Sáng thứ ba phần lớn mọi người ở đài phát thanh đều nghỉ ngơi. Ngày hôm qua Tang Vô Yên lại để quên điện thoại di động trong ngăn kéo. Vì thế một mình đạp xe đến đài.

Cô đem xe đạp để bên ngoài rồi đi vào thang máy.

Kết quả, nơi đó còn có một người đàn ông đang đứng chờ thang máy.

Lại chính là chàng trai có đôi mắt mê người mà cô đã từng gặp ở bên hồ. Nhưng lúc này sắc mặt anh hơi nghiêm túc, trên tay cầm một cây gậy.

Một cây gậy màu đen làm bằng kim loại vừa nhỏ vừa nhẹ, nhìn rất bình thường.

Tang Vô Yên nghi hoặc, còn trẻ như vậy mà xài gậy? Dáng người anh rắn rỏi, nhưng nếu nhìn kĩ thì có vẻ hơi gầy, kết hợp với một khuôn mặt xinh xắn mang nét trẻ con. Tang Vô Yên cảm thấy một sự đối lập cực kỳ rõ ràng. Anh đứng thẳng trước cửa thang máy, lẳng lặng chờ thang máy đi xuống, thế nhưng ánh mắt không hề có tiêu cự. Sau khi Tang Vô Yên bước tới, anh lịch sự xê dịch một chút sang bên cạnh.

Tang Vô Yên thấy hơi kỳ quái, hậu trường phòng thu ngoại trừ người có nhiệm vụ, hầu như không ai vào. Làm sao lại có một người đẹp trai đến chỗ này. Chẳng lẽ là đến để bàn việc quảng cáo?

Không biết có phải là cảm giác được mình bị Tang Vô Yên quan sát. Anh hơi nghiêng đầu. Tang Vô Yên vội vàng thu hồi ánh mắt.

Cô nhanh chóng quay đầu lại, nhìn thẳng màn hình thang máy không chớp mắt, nhìn con số dần dần thay đổi, “9,8,7,……”

Lúc này điện thoại vang lên, anh từ trong túi lấy điện thoại ra.

“Uh, tôi tự mình đi lên trước, cậu không cần xuống dưới.”

Không biết đối phương nói gì, anh thản nhiên đáp: “Cột bên phải nằm phía trong, cái thứ hai. Tôi nhớ rồi.”

Sau đó tắt máy.

Một cuộc điện thoại ngắn gọn như vậy, thậm chí đơn giản đến nỗi khiến người ta cảm thấy có chút lạnh lùng, hơn nữa còn có hơi không kiên nhẫn.

Thật sự là chàng trai cực kỳ thiếu tính nhẫn nại, Tang Vô Yên nghĩ.

“Leng keng” Thang máy tới.

Anh dừng một chút, giống như là nhường cho cô đi trước.

Ưu tiên phụ nữ, đây là điều hiển nhiên. Tang Vô Yên không do dự đi vào trước. Sau đó cô xoay người ấn nút tầng trệt mới đột nhiên phát hiện, khi anh bước về phía trước lấy cây gậy dò cửa thang máy, sau đó tay đỡ lấy khung cửa đi vào.

Tang Vô Yên đứng yên tại chỗ, trợn mắt, há hốc mồm.

Không ngờ anh là người mù.

Gậy kim loại màu đen bình thường kia không ngờ là gậy dành chon người mù.

Trong hoàn cảnh này, lại nhìn ánh mắt anh, thật là như dừng ở chỗ rất xa, không hề có tiêu cự. Một đôi mắt đen tuyền duyên dáng. Chúng rất đẹp, lại cái gì cũng không thấy……

“Phanh” Một tiếng, Tang Vô Yên thấy trái tim mình co rút mãnh liệt, nói không ra cảm giác gì.

Tiếc nuối, thương xót, đồng tình, cảm thông, cảm thán…… dường như lúc ấy trăm ngàn cảm xúc đan xen lẫn nhau.

Nhớ lại buổi sáng ở công viên, lần đầu tiên gặp người đàn ông kia, anh ngồi bên hồ rất lâu. Mắt nhắm lại. Lúc ấy anh ở đó làm gì ? Là đang hết sức chuyên chú nghe thanh âm của thế giới này, hay là im lặng chờ ánh mặt trời chiếu vào đôi mắt ấy?

Trong thang máy, Tang Vô Yên đứng phía sau anh.

Tang Vô Yên vốn nghĩ rắng anh sẽ kêu mình giúp anh ấn thang máy, chờ nãy giờ cũng không thấy anh mở miệng, liền chủ động hỏi: “Cần hỗ trợ không?”

Anh dừng lại, hơi cúi đầu, sau đó lại nhìn thẳng vào phía trước, thản nhiên nói: “Không cần, cám ơn.”

Nói xong bốn chữ đó, anh ngậm chặt đôi môi.

Tang Vô Yên bị cự tuyệt một cách không lịch sự như vậy. Mày nhíu lại, dâng lên cảm giác không hài lòng, nhưng sự không hài lòng này lập tức bị bao phủ bởi sự đồng tình.

Cô nhìn anh nâng tay phải lên, sờ soạng hai hàng nút ở bên phải cửa thang máy. Ngón tay từ từ trên bề mặt kim loại, sau đó lại dần dần đi xuống.

Hai nút thang máy xếp theo chiều dọc, anh sờ đến cột bên trong.

Thang máy đi lên trên, Tang Vô Yên không biết anh có phải cũng muốn tới lầu hai hay không. Cho nên, tâm tình Tang Vô Yên bắt đầu khẩn trương.

Tay anh rất nhạy, chạm được nút lầu tiên –12, anh thoáng ngừng, lại tiếp tục di chuyển xuống dưới.

Nhìn ngón tay lướt qua dường như không hề vội, Tang Vô Yên đột nhiên nhớ tới điện thoại vừa rồi.

Anh nói: “Cột bên phải nằm phía trong, cái thứ hai, tôi nhớ rồi.” Đó là người kia giúp anh miêu tả quá trình ấn nút thang máy.

Anh đụng đến nút số 10, dừng lại, không chần chờ ấn xuống.

Nhưng mà, Tang Vô Yên lại trợn tròn mắt. Nút lầu 10 không còn sáng đèn.

Thang máy trong đài đặc tính chính là một nút sau khi ấn hai lần, liền bị hủy bỏ. Tang Vô Yên vừa rồi cũng ấn lầu 10, như vậy chắc chắn không hiện lên.

Anh không hề thấy nên nhẹ nhàng thở ra.

Tang Vô Yên nghĩ nghĩ, lại nhẹ nhàng vươn tay ra, đi vòng qua người anh, sau đó lén lút một lần nữa “ấn” lầu 10. Sau một loạt động tác, Tang Vô Yên tin tưởng anh sẽ không phát hiện, mới yên lòng.

Tang Vô Yên vốn định thở dài, lại thôi, chỉ có thể cảm thán trong lòng, giống như làm trộm vậy. Cô vô thức sờ sờ túi. không có chìa khóa.

“Ahhh.” Cô không khỏi sợ hãi than một tiếng.

Loại tạp âm này ở trong thang máy cực kỳ chói tai.

Anh không hề động.

Tang Vô Yên che miệng lại, sau đó một lần nữa đưa tay vào túi, vẫn là không có.

Cô nhíu mày, sau hai giây cực khổ nhớ lại, hình như nhớ ra quên khóa xe đạp. Sau đó cái chìa khóa tính luôn chìa khóa xe đều đặt trong giỏ xe.

Tang Vô Yên nhìn qua màn hình mới đến lầu 6, vì thế vội vàng ấn nút lầu 7, chờ dừng lại, mở cửa lao đi, chuẩn bị sang thang máy khác xuống dưới.

Tang Vô Yên đang lúc sốt ruột chờ, vô tình nhìn người đàn ông bên kia, thấy cặp mắt trong suốt chậm rãi biến mất ở cửa thang máy.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tạm thời như vậy, ta ngày mai sửa chữa lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện