Khi Tô Niệm Khâm tỉnh lại, xung quanh đều trắng bạc. Anh giơ tay lên phát hiện trên tay có vật gì khác. Vì thế thô bạo giật ống tiêm truyền dịch, máu tươi từ miệng vết thương trào ra, nhưng anh như hoàn toàn không cảm thấy đau.

Anh đang muốn xuống giường, bỗng nhiên cảm thấy một góc chăn bị vật gì đè lại, nghe thấy tiếng hô hấp nhỏ.

“Vô Yên?” anh trong lòng vui sướng lại không dám tin.

Người đó giống như rất mệt, vẫn còn ngủ, tay anh cẩn thận sờ đầu cô, đầu ngón tay chấn động– là Dư Vi Lan.

Tô Niệm Khâm khóe miệng cười khổ: Tang Vô Yên với anh đã không bao giờ có quan hệ gì nữa, như thế nào còn ảo tưởng cô ấy có thể giống như thiên sứ đột nhiên xuất hiện trước mặt, cứu vớt mình.

Tô Niệm Khâm không dám lộn xộn, sợ quấy nhiễu Dư Vi Lan ngủ, chỉ có thể duy trì nguyên tư thế này.

Nhưng cô vẫn giật mình.

Sửa sang lại tóc tai, ngẩng đầu lên, “Niệm Khâm.” Cô thấy Tô Niệm Khâm đã tỉnh, hơi ngượng ngùng

Tô Niệm Khâm xốc chăn lên, đứng dậy. Anh kéo áo lại, ngủ qua một đêm quần áo anh hơi nhăn, nói: “Ông ấy khỏe không?” anh vẫn không dám ngủ, sợ anh cảm giác tỉnh lại thì người đàn ông kia không còn ở thế gian nữa.

“Ít nhất không có chuyển biến xấu. Tiểu Lộ nói anh đã kiệt sức rồi.”

Tô Niệm Khâm quay mặt qua chỗ khác, che giấu lo lắng của mình.

Dư Vi Lan đi về phía anh, thay anh sửa sang nếp nhăn trên áo.

“Anh cao quá.” Tay Dư Vi Lan giống bàn tay mềm mại của mẹ.

“Uh.” Tô Niệm Khâm đột nhiên im lặng.

“Trước kia cũng thường quên lật cổ áo.” Dư Vi Lan cười.

“Ai bảo tôi không nhìn thấy gương.”

“Gương đối với anh mà nói vốn là dư thừa, người không tài giỏi mới thích đứng trước gương loay hoay.”

“Tôi chưa bao giờ thấy qua dáng vẻ của mình, không biết lớn lên như thế nào.”

“Có đôi khi anh cũng có thể làm gương, chẳng lẽ anh không có nghe thấy người qua đường, đặc biệt là các cô gái trẻ đi qua anh đều hít sâu một hơi àh.”

“Hoặc là tôi rất xấu.”

“Nếu anh xấu, Tiểu Lộ tuyệt đối sẽ không cùng anh ra đường.”

“Mắt thẩm mĩ của cô ấy tốt lắm àh?” Tô Niệm Khâm nghiêng đầu.

“Đương nhiên. Em ấy luôn luôn chỉ thích ngắm đồ đẹp.” Dư Vi Lan cười, “Nhạc của anh, tôi nghe qua, đều rất hay. Nhưng số lượng quá ít.”

“Tôi tiêu tiền rất ít, nhà cũng là mẹ để lại, cho nên không cần ngày đêm hăng hái làm việc để nhận tiền nhuận bút.”

“Nhưng anh về sau cần nuôi vợ, còn có rất nhiều con cái. Bọn họ đều dựa vào anh. Sáng tác cũng cần linh cảm.”

“Như vậy sau này tôi tời trường khuyết tật dạy vậy, hiệu trưởng có trả tiền lương hơn nữa tôi có mua bảo hiểm cho Nhất Kim.”

“Có thể suy nghĩ.”

Dư Tiểu Lộ đang muốn bước vào, thấy hai người ở chung, lại lặng lẽ lui ra ngoài. Cô muốn đến xem Tô Niệm Khâm sau khi tỉnh có giận không. Xem ra, Dư Vi Lan trấn an anh.

“Niệm Khâm,” Tay Dư Vi Lan đặt lên vai anh, “Đã lâu rồi không cùng anh nói chuyện như vậy.”

“Tâm tình tốt.”

“Ông ấy nhất định có thể vượt qua, bởi vì có anh ở đây, cho nên anh không cần vì tự trách mà tổn thương chính mình. Không ai trách cứ anh.”

“Tôi chưa bao giờ thực hiện trách nhiệm làm con, mãi đến khi tôi nhìn thấy trái tim ông ấy ngừng đập mới hiểu được điểm này.”

“Niệm Khâm,” Dư Vi Lan lại nhẹ nhàng gọi anh tên, “ Kỳ thật hai chúng ta đều coi ông ấy là người quan trọng. Anh thương ông ấy còn hơn tôi và tôi cũng vậy.”

“Uh.” Tô Niệm Khâm gật đầu.

“Chờ ba anh qua được nguy kịch, phải đi tìm Tang Vô Yên trở về, nhận sai với cô ấy.”

“Tôi không có sai, người nhà cô ấy chính là mệt mỏi……” Nói một nửa bị Dư Vi Lan ngừng, “ Nhớ kỹ, Niệm Khâm, vĩnh viễn không cần tự coi nhẹ mình.” Sau đó Dư Vi Lan nhẹ nhàng ôm lấy Tô Niệm Khâm. Tuy rằng động tác rất nhẹ nhu, nhưng cũng làm cho Tô Niệm Khâm có điểm ngoài ý muốn, tay không biết nên đặt ở đâu.

“Niệm Khâm, đây chỉ là cái ôm của mẹ kế, nhưng mà đã muộn mười năm.” Dư Vi Lan nhắm mắt mỉm cười, tươi cười phá lệ thản nhiên.

Tô Niệm Khâm ngẩn ra mới đưa tay ôm lại.

“Tôi sẽ không gọi cô là mẹ.” Tô Niệm Khâm quẫn bách nói.

“Tôi cũng không muốn già như vậy.”

Tô Niệm Khâm đưa lưng về phía cửa sổ, ánh nắng từ phía sau rèm cửa sổ chiếu vào, hơi nước chạm cửa kình, tạo ra âm thanh như có giai điệu

Trong lòng Dư Vi Lan an tâm hơn.

Nhìn thấy cảnh trước mắt, Tang Vô Yên ngạc nhiên, trong phòng hai người ôm nhau. Người con gái này, cô ấy gặp qua, là người trong tấm hình mà Tô Niệm Khâm đã xé, là người nắm tay Dư Tiểu Lộ.

Tang Vô Yên ngẩng đầu, gõ gõ cửa.

Dư Vi Lan khỏi vòng tay của Tô Niệm Khâm, xuyên qua bả vai Tô Niệm Khâm, nhìn ra phía cửa. Tuy ở xa nhưng cô đã từng nhìn thấy Tang Vô Yên, cho nên mở miệng nói: “Cô Tang?”

Tô Niệm Khâm nghe được ba chữ này, thân thể hơi chấn động.

“Tôi……” Tang Vô Yên chân tay luống cuống,“ Tôi…… Nhận được điện thoại của Tiểu Lộ.”

Dư Vi Lan vỗ vỗ lưng Tô Niệm Khâm,” Hai người từ từ trò chuyện, tôi đi ra ngoài một chút” liền bỏ lại hai người trong phòng bệnh.

“Em không phải nói em đối tôi đã mệt mỏi sao, như thế nào lại trở lại?” Tô Niệm Khâm tự giễu nói.

“Tiểu Lộ nói anh không ăn không uống, người nào nói gì cũng không nghe, bảo tôi đến xem.”

“Nga? Vậy em cũng rất có bản lĩnh. Em làm sao mà biết tôi chắc chắn sẽ nghe lời em?”

“Tôi……” Tang Vô Yên cắn cắn môi, nửa ngày nghĩ không được câu nào để phản bác lại.

Trong lòng cô rất loạn.

Đúng vậy, thực tự cô cho mình là đúng. Nghĩ mình đối với Tô Niệm Khâm mà nói là bất đồng, là công chúa duy nhất có thể chinh phục anh.

Cô chưa từng nhìn thấy Tô Niệm Khâm dùng vẻ mặt ôn nhu nói chuyện với mình. Cô càng không có tâm tư đi nghiên cứu lời ngon ngọt trong miệng họ.

Cô nghĩ anh yêu cô, cô vẫn nghĩ như vậy, cho nên mới có thể một lần lại một lần chịu đựng tính trẻ con của anh. Cô còn nghĩ rằng chỉ có mình giải cứu thống khổ của Tô Niệm Khâm. Không ngờ chỉ có vài ngày rời khỏi đã có người thay thế vị trí của cô trấn an anh.

Hai người đều đứng nghiêm trong phòng, trầm mặc rất lâu.

“Xem xong chưa?” Tô Niệm Khâm thản nhiên hỏi.

“Ách?”

“Xem xong, sững sờ, tiếp theo trong lòng không khỏi tự giễu, cô tự mình ngốc, vù vù chạy tới một lòng muốn cứu vớt anh ấy, ai ngờ lại tự rước lấy nhục.

“Em cười cái gì?” Tô Niệm Khâm nhíu mi.

“Không có gì.” cô trả lời xong, liền xoay người rời đi.

Đến lầu một, trước cửa thang máy, cô đụng vào một cái khay của một bác sĩ thực tập.

Bàn bị đánh nghiêng, thất thất bát bát rớt hết các viên thuốc.

“Uy– cô đi đường thế nào vậy!” bác sĩ thực tập vừa kiểm này nọ vừa oán giận. Anh ta vừa nhấc đầu, mới phát hiện Tang Vô Yên đang khóc.

“Cô đừng khóc mà, tôi không có phải ý mắng cô. Đều là tôi không tốt, đi đường không nhìn kỹ.” Anh ta vội vàng giải thích.

Tang Vô Yên lại ngồi xổm xuống, ôm đầu khóc lớn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện