Lôi Đình dám tung hoành ngang dọc ở Bạch Vân Cổ Trấn đều nhờ nắm đấm phi thường của gã.
Không biết nắm đấm của gã đã quật ngã bao nhiêu kẻ không thuận theo gã. Rất nhiều người chính vì khiếp sợ nắm đấm của gã nên mới bị khuất phục. Việc gã giết chết con trâu bằng một nắm đấm đã lan truyền khắp Cổ Trấn từ lâu. Nhưng giờ, gã ta chủ động văng nắm đấm ra đánh Ngô Bách Tuế không những không quật ngã được Ngô Bách Tuế mà còn bị Ngô Bách Tuế đánh cho ngã nhào, thậm chí còn gẫy cả tay.
Cảnh tượng này thật kì diệu biết bao.
Những người có mặt ở đó đều kinh ngạc mắt chữ O mồm chữ A.
Ngô Bách Tuế dẹp xong chướng ngại vật liền đi thẳng về phía trước, sải bước chân dài rời đi trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Lôi Đình thấy vậy liền nén nỗi đau hô lớn: “Mau bắt nó lại cho tao.”
Chẳng có ai quan tâm đến tiếng thét vang trời của Lôi Đình. Đám đàn em thường ngày kính nể Lôi Đình nhất, trong lòng họ Lôi Đình chính là vô địch thì nay kẻ vô địch ấy là không thể chịu nổi một đòn của Ngô Bách Tuế. Có thể thấy Ngô Bách Tuế mạnh đến chừng nào. Đám đàn em này đâu dám lao vào can ngăn Ngô Bách Tuế, làm thế chẳng phải tự tìm đến cái chết sao? Mười mấy con người đứng trơ mắt ra nhìn Ngô Bách Tuế rời đi. Còn về tiếng gào thét dữ dội của Lôi Đình, ai nấy đều giả câm giả điếc, coi như chưa nghe thấy gì.
“Chú ơi, sao chú đánh giỏi thế? Rốt cuộc chú làm nghề gì?” Đường Dĩnh đuổi theo, vừa đi vừa hỏi Ngô Bách Tuế.
Giờ cô thực sự càng ngày càng tò mò về Ngô Bách Tuế rồi. Ông chú nhìn giống như người nông dân này không những cực kì giàu có lại còn mang trong mình sức mạnh phi thường đến vậy. Tất cả thật không thể tin được. Đường Dĩnh chỉ cảm thấy mình đã gặp được người ngoài hành tinh.
Ngô Bách Tuế không thèm quan tâm đến cô, tiếp tục sải bước.
Đường Dĩnh biết Ngô Bách Tuế là người trầm mặc ít nói nên cô cũng không để tâm chuyện Ngô Bách Tuế phớt lờ cô. Cô vẫn bám theo Ngô Bách Tuế, vừa đi vừa hỏi: “Chú ơi, giờ chú đi đâu vậy ạ? Có phải chú muốn đi thuê phòng không ạ?”
“Chú muốn đến khách sạn nào ạ? Cháu là người bản địa, cháu biết đường, cháu có thể dẫn chú đi.”
“Chú ngốc thật đấy, vì một người phụ nữ mà nguyện bỏ ra 100 triệu.”
“Rốt cuộc chú có bao nhiêu tiền?”
Đường Dĩnh quả thực rất thích Ngô Bách Tuế, cô dường nhường như có hàng vạn những câu hỏi trong đầu.
Phương Băng Băng lết cái thân hình ục ịch, không đuổi kịp Đường Dĩnh, cô ta muốn ngăn Đường Dĩnh cũng không ngăn nổi.
“Đường Dĩnh, tối rồi em còn làm gì ở đây nữa?”, một người đàn ông bước tới khi Đường Dĩnh đang lải nhải.
Người đàn ông này đi chân thấp chân cao, dễ nhận thấy là một người què.
Anh ta tên Đường Duệ, là anh trai của Đường Dĩnh.
Đường Dĩnh vừa nhìn thấy Đường Duệ đến liền dừng lại hỏi Đường Duệ: “Anh, sao anh lại đến đây?”
Đường Duệ đi tập tễnh đến trước mặt Đường Dĩnh nghiêm mặt nói: “Thì đến tìm em mà, tối vậy rồi sao em còn chưa về nhà?”
Hai anh em Đường Duệ và Đường Dĩnh sống nương tựa vào nhau từ nhỏ, tình cảm vô cùng sâu đậm, Đường Duệ nổi tiếng là người hết mực yêu thương em gái. Đường Dĩnh cũng rất nghe lời anh trai, cô mím môi rồi chỉ vào Ngô Bách Tuệ nói: “Chú đó thần bí lắm anh ạ, em muốn tìm hiểu chú ý nhiều hơn.”
Đường Duệ nghiêm khắc cảnh cáo: “Anh không phải đã nói với em là đừng kết giao với những người chẳng ra gì rồi sao? Em nhìn bộ dạng kia, có giống người tốt không?”
Đường Dĩnh không để bụng nói: “Em thấy chú ấy đâu có giống người xấu đâu!”
Đường Duệ kéo Đường Dĩnh bảo: “Thôi được rồi, về nhà với anh đi!”
Tối nay là một đêm u ám với ánh trăng mờ ảo, màn đêm xám xịt bao trùm lên Bạch Vân Cổ Trấn. Cả Cổ Trấn rộng lớn bị nhấn chìm trong sự đìu hiu, tịch mịch.
Người đi đường mỗi lúc một ít, đâu đâu cũng nhuốm một màu đen kịt.
Ngô Bách Tuế bước đi nặng nề tiến về phía trước.
“Ông ơi, ông xem kìa, đó không phải là người đàn ông vào ở trong căn phòng đầu tiên của Resort Ngọa Long hay sao?” Một cô gái đang ngậm cây kẹo ở trên lầu hai của quán trà ven đường chỉ vào Ngô Bách Tuế, người đang đi trên đường nói.
Một cụ già tóc bạc nghe thấy liền hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy Ngô Bách Tuế, ánh mắt ông cụ lập tức thay đổi, trong đôi mắt để lộ ra sự trầm ngâm, từ tốn thốt lên: “Quả thật là cậu ta.”
Cô gái ngậm cây kẹo tiếp tục hỏi: “Anh ấy đến Bạch Vân Cổ Trấn để du lịch ư?”
Cụ già tóc bạc nói thêm: “Cháu nhìn bộ dạng của cậu ta, có giống đi du lịch không?”
Cô gái ngậm kẹo nhìn kĩ bộ dạng của Ngô Bách Tuế, quả thực là vô cùng lếch thếch, cô nhíu mũi nói: “Cháu đã bảo người đàn ông này không được rồi, ông còn muốn cháu gả cho anh ta.”
Cụ già tóc bạc dường như vẫn chưa nghe thấy lời cô gái nói, cụ chỉ đăm chiêu nhìn Ngô Bách Tuế bằng ánh mắt sâu lắng, đôi mắt từ đầu đến cuối không chớp, đợi đến lúc khi bóng hình của Ngô Bách Tuế biến mất trong tầm nhìn của cụ. Cụ già mới nhấc tay lên cầm chén trà, nhấm lấy ngụm trà, kín đáo nói: “Bạch Vân Cổ Trấn này sắp không còn bình yên nữa rồi!”
10 giờ tối, Ngô Bách Tuế đã tới Trúc U Cư.
Không gian xung quanh Trúc U Cư tao nhã, phòng ốc tiện nghi, kiến trúc cổ xưa, đây là nơi mà nhiều người mơ ước. Tuy tiền phòng ở đây rất đắt, nhưng lượng đặt phòng lại cực kì cao. Hầu hết các tối đều rực rỡ đèn đuốc, dân cư đều là người giàu có. Tuy nhiên, tối nay Trúc U Cư lại tĩnh mịch, u ám giống như chưa từng có ai đến ở. Cả khi Trúc U Cư đều bị bao phủ bởi không khí kì quái, đây là dấu hiệu cho thấy sự bất thường.
Ngô Bách Tuế đứng ngoài vườn, vẫn điềm tĩnh như không, anh cảm nhận rõ được sự thay đổi liên tục, những mạch nước ngầm tuôn chảy như cất giấu loại vũ khí ghê gớm ở trong Trúc U Cư này.
Đương nhiên, dù là ma quỷ cũng ngăn không nổi bước chân của Ngô Bách Tuế, rõ ràng biết trong núi có cọp nhưng Ngô Bách Tuế không sợ trời sợ đất vẫn xông vào hang cọp. Ngay lúc này anh chỉ có một suy nghĩ đó là mau chóng tìm ra Hạ Mạt Hàn.
Không hề do dự, Ngô Bách Tuế mở cổng vườn bước vào trong Trúc U Cư.
Trước mặt anh là một cái sân lớn, trong vường có một cụ già lưng còng khoảng 60, 70 tuổi đang quét dọn, từ tốn quét dọn lá cây ở trên đất.
Ngô Bách Tuế vừa bước vào, cụ già lưng còng liền cất tiếng: “Xin lỗi, hôm nay chỗ chúng tôi không làm việc, mai cậu quay lại nha.”
Cụ già lưng còng vừa quét dọn vừa nói.
Giọng của cụ già khàn khàn, tỏ vẻ hững hờ.
Ngô Bách Tuế đi thẳng đến bên cạnh cụ già lưng còng, trầm giọng nói: “Tôi có thẻ phòng.”
Cụ già còng lưng dừng lại việc đang làm, nói với Ngô Bách Tuế: “Đâu? Đưa tôi xem.”
Ngô Bách Tuế lấy ra chiếc thẻ phòng đưa cho cụ ta.
Cụ già còng nhận lấy thẻ phòng, xem kĩ càng, lập tức nói: “Đúng, là thẻ của khách sạn, mời cậu đi theo tôi!”
Nói rồi, ông cụ đặt cây chổi xuống, dẫn Ngô Bách Tuế đi vào trong Trúc U Cư.
Ngô Bách Tuế không nói gì nữa đi theo cụ già lưng còng, đi qua sân nhỏ, hành lang, đến sảnh chính, cuối cùng họ dừng ở bên ngoài của một căn phòng.
Cụ già lưng còng đứng bên ngoài cửa, lấy chiếc thẻ phòng quẹt lên cửa, cửa phòng liền mở.
Cụ già còng lưng gật đầu rồi nói: “Đúng rồi, chính là phòng này.”
Nói rồi, cụ già liền đưa lại chiếc thẻ phòng cho Ngô Bách Tuế nhấn mạnh nói: “Hy vọng cậu thấy hài lòng về căn phòng này.”
Ngô Bách Tuế cầm lại thẻ phòng, sải bước vào phòng.
Đóng cửa lại và cắm vào thẻ phòng, đèn trong phòng trong nháy mắt đã sáng lên, đập vào mắt anh là một màu hồng đỏ rực, dù là chiếc tủ, cái bàn, chiếc ghế đẩu, chiếc giường, ngay cả ánh đèn cũng đều là đỏ chói. Vật trang trí trong phòng hầu như đều là màu đỏ, bên trong còn có không ít những vật dụng dành cho người lớn. Rõ ràng, đây là một căn phòng tình nhân đặc biêt.
Bên trong căn phòng mang đậm phong vị cổ xưa xen lẫn các vật trang trí hiện đại và những đồ điện gia dụng và vật dụng sinh hoạt. Vừa bước vào, Ngô Bách Tuế liền bị hút hồn, không hề che đậy, dường như căn phòng này chẳng có chút gì thần bí cả.
Mặt anh lạnh như băng, quan sát xung quanh với ánh mắt chăm chú, ngay lập tức, anh phát hiện căn phòng đỏ chói này cài rất nhiều camera kín.
Ngô Bách Tuế nhìn chằm chằm vào một trong số những chiếc camera được giấu kín hững hờ cất lên: “Đưa vợ tao qua đây mau!”
Nói rồi, Ngô Bách Tuế ngồi ụp xuống chiếc ghê đẩu đỏ, bắt đầu lặng lẽ đợi chờ.
Tối nay, tại Trúc U Cư này cất giấu hung khí khắp nơi, Ngô Bách Tuế ở trong đó càng cảm thấy mình bị bủa vây bởi sát khí. Cụ già lưng còng đưa anh vào đây vừa nãy, nhìn qua thì có vẻ rất giản dị tầm thường, nhưng Ngô Bách Tuế biết thân thế của con người này không hề đơn giản, sát khí nặng nề. Đây là mùi thường có ở những con người có bàn tay nhuốm máu.
Có điều, Ngô Bách Tuế đã không vạch trần những điều này. Địch án binh bất động, anh cũng chưa ra tay vội. Ngô Bách Tuế không muốn phá vỡ kế hoạch của đối phương trước.
Binh đến thì tướng ngăn, nước đến thì đất chặn, Ngô Bách Tuế cũng không hề lo sợ cho sự an nguy của mình, người duy nhất anh lo là Hạ Mạt Hàn.
Giờ đây, những thứ anh làm là nhẫn nhịn, kìm chế, án binh bất động, dõi theo nhất cử nhất động của mấy tên trong tổ chức Ngục Huyết. Tất cả chỉ để không làm liên lụy đến Hạ Mạt Hàn, anh không manh động với mấy kẻ kia, để tránh việc chúng làm hại Hạ Mạt Hàn.
Nhưng, Ngô Bách Tuế không thể chắc chắn, trong hai ngày nay bị bắt nhốt, Hạ Mạt Hàn không hề bị xây xát gì hay cô đã phải chịu nỗi đau đớn tột cùng. Ngục Huyết là một tổ chức giết người không thương tiếc, trước giờ chúng đối xử với con tin đều cực kì tàn nhẫn. Nếu Ngô Bách Tuế đến muộn một ngày, Hạ Mạt Hàn rất có thể sẽ bị người của trung tâm bán đấu giá Dạ Quang bán đi mất.
Lòng Ngô Bách Tuế như lửa đốt, anh càng cảm thấy tự trách và đau xót, Hạ Mặt Hàn quả thật đã phải chịu đựng quá nhiều rồi. Cô đã bị ép đến mức phải nhảy lầu tự sát, Ngô Bách Tuế cứu được cô, liền muốn bù đắp cho cô, giúp cô lấy lại niềm tin, sống cuộc sống mà bao người mơ ước. Nhưng ông trời không chiều lòng người, điều bất ngờ mà anh muốn dành cho Hàn Mạt Hàn còn chưa được thực hiện, thì Hạ Mạt Hàn lại phải chịu sự đau đớn này.
Ngô Bách Tuế không dám nghĩ nữa, anh kìm lại tất cả cảm xúc, giữ bình tĩnh, yên lặng đợi chờ.
Ting!
Tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên, Ngô Bách Tuế giật nảy mình, anh lập tức đứng dậy, rảo bước tới cửa…
Không biết nắm đấm của gã đã quật ngã bao nhiêu kẻ không thuận theo gã. Rất nhiều người chính vì khiếp sợ nắm đấm của gã nên mới bị khuất phục. Việc gã giết chết con trâu bằng một nắm đấm đã lan truyền khắp Cổ Trấn từ lâu. Nhưng giờ, gã ta chủ động văng nắm đấm ra đánh Ngô Bách Tuế không những không quật ngã được Ngô Bách Tuế mà còn bị Ngô Bách Tuế đánh cho ngã nhào, thậm chí còn gẫy cả tay.
Cảnh tượng này thật kì diệu biết bao.
Những người có mặt ở đó đều kinh ngạc mắt chữ O mồm chữ A.
Ngô Bách Tuế dẹp xong chướng ngại vật liền đi thẳng về phía trước, sải bước chân dài rời đi trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Lôi Đình thấy vậy liền nén nỗi đau hô lớn: “Mau bắt nó lại cho tao.”
Chẳng có ai quan tâm đến tiếng thét vang trời của Lôi Đình. Đám đàn em thường ngày kính nể Lôi Đình nhất, trong lòng họ Lôi Đình chính là vô địch thì nay kẻ vô địch ấy là không thể chịu nổi một đòn của Ngô Bách Tuế. Có thể thấy Ngô Bách Tuế mạnh đến chừng nào. Đám đàn em này đâu dám lao vào can ngăn Ngô Bách Tuế, làm thế chẳng phải tự tìm đến cái chết sao? Mười mấy con người đứng trơ mắt ra nhìn Ngô Bách Tuế rời đi. Còn về tiếng gào thét dữ dội của Lôi Đình, ai nấy đều giả câm giả điếc, coi như chưa nghe thấy gì.
“Chú ơi, sao chú đánh giỏi thế? Rốt cuộc chú làm nghề gì?” Đường Dĩnh đuổi theo, vừa đi vừa hỏi Ngô Bách Tuế.
Giờ cô thực sự càng ngày càng tò mò về Ngô Bách Tuế rồi. Ông chú nhìn giống như người nông dân này không những cực kì giàu có lại còn mang trong mình sức mạnh phi thường đến vậy. Tất cả thật không thể tin được. Đường Dĩnh chỉ cảm thấy mình đã gặp được người ngoài hành tinh.
Ngô Bách Tuế không thèm quan tâm đến cô, tiếp tục sải bước.
Đường Dĩnh biết Ngô Bách Tuế là người trầm mặc ít nói nên cô cũng không để tâm chuyện Ngô Bách Tuế phớt lờ cô. Cô vẫn bám theo Ngô Bách Tuế, vừa đi vừa hỏi: “Chú ơi, giờ chú đi đâu vậy ạ? Có phải chú muốn đi thuê phòng không ạ?”
“Chú muốn đến khách sạn nào ạ? Cháu là người bản địa, cháu biết đường, cháu có thể dẫn chú đi.”
“Chú ngốc thật đấy, vì một người phụ nữ mà nguyện bỏ ra 100 triệu.”
“Rốt cuộc chú có bao nhiêu tiền?”
Đường Dĩnh quả thực rất thích Ngô Bách Tuế, cô dường nhường như có hàng vạn những câu hỏi trong đầu.
Phương Băng Băng lết cái thân hình ục ịch, không đuổi kịp Đường Dĩnh, cô ta muốn ngăn Đường Dĩnh cũng không ngăn nổi.
“Đường Dĩnh, tối rồi em còn làm gì ở đây nữa?”, một người đàn ông bước tới khi Đường Dĩnh đang lải nhải.
Người đàn ông này đi chân thấp chân cao, dễ nhận thấy là một người què.
Anh ta tên Đường Duệ, là anh trai của Đường Dĩnh.
Đường Dĩnh vừa nhìn thấy Đường Duệ đến liền dừng lại hỏi Đường Duệ: “Anh, sao anh lại đến đây?”
Đường Duệ đi tập tễnh đến trước mặt Đường Dĩnh nghiêm mặt nói: “Thì đến tìm em mà, tối vậy rồi sao em còn chưa về nhà?”
Hai anh em Đường Duệ và Đường Dĩnh sống nương tựa vào nhau từ nhỏ, tình cảm vô cùng sâu đậm, Đường Duệ nổi tiếng là người hết mực yêu thương em gái. Đường Dĩnh cũng rất nghe lời anh trai, cô mím môi rồi chỉ vào Ngô Bách Tuệ nói: “Chú đó thần bí lắm anh ạ, em muốn tìm hiểu chú ý nhiều hơn.”
Đường Duệ nghiêm khắc cảnh cáo: “Anh không phải đã nói với em là đừng kết giao với những người chẳng ra gì rồi sao? Em nhìn bộ dạng kia, có giống người tốt không?”
Đường Dĩnh không để bụng nói: “Em thấy chú ấy đâu có giống người xấu đâu!”
Đường Duệ kéo Đường Dĩnh bảo: “Thôi được rồi, về nhà với anh đi!”
Tối nay là một đêm u ám với ánh trăng mờ ảo, màn đêm xám xịt bao trùm lên Bạch Vân Cổ Trấn. Cả Cổ Trấn rộng lớn bị nhấn chìm trong sự đìu hiu, tịch mịch.
Người đi đường mỗi lúc một ít, đâu đâu cũng nhuốm một màu đen kịt.
Ngô Bách Tuế bước đi nặng nề tiến về phía trước.
“Ông ơi, ông xem kìa, đó không phải là người đàn ông vào ở trong căn phòng đầu tiên của Resort Ngọa Long hay sao?” Một cô gái đang ngậm cây kẹo ở trên lầu hai của quán trà ven đường chỉ vào Ngô Bách Tuế, người đang đi trên đường nói.
Một cụ già tóc bạc nghe thấy liền hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy Ngô Bách Tuế, ánh mắt ông cụ lập tức thay đổi, trong đôi mắt để lộ ra sự trầm ngâm, từ tốn thốt lên: “Quả thật là cậu ta.”
Cô gái ngậm cây kẹo tiếp tục hỏi: “Anh ấy đến Bạch Vân Cổ Trấn để du lịch ư?”
Cụ già tóc bạc nói thêm: “Cháu nhìn bộ dạng của cậu ta, có giống đi du lịch không?”
Cô gái ngậm kẹo nhìn kĩ bộ dạng của Ngô Bách Tuế, quả thực là vô cùng lếch thếch, cô nhíu mũi nói: “Cháu đã bảo người đàn ông này không được rồi, ông còn muốn cháu gả cho anh ta.”
Cụ già tóc bạc dường như vẫn chưa nghe thấy lời cô gái nói, cụ chỉ đăm chiêu nhìn Ngô Bách Tuế bằng ánh mắt sâu lắng, đôi mắt từ đầu đến cuối không chớp, đợi đến lúc khi bóng hình của Ngô Bách Tuế biến mất trong tầm nhìn của cụ. Cụ già mới nhấc tay lên cầm chén trà, nhấm lấy ngụm trà, kín đáo nói: “Bạch Vân Cổ Trấn này sắp không còn bình yên nữa rồi!”
10 giờ tối, Ngô Bách Tuế đã tới Trúc U Cư.
Không gian xung quanh Trúc U Cư tao nhã, phòng ốc tiện nghi, kiến trúc cổ xưa, đây là nơi mà nhiều người mơ ước. Tuy tiền phòng ở đây rất đắt, nhưng lượng đặt phòng lại cực kì cao. Hầu hết các tối đều rực rỡ đèn đuốc, dân cư đều là người giàu có. Tuy nhiên, tối nay Trúc U Cư lại tĩnh mịch, u ám giống như chưa từng có ai đến ở. Cả khi Trúc U Cư đều bị bao phủ bởi không khí kì quái, đây là dấu hiệu cho thấy sự bất thường.
Ngô Bách Tuế đứng ngoài vườn, vẫn điềm tĩnh như không, anh cảm nhận rõ được sự thay đổi liên tục, những mạch nước ngầm tuôn chảy như cất giấu loại vũ khí ghê gớm ở trong Trúc U Cư này.
Đương nhiên, dù là ma quỷ cũng ngăn không nổi bước chân của Ngô Bách Tuế, rõ ràng biết trong núi có cọp nhưng Ngô Bách Tuế không sợ trời sợ đất vẫn xông vào hang cọp. Ngay lúc này anh chỉ có một suy nghĩ đó là mau chóng tìm ra Hạ Mạt Hàn.
Không hề do dự, Ngô Bách Tuế mở cổng vườn bước vào trong Trúc U Cư.
Trước mặt anh là một cái sân lớn, trong vường có một cụ già lưng còng khoảng 60, 70 tuổi đang quét dọn, từ tốn quét dọn lá cây ở trên đất.
Ngô Bách Tuế vừa bước vào, cụ già lưng còng liền cất tiếng: “Xin lỗi, hôm nay chỗ chúng tôi không làm việc, mai cậu quay lại nha.”
Cụ già lưng còng vừa quét dọn vừa nói.
Giọng của cụ già khàn khàn, tỏ vẻ hững hờ.
Ngô Bách Tuế đi thẳng đến bên cạnh cụ già lưng còng, trầm giọng nói: “Tôi có thẻ phòng.”
Cụ già còng lưng dừng lại việc đang làm, nói với Ngô Bách Tuế: “Đâu? Đưa tôi xem.”
Ngô Bách Tuế lấy ra chiếc thẻ phòng đưa cho cụ ta.
Cụ già còng nhận lấy thẻ phòng, xem kĩ càng, lập tức nói: “Đúng, là thẻ của khách sạn, mời cậu đi theo tôi!”
Nói rồi, ông cụ đặt cây chổi xuống, dẫn Ngô Bách Tuế đi vào trong Trúc U Cư.
Ngô Bách Tuế không nói gì nữa đi theo cụ già lưng còng, đi qua sân nhỏ, hành lang, đến sảnh chính, cuối cùng họ dừng ở bên ngoài của một căn phòng.
Cụ già lưng còng đứng bên ngoài cửa, lấy chiếc thẻ phòng quẹt lên cửa, cửa phòng liền mở.
Cụ già còng lưng gật đầu rồi nói: “Đúng rồi, chính là phòng này.”
Nói rồi, cụ già liền đưa lại chiếc thẻ phòng cho Ngô Bách Tuế nhấn mạnh nói: “Hy vọng cậu thấy hài lòng về căn phòng này.”
Ngô Bách Tuế cầm lại thẻ phòng, sải bước vào phòng.
Đóng cửa lại và cắm vào thẻ phòng, đèn trong phòng trong nháy mắt đã sáng lên, đập vào mắt anh là một màu hồng đỏ rực, dù là chiếc tủ, cái bàn, chiếc ghế đẩu, chiếc giường, ngay cả ánh đèn cũng đều là đỏ chói. Vật trang trí trong phòng hầu như đều là màu đỏ, bên trong còn có không ít những vật dụng dành cho người lớn. Rõ ràng, đây là một căn phòng tình nhân đặc biêt.
Bên trong căn phòng mang đậm phong vị cổ xưa xen lẫn các vật trang trí hiện đại và những đồ điện gia dụng và vật dụng sinh hoạt. Vừa bước vào, Ngô Bách Tuế liền bị hút hồn, không hề che đậy, dường như căn phòng này chẳng có chút gì thần bí cả.
Mặt anh lạnh như băng, quan sát xung quanh với ánh mắt chăm chú, ngay lập tức, anh phát hiện căn phòng đỏ chói này cài rất nhiều camera kín.
Ngô Bách Tuế nhìn chằm chằm vào một trong số những chiếc camera được giấu kín hững hờ cất lên: “Đưa vợ tao qua đây mau!”
Nói rồi, Ngô Bách Tuế ngồi ụp xuống chiếc ghê đẩu đỏ, bắt đầu lặng lẽ đợi chờ.
Tối nay, tại Trúc U Cư này cất giấu hung khí khắp nơi, Ngô Bách Tuế ở trong đó càng cảm thấy mình bị bủa vây bởi sát khí. Cụ già lưng còng đưa anh vào đây vừa nãy, nhìn qua thì có vẻ rất giản dị tầm thường, nhưng Ngô Bách Tuế biết thân thế của con người này không hề đơn giản, sát khí nặng nề. Đây là mùi thường có ở những con người có bàn tay nhuốm máu.
Có điều, Ngô Bách Tuế đã không vạch trần những điều này. Địch án binh bất động, anh cũng chưa ra tay vội. Ngô Bách Tuế không muốn phá vỡ kế hoạch của đối phương trước.
Binh đến thì tướng ngăn, nước đến thì đất chặn, Ngô Bách Tuế cũng không hề lo sợ cho sự an nguy của mình, người duy nhất anh lo là Hạ Mạt Hàn.
Giờ đây, những thứ anh làm là nhẫn nhịn, kìm chế, án binh bất động, dõi theo nhất cử nhất động của mấy tên trong tổ chức Ngục Huyết. Tất cả chỉ để không làm liên lụy đến Hạ Mạt Hàn, anh không manh động với mấy kẻ kia, để tránh việc chúng làm hại Hạ Mạt Hàn.
Nhưng, Ngô Bách Tuế không thể chắc chắn, trong hai ngày nay bị bắt nhốt, Hạ Mạt Hàn không hề bị xây xát gì hay cô đã phải chịu nỗi đau đớn tột cùng. Ngục Huyết là một tổ chức giết người không thương tiếc, trước giờ chúng đối xử với con tin đều cực kì tàn nhẫn. Nếu Ngô Bách Tuế đến muộn một ngày, Hạ Mạt Hàn rất có thể sẽ bị người của trung tâm bán đấu giá Dạ Quang bán đi mất.
Lòng Ngô Bách Tuế như lửa đốt, anh càng cảm thấy tự trách và đau xót, Hạ Mặt Hàn quả thật đã phải chịu đựng quá nhiều rồi. Cô đã bị ép đến mức phải nhảy lầu tự sát, Ngô Bách Tuế cứu được cô, liền muốn bù đắp cho cô, giúp cô lấy lại niềm tin, sống cuộc sống mà bao người mơ ước. Nhưng ông trời không chiều lòng người, điều bất ngờ mà anh muốn dành cho Hàn Mạt Hàn còn chưa được thực hiện, thì Hạ Mạt Hàn lại phải chịu sự đau đớn này.
Ngô Bách Tuế không dám nghĩ nữa, anh kìm lại tất cả cảm xúc, giữ bình tĩnh, yên lặng đợi chờ.
Ting!
Tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên, Ngô Bách Tuế giật nảy mình, anh lập tức đứng dậy, rảo bước tới cửa…
Danh sách chương