra sau lưng người này, Trương Cảnh Minh mới chuyển tầm mắt nhìn Ngô Bách Tuế chằm chằm, hỏi: “Cậu là ai?”
Ngô Bách Tuế lạnh nhạt đáp lại: “Tôi là chồng của Hạ Mạt Hàn.”
Trương Cảnh Minh nhướn mày, hỏi: “Tôi nghe nói Hạ Mạt Hàn có một gã chồng khờ, chẳng lẽ lại là cậu?”
Ngô Bách Tuế thừa nhận: “Đúng vậy, chính là tôi.”
Trương Cảnh Minh cười mấy tiếng, nói ngay: “Vợ cậu lấy đèn bàn đập vỡ đầu tôi, cậu nói xem, chuyện này phải làm sao đây?” Trương Cảnh Minh giàu sang phú quý, mạng lưới quan hệ của gã ta lại trải rộng khắp thành phố, khắp đất Giang Châu chẳng mấy người có thể xem thường gã ta. Đương nhiên gã ta cũng không để ý tới một tên khờ.
Ngô Bách Tuế nói với vẻ mặt vô cảm: “Chuyện này cũng dễ thôi, ông dùng nó đập vào đầu tôi đi.”
Trong lúc cất tiếng, Ngô Bách Tuế đã bước tới cạnh Trương Cảnh Minh, cầm lấy chiếc đèn bàn trên bàn làm việc dịch tới trước mặt Trương Cảnh Minh.
“Đúng là một tên khờ.” Hành động của Ngô Bách Tuế khiến Tống San San đứng cạnh không nén được lời châm chọc.
Trương Cảnh Minh lại càng khó chịu: “Tôi đánh tên khờ như cậu thì có tác dụng gì, thứ tôi muốn là vợ cậu.”
Ngô Bách Tuế dữ dằn nhìn Trương Cảnh Minh chằm chằm, lạnh giọng: “Nếu ông không đập thì chuyện này coi như bỏ qua. Tiếp theo chúng ta hãy tính tới chuyện ông ức hiếp vợ tôi.”
Trương Cảnh Minh trêu cợt: “Tên khờ cậu tới đây pha trò sao? Cậu còn dám tìm tôi tính sổ ư? Cậu muốn tính thế nào?
Gã ta vừa dứt lời, Ngô Bách Tuế đã vung mạnh chân, đạp thẳng một cú xuống bàn làm việc của Trương Cảnh Minh.
Một tiếng “rầm” rất lớn vang lên.
Chiếc bàn làm việc cỡ lớn như mọc chân, bay thẳng tới sau cửa phòng làm việc, chặn cứng cửa phòng làm việc lại.
Cùng lúc đó, giọng nói vang dội của Ngô Bách Tuế ào ra từ trong văn phòng: “Quỳ xuống!”
Chu Phú Quý ôm mặt, vừa sầu não vừa tủi thân nói với Cổ Tuấn Minh: “Giám đốc, chuyện này không liên quan tới tôi, là tên ngớ ngẩn đó đánh nhau trong cửa hàng, tôi không ngăn nổi.”
Cổ Tuấn Minh hoàn toàn không muốn nghe lời của Chu Phú Quý mà giáng ngay cho hắn ta thêm một cái tát nữa, lạnh giọng quát: “Tôi lặp lại một lần nữa, cậu đã bị đuổi việc, cậu mau cút đi, cậu mà còn không chịu cút tôi sẽ cho người ném cậu ra ngoài.”
Dù Chu Phú Quý tự kiêu tự đại nhưng hắn ta luôn rất giỏi nịnh hót, trước đó Cổ Tuấn Minh rất thích chiêu trò nịnh nọt của hắn ta, quan hệ của hai người cũng khá ổn, nhưng hắn ta không ngờ hôm nay Cổ Tuấn Minh lại thay đổi thái độ, cho hắn ta hai bạt tai trước mặt mọi người, còn kiên quyết đòi đuổi việc hắn ta.
Chuyện này thật sự khiến Chu Phú Quý cảm thấy vô cùng khó hiểu. Hắn ta không hiểu nổi nhưng hắn ta cũng biết tính tình của Cổ Tuấn Minh, Cổ Tuấn Minh sẽ tuyệt đối không bao giờ chấp nhận người khác làm trái ý mình, dù Chu Phú Quý có thấy tủi thân hơn nữa cũng chỉ có thể kìm chế. Hắn ta cúi đầu, lẳng lặng rời khỏi cửa hàng Gucci, nhưng hắn ta cũng không đi xa, mà chỉ hòa vào đám người đang ngó nghiêng, vì hắn ta biết Cổ Tuấn Minh đã nổi giận rồi, chắc chắn kết quả của Ngô Bách Tuế sẽ còn thảm hại hơn cả mình. Hắn ta muốn tận mắt thấy Ngô Bách Tuế gặp họa.
Sau khi Chu Phú Quý rời đi, Khương Vũ bị thương nặng cố gắng gượng ngồi trên mặt đất rồi yếu ớt nói với Cổ Tuấn Minh: “Giám đốc Cổ, tôi bị người ta đánh trong cửa hàng của anh, anh nhất định phải cho tôi một lời giải thích.”
Cổ Tuấn Minh nghe vậy bèn tức khắc hùng hổ bước đến trước mặt Khương Vũ, không nói hai lời mà chỉ vung chân đá Khương Vũ ngã lăn quay, xong, Cổ Tuấn Minh còn lớn tiếng mắng: “Khốn kiếp, cậu gây chuyện, lại còn dám gây chuyện trong trung tâm thương mại của tôi, cậu coi tôi là cái thá gì vậy?”
Khương Vũ bị đá lại ngã lăn xuống đất, gã ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không thể tin nổi Cổ Tuấn Minh lại đối xử như vậy với mình?
Những người vây xem cũng vô cùng ngạc nhiên, rốt cuộc chuyện này là sao đây?
Chu Phú Quý cũng cực kỳ kinh ngạc, hắn ta còn tưởng hôm nay Cổ Tuấn Minh tức giận như vậy là do Khương Vũ bị đánh, nào ngờ giờ Cổ Tuấn Minh còn đánh cả Khương Vũ, chuyện này khiến Chu Phú Quý càng khó hiểu hơn, hắn ta hoàn toàn không hiểu tại sao lại như vậy.
Còn Hạ Mạt Hàn thì càng sợ hơn, đến nỗi không dám cả thở mạnh. Có vẻ người tên Cổ Tuấn Minh này có thân phận rất đáng gờm, nhưng lại quá bạo lực, thấy người nào là đánh kẻ ấy, Hạ Mạt Hàn thoáng cảm thấy mù mờ khó hiểu.
Sau khi dạy cho Chu Phú Quý và Khương Vũ một bài học xong, Cổ Tuấn Minh bèn tiến tới trước mặt Ngô Bách Tuế, áy náy lên tiếng: “Chào cậu, rất xin lỗi cậu, chúng tôi đã khiến cậu phải sợ hãi rồi, bảo vệ của trung tâm thương mại chúng tôi xử lý tình hình không tốt, đây là sơ sót của tôi.”
Thân phận của Cổ Tuấn Minh không tầm thường, cũng là một nhân vật có tiếng tăm ở thành phố Giang Châu, sẽ không dễ dàng xuất đầu lộ diện, cũng không cần tự ra mặt trong những cuộc tranh chấp nhỏ của trung tâm thương mại thế này.
Nhưng hôm nay Cổ Tuấn Minh lại ra mặt.
Vì Lý Xương Thành biết Ngô Bách Tuế ở Giang Châu, lại càng rõ rằng Ngô Bách Tuế đang ôm lửa giận, vậy nên Lý Xương Thành đã gửi ảnh Ngô Bách Tuế cho tất cả nhân viên cấp cao thuộc sản nghiệp của Tập đoàn Xương Thịnh ở Giang Châu, nghiêm khắc ra lệnh cho mọi người nhất định không được đắc tội với anh, nếu Ngô Bách Tuế có yêu cầu gì, bọn họ phải dốc hết sức thỏa mãn anh.
Cổ Tuấn Minh cũng chẳng ngốc, biết rõ Ngô Bách Tuế là người mà cả ông chủ cũng phải sợ hãi, đương nhiên Cổ Tuấn Minh cũng không dám đánh anh.
Vậy nên khi Ngô Bách Tuế nảy sinh mâu thuẫn với người ta ở đây, Cổ Tuấn Minh đã tới giải quyết ngay lập tức.
Chu Phú Quý núp ngoài cửa hàng thấy Cổ Tuấn Minh không những không xử lý Ngô Bách Tuế mà còn xin lỗi anh, hắn ta sầu não vô cùng, không thể nén nhịn nổi mà lập tức xông vào cửa hàng, chỉ thẳng mặt Ngô Bách Tuế, nói với Cổ Tuấn Minh: “Giám đốc à, anh ta là một tên ngốc mà, sao anh phải xin lỗi một tên ngốc chứ?”
Lời của Chu Phú Quý đã hoàn toàn khiến Cổ Tuấn Minh phải nổi giận. Cổ Tuấn Minh chỉ vào Chu Phú Quý, lạnh giọng: “Người đâu, đánh cho cậu ta một trận rồi lôi ra khỏi trung tâm thương mại đi.”
Bảo vệ trong trung tâm thương mại nghe lệnh, lập tức xông lên cho Chu Phú Quý một trận, đánh tới độ Chu Phú Quý phải kêu la oai oái.
Cổ Tuấn Minh trừng trừng nhìn Chu Phú Quý bị đánh, rồi lập tức xấu hổ nói với Ngô Bách Tuế: “Xin lỗi cậu, tố chất nhân viên của chúng tôi quá kém cỏi, về sau tuyển người chắc chắn tôi sẽ kiểm soát cẩn thận phương diện tố chất nhân viên.”
Ngô Bách Tuế khẽ gật đầu, anh không nhiều lời, chỉ đưa Hạ Mạt Hàn rời đi trong ánh mắt chăm chú, thắc mắc của mọi người.
Đến tận khi đã rời khỏi trung tâm thương mại Xương Thịnh rồi, Hạ Mạt Hàn vẫn cứ u mê mơ màng, chuyện khi nãy là một cú sốc lớn với cô.
Cô những tưởng chuyện hôm nay sẽ có kết cục không hay. Nhưng không ngờ giám đốc trung tâm thương mại Cổ Tuấn Minh dù rất bạo lực nhưng lại vô cùng sáng suốt, lần này mình và Ngô Bách Tuế có thể thoát khỏi nguy hiểm hoàn toàn là nhờ sự chính trực, không bao che nhân viên, tôn trọng khách hàng của Cổ Tuấn Minh.
Được một lúc, cuối cùng Hạ Mạt Hàn cũng hoàn hồn, sau đó, cô nghiêm túc hỏi Ngô Bách Tuế: “Sao anh lại đánh nhau giỏi vậy?” Đối với Hạ Mạt Hàn thì một người đàn ông giỏi giang, có thể bảo vệ người phụ nữ của mình là một chuyện rất vĩ đại, khi nãy Ngô Bách Tuế thật sự đã khiến trái tim cô rung động.
Ngô Bách Tuế giải thích đơn giản: “Anh từng luyện tập để tự vệ.”
Trước đó Hạ Mạt Hàn từng nghe Ngô Bách Tuế nhắc tới chuyện anh rất quý trọng tính mạng, vì muốn tự vệ mà luyện võ cũng khá hợp lý. Xem ra Hạ Mạt Hàn thật sự có quá nhiều điều chưa rõ về quá khứ của Ngô Bách Tuế.
Suy nghĩ một hồi, cô lại nghiêm túc hỏi Ngô Bách Tuế: “Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?” Hạ Mạt Hàn chắc chắn trước kia khi Ngô Bách Tuế còn khờ dại, anh không hề có tiền, nhưng giờ anh đã bình thường trở lại, đột nhiên lại có tiền, số tiền họ tiêu hôm nay không hề nhỏ, Hạ Mạt Hàn hoàn toàn không biết rốt cuộc Ngô Bách Tuế đã lấy đâu ra tiền.
Ngô Bách Tuế tiếp tục giải thích: “Tài sản gia đình để lại.”
Ngô Bách Tuế bịa ra một lời nói dối nhỏ, vì thân phận của anh và Hạ Mạt Hàn cách biệt nhau một trời một vực, với Hạ Mạt Hàn thì có lẽ câu nói thật của anh chính là một lời điên khùng.
Học được bài học khi trước, Ngô Bách Tuế cũng biết có một số chuyện không thể quá nóng vội hấp tấp, chỉ có thể làm từng bước từng bước, anh muốn để Hạ Mạt Hàn từ từ nhìn thấu mình, hiểu được thân phận của mình.
Nghe vậy, cuối cùng coi như Hạ Mạt Hàn cũng đã hiểu ra. Dù sao Ngô Bách Tuế cũng chẳng thể chui ra từ kẽ đá, trước đó chắc chắn anh cũng có gia đình, nếu giờ anh khỏi bệnh rồi, có nhớ lại số tiền gia đình để lại thì cũng là chuyện rất bình thường.
Tới đây, Hạ Mạt Hàn hoàn toàn tin tưởng Ngô Bách Tuế đã khỏi bệnh rồi, dù Hạ Mạt Hàn vẫn không rõ về quá khứ của anh nhưng cô biết, một người bình thường như Ngô Bách Tuế đáng để cô dựa vào.
“Đi thôi, đi giải quyết chuyện của Trương Cảnh Minh.” Thấy Hạ Mạt Hàn không nói gì, Ngô Bách Tuế dửng dưng cất lời.
Hạ Mạt Hàn ngạc nhiên nói: “Anh thật sự định chủ động tới tìm gã ta sao?”
Ngô Bách Tuế thản nhiên: “Đương nhiên rồi, nhất định chuyện này phải chấm dứt.”
Hạ Mạt Hàn sầu não: “Khi nãy anh cũng thấy rồi mà, Trương Cảnh Minh có thể dễ dàng tìm ra em, thế lực của gã ta tại Giang Châu thật sự rất lớn, chúng ta không thể động vào gã đâu, dù anh có giỏi đánh đấm thì cũng vô dụng thôi. Hơn nữa đây là xã hội pháp chế, đánh nhau không giải quyết được vấn đề đâu.”
Ngô Bách Tuế biết được sự lo lắng của Hạ Mạt Hàn, anh nhìn Hạ Mạt Hàn thật nghiêm túc, nhẹ giọng giải thích: “Em yên tâm đi, anh sẽ giải quyết gọn gàng, không gây ra phiền phức gì đâu.”
Hạ Mạt Hàn có thể thấy được sự kiên quyết trong ánh mắt Ngô Bách Tuế, lòng cô dường như cũng đã được gieo thêm sức mạnh kiên định.
Trước đó với Hạ Mạt Hàn, Ngô Bách Tuế là một đứa trẻ chỉ biết gây chuyện, mà giờ, anh đã trưởng thành rồi, anh đã trở thành một người đàn ông độc lập trưởng thành, bắt đầu che mưa chắn gió cho mình.
“Vâng.” Hạ Mạt Hàn cắn môi, gật đầu, dù không mấy chắc chắn nhưng cô vẫn chọn tin tưởng Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế lập tức đưa Hạ Mạt Hàn rời đi.
Nửa tiếng sau, tại văn phòng tổng giám đốc, tòa cao ốc chi nhánh Giang Châu của ngân hàng Giang Đông.
Trương Cảnh Minh nhận một cuộc điện thoại.
Nói chuyện điện thoại xong, Trương Cảnh Minh tức giận tới độ đỏ bừng mặt, gã ta ném điện thoại xuống bàn làm việc, lớn giọng mắng: “Đồ ăn hại, đúng là một đám ăn hại, một người phụ nữ thôi cũng không bắt nổi.”
Trương Cảnh Minh thật sự tức muốn chết, gã ta đã tìm tới rất nhiều quan hệ, giăng lưới khắp nơi nhưng vẫn không thể tóm được Hạ Mạt Hàn. Mà tức giận hơn là Khương Vũ tìm được Hạ Mạt Hàn rồi mà cuối cùng lại để cô chạy thoát, chuyện này khiến Trương Cảnh Minh cảm thấy vô cùng tức tối.
Cú điện thoại ban nãy là do Khương Vũ gọi, nhưng gã ta chỉ bảo Hạ Mạt Hàn đã chạy mất rồi chứ không kể cho Trương Cảnh Minh nghe chuyện mình bị đánh, vì gã ta không thể đánh mất Trương Cảnh Minh.
Thấy Trương Cảnh Minh nổi giận đùng đùng, thư ký Tống San San của gã ta vội rót một cốc nước nóng đưa cho Trương Cảnh Minh, dịu dàng nói: “Giám đốc, vết thương trên đầu anh còn chưa lành mà, anh đừng giận.”
Tống San San là sinh viên vừa mới ra trường chưa được bao lâu, gương mặt xinh đẹp, dáng vóc lả lướt, bộ đồ công sở lại càng tôn rõ vẻ quyến rũ của cô ta.
Trương Cảnh Minh nhận lấy cốc nước, đặt xuống bàn rồi ôm lấy Tống San San, để cô ta ngồi xuống đùi mình, gã ta khen ngợi Tống San San: “Chỉ có em là tốt thôi, không khiến anh giận, anh rất thích người như em.”
Tống San San chu môi, nói: “Anh thích người ta vì người ta không khiến anh tức giận sao? Chẳng lẽ em không đẹp sao?”
Trương Cảnh Minh cười ha hả: “Đẹp, đẹp chứ.”
Cốc cốc cốc!
Trong lúc hai người đang tán tỉnh ve vãn nhau, chợt cửa phòng làm việc lại bị người ta gõ vang.
“Không phải tôi đã bảo không ai được làm phiền tôi sao?” Trương Cảnh Minh ghét nhất là chuyện tốt của mình bị người ta phá hoại, gã ta bực bội cất tiếng.
Cốc cốc cốc!
Dường như lời Trương Cảnh Minh nói hoàn toàn không có tác dụng gì, tiếng gõ cửa tiếp tục vang lên.
“Cút ngay cho tôi!” Cơn giận của Trương Cảnh Minh đã hoàn toàn bùng nổ rồi, gã ta gào ầm lên.
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa như tiếng ma làm, cứ tiếp tục vang lên không ngớt.
Trương Cảnh Minh giận đến phát điên, gã ta chỉ có thể nói với Tống San San: “Em ra mở cửa đi!”
Tống San San nghe lời, đứng dậy tiến tới trước cửa, mở cửa ra.
Vừa mở cửa, Ngô Bách Tuế đã dắt Hạ Mạt Hàn bước vào.
Trương Cảnh Minh ngồi trên ghế làm việc vừa thấy Hạ Mạt Hàn đã trợn trừng mắt, cặp mắt gã ta chứa đầy sự ngạc nhiên, sao gã ta có thể ngờ được Hạ Mạt Hàn mà gã khổ cực tìm kiếm lại tự tìm tới, chuyện này thật sự khiến gã ta khó lòng tin nổi. Gã ta lập tức đứng dậy, giận dữ thét lên với Hạ Mạt Hàn: “Hạ Mạt Hàn, con khốn, cô còn dám tới đây à.”
Trương Cảnh Minh lúc này hệt như một con sư tử đang giận dữ.
Hạ Mạt Hàn thấy gã ta mà không nén nổi sự sợ hãi, cô lập tức dừng bước, nép sau lưng Ngô Bách Tuế.
Ban đầu Trương Cảnh Minh dồn hết sự chú ý lên Hạ Mạt Hàn, giờ thấy Hạ Mạt Hàn trốn ra sau lưng người này, Trương Cảnh Minh mới chuyển tầm mắt nhìn Ngô Bách Tuế chằm chằm, hỏi: “Cậu là ai?”
Ngô Bách Tuế lạnh nhạt đáp lại: “Tôi là chồng của Hạ Mạt Hàn.”
Trương Cảnh Minh nhướn mày, hỏi: “Tôi nghe nói Hạ Mạt Hàn có một gã chồng khờ, chẳng lẽ lại là cậu?”
Ngô Bách Tuế thừa nhận: “Đúng vậy, chính là tôi.”
Trương Cảnh Minh cười mấy tiếng, nói ngay: “Vợ cậu lấy đèn bàn đập vỡ đầu tôi, cậu nói xem, chuyện này phải làm sao đây?” Trương Cảnh Minh giàu sang phú quý, mạng lưới quan hệ của gã ta lại trải rộng khắp thành phố, khắp đất Giang Châu chẳng mấy người có thể xem thường gã ta. Đương nhiên gã ta cũng không để ý tới một tên khờ.
Ngô Bách Tuế nói với vẻ mặt vô cảm: “Chuyện này cũng dễ thôi, ông dùng nó đập vào đầu tôi đi.”
Trong lúc cất tiếng, Ngô Bách Tuế đã bước tới cạnh Trương Cảnh Minh, cầm lấy chiếc đèn bàn trên bàn làm việc dịch tới trước mặt Trương Cảnh Minh.
“Đúng là một tên khờ.” Hành động của Ngô Bách Tuế khiến Tống San San đứng cạnh không nén được lời châm chọc.
Trương Cảnh Minh lại càng khó chịu: “Tôi đánh tên khờ như cậu thì có tác dụng gì, thứ tôi muốn là vợ cậu.”
Ngô Bách Tuế dữ dằn nhìn Trương Cảnh Minh chằm chằm, lạnh giọng: “Nếu ông không đập thì chuyện này coi như bỏ qua. Tiếp theo chúng ta hãy tính tới chuyện ông ức hiếp vợ tôi.”
Trương Cảnh Minh trêu cợt: “Tên khờ cậu tới đây pha trò sao? Cậu còn dám tìm tôi tính sổ ư? Cậu muốn tính thế nào?
Gã ta vừa dứt lời, Ngô Bách Tuế đã vung mạnh chân, đạp thẳng một cú xuống bàn làm việc của Trương Cảnh Minh.
Một tiếng “rầm” rất lớn vang lên.
Chiếc bàn làm việc cỡ lớn như mọc chân, bay thẳng tới sau cửa phòng làm việc, chặn cứng cửa phòng làm việc lại.
Cùng lúc đó, giọng nói vang dội của Ngô Bách Tuế ào ra từ trong văn phòng: “Quỳ xuống!”
Danh sách chương