Tang Vô Yên đưa Tiểu Kiệt đến trung tâm, tự mình đến đài.

Cô phụ trách một tiết mục về tâm lý, kỳ thật mọi người thường gọi tới hỏi vấn đề tình yêu.

Tình yêu.

Cô cũng không hiểu.

Đêm nay cuộc gọi đầu tiên là một cô gái, cô vừa thuật câu chuyện tình yêu của mình, vừa khóc thút thít. Tang Vô Yên đành phải đưa vào một đoạn âm nhạc, để tâm tình cô gái có thể đỡ hơn một chút.

Cô gái nói, mình và bạn trai là bạn cùng lớp trong đại học, nay chưa tới một năm sẽ tốt nghiệp, gặp phải trở ngại về trong tình yêu.

Tang Vô Yên trừ bỏ trấn an cô ấy một chút thì cũng không có tài cán gì nữa, duy nhất có thể là thật tâm lắng nghe cô ấy nói. Kể chuyện cho một người khác nghe có thể giúp cho tâm trạng tốt hơn. Giống như cô thích kể cho Trình Nhân nghe.

Giờ phút này Tô Niệm Khâm vừa từ Toro ra chuẩn bị về khách sạn. Tiểu Tần đang tiếp điện thoại.

Tô Niệm Khâm đứng bên cạnh xe hút thuốc.

Lúc này có thanh âm gọi anh: “Ông Tô?”

Tô Niệm Khâm nghe tiếng ngẩng đầu.

“Tôi là Ngụy Hạo, không biết ông Tô còn nhớ hay không?”

“Nhớ rõ.” Tô Niệm Khâm vươn tay bắt tay với anh, Ngụy Hạo đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức đưa tay ra.

“Tôi hiện tại làm ở Toro, mấy ngày trước trong công ty thấy ngài, nhiều người, không có cơ hội chào hỏi ngài.”

“Uh.” Tô Niệm Khâm không lạnh không nhạt gật đầu.

Thấy được thái độ của Tô Niệm Khâm, Ngụy Hạo đành phải đem những chuyện mình muốn nói dằn xuống, khách sáo vài câu xoay người cáo từ. Đi được vài bước anh lại nhịn không được, quay đầu nói: “Ông Tô, vài năm nay Vô Yên sống thật sự không tốt. Không biết ngài có biết hay không.”

Anh làm sao có thể không biết.

Tất cả, anh đều biết.

Ngày đó, cô bị chọc giận rời khỏi bệnh viện. Anh nhất thời ảo não không chịu nổi, lại được bệnh viện thông báo tìm được có gan thích hợp với ba, lập tức đưa tới, lập tức giải phẫu.

Giải phẫu tiến hành rồi hơn mười mấy giờ, chờ anh bình tĩnh lại, mới biết không thấy Tang Vô Yên đâu hết.

Di động cô không tiếp.

Anh về nhà tìm cô, đi tới chỗ Trình Nhân tìm cô, thậm chí đi đến phòng thu tìm, chỗ nào cô có thể xuất hiện anh đều đi qua, cũng khiến cho Dư Tiểu Lộ phải giúp anh tìm rất nhiều lần. Anh sợ hãi chính mình không lưu ý, liền bỏ qua Tang Vô Yên, lại lo lắng bệnh tình của ba có chuyển biến xấu sau phẩu thuật không. Nửa đêm không biết đã chạy qua bao nhiêu chỗ rồi.

Gần sáng vẫn không tìm được.

Dư Tiểu Lộ mất đi tính nhẫn nại, “Niệm Khâm, Vô Yên cũng không phải trẻ con, cô ấy đã ngốc trong này bốn năm rồi, sẽ không đi lạc đâu. Cô ấy giận anh mới không muốn gặp anh, trốn tránh anh. Anh sốt ruột có ích lợi gì. Anh hiện tại mới biết hối hận, lúc ấy vì sao lại tức giận đuổi cô ấy đi?”

Anh đứng dưới lầu Tang Vô Yên, nửa ngày không nói chuyện. Bệnh viện gọi tới, nói có biến động, thúc giục Tô Niệm Khâm trở về.

Chờ trời đã sáng, anh lại tới thì gặp ngay Tang Vô Yên ở cửa.

Cô hỏi anh: “Trên thế giới Dư Lan Vi và tôi, ai quan trọng hơn?”

Một vấn đề thình lình xảy ra, Tô Niệm Khâm đột nhiên sợ sệt. Anh biết hôm qua cô nhìn thấy động tác vô cùng thân mật của anh và Dư Vi Lan, trong lòng anh bối rối không biết làm sao, không dám tìm thẳng cô, đành phải cố ý hỏi lại: “Em cảm thấy vấn đề này có ý nghĩa sao?”

Không nghĩ tới sau câu ấy, anh nhận được lời quyết tuyệt của cô. Một khắc kia, anh giống như quên cả hô hấp. Rốt cục– bọn họ vẫn đến bước này thôi sao? Tô Niệm Khâm đứng ở đó, đối với câu hỏi của Ngụy Hạo một lúc lâu cũng không trả lời, cũng không nhớ đã nói gì với Ngụy Hạo, liền yên lặng trở lại trên xe.

Sau đó anh mới biết được, đêm hôm đó ba Tang Vô Yên qua đời. Sau, anh không dám, cũng không có quyền xuất hiện trong thế giới của Tang Vô Yên. Anh là người mù, một người mù chỉ biết tổn thương người khác.

Anh không có năng lực mang lại hạnh phúc cho cô.

Nhưng mà anh vẫn nhớ thương cô như vậy, ba năm gần một ngàn ngày, không có ngày nào anh không nhớ tới những kỷ niệm của hai người. Loại tưởng niệm này theo vận tốc của ánh sáng ngày càng tăng lên, anh thậm chí không xác định được có phải hay không có một ngày nào đó, vì nhớ cô mà điên lên không.

Mà Tang Vô Yên lại giống như đã quên anh.

Cho nên có đôi khi anh nhịn không được hận cô. Anh khắc cốt ghi tâm nhớ kỹ này hết thảy như vậy, cô sao lại có thể nói quên liền quên, còn chưa gì đã muốn đi xem mắt, kết hôn, thậm chí còn không tim không phổi nói với anh: “Tô Niệm Khâm, nhìn rất khác, thoạt nhìn không tệ.”

Thật sự là chó má! (tác giả ghi nha)

Trên đường trở về, Tiểu Tần phát hiện Tô Niệm Khâm giống như nhắm mắt định thần, nhưng nhìn thế nào cũng không giống.

Lái xe Tiểu Chu cũng phát hiện không khí có chút nặng nề, vì thế nói: “Tô tiên sinh, nghe chút nhạc không?”

Tô Niệm Khâm khoát tay.

“A Chu, có radio không?” Tiểu Tần hỏi.

Tiểu Chu là công ty chi nhánh thay Tô Niệm Khâm chuẩn bị, là người địa phương.

Tiểu Chu nhìn thời gian rồi nói: “Giờ này có tiết mục tâm sự, vợ tôi nói không tệ.” Nói xong liền mở ra radio dò đài.

Đột nhiên, anh nghe được một giọng nói mà luôn hoài niệm thông qua sóng vô tuyến vang lên: “Như vậy mời đạo điễn giúp chúng ta nhận cuộc gọi thứ hai.” Là giọng của Tang Vô Yên.

Tài xế tìm đề tài nói: “Người dẫn chương trình này có đôi khi nói chuyện rất đáng yêu.”

Tô Niệm Khâm ngồi thẳng, giơ tay lên, ý bảo tài xế cứ để yên, trên đường đi hết sức chăm chú nghe hết tiết mục đến phút cuối cùng, một chữ không bỏ sót.

Tang Vô Yên tan tầm về nhà, nằm trên sô pha, nhìn chằm chằm mặt đồng hồ ngẩn người. Đột nhiên lại lấy cái bật lửa trong túi xách.

Đây là cái ngày hôm đó lấy của Tô Niệm Khâm, một cái bật lửa màu xanh đen kiểu dáng đơn giản.

Đặt hai vật này ở cùng nhau. Đây là kỷ vật duy nhất của Tô Niệm Khâm khiến cô nhớ lại, một cái là kiên cường cướp, một cái là do anh để quên cô nhặt. Cô và Tô Niệm Khâm cùng một chỗ nửa năm, anh không tặng qua cho cô quà gì.

Sách nói, con gái thích vật chất.

Kỳ thật không phải vật chất, mà là từ đó có thể thấy được sự quan tâm của bạn trai. Anh tuyệt không quan tâm cô.

Lần đầu tiên cô thấy anh hút thuốc, trước kia Tô Niệm Khâm không hề có một thói quen xấu nào, thậm chí cũng không có thức khuya. Bởi vì mất đi ánh sáng, cho nên anh cực kỳ quý trọng sức khỏe. Nay thấy anh thành một người lúc nào cũng có khói thuốc lượn lờ, bản thân dĩ nhiên cảm thấy đau lòng.

Anh hoàn toàn muốn phá hư bản thân.

Nhìn lại đồng hồ, mình đã đeo cái đồng hồ đáng giá lâu như vậy, mà cô lại thường bỏ quên trong toilet.

“Đắt tiền như vậy, chờ khi nào chúng ta không có tiền mua cơm, lấy cái này đổi lấy tiền.” Trình Nhân từ trong phòng đi ra.

“Sao tớ lại có thể sống chung với một người như cậu vậy.” Tang Vô Yên cảm thán.

“Không có biện pháp ah, ai kêu cậu cứ theo tớ, giống như thiếu tớ thì sống không nổi.” Trình Nhân cảm khái.

“Tớ có nên trả cho anh ấy không?”

“Vậy thật tốt, cậu dám quang minh chính đại gặp anh ta àh.” Trình Nhân trêu chọc nói.

Tang Vô Yên không nói.

“Vô Yên, cậu còn yêu anh ta?” Trình Nhân hỏi.

“Không biết.”

“Cậu không biết sao còn nhặt bật lửa của người ta làm gì?” Trình Nhân hàm xúc nói.

“Tớ……” Tang Vô Yên không nói được lời nào.

“Vô Yên,” Trình Nhân nhìn cô, “ Nhiều năm như vậy, cậu tìm được người nào hợp với cậu hơn anh sao?”

“Chính là không có gặp được, chưa xuất hiện thôi.” Tang Vô Yên thản nhiên nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện