Sau khi trận bóng rổ kết thúc, đội trưởng mời các cô gái trong đội cổ động viên đi ăn mừng cùng đội bóng.

Đội trưởng thấy Túc Tức đưa khăn lông cho Nhiếp Tĩnh Trạch nên nghĩ cậu và Nhiếp Tĩnh Trạch là bạn, cũng đem Túc Tức vào danh sách được mời.
Sân vận động bắt đầu quang đãng, học sinh trên khán đài lần lượt rời đi.

Nhiếp Tĩnh Trạch đứng trước băng ghế bên ngoài nhà thi đấu, vặn nắp chai nước ngẩng đầu uống.

Túc Tức đứng bên cạnh nhìn hầu hết của anh chuyển động theo động tác uống nước, mồ hôi từ thái dương lăn xuống dưới lưu lại trên xương quai xanh, không ngờ lại có chút gợi cảm.
Thế mà trước đây cậu luôn cảm thấy người cao lớn, chân dài đẹp trai như Nhiếp Tĩnh Trạch hoàn toàn không liên quan gì đến hai chữ ‘gợi cảm’.
Bạn nữ tóc ngắn cầm áo khoác đến, khi ánh mắt dừng ở trước ngực Nhiếp Tĩnh Trạch liền bất giác đỏ mặt.
Túc Tức im lặng nhìn anh nhận áo khoác trong tay bạn nữ, đôi mắt ngăm đen hơi tối sầm lại.
Giờ phút này, cậu không chút do dự lật đổ ý nghĩ trong lòng không chiếm được tình cảm của đối phương, nghĩ trước tiên duy trì quan hệ thể xác.

Cậu từng hôn từng lên giường với Nhiếp Tĩnh Trạch nhưng khi nhìn thấy áo khoác của đối phương bị người khác ôm vào trong ngực đến một câu từ chối cũng không thể nói.
Hoặc là nói, ngay cả tư cách để từ chối cũng không có.
Túc Tức lộ vẻ không vui.
Đoàn người kêu taxi đi ăn cơm.
Đội trưởng cùng Nhiếp Tĩnh Trạch ngồi trên cùng một chiếc xe, phía sau còn thừa một vị trí, đội trưởng ngó ra bên ngoài nhìn một cái, thấy Túc Tức còn đứng ở bên đường liền vẫy tay gọi cậu.


Túc Tức nghe thấy liền đi đến nhìn một chút, Thầy giáo dẫn đầu ngồi ở ghế phụ, Nhiếp Tĩnh Trạch ngồi ở hàng phía sau phía bên phải, đội trưởng vừa mời cậu ngồi ở giữa, giơ tay vỗ vỗ vị trí bên trái không có ai ngồi bên cạnh mình.
Túc Tức xoay người đi đến bên Nhiếp Tĩnh Trạch, kéo cửa xe ra nói: “Tôi muốn ngồi bên này.”
Người sau ngoảnh mặt làm ngơ.
Ngược lại là đội trưởng tính tình tốt dịch sang bên cạnh một chút, lại lên tiếng nhắc nhở Nhiếp Tĩnh Trạch.
Nhiếp Tĩnh Trạch lúc này mới nâng mắt, lạnh lùng liếc nhìn Túc Tức đang đứng ngoài xe, nhường chỗ cho cậu.

Túc Tức cảm thấy mỹ mãn mà khom lưng ngồi vào xe.
Bên trong xe bật máy sưởi, Nhiếp Tĩnh Trạch vẫn luôn cầm áo khoác trong tay không mặc vào.

Túc Tức dang rộng hai chân đồng thời cọ đầu gối vào chân đối phương.

Nhận ra anh đang nhìn, Túc Tức nâng mắt lên mỉm cười với đối phương.
Nhiếp Tĩnh Trạch đen mặt đem chân để ra chỗ khác.
Túc Tức lại kiên trì sán đến.

Nhiếp Tĩnh Trạch khó chịu nâng giày lên đạp vào chân cậu.
Vừa lúc xe taxi tăng tốc rẽ sang một khúc quanh, Túc Tức không kịp rút chân trái ra nên mất thăng bằng, thân thể theo quán tính ngã về phía bên trái, nhìn thấy sắp ngã vào trong ngực Nhiếp Tĩnh Trạch lại bị đối phương giơ tay đẩy mạnh một cái, gáy đánh vào cửa sổ xe phát ra một tiếng trầm đục.
Động tác của Nhiếp Tĩnh Trạch rất dứt khoát.
Thầy giáo ngồi trên ghế phụ đang đeo tai nghe nói chuyện với người khác không nghe thấy động tĩnh phía sau.

Đội trưởng ngồi ở bên trái nghe thấy động tĩnh liền quay sang, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, cuối cùng cũng ý thức được hai người này quan hệ không tốt.
Hắn mở miệng hòa giải: “Không có việc gì chứ?”
Túc Tức rũ mắt dựa vào cửa sổ xe, mím môi im lặng, vẻ mặt không rõ nhưng khuôn mặt xinh đẹp lại có vẻ ảm đạm.
Nhiếp Tĩnh Trạch giơ tay nắm cổ áo cậu đem người từ cửa sổ xe kéo lại, nới lỏng cổ áo đưa tay để vào phần gáy và giữ nguyên ở đó một giây.
Không bị sưng lên, Nhiếp Tĩnh Trạch bình tĩnh bỏ tay ra.
Túc Tức lại đột nhiên cúi người chôn mặt vào áo khoác đối phương khẽ ngửi.
Nhiếp Tĩnh Trạch bình tĩnh bảo tài xế dừng xe, đứng dậy rồi đổi chỗ ngồi với đội trưởng.
Túc Tức duỗi tay xoa xoa chóp mũi rồi hắt xì một cái.

Tâm trạng lập tức chìm xuống đáy.

Trên áo khoác Nhiếp Tĩnh Trạch có mùi nước hoa của con gái làm cậu có chút bực bội.
Khi liên hoan nam nữ ngồi riêng hai bàn khác nhau.


Túc Tức ngồi đối diện Nhiếp Tĩnh Trạch, chống cằm không chớp mắt nhìn chiếc đũa trong tay anh.

Những bạn nữ tửu lượng khá bị gọi đến thi uống uống rượu cùng với các bạn nam.

Mọi người rất nhanh đã cười đùa ầm ĩ.
Túc Tức rất nhanh uống hết một ly rượu lại rót thêm nửa ly nữa.

Cầm ly đứng dậy nghiêng ngả lảo đảo đi về hướng Nhiếp Tĩnh Trạch, giả vờ say rượu dựa vào người đối phương.

Người sau cũng không nâng mắt lên nhìn cậu chỉ nâng mũi chân lên để ở đầu gối của cậu ngăn người đến gần: “Cậu lại say rượu phát điên cái gì?”
Túc Tức bưng ly rượu im lặng không nói, đôi mắt hơi nheo lại, ánh mắt lưu lại trên áo khoác của đối phương.
Nhiếp Tĩnh Trạch nhăn mày, dùng mũi chân đá vào đầu gối Túc Tức một cái.

Túc Tức thuận theo mà khụy gối xuống lảo đảo ngồi đối mặt trong ngực anh.

Ly rượu trong tay theo quán tính đổ xuống áo khoác của anh, thấm ướt một mảng lớn.
Nhiếp Tĩnh Trạch bất ngờ, sắc mặt khó coi nhìn chiếc áo bị ướt, mắng nhỏ một tiếng đem người trong ngực đẩy ra ngoài.
Túc Tức nắm cái ly không loạng choạng một lúc, sau khi đứng vững, rũ mắt nhìn chiếc áo khoác giờ toàn mùi rượu, trong mắt tràn ra ý cười.

Một giây sau, cậu rạng rỡ ngẩng mặt lên nói với Nhiếp Tĩnh Trạch: “Tháng sau là sinh nhật tôi, cậu có thể tới không?”
Nhiếp Tĩnh Trạch lạnh như băng trả lời cậu: “Không đến.”
Túc Tức ánh mắt hơi lóe lên, lại định nói thì Nhiếp Tĩnh Trạch nói trước đánh gãy lời cậu: “Tìm Viện Hoa cũng vô dụng.”
“Không”.

Túc Tức dừng một chút, giống như hạ quyết tâm: “Cậu sẽ đi.”

“Tôi sẽ chờ xem”.

Nhiếp Tĩnh Trạch cười như không cười, trong mắt hiện lên sự lạnh lẽo: “Cậu làm thế nào để khiến tôi phải đi.”
Túc Tức cong khoé môi cười với anh.

Tối hôm đó sau khi kết thúc liên hoan, Túc Tức không đi theo mọi người về trường học mà phá lệ cuối tuần bắt taxi về nhà.

Dưới lầu có tiếng bước chân vội vã, Túc Tùng Thanh không chút hoang mang từ thư phòng bước ra, từ trên tầng hai nhìn xuống Túc Tức giờ đang đứng ở phòng khách: “Bảo bối, làm sao vậy?”
Túc Tức bình ổn lại hơi thở, đứng tại chỗ ngẩng đầu lên nói: “Bố, con muốn tổ chức sinh nhật.”
Túc Tùng Thanh ôn hoà nhìn cậu: “Con muốn quà gì?”
“Bố” Mặt Túc Tức hơi giãn ra, giọng điệu kiên định: “Con muốn cùng Nhiếp Tĩnh Trạch yêu nhau.”
Túc Tùng Thanh hơi sững người: “Bảo bối, Nhiếp Tĩnh Trạch là ai?”
Tròng mắt Túc Tức đảo một vòng: “Là bạn của Thẩm Tùy.”
“Là con trai duy nhất của nhà họ Nhiếp đúng không?” Túc Tùng Thanh ôm trán suy nghĩ một lúc, giọng điệu tràn đầy ý cười: “Túc Tức, con nhờ bố giúp đỡ có phải là không theo đuổi được người ta không?”
Gương mặt Túc Tức dần lộ ra vẻ khó chịu.
“Bảo bối, đừng nóng giận.” Vẻ mặt Túc Tùng Thanh dung túng: “Bố sẽ giúp con.”
Giọng điệu của Túc Tức nhẹ nhàng, lộ ra chút vẻ trẻ con mà đã lâu không có: “Cảm ơn bố!”
- Hết chương 12 -.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện