Giọng nói của Ngô Bách Tuế vô cùng lạnh nhạt, không thèm coi Kim Vinh ra gì.
Trong cả thành phố Châu Giang, số người dám nói chuyện như thế với Kim Vinh chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Loại thanh niên trẻ tuổi lỗ mãng như Ngô Bách Tuế thì càng không có.
Ầm!
Kim Vinh đập mạnh lên bàn, trợn mắt nhìn Ngô Bách Tuế chằm chằm, quát lớn: “Có phải cậu không biết chữ chết viết thế nào không?” Kim Vinh lăn xả xã hội nhiều năm như vậy, từ lâu đã có thói quen che giấu cảm xúc, ông ta chính là một con cáo già, rất ít khi lộ tâm trạng ra ngoài. Nhưng ngày hôm nay, ông ta bị một thanh niên khinh bỉ, điều này khiến ông ta không thể chịu đựng được.
“Xin lỗi, ông Kim, chồng tôi mới được ra khỏi bệnh viện tâm thần, ông đừng chấp anh ấy.” Hạ Mạt Hàn thật sự luống cuống, mặc dù cô không quen biết Kim Vinh, nhưng từ thái độ của mấy người Du Chí Viễn có thể nhìn ra, ông Kim này chắc chắn là quyền cao chức trọng, không thể trêu chọc. Ngô Bách Tuế xúc phạm đến người có quyền như thế, Hạ Mạt Hàn cũng chỉ có thể giải thích như vậy với Kim Vinh.
Nghe thấy lời giải thích của Hạ Mạt Hàn, mặt mấy người Du Chí Viễn càng trắng hơn, thì ra Ngô Bách Tuế là một tên thần kinh, không ngờ họ lại ăn cơm với một tên bị thần kinh, nghĩ lại đúng là sợ hãi.
Du Chí Viễn cũng không nhịn được trợn mắt lườm Trần Vũ Hàm.
Trần Vũ Hàm rất tủi thân, cô ta cũng cực kì cực kì ghét Ngô Bách Tuế, trước đó nghe Hạ Mạt Hàn nói Ngô Bách Tuế đã trở lại bình thường, cô ta cũng cho rằng anh sẽ không phát bệnh nữa, ai ngờ tên ngu này lại làm loạn ở đây.
Kim Vinh đánh giá Ngô Bách Tuế mấy lần, hít vào một hơi rồi nói: “Tôi thấy cậu ta không giống người bị tâm thần đâu, dù cậu ta có bị tâm thần thì ở trước mặt tôi cũng phải rụt lại.”
Một câu nói, vừa ngang ngược vừa ngông cuồng, khiến tất cả mọi người ở đây đều run rẩy.
Kim Vinh, thật sự rất đáng sợ.
Tất cả mọi người ở đó đều vô cùng sợ hãi, chỉ có Ngô Bách Tuế là vẫn bình tĩnh, anh vừa gắp đồ ăn vừa lạnh lùng nói: “Ông có hai lựa chọn, một là ra ngoài xếp hàng, chờ chúng tôi ăn xong, hai là cút đi.”
Ngô Bách Tuế nói không chút nể nang.
Mấy người Du Chí Viễn như bị sét đánh, điên rồi điên rồi, tên đần này điên thật rồi, mấy người họ cũng sắp bị anh ép điên rồi.
Hạ Mạt Hàn cũng cuống lên, cô biết tật mạnh miệng của Ngô Bách Tuế chưa thể sửa ngay được, nhưng mạnh miệng thì cũng phải tùy trường hợp chứ, sao ai cũng có thể mạnh miệng thế được, Hạ Mạt Hàn hết nói nổi.
“Được, được, được!” Kim Vinh nói liên tục ba chữ được.
Nói xong, Kim Vinh quay sang gằn từng chữ với Ngô Bách Tuế: “Xem ra cậu cũng biết quy tắc của sơn trang nên mới dám không coi ai ra gì như thế, có điều, cậu đừng quên, kiểu gì cũng có lúc cậu ra ngoài.”
Sơn trang Ngọa Long tuyệt đối không cho phép đánh nhau gây chuyện, đây là quy tắc cứng rắn của sơn trang, ai tới đây cũng phải biết, dù là ai, dù có ân oán gì, chỉ cần ở sơn trang Ngọa Long đều phải biết điều.
Cho dù thế lực đen của Kim Vinh có mạnh mẽ thế nào, ông ta cũng không dám gây chuyện trong sơn trang Ngọa Long.
Quy tắc của sơn trang Ngọa Long, không ai dám xúc phạm.
“Tôi là Ngô Bách Tuế.” Ngô Bách Tuế không nói mấy lời vô ích nữa mà báo tên luôn, điều này chứng tỏ anh chẳng quan tâm gì đến Kim Vinh.
“Được, tôi nhớ cậu rồi đấy.” Kim Vinh nhìn Ngô Bách Tuế thật kĩ, cuối cùng mới đùng đùng tức giận rời khỏi.
“Ông Kim, tôi thật sự không quen người này, ông nhất định không được hiểu lầm nhé!” Du Chí Viễn sợ mình bị liên lụy, vội vàng quay về phía bóng lưng của Kim Vinh, hét lên một câu.
Nói xong, Du Chí Viễn quay sang trách Trần Vũ Hàm: “Đều tại chuyện tốt của em đấy, em muốn hại chết anh đúng không?”
Trần Vũ Hàm cũng vô cùng bực bội, cô ta có lòng tốt muốn mời Hạ Mạt Hàn ăn cơm, ai ngờ lại gây chuyện như vậy, đây cũng là chuyện cô ta không muốn thấy. Vì vậy, cô ta đi tới cạnh Hạ Mạt Hàn, không vui nói: “Không phải cậu nói tên này hết ngốc rồi sao? Sao tớ thấy còn nghiêm trọng hơn vậy.”
Hạ Mạt Hàn rất áy náy, cô nói với Trần Vũ Hàm: “Anh ấy kỏi thật rồi mà, mình cũng không biết tại sao anh ấy lại vậy.”
Tiếp đó, cô quay sang oán trách Ngô Bách Tuế: “Rốt cuộc anh bị sao thế?”
Ngô Bách Tuế thản nhiên nói: “Chúng ta đang ăn ngon miệng, ông ta lại đến đuổi người, anh không đá ông ta ra ngoài là đã khách khí lắm rồi.”
Du Chí Viễn nghe vậy thì tức giận trợn mắt, ông ta tức giận lẩm bẩm: “Đồ thần kinh, đúng là thằng thần kinh.”
Những người khác cũng đều oán giận: “Đúng là xui xẻo, không ngờ lại ăn cơm với một tên dở hơi, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì sẽ bị người ta cười rụng răng mất.”
“Đúng vậy, cứ tưởng là một thiếu gia nhà giàu khiêm tốn, không ngờ lại là một tên đần.”
“Haiz, mong là ông Kim không giận chó đánh mèo lên người chúng ta, nếu không thì không hay đâu.”
Bữa cơm này tan rã trong không vui.
Sau khi rời khỏi nhà hàng, Hạ Mạt Hàn bực bội vô cùng, cô tức giận quay sang nói với Ngô Bách Tuế: “Chuyện của Trương Cảnh Minh, chúng ta còn chưa giải quyết, giờ anh lại đắc tội với cả ông Kim nữa, biết xử lý sao bây giờ?”
Ngô Bách Tuế nghiêm mặt nói: “Giờ em vẫn chưa hiểu sao? Em càng nhịn, người khác càng trèo lên đầu em, có nhẫn nhịn cũng vô dụng.”
Có nhẫn nhịn cũng vô dụng, câu nói này đánh thẳng vào lòng Hạ Mạt Hàn. Cô sống bao nhiêu năm, tự nhận không làm chuyện gì hổ thẹn với lòng mình, cũng không chủ động nhắm vào người nào cả. Nhưng cuối cùng người ta đối xử với cô thế nào? Người thân thì nhẫn tâm đuổi cô đi, bán đứng cô, người ngoài thì tùy ý bắt nạt cô, cô cũng bị dồn đến đường cùng, đây chính là hiện thực xã hội.
Thấy Hạ Mạt Hàn im lặng, Ngô Bách Tuế lại mở miệng: “Anh sẽ trải đường sẵn cho em, em chỉ cần đi thẳng về phía trước là được.”
Một câu nói ngập tràn sự cảm hóa khiến Hạ Mạt Hàn vô cùng cảm động, đồng thời cũng khiến cô cảm thấy rất an toàn. Đúng vậy, dù con đường phía trước thế nào, ít nhất bây giờ cô cũng không phải lẻ loi một mình, cô có Ngô Bách Tuế bên cạnh. Bây giờ, Ngô Bách Tuế trở thành chỗ dựa duy nhất của cô, cô phải tin tưởng anh chứ. Nếu Ngô Bách Tuế đã nói như vậy, thì cô cũng không cần phải lo lắng gì cả.
Im lặng một lát, Hạ Mạt Hàn đáp: “Được rồi, anh vừa nói ăn cơm xong còn có việc, việc gì thế?”
Ngô Bách Tuế nhẹ nhàng nói: “Đêm nay hội đấu giá sẽ đấu giá Guardian Heart, chúng ta đi xem một chút đi.”
Hạ Mạt Hàn đã nghe nói đến chuyện này rồi, Guardian Heart là một sợi dây chuyền, có điều, nó không phải là dây chuyền bình thường mà là dây chuyền kim cương được chế tác đặc biệt, ra đời từ tay của một bậc thầy nghệ thuật, được làm thủ công tinh xảo, có ý nghĩa đặc biệt. Nó vừa xuất hiện đã gây được tiếng vang lớn trong giới thượng lưu ở Châu Giang.
Ngày hôm nay, rất nhiều người đến sơn trang Ngọa Long vì Guardian Heart.
Hạ Mạt Hàn đi trong sơn trang, ở chỗ nào cũng có thể nghe được tiếng các cô gái bàn luận về Guardian Heart. Ngay cả bạn thân cô là Trần Vũ Hàm, trước lúc ăn cơm cũng nhắc đến nó. Hôm nay Trần Vũ Hàm và vị hôn phu của cô ta tới sơn trang Ngọa Long cũng là vì muốn có được Guardian Heart. Nghe nói, Du Chí Viễn định dùng Guardian Heart để làm lễ vật cầu hôn Trần Vũ Hàm.
Guardian Heart là khát khao của phụ nữ, Hạ Mạt Hàn cũng là phụ nữ, đương nhiên cô cũng muốn nhìn tận mắt thứ đó, chỉ là, cô có thể nhìn thấy nó không?
Chần chừ một chút, Hạ Mạt Hàn hỏi Ngô Bách Tuế: “Chúng ta có thể vào hội đấu giá không?”
Ngô Bách Tuế nghiêm túc nói: “Có thể.”
Hạ Mạt Hàn vui vẻ: “Thật sao?”
Ngô Bách Tuế gật đầu nói: “Ừm, chúng ta là khán giả may mắn, có thể đến bất kì chỗ nào trong sơn trang, đi thôi!”
Nói xong, Ngô Bách Tuế liền mang theo Hạ Mạt Hàn, đi tới hội đấu giá trong sơn trang.
Tới cửa hội đấu giá, đột nhiên có một cô gái xuất hiện cản đường Ngô Bách Tuế.
Cô gái này là Đổng Tiểu Ngọc.
Đổng Tiểu Ngọc đánh giá Ngô Bách Tuế, sau đó cau mày nói: “Ê tên nhà quê, anh có thể nói cho tôi biết anh đi qua lối đi đặc biệt đó thế nào không, tại sao tôi không được vào?”
Ngô Bách Tuế nghiêm túc trả lời: “Bởi vì tôi đẹp trai.” Ngô Bách Tuế không muốn quan tâm tới một kẻ qua đường, vậy nên nói bừa một câu.
Đổng Tiểu Ngọc nói không nên lời: “Hừ, thôi đi, đến thẻ VIP anh cũng không có, cùng lắm chỉ được ngắm cảnh trong sơn trang thôi, chắc chắn không vào được chỗ như hội đấu giá này đâu.”
Nói xong, Đổng Tiểu Ngọc kéo tay Hàn Phi, xếp hàng ở đường dành cho nhân viên của hội đấu giá.
Tối nay sơn trang Ngọa Long cực kì náo nhiệt, nguyên nhân chính là vì Guardian Heart này cực kì được quan tâm. Rất nhiều người biết mình không lấy được nhưng vẫn muốn thấy tận mắt sợi dây chuyền quý báu độc nhất vô nhị đó.
Vừa bắt đầu bán đấu giá, mọi người gần như đều tụ tập hết ở đây, xếp hàng thật dài ở cửa vào hội đấu giá.
Ngô Bách Tuế không đi xếp hàng mà đưa Hạ Mạt Hàn đi thẳng về phía cửa chuyên dụng dành cho nhân viên hội đấu giá.
“Tên nhà quê kia, đó là lối đi cho nhân viên.” Đổng Tiểu Ngọc nhìn thấy Ngô Bách Tuế đi về phía lối dành cho nhân viên liền không nhịn được mở miệng chế giễu.
Cô ta vừa gọi, Ngô Bách Tuế và Hạ Mạt Hàn liền trở thành tiêu điểm, không ít người đang xếp hàng đều nhìn sang, trong đó có cả Du Chí Viễn và Trần Vũ Hàm.
“Tên đần này, đúng là chuyện gì cũng làm được.” Du Chí Viễn càng nhìn Ngô Bách Tuế càng thấy không vừa mắt, không nhịn được giễu cợt.
Trần Vũ Hàm nóng lòng nhìn Hạ Mạt Hàn, cảm giác Hạ Mạt Hàn thật sự bị Ngô Bách Tuế hại thảm rồi.
Ngô Bách Tuế không chú ý tới ánh mắt chế giễu của người khác, tiếp tục kéo Hạ Mạt Hàn đi lên phía trước.
Đi tới cửa lối đi dành cho nhân viên, một nhân viên mặc vest lập tức làm động tác mời Ngô Bách Tuế: “Mời anh theo tôi.”
Thấy thế, tất cả mọi người đều há hốc miệng.
Trong lúc mọi người trợn mắt líu lưỡi, Ngô Bách Tuế và Hạ Mạt Hàn đi thằng vào hội trường đấu giá.
Đổng Tiểu Ngọc đang đứng xếp hàng lập tức bị đánh bay hồn vía, rốt cuộc có chuyện quỷ gì vậy?
Du Chí Viễn và Trần Vũ Hàm cũng vô cùng khiếp sợ, bọn họ không ngờ hai người thật sự có thể vào bằng lối của nhân viên như vậy.
“Sao bạn thân em lại vào bằng lối của nhân viên được vậy, chẳng lẽ cô ấy làm ở đây?” Du Chí Viễn hỏi.
Trần Vũ Hàm mờ mịt nói: “Em cũng không rõ lắm.” Hạ Mạt Hàn rõ ràng nói mình không có việc, chẳng lẽ cô nói dối?
Hạ Mạt Hàn mang một tâm trạng kì lạ, đần độn, u mê theo sát Ngô Bách Tuế, tiến vào hội trường bán đấu giá.
Cả hội trường rộng lớn xa hoa, có rất nhiều chỗ ngồi, nhưng chỗ ngồi cũng chia ra nhiều loại, vị trí tốt nhất là phòng bao ở lầu hai. Toàn bộ hội trường đấu giá chỉ có tám phòng bao, có thể thấy những người ngồi trong các phòng bao đó đều là những người có địa vị không tầm thường, là những nhân vật lớn có thẻ VIP.
Hạ Mạt Hàn không ngờ mình có thể thuận lợi vào được hội trường đấu giá, còn được ngồi trong phòng bao đặc biệt.
Tất cả những chuyện đó đều có chút hư ảo.
“Chuyện gì vậy, sao chúng ta lại có tư cách ngồi trong phòng bao?” Sau khi đóng cửa, Hạ Mạt Hàn không khỏi ngạc nhiên hỏi Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế giải thích: “Khán giả may mắn đương nhiên phải khác rồi, chắc đây là đặc quyền của người trúng giải đó.”
Ngoài chuyện này, Hạ Mạt Hàn thật sự cũng không nghĩ ra được lý do nào khác.
Hội trường đấu giá đầy tiếng người nói, cực kì náo nhiệt, liên tục có người đi vào, đến gần bảy giờ, hội trường đã đầy người. Du Chí Viễn và Trần Vũ Hàm cũng tìm được chỗ ngồi. Hai người ngồi ở đại sảnh, nhưng vị trí cũng không tệ.
Sau khi vào hội trường, Trần Vũ Hàm hết nhìn đông lại nhìn tây, muốn tìm Hạ Mạt Hàn, nhưng vì người trong này quá nhiều, cô ta tìm một lượt không được cũng thôi.
Sau khi ngồi xuống, Trần Vũ Hàm làm nũng với Du Chí Viễn: “Ông xã, anh nhất định phải lấy được Guardian Heart cho em đấy!” Hôm nay, Trần Vũ Hàm ăn mặc rất gợi cảm, giờ lại làm nũng như vậy, không tên đàn ông nào chịu được cả.
Du Chí Viễn xoa đầu Trần Vũ Hàm, nói: “Yên tâm, chắc chắn anh sẽ lấy được sợi dây chuyền đó.” Du Chí Viễn đã nói sẽ dùng Guardian Heart làm lễ vật cầu hôn, nhất định không thể đổi ý được.
Trần Vũ Hàm nhăn mũi nói: “Hừ, anh nói rồi đó, nếu anh không lấy được thì em không gả cho anh đâu.”
Du Chí Viễn hỏi ngược lại: “Em không gả cho anh thì gả cho ai?”
Trần Vũ Hàm nghiêm túc nói: “Ai lấy được Guardian Heart, em sẽ gả cho người đó.”
Du Chí Viễn cười, không nói gì, bởi vì trong lòng ông ta đã chắc chắn có được sợi dây chuyền này rồi.
Trong tiếng bàn luận của mọi người, hội đấu giá chính thức bắt đầu.
Guardian Heart là vật đấu giá chính trong tối nay.
Trước đó là một số đồ nhỏ, giá trị khoảng hơn trăm ngàn, cao nhất cũng không quá ba triệu, chút tiền đó chẳng là gì đối với những người ngồi đây cả, tất cả mọi người đều vui đùa thôi.
Một tiếng sau, cuối cùng Guardian Heart cũng xuất hiện.
Đấu giá sư đứng trên sân khấu mở hộp ra, Guardian Heart vừa xuất hiện, các cô gái trong hội trường đấu giá đều không hẹn mà cùng phát ra tiếng thán phục, bởi vì sợi dây chuyền đó thật sự quá đẹp.
Dưới ánh đèn, Guardian Heart lóe lên ánh sáng mê người, dây chuyền màu trắng, gắn đầy kim cương trắng nhỏ tinh tế, giữa dây chuyền khảm nạm những viên hồng ngọc rực rỡ, những viên kim cương bao quanh viên đá quý màu đỏ với ý nghĩa toàn tâm toàn ý bảo vệ, hồng ngọc lóe sáng thể hiện sự quyến rũ vĩnh cửu, đánh thẳng vào lòng mọi người.
Sợi dây chuyền này là tinh thể của linh hồn, ngưng tụ sáng chói, lóng lánh, trong suốt.
Hạ Mạt Hàn trong phòng bao cũng không nhịn được cảm thán: “Đẹp quá, không biết ai có thể may mắn có được nó.”
Ngô Bách Tuế mở miệng hỏi: “Thích không?”
Hạ Mạt Hàn gật đầu, nói: “Thích.”
Lúc nói chuyện, mắt Hạ Mạt Hàn không hề rời khỏi Guardian Heart, không người phụ nữ nào có thể kháng cự được một sợi dây chuyền như vậy cả.
Hạ Mạt Hàn cũng không ngoại lệ, cô say mê trong đó.
Ngô Bách Tuế nhìn cô, thâm tình chân thành nói: “Thích thì anh tặng em.”
Trong cả thành phố Châu Giang, số người dám nói chuyện như thế với Kim Vinh chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Loại thanh niên trẻ tuổi lỗ mãng như Ngô Bách Tuế thì càng không có.
Ầm!
Kim Vinh đập mạnh lên bàn, trợn mắt nhìn Ngô Bách Tuế chằm chằm, quát lớn: “Có phải cậu không biết chữ chết viết thế nào không?” Kim Vinh lăn xả xã hội nhiều năm như vậy, từ lâu đã có thói quen che giấu cảm xúc, ông ta chính là một con cáo già, rất ít khi lộ tâm trạng ra ngoài. Nhưng ngày hôm nay, ông ta bị một thanh niên khinh bỉ, điều này khiến ông ta không thể chịu đựng được.
“Xin lỗi, ông Kim, chồng tôi mới được ra khỏi bệnh viện tâm thần, ông đừng chấp anh ấy.” Hạ Mạt Hàn thật sự luống cuống, mặc dù cô không quen biết Kim Vinh, nhưng từ thái độ của mấy người Du Chí Viễn có thể nhìn ra, ông Kim này chắc chắn là quyền cao chức trọng, không thể trêu chọc. Ngô Bách Tuế xúc phạm đến người có quyền như thế, Hạ Mạt Hàn cũng chỉ có thể giải thích như vậy với Kim Vinh.
Nghe thấy lời giải thích của Hạ Mạt Hàn, mặt mấy người Du Chí Viễn càng trắng hơn, thì ra Ngô Bách Tuế là một tên thần kinh, không ngờ họ lại ăn cơm với một tên bị thần kinh, nghĩ lại đúng là sợ hãi.
Du Chí Viễn cũng không nhịn được trợn mắt lườm Trần Vũ Hàm.
Trần Vũ Hàm rất tủi thân, cô ta cũng cực kì cực kì ghét Ngô Bách Tuế, trước đó nghe Hạ Mạt Hàn nói Ngô Bách Tuế đã trở lại bình thường, cô ta cũng cho rằng anh sẽ không phát bệnh nữa, ai ngờ tên ngu này lại làm loạn ở đây.
Kim Vinh đánh giá Ngô Bách Tuế mấy lần, hít vào một hơi rồi nói: “Tôi thấy cậu ta không giống người bị tâm thần đâu, dù cậu ta có bị tâm thần thì ở trước mặt tôi cũng phải rụt lại.”
Một câu nói, vừa ngang ngược vừa ngông cuồng, khiến tất cả mọi người ở đây đều run rẩy.
Kim Vinh, thật sự rất đáng sợ.
Tất cả mọi người ở đó đều vô cùng sợ hãi, chỉ có Ngô Bách Tuế là vẫn bình tĩnh, anh vừa gắp đồ ăn vừa lạnh lùng nói: “Ông có hai lựa chọn, một là ra ngoài xếp hàng, chờ chúng tôi ăn xong, hai là cút đi.”
Ngô Bách Tuế nói không chút nể nang.
Mấy người Du Chí Viễn như bị sét đánh, điên rồi điên rồi, tên đần này điên thật rồi, mấy người họ cũng sắp bị anh ép điên rồi.
Hạ Mạt Hàn cũng cuống lên, cô biết tật mạnh miệng của Ngô Bách Tuế chưa thể sửa ngay được, nhưng mạnh miệng thì cũng phải tùy trường hợp chứ, sao ai cũng có thể mạnh miệng thế được, Hạ Mạt Hàn hết nói nổi.
“Được, được, được!” Kim Vinh nói liên tục ba chữ được.
Nói xong, Kim Vinh quay sang gằn từng chữ với Ngô Bách Tuế: “Xem ra cậu cũng biết quy tắc của sơn trang nên mới dám không coi ai ra gì như thế, có điều, cậu đừng quên, kiểu gì cũng có lúc cậu ra ngoài.”
Sơn trang Ngọa Long tuyệt đối không cho phép đánh nhau gây chuyện, đây là quy tắc cứng rắn của sơn trang, ai tới đây cũng phải biết, dù là ai, dù có ân oán gì, chỉ cần ở sơn trang Ngọa Long đều phải biết điều.
Cho dù thế lực đen của Kim Vinh có mạnh mẽ thế nào, ông ta cũng không dám gây chuyện trong sơn trang Ngọa Long.
Quy tắc của sơn trang Ngọa Long, không ai dám xúc phạm.
“Tôi là Ngô Bách Tuế.” Ngô Bách Tuế không nói mấy lời vô ích nữa mà báo tên luôn, điều này chứng tỏ anh chẳng quan tâm gì đến Kim Vinh.
“Được, tôi nhớ cậu rồi đấy.” Kim Vinh nhìn Ngô Bách Tuế thật kĩ, cuối cùng mới đùng đùng tức giận rời khỏi.
“Ông Kim, tôi thật sự không quen người này, ông nhất định không được hiểu lầm nhé!” Du Chí Viễn sợ mình bị liên lụy, vội vàng quay về phía bóng lưng của Kim Vinh, hét lên một câu.
Nói xong, Du Chí Viễn quay sang trách Trần Vũ Hàm: “Đều tại chuyện tốt của em đấy, em muốn hại chết anh đúng không?”
Trần Vũ Hàm cũng vô cùng bực bội, cô ta có lòng tốt muốn mời Hạ Mạt Hàn ăn cơm, ai ngờ lại gây chuyện như vậy, đây cũng là chuyện cô ta không muốn thấy. Vì vậy, cô ta đi tới cạnh Hạ Mạt Hàn, không vui nói: “Không phải cậu nói tên này hết ngốc rồi sao? Sao tớ thấy còn nghiêm trọng hơn vậy.”
Hạ Mạt Hàn rất áy náy, cô nói với Trần Vũ Hàm: “Anh ấy kỏi thật rồi mà, mình cũng không biết tại sao anh ấy lại vậy.”
Tiếp đó, cô quay sang oán trách Ngô Bách Tuế: “Rốt cuộc anh bị sao thế?”
Ngô Bách Tuế thản nhiên nói: “Chúng ta đang ăn ngon miệng, ông ta lại đến đuổi người, anh không đá ông ta ra ngoài là đã khách khí lắm rồi.”
Du Chí Viễn nghe vậy thì tức giận trợn mắt, ông ta tức giận lẩm bẩm: “Đồ thần kinh, đúng là thằng thần kinh.”
Những người khác cũng đều oán giận: “Đúng là xui xẻo, không ngờ lại ăn cơm với một tên dở hơi, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì sẽ bị người ta cười rụng răng mất.”
“Đúng vậy, cứ tưởng là một thiếu gia nhà giàu khiêm tốn, không ngờ lại là một tên đần.”
“Haiz, mong là ông Kim không giận chó đánh mèo lên người chúng ta, nếu không thì không hay đâu.”
Bữa cơm này tan rã trong không vui.
Sau khi rời khỏi nhà hàng, Hạ Mạt Hàn bực bội vô cùng, cô tức giận quay sang nói với Ngô Bách Tuế: “Chuyện của Trương Cảnh Minh, chúng ta còn chưa giải quyết, giờ anh lại đắc tội với cả ông Kim nữa, biết xử lý sao bây giờ?”
Ngô Bách Tuế nghiêm mặt nói: “Giờ em vẫn chưa hiểu sao? Em càng nhịn, người khác càng trèo lên đầu em, có nhẫn nhịn cũng vô dụng.”
Có nhẫn nhịn cũng vô dụng, câu nói này đánh thẳng vào lòng Hạ Mạt Hàn. Cô sống bao nhiêu năm, tự nhận không làm chuyện gì hổ thẹn với lòng mình, cũng không chủ động nhắm vào người nào cả. Nhưng cuối cùng người ta đối xử với cô thế nào? Người thân thì nhẫn tâm đuổi cô đi, bán đứng cô, người ngoài thì tùy ý bắt nạt cô, cô cũng bị dồn đến đường cùng, đây chính là hiện thực xã hội.
Thấy Hạ Mạt Hàn im lặng, Ngô Bách Tuế lại mở miệng: “Anh sẽ trải đường sẵn cho em, em chỉ cần đi thẳng về phía trước là được.”
Một câu nói ngập tràn sự cảm hóa khiến Hạ Mạt Hàn vô cùng cảm động, đồng thời cũng khiến cô cảm thấy rất an toàn. Đúng vậy, dù con đường phía trước thế nào, ít nhất bây giờ cô cũng không phải lẻ loi một mình, cô có Ngô Bách Tuế bên cạnh. Bây giờ, Ngô Bách Tuế trở thành chỗ dựa duy nhất của cô, cô phải tin tưởng anh chứ. Nếu Ngô Bách Tuế đã nói như vậy, thì cô cũng không cần phải lo lắng gì cả.
Im lặng một lát, Hạ Mạt Hàn đáp: “Được rồi, anh vừa nói ăn cơm xong còn có việc, việc gì thế?”
Ngô Bách Tuế nhẹ nhàng nói: “Đêm nay hội đấu giá sẽ đấu giá Guardian Heart, chúng ta đi xem một chút đi.”
Hạ Mạt Hàn đã nghe nói đến chuyện này rồi, Guardian Heart là một sợi dây chuyền, có điều, nó không phải là dây chuyền bình thường mà là dây chuyền kim cương được chế tác đặc biệt, ra đời từ tay của một bậc thầy nghệ thuật, được làm thủ công tinh xảo, có ý nghĩa đặc biệt. Nó vừa xuất hiện đã gây được tiếng vang lớn trong giới thượng lưu ở Châu Giang.
Ngày hôm nay, rất nhiều người đến sơn trang Ngọa Long vì Guardian Heart.
Hạ Mạt Hàn đi trong sơn trang, ở chỗ nào cũng có thể nghe được tiếng các cô gái bàn luận về Guardian Heart. Ngay cả bạn thân cô là Trần Vũ Hàm, trước lúc ăn cơm cũng nhắc đến nó. Hôm nay Trần Vũ Hàm và vị hôn phu của cô ta tới sơn trang Ngọa Long cũng là vì muốn có được Guardian Heart. Nghe nói, Du Chí Viễn định dùng Guardian Heart để làm lễ vật cầu hôn Trần Vũ Hàm.
Guardian Heart là khát khao của phụ nữ, Hạ Mạt Hàn cũng là phụ nữ, đương nhiên cô cũng muốn nhìn tận mắt thứ đó, chỉ là, cô có thể nhìn thấy nó không?
Chần chừ một chút, Hạ Mạt Hàn hỏi Ngô Bách Tuế: “Chúng ta có thể vào hội đấu giá không?”
Ngô Bách Tuế nghiêm túc nói: “Có thể.”
Hạ Mạt Hàn vui vẻ: “Thật sao?”
Ngô Bách Tuế gật đầu nói: “Ừm, chúng ta là khán giả may mắn, có thể đến bất kì chỗ nào trong sơn trang, đi thôi!”
Nói xong, Ngô Bách Tuế liền mang theo Hạ Mạt Hàn, đi tới hội đấu giá trong sơn trang.
Tới cửa hội đấu giá, đột nhiên có một cô gái xuất hiện cản đường Ngô Bách Tuế.
Cô gái này là Đổng Tiểu Ngọc.
Đổng Tiểu Ngọc đánh giá Ngô Bách Tuế, sau đó cau mày nói: “Ê tên nhà quê, anh có thể nói cho tôi biết anh đi qua lối đi đặc biệt đó thế nào không, tại sao tôi không được vào?”
Ngô Bách Tuế nghiêm túc trả lời: “Bởi vì tôi đẹp trai.” Ngô Bách Tuế không muốn quan tâm tới một kẻ qua đường, vậy nên nói bừa một câu.
Đổng Tiểu Ngọc nói không nên lời: “Hừ, thôi đi, đến thẻ VIP anh cũng không có, cùng lắm chỉ được ngắm cảnh trong sơn trang thôi, chắc chắn không vào được chỗ như hội đấu giá này đâu.”
Nói xong, Đổng Tiểu Ngọc kéo tay Hàn Phi, xếp hàng ở đường dành cho nhân viên của hội đấu giá.
Tối nay sơn trang Ngọa Long cực kì náo nhiệt, nguyên nhân chính là vì Guardian Heart này cực kì được quan tâm. Rất nhiều người biết mình không lấy được nhưng vẫn muốn thấy tận mắt sợi dây chuyền quý báu độc nhất vô nhị đó.
Vừa bắt đầu bán đấu giá, mọi người gần như đều tụ tập hết ở đây, xếp hàng thật dài ở cửa vào hội đấu giá.
Ngô Bách Tuế không đi xếp hàng mà đưa Hạ Mạt Hàn đi thẳng về phía cửa chuyên dụng dành cho nhân viên hội đấu giá.
“Tên nhà quê kia, đó là lối đi cho nhân viên.” Đổng Tiểu Ngọc nhìn thấy Ngô Bách Tuế đi về phía lối dành cho nhân viên liền không nhịn được mở miệng chế giễu.
Cô ta vừa gọi, Ngô Bách Tuế và Hạ Mạt Hàn liền trở thành tiêu điểm, không ít người đang xếp hàng đều nhìn sang, trong đó có cả Du Chí Viễn và Trần Vũ Hàm.
“Tên đần này, đúng là chuyện gì cũng làm được.” Du Chí Viễn càng nhìn Ngô Bách Tuế càng thấy không vừa mắt, không nhịn được giễu cợt.
Trần Vũ Hàm nóng lòng nhìn Hạ Mạt Hàn, cảm giác Hạ Mạt Hàn thật sự bị Ngô Bách Tuế hại thảm rồi.
Ngô Bách Tuế không chú ý tới ánh mắt chế giễu của người khác, tiếp tục kéo Hạ Mạt Hàn đi lên phía trước.
Đi tới cửa lối đi dành cho nhân viên, một nhân viên mặc vest lập tức làm động tác mời Ngô Bách Tuế: “Mời anh theo tôi.”
Thấy thế, tất cả mọi người đều há hốc miệng.
Trong lúc mọi người trợn mắt líu lưỡi, Ngô Bách Tuế và Hạ Mạt Hàn đi thằng vào hội trường đấu giá.
Đổng Tiểu Ngọc đang đứng xếp hàng lập tức bị đánh bay hồn vía, rốt cuộc có chuyện quỷ gì vậy?
Du Chí Viễn và Trần Vũ Hàm cũng vô cùng khiếp sợ, bọn họ không ngờ hai người thật sự có thể vào bằng lối của nhân viên như vậy.
“Sao bạn thân em lại vào bằng lối của nhân viên được vậy, chẳng lẽ cô ấy làm ở đây?” Du Chí Viễn hỏi.
Trần Vũ Hàm mờ mịt nói: “Em cũng không rõ lắm.” Hạ Mạt Hàn rõ ràng nói mình không có việc, chẳng lẽ cô nói dối?
Hạ Mạt Hàn mang một tâm trạng kì lạ, đần độn, u mê theo sát Ngô Bách Tuế, tiến vào hội trường bán đấu giá.
Cả hội trường rộng lớn xa hoa, có rất nhiều chỗ ngồi, nhưng chỗ ngồi cũng chia ra nhiều loại, vị trí tốt nhất là phòng bao ở lầu hai. Toàn bộ hội trường đấu giá chỉ có tám phòng bao, có thể thấy những người ngồi trong các phòng bao đó đều là những người có địa vị không tầm thường, là những nhân vật lớn có thẻ VIP.
Hạ Mạt Hàn không ngờ mình có thể thuận lợi vào được hội trường đấu giá, còn được ngồi trong phòng bao đặc biệt.
Tất cả những chuyện đó đều có chút hư ảo.
“Chuyện gì vậy, sao chúng ta lại có tư cách ngồi trong phòng bao?” Sau khi đóng cửa, Hạ Mạt Hàn không khỏi ngạc nhiên hỏi Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế giải thích: “Khán giả may mắn đương nhiên phải khác rồi, chắc đây là đặc quyền của người trúng giải đó.”
Ngoài chuyện này, Hạ Mạt Hàn thật sự cũng không nghĩ ra được lý do nào khác.
Hội trường đấu giá đầy tiếng người nói, cực kì náo nhiệt, liên tục có người đi vào, đến gần bảy giờ, hội trường đã đầy người. Du Chí Viễn và Trần Vũ Hàm cũng tìm được chỗ ngồi. Hai người ngồi ở đại sảnh, nhưng vị trí cũng không tệ.
Sau khi vào hội trường, Trần Vũ Hàm hết nhìn đông lại nhìn tây, muốn tìm Hạ Mạt Hàn, nhưng vì người trong này quá nhiều, cô ta tìm một lượt không được cũng thôi.
Sau khi ngồi xuống, Trần Vũ Hàm làm nũng với Du Chí Viễn: “Ông xã, anh nhất định phải lấy được Guardian Heart cho em đấy!” Hôm nay, Trần Vũ Hàm ăn mặc rất gợi cảm, giờ lại làm nũng như vậy, không tên đàn ông nào chịu được cả.
Du Chí Viễn xoa đầu Trần Vũ Hàm, nói: “Yên tâm, chắc chắn anh sẽ lấy được sợi dây chuyền đó.” Du Chí Viễn đã nói sẽ dùng Guardian Heart làm lễ vật cầu hôn, nhất định không thể đổi ý được.
Trần Vũ Hàm nhăn mũi nói: “Hừ, anh nói rồi đó, nếu anh không lấy được thì em không gả cho anh đâu.”
Du Chí Viễn hỏi ngược lại: “Em không gả cho anh thì gả cho ai?”
Trần Vũ Hàm nghiêm túc nói: “Ai lấy được Guardian Heart, em sẽ gả cho người đó.”
Du Chí Viễn cười, không nói gì, bởi vì trong lòng ông ta đã chắc chắn có được sợi dây chuyền này rồi.
Trong tiếng bàn luận của mọi người, hội đấu giá chính thức bắt đầu.
Guardian Heart là vật đấu giá chính trong tối nay.
Trước đó là một số đồ nhỏ, giá trị khoảng hơn trăm ngàn, cao nhất cũng không quá ba triệu, chút tiền đó chẳng là gì đối với những người ngồi đây cả, tất cả mọi người đều vui đùa thôi.
Một tiếng sau, cuối cùng Guardian Heart cũng xuất hiện.
Đấu giá sư đứng trên sân khấu mở hộp ra, Guardian Heart vừa xuất hiện, các cô gái trong hội trường đấu giá đều không hẹn mà cùng phát ra tiếng thán phục, bởi vì sợi dây chuyền đó thật sự quá đẹp.
Dưới ánh đèn, Guardian Heart lóe lên ánh sáng mê người, dây chuyền màu trắng, gắn đầy kim cương trắng nhỏ tinh tế, giữa dây chuyền khảm nạm những viên hồng ngọc rực rỡ, những viên kim cương bao quanh viên đá quý màu đỏ với ý nghĩa toàn tâm toàn ý bảo vệ, hồng ngọc lóe sáng thể hiện sự quyến rũ vĩnh cửu, đánh thẳng vào lòng mọi người.
Sợi dây chuyền này là tinh thể của linh hồn, ngưng tụ sáng chói, lóng lánh, trong suốt.
Hạ Mạt Hàn trong phòng bao cũng không nhịn được cảm thán: “Đẹp quá, không biết ai có thể may mắn có được nó.”
Ngô Bách Tuế mở miệng hỏi: “Thích không?”
Hạ Mạt Hàn gật đầu, nói: “Thích.”
Lúc nói chuyện, mắt Hạ Mạt Hàn không hề rời khỏi Guardian Heart, không người phụ nữ nào có thể kháng cự được một sợi dây chuyền như vậy cả.
Hạ Mạt Hàn cũng không ngoại lệ, cô say mê trong đó.
Ngô Bách Tuế nhìn cô, thâm tình chân thành nói: “Thích thì anh tặng em.”
Danh sách chương