Túc Tức đã sớm quen với những chuyện thế này.
Lúc đó Túc Tùng Thanh vừa xảy ra tai nạn, căn nhà bị đưa ra bán đấu giá công khai thì cậu đã bắt đầu thử tìm xin việc khắp nơi, rồi lại gặp phải tên con nhà giàu trẻ tuổi thỉnh thoảng có qua lại hồi xưa.
Người nọ nhận ra cậu, đầu tiên là hả hê chế nhạo cậu một hồi, sau đó đôi mắt lại dính chặt lên mặt cậu mà không hề che giấu vẻ tham lam và ham muốn trong mắt mình, còn đưa ra đề nghị dùng cơ thể cậu để đổi lấy ngôi nhà.
Những ánh mắt khinh thường và những lời nói khó nghe như vậy, nếu Túc Tùng Thành còn ở đây thì người kia chắc chắn không dám biểu hiện ra một chút nào trước mặt ông
Cổ tay bị gã khách say xỉn nắm lấy, Túc Tức không hề giãy dụa, "Xin hỏi anh còn cần gì sao ạ?"
Gã đàn ông trung niên nghe vậy thì khựng lại nhưng vẫn không buông tay cậu ra mà chỉ nâng mí mắt, chậm rãi lia qua mặt bàn rồi cuối cùng yên lặng nhìn đĩa đồ ăn màu trắng chất đầy vỏ tôm bên cạnh bát mình, mồm miệng lè nhè: "Cậu mang nó xuống đi."
Chiếc đĩa kia đặt bên sườn tay phải gã ta, Túc Tức thì đứng bên phía ngoài tay trái.
Tuy miệng gã ta nói thế nhưng lại không hề có ý muốn giúp Túc Tức chuyển đĩa qua hoặc là hơi ngả người ra sau ý nhường cho cậu một khe hở.
Thậm chí, từ đầu đến cuối dường như gã ta cũng không hề hay biết tay mình đang nắm cổ tay Túc Tức.
Ánh mắt Túc Tức bình tĩnh không một chút gợn sóng, "Thưa anh, làm phiền anh buông tay ra trước."
Lúc này gã đàn ông trung niên có vẻ như mới tỉnh khỏi cơn mơ, trợn to đôi mắt đã híp lại thành đường, khẽ thở ra một hơi rồi rụt tay mình về.
Túc Tức tiến lên một bước, đưa một tay ra, lướt qua bàn tay phải đang đặt trên bàn của người đàn ông trung niên say xỉn, bê cái đĩa chất đầy rác lên.
Bụng dưới của cậu khẽ chạm vào trước bàn, cơ thể hơi nghiêng người khom lưng.
Đồng thời nửa người trên cũng chồm tới, đường eo ẩn dưới lớp quần áo đen tuyền dần dần lộ ra.
Một bàn tay hơi béo lặng lẽ dán lên sườn eo cậu.
Túc Tức thoáng nhíu mày, cái tay bê đĩa nghiêng về phía lồng ngực gã đàn ông đang say xỉn kia.
Những vỏ tôm dính đầy nước sốt đỏ đổ ào hết xuống từ trên bàn, tất cả rơi vào đũng quần và đùi gã đàn ông, chiếc quần tây sáng màu lập tức bị thấm đẫm dầu sa tế.
Mí mắt gã đàn ông trung niên say xỉn run lên nhưng không kịp đưa tay ra ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn đống vỏ tôm đó để lại vết mỡ màu đỏ lớn trên quần mình.
Gã ta bỗng nhiên tỉnh rượu, sắc mặt bất thình lình thay đổi, gã đứng bật dậy phủi phủi vỏ tôm và nước sốt trên người sau đó nắm cánh tay Túc Tức rồi lạnh giọng quát lớn: "Mày làm cái đéo gì đấy?!"
Những nhân viên khác trên bàn cuối cùng cũng không thể mở một mắt nhắm một mắt trước động tĩnh của tên đàn ông bên này, bọn họ sôi nổi ngẩng đầu lên từ điện thoại, không hẹn mà cùng nhìn về phía Túc Tức.
Có điều đám người đang ngồi không ai có chức vị cao hơn gã đàn ông trung niên say xỉn này trong công ty.
Tuy họ đã không còn dửng dưng đứng một bên xem nữa nhưng cũng chỉ mang suy nghĩ thà ít đi một chuyện còn hơn nhiều thêm một chuyện, rồi cũng chỉ thờ ơ lạnh nhạt mà thôi.
Nhìn thấy tốc độ thay đổi sắc mặt của gã ta, nội tâm Túc Tức sáng như gương.
Người trước mắt đúng là đã uống rượu nhưng còn lâu mới say tới mức đầu óc mơ màng, chẳng qua là mượn rượu để lợi dụng cậu mà thôi.
Suy nghĩ trong lòng cậu xoay chuyển rất nhanh, trên mặt lại đúng lúc để lộ ra vài phần áy náy.
Sống một mình hai năm nên cậu đã sớm am hiểu cách bảo vệ bản thân tốt nhất.
Đối với cậu bây giờ mà nói, ăn nói khép nép quan trọng hơn việc giữ gìn lòng tự trọng nhiều.
Túc Tức vừa lên tiếng xin lỗi vừa rút giấy ăn từ hộp giấy ra rồi cúi đầu lau vết bẩn trên đùi gã ta.
Gã đàn ông trung niên nâng bàn tay lên dùng sức vỗ mạnh lên mu bàn tay cậu, hất tay cậu từ giữa không trung, "Lau cái gì mà lau?! Quần tôi là thứ cậu chỉ cần lau vài ba cái là sạch được chắc?!"
Mu bàn tay cảm nhận được sự đau đớn thoáng qua trong giây lát nên vẫn chưa thu hút được nhiều sự chú ý của cậu, Túc Tức lập tức cúi đầu nói: "Tôi thành thật xin lỗi."
Trong lòng gã đàn ông trung niên vẫn tức giận không chịu nổi, gã nâng chân lên định đá vào cẳng chân cậu.
Túc Tức nhìn thấy nên nhanh chóng lùi về sau một bước tránh ra, gót chân đụng phải mũi giày của người phía sau.
Quản lý nghe thấy chỗ đó đang xảy ra chuyện nên bước tới kéo cậu đi, anh cười cười nịnh nọt, ăn nói khép nép xin lỗi gã, trấn an gã ta với suy nghĩ một điều nhịn chín điều lành rồi hứa hẹn rằng quán sẽ bồi thường chiếc quần bị làm bẩn, cũng tặng một lần ăn miễn phí cho họ.
Lúc này vẻ mặt người đàn ông mới hơi dịu lại, giọng nói toát ra vẻ vờ vịt khoan dung: "Chiếc quần này của tôi cũng không phải đồ giá trị gì, tháng trước mua ở trung tâm thương mại, giá có 500 đồng.
Nhưng cái miễn phí dịch vụ này của các anh, là đơn trên bàn này hay là tất cả đơn hôm nay thế?" Gã ta nói năng một cách mơ hồ: "Hôm nay phòng chúng tôi đi liên hoan, bây giờ mọi người mới chỉ ăn no ba phần mà thôi."
Vẻ mặt quản lý hơi thay đổi một chút, ánh mắt nhìn về phía bàn ăn đầy lộn xộn và bát đĩa trống không.
Các nhân viên thật ra đã ăn no bảy tám phần ngồi bên cạnh bàn, sôi nổi im lặng nhìn nhau, trước sau không có bất cứ kẻ nào lên tiếng.
Quản lý thầm mắng một câu trong lòng, khi nhìn về phía gã đàn ông trung niên thì sắc mặt mặt đã khôi phục nét tươi cười thân thiện, "Đương nhiên là miễn tất cả tiền đơn trưa nay rồi ạ." Nói xong, anh ta khom lưng trở lại bàn, xoay người liếc Túc Tức một cái, sắc mặt không mấy tốt đẹp, "Tiền bồi thường quần và số tiền ăn của bàn hôm nay sẽ được trừ vào tiền lương tháng sau của cậu."
Túc Tức không cãi cọ.
Quản lý vẫn còn tức giận trong lòng, lại trừng mắt thấp giọng mắng: "Còn ở đây làm gì? Mau xuống bếp rửa bát đi!"
Túc Tức xoay đầu đi về phòng bếp phía sau, khi đi ra được hai ba bước, có người lại bước dài ra một bước ngăn trước mặt cậu.
Túc Tức nhìn ý cười xấu xa không chút che giấu trên khóe miệng Trần Tủng, hơi khựng lại.
Cậu không hành xử như lúc trước không nói gì mà chỉ đi đường vòng, lần này cậu đơn giản chỉ nâng mắt lên nhìn thẳng tắp vào đối phương, nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng: "Tôi chưa từng học đại học, cho nên cũng không biết, thì ra đại học trọng điểm toàn dạy cho sinh viên những thứ chẳng ra gì như thế này."
Ý cười trên khóe môi Trần Tủng chợt đông lại.
Vẻ mặt Túc Tức tỉnh bơ vòng qua người gã.
Cậu đi toilet một chuyến trước.
Giải quyết xong vấn đề nhu cầu sinh lý, khi đi đến cạnh bồn cúi đầu rửa tay thì mới để ý đến cái tay vừa nãy bị vỗ, trên mu bàn tay đã đỏ một mảng lớn.
Cậu thất thần một giây, sau đó vươn ngón tay nhẹ nhàng ấn một cái, vẫn chưa cảm giác được bất cứ đau đớn nào.
Cậu xả mu bàn tay đó dưới nước lạnh, không tiếp tục để ý.
Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, cậu đi qua hành lang tối tăm phía sau sảnh lớn về hướng bếp.
Trần Tủng lại lần nữa chặn đường cậu.
Gã đứng trong bóng tối, giọng điệu lạnh băng gọi tên cậu: "Túc Tức."
Khi chỉ cách gã vài bước, Túc Tức chậm rãi dừng bước chân lại: "Anh còn chuyện gì sao?"
Trần Tủng tiến lên một bước, gương mặt hoàn toàn lộ ra dưới ánh đèn, nhưng hơi thơ âm u trên mặt lại không hề thua lúc đứng trong bóng tối: "Cậu lấy tự tin từ đâu ra?"
Túc Tức ngước mắt nhìn gã, "Tôi không hiểu anh đang nói gì."
"Một thằng nghèo chưa từng đi học, là ai cho cậu tự tin để cậu nói ra những lời như vậy?" Mắt Trần Tủng hiện lên sự khinh miệt sâu sắc.
Túc Tức rời mắt khỏi mặt Trần Tủng, mắt nhìn thẳng rồi bước qua người gã.
Nếu vừa rồi làm ầm ĩ lên tại sảnh lớn thì không hay, chỉ có lúc này đứng ở hành lang hẹp không một bóng người nên Trần Tủng không có ý định để cậu rời đi dễ dàng như vậy nữa.
Gã dựa vào tường bên này rồi nhấc chân đạp lên tường bên kia, chặn Túc Tức ở giữa, ngẩng đầu cười mỉa một tiếng: "Cậu không nói, tôi ngược lại càng tò mò hơn.
Rốt cuộc là ai, khiến cậu một đêm như tái sinh thành một con người khác, không còn là một thằng nghèo khổ tự ti vâng vâng dạ dạ ăn nói khép nép hồi trước?"
Mặt Túc Tức lộ vẻ ngạc nhiên.
Sau đó cậu mới phát hiện, thì ra tất cả sự thờ ơ và lạnh nhạt cậu thể hiện ra, lọt vào mắt Trần Tủng lại biến thành tính cách vâng vâng dạ dạ, ăn nói khép nép hình thành từ sự tự ti rụt rè.
Khi cậu đang giả ngu, trong mắt Trần Tủng lại lóe lên lửa giận, bỏ cái chân gác lên tường xuống rồi giơ tay túm cổ áo cậu, đẩy mạnh cậu lên ven tường, "Nói đi chứ." Trong đầu gã hiện lên hành động của Túc Tức trước mặt cậu ta ngày hôm này thì mặt mũi lập tức lộ vẻ không vui, cánh tay túm cổ áo cậu đột nhiên nâng lên, "Nếu cậu không nói lời nào, tôi sẽ kể cậu nghe một câu chuyện."
"Hồi tôi còn nhỏ từng nuôi một con chó." Gã lạnh lùng nói: "Con chó đó thích cướp đồ ăn với tôi, tôi đá cho nó mấy nhát.
Về sau cho tới lúc chết con chó kia cũng không cướp đồ với tôi nữa, mỗi lần nó nhìn thấy tôi đều phải kẹp chặt đuôi.
Chó chính là chó, hôm nay phải kẹp chặt đuôi với tôi thì phải kẹp đuôi với tôi cả đời.
Chó làm sao thay đổi được?"
Túc Tức bẻ cái tay đang túm chặt cổ cáo mình của Trần Tủng, rũ mắt sửa sang lại cổ áo nhăn dúm dó, "Con chó kia thật đáng thương."
"Nếu chó đổi tính, phần lớn là do ăn thịt người khác đưa." Trần Tủng bước tới gần cậu, dường như gã nhớ tới cái gì đó, ánh mắt quét từng li từng tí trên người cậu, "Theo tôi thấy, gương mặt này của cậu có thể bán giá tốt đấy.
Cậu bán mình cho ai?" Mặt gã đầy vẻ coi thường, "Là hai người đàn ông ngồi phòng tầng 2 ăn cơm trưa nay, hay là người đàn ông đậu xe bên đường ngoài cửa hàng buổi tối thế?"
Túc Tức nghĩ một lát, cuối cùng nhớ ra, tối hôm đó lúc xuống xe cậu có cảm giác có người nhìn trộm, chắn chắn là Trần Tủng không cần nghi ngờ thêm gì nữa.
Hai người đàn ông trưa nay ăn cơm hẳn là chỉ Nhiếp Tĩnh Trạch và Thẩm Tùy, rõ ràng ngày đó có bốn người tới ăn cơm, trong mắt Trần Tủng lại chỉ nhìn thấy Nhiếp Tĩnh Trạch và Thẩm Tùy.
Người buổi tối đậu xe ven đường cũng là Nhiếp Tĩnh Trạch.
Cậu không định giải thích với Trần Tủng, đôi mắt ngăm đen như đang nhìn đến chỗ sâu nhất trong đáy lòng Trần Tủng, Cậu muốn biết đáp án: "Rốt cuộc là bởi vì con chó không hề kẹp đuôi trước mặt anh, hay là bởi vì anh không cam lòng nên ghi hận vì con chó đê tiện vô dụng trong nhận thức của anh ngược lại được người khác nhìn nhận với ánh mắt khác mà anh lại không có được nó?"
Trong mắt Trần Tủng chợt đông lại, sắc mặt hơi vặn vẹo dưới ánh đèn mờ nhạt, dần dần hiện lên cảm xúc thẹn quá hóa giận hư hư thật thật.
Tia lửa trong mắt gã nổ tung từng chút một, đạt tới điểm giới hạn với tốc độ mắt thường có thể thấy.
Gã giơ nắm đấm lên đấm lên với khí thế dữ dội.
Túc Tức vội vàng nghiêng đầu né tránh, nắm đấm gã bỗng dưng cọ qua sườn mặt cậu, tiếng gió thổi tung tóc mái trên trán cậu.
Nắm đấm của Trần Tủng nện trên mặt tưởng, đốt ngón tay lập tức truyền đến đau đớn làm sắc mặt gã càng vặn vẹo.
Gã nâng một tay khác lên bóp chặt chiếc cổ thon dài của Túc Tức.
Trung tâm não bộ không ngừng tích tụ tức giận làm gã siết chặt các đốt ngón tay theo bản năng, nhưng thoáng chốc khi năm ngón tay và dán chặt làn da trên cổ Túc Tức thì lòng bàn tay truyền đến cảm giác trơn trượt lạ lùng.
Mắt Trần Tủng tối sầm lại, tầm mắt quét qua khuôn mặt đang gần trong gang tấc của Túc Tức.
Gã có chút bồn chồn, trong lòng chợt nhớ lại tối ngày hôm đó, sau khi theo dõi Túc Tức vào tường hẻm đen như mực, lại thấy người kia đột nhiên xoay người đi vòng vèo thì đáy lòng nổi lên sự tiếc nuối.
Cop q????a cop lại, t????ở lại t????ang chính _ T ????????MT????UY????N.VN _
Vẻ mặt Trần Tủng cổ quái trong chớp mắt, cuối cùng lực ngón tay bóp cổ cậu từ từ thả lỏng ra, dùng lòng bàn tay cọ mạnh lên làn da dưới yết hầu cậu.
Trần Tủng cúi người ghé sát lỗ tai cậu, nụ cười ngả ngớn trên khóe miệng không ngừng mở rộng, "Cậu nói như vậy làm tôi thật sự hơi tò mò, vì sao những người đó chỉ đối xử với mình cậu theo cách khác, mỗi lần cậu lên giường với họ, họ cho cậu bao nhiêu tiền?"
"Muốn biết?" Túc Tức thấy ý tứ sâu xa trong lời đối phương thì nghiêng đầu nói: "Cậu không cho được."
Ánh mắt Trần Tủng u ám hung ác giam cầm cậu ở trên tường, cả người áp về phía cậu.
Mặt đột nhiên nổi lên một cơn gió.
Sau cổ Trần Tủng chợt siết chặt, cả người bật ra như trời đất quay cuồng, bị kéo khỏi người Túc Tức.
Lập tức có một cú đấm nện lên xương gò má khiến cho làn da trên mặt nóng rát vì đau.
Gã định xoay người đánh tr nhưng người nọ không cho gã chút cơ hội nào, lại nhấc chân đá thật mạnh gã vào tường.
Lưng Trần Tủng đập mạnh vào mặt tường rắn chắc, đầu ong ong hết cả lên.
Gã khó khăn ngẩng đầu lên.
Người đàn ông trẻ tuổi từng ngồi ở phòng tầng hai trưa ngày hôm đó, giờ này phút này, đang đứng trước mặt gã rồi nhìn xuống từ trên cao, ánh mắt u ám lạnh lùng, giận dữ mãnh liệt nhìn gã..
Lúc đó Túc Tùng Thanh vừa xảy ra tai nạn, căn nhà bị đưa ra bán đấu giá công khai thì cậu đã bắt đầu thử tìm xin việc khắp nơi, rồi lại gặp phải tên con nhà giàu trẻ tuổi thỉnh thoảng có qua lại hồi xưa.
Người nọ nhận ra cậu, đầu tiên là hả hê chế nhạo cậu một hồi, sau đó đôi mắt lại dính chặt lên mặt cậu mà không hề che giấu vẻ tham lam và ham muốn trong mắt mình, còn đưa ra đề nghị dùng cơ thể cậu để đổi lấy ngôi nhà.
Những ánh mắt khinh thường và những lời nói khó nghe như vậy, nếu Túc Tùng Thành còn ở đây thì người kia chắc chắn không dám biểu hiện ra một chút nào trước mặt ông
Cổ tay bị gã khách say xỉn nắm lấy, Túc Tức không hề giãy dụa, "Xin hỏi anh còn cần gì sao ạ?"
Gã đàn ông trung niên nghe vậy thì khựng lại nhưng vẫn không buông tay cậu ra mà chỉ nâng mí mắt, chậm rãi lia qua mặt bàn rồi cuối cùng yên lặng nhìn đĩa đồ ăn màu trắng chất đầy vỏ tôm bên cạnh bát mình, mồm miệng lè nhè: "Cậu mang nó xuống đi."
Chiếc đĩa kia đặt bên sườn tay phải gã ta, Túc Tức thì đứng bên phía ngoài tay trái.
Tuy miệng gã ta nói thế nhưng lại không hề có ý muốn giúp Túc Tức chuyển đĩa qua hoặc là hơi ngả người ra sau ý nhường cho cậu một khe hở.
Thậm chí, từ đầu đến cuối dường như gã ta cũng không hề hay biết tay mình đang nắm cổ tay Túc Tức.
Ánh mắt Túc Tức bình tĩnh không một chút gợn sóng, "Thưa anh, làm phiền anh buông tay ra trước."
Lúc này gã đàn ông trung niên có vẻ như mới tỉnh khỏi cơn mơ, trợn to đôi mắt đã híp lại thành đường, khẽ thở ra một hơi rồi rụt tay mình về.
Túc Tức tiến lên một bước, đưa một tay ra, lướt qua bàn tay phải đang đặt trên bàn của người đàn ông trung niên say xỉn, bê cái đĩa chất đầy rác lên.
Bụng dưới của cậu khẽ chạm vào trước bàn, cơ thể hơi nghiêng người khom lưng.
Đồng thời nửa người trên cũng chồm tới, đường eo ẩn dưới lớp quần áo đen tuyền dần dần lộ ra.
Một bàn tay hơi béo lặng lẽ dán lên sườn eo cậu.
Túc Tức thoáng nhíu mày, cái tay bê đĩa nghiêng về phía lồng ngực gã đàn ông đang say xỉn kia.
Những vỏ tôm dính đầy nước sốt đỏ đổ ào hết xuống từ trên bàn, tất cả rơi vào đũng quần và đùi gã đàn ông, chiếc quần tây sáng màu lập tức bị thấm đẫm dầu sa tế.
Mí mắt gã đàn ông trung niên say xỉn run lên nhưng không kịp đưa tay ra ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn đống vỏ tôm đó để lại vết mỡ màu đỏ lớn trên quần mình.
Gã ta bỗng nhiên tỉnh rượu, sắc mặt bất thình lình thay đổi, gã đứng bật dậy phủi phủi vỏ tôm và nước sốt trên người sau đó nắm cánh tay Túc Tức rồi lạnh giọng quát lớn: "Mày làm cái đéo gì đấy?!"
Những nhân viên khác trên bàn cuối cùng cũng không thể mở một mắt nhắm một mắt trước động tĩnh của tên đàn ông bên này, bọn họ sôi nổi ngẩng đầu lên từ điện thoại, không hẹn mà cùng nhìn về phía Túc Tức.
Có điều đám người đang ngồi không ai có chức vị cao hơn gã đàn ông trung niên say xỉn này trong công ty.
Tuy họ đã không còn dửng dưng đứng một bên xem nữa nhưng cũng chỉ mang suy nghĩ thà ít đi một chuyện còn hơn nhiều thêm một chuyện, rồi cũng chỉ thờ ơ lạnh nhạt mà thôi.
Nhìn thấy tốc độ thay đổi sắc mặt của gã ta, nội tâm Túc Tức sáng như gương.
Người trước mắt đúng là đã uống rượu nhưng còn lâu mới say tới mức đầu óc mơ màng, chẳng qua là mượn rượu để lợi dụng cậu mà thôi.
Suy nghĩ trong lòng cậu xoay chuyển rất nhanh, trên mặt lại đúng lúc để lộ ra vài phần áy náy.
Sống một mình hai năm nên cậu đã sớm am hiểu cách bảo vệ bản thân tốt nhất.
Đối với cậu bây giờ mà nói, ăn nói khép nép quan trọng hơn việc giữ gìn lòng tự trọng nhiều.
Túc Tức vừa lên tiếng xin lỗi vừa rút giấy ăn từ hộp giấy ra rồi cúi đầu lau vết bẩn trên đùi gã ta.
Gã đàn ông trung niên nâng bàn tay lên dùng sức vỗ mạnh lên mu bàn tay cậu, hất tay cậu từ giữa không trung, "Lau cái gì mà lau?! Quần tôi là thứ cậu chỉ cần lau vài ba cái là sạch được chắc?!"
Mu bàn tay cảm nhận được sự đau đớn thoáng qua trong giây lát nên vẫn chưa thu hút được nhiều sự chú ý của cậu, Túc Tức lập tức cúi đầu nói: "Tôi thành thật xin lỗi."
Trong lòng gã đàn ông trung niên vẫn tức giận không chịu nổi, gã nâng chân lên định đá vào cẳng chân cậu.
Túc Tức nhìn thấy nên nhanh chóng lùi về sau một bước tránh ra, gót chân đụng phải mũi giày của người phía sau.
Quản lý nghe thấy chỗ đó đang xảy ra chuyện nên bước tới kéo cậu đi, anh cười cười nịnh nọt, ăn nói khép nép xin lỗi gã, trấn an gã ta với suy nghĩ một điều nhịn chín điều lành rồi hứa hẹn rằng quán sẽ bồi thường chiếc quần bị làm bẩn, cũng tặng một lần ăn miễn phí cho họ.
Lúc này vẻ mặt người đàn ông mới hơi dịu lại, giọng nói toát ra vẻ vờ vịt khoan dung: "Chiếc quần này của tôi cũng không phải đồ giá trị gì, tháng trước mua ở trung tâm thương mại, giá có 500 đồng.
Nhưng cái miễn phí dịch vụ này của các anh, là đơn trên bàn này hay là tất cả đơn hôm nay thế?" Gã ta nói năng một cách mơ hồ: "Hôm nay phòng chúng tôi đi liên hoan, bây giờ mọi người mới chỉ ăn no ba phần mà thôi."
Vẻ mặt quản lý hơi thay đổi một chút, ánh mắt nhìn về phía bàn ăn đầy lộn xộn và bát đĩa trống không.
Các nhân viên thật ra đã ăn no bảy tám phần ngồi bên cạnh bàn, sôi nổi im lặng nhìn nhau, trước sau không có bất cứ kẻ nào lên tiếng.
Quản lý thầm mắng một câu trong lòng, khi nhìn về phía gã đàn ông trung niên thì sắc mặt mặt đã khôi phục nét tươi cười thân thiện, "Đương nhiên là miễn tất cả tiền đơn trưa nay rồi ạ." Nói xong, anh ta khom lưng trở lại bàn, xoay người liếc Túc Tức một cái, sắc mặt không mấy tốt đẹp, "Tiền bồi thường quần và số tiền ăn của bàn hôm nay sẽ được trừ vào tiền lương tháng sau của cậu."
Túc Tức không cãi cọ.
Quản lý vẫn còn tức giận trong lòng, lại trừng mắt thấp giọng mắng: "Còn ở đây làm gì? Mau xuống bếp rửa bát đi!"
Túc Tức xoay đầu đi về phòng bếp phía sau, khi đi ra được hai ba bước, có người lại bước dài ra một bước ngăn trước mặt cậu.
Túc Tức nhìn ý cười xấu xa không chút che giấu trên khóe miệng Trần Tủng, hơi khựng lại.
Cậu không hành xử như lúc trước không nói gì mà chỉ đi đường vòng, lần này cậu đơn giản chỉ nâng mắt lên nhìn thẳng tắp vào đối phương, nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng: "Tôi chưa từng học đại học, cho nên cũng không biết, thì ra đại học trọng điểm toàn dạy cho sinh viên những thứ chẳng ra gì như thế này."
Ý cười trên khóe môi Trần Tủng chợt đông lại.
Vẻ mặt Túc Tức tỉnh bơ vòng qua người gã.
Cậu đi toilet một chuyến trước.
Giải quyết xong vấn đề nhu cầu sinh lý, khi đi đến cạnh bồn cúi đầu rửa tay thì mới để ý đến cái tay vừa nãy bị vỗ, trên mu bàn tay đã đỏ một mảng lớn.
Cậu thất thần một giây, sau đó vươn ngón tay nhẹ nhàng ấn một cái, vẫn chưa cảm giác được bất cứ đau đớn nào.
Cậu xả mu bàn tay đó dưới nước lạnh, không tiếp tục để ý.
Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, cậu đi qua hành lang tối tăm phía sau sảnh lớn về hướng bếp.
Trần Tủng lại lần nữa chặn đường cậu.
Gã đứng trong bóng tối, giọng điệu lạnh băng gọi tên cậu: "Túc Tức."
Khi chỉ cách gã vài bước, Túc Tức chậm rãi dừng bước chân lại: "Anh còn chuyện gì sao?"
Trần Tủng tiến lên một bước, gương mặt hoàn toàn lộ ra dưới ánh đèn, nhưng hơi thơ âm u trên mặt lại không hề thua lúc đứng trong bóng tối: "Cậu lấy tự tin từ đâu ra?"
Túc Tức ngước mắt nhìn gã, "Tôi không hiểu anh đang nói gì."
"Một thằng nghèo chưa từng đi học, là ai cho cậu tự tin để cậu nói ra những lời như vậy?" Mắt Trần Tủng hiện lên sự khinh miệt sâu sắc.
Túc Tức rời mắt khỏi mặt Trần Tủng, mắt nhìn thẳng rồi bước qua người gã.
Nếu vừa rồi làm ầm ĩ lên tại sảnh lớn thì không hay, chỉ có lúc này đứng ở hành lang hẹp không một bóng người nên Trần Tủng không có ý định để cậu rời đi dễ dàng như vậy nữa.
Gã dựa vào tường bên này rồi nhấc chân đạp lên tường bên kia, chặn Túc Tức ở giữa, ngẩng đầu cười mỉa một tiếng: "Cậu không nói, tôi ngược lại càng tò mò hơn.
Rốt cuộc là ai, khiến cậu một đêm như tái sinh thành một con người khác, không còn là một thằng nghèo khổ tự ti vâng vâng dạ dạ ăn nói khép nép hồi trước?"
Mặt Túc Tức lộ vẻ ngạc nhiên.
Sau đó cậu mới phát hiện, thì ra tất cả sự thờ ơ và lạnh nhạt cậu thể hiện ra, lọt vào mắt Trần Tủng lại biến thành tính cách vâng vâng dạ dạ, ăn nói khép nép hình thành từ sự tự ti rụt rè.
Khi cậu đang giả ngu, trong mắt Trần Tủng lại lóe lên lửa giận, bỏ cái chân gác lên tường xuống rồi giơ tay túm cổ áo cậu, đẩy mạnh cậu lên ven tường, "Nói đi chứ." Trong đầu gã hiện lên hành động của Túc Tức trước mặt cậu ta ngày hôm này thì mặt mũi lập tức lộ vẻ không vui, cánh tay túm cổ áo cậu đột nhiên nâng lên, "Nếu cậu không nói lời nào, tôi sẽ kể cậu nghe một câu chuyện."
"Hồi tôi còn nhỏ từng nuôi một con chó." Gã lạnh lùng nói: "Con chó đó thích cướp đồ ăn với tôi, tôi đá cho nó mấy nhát.
Về sau cho tới lúc chết con chó kia cũng không cướp đồ với tôi nữa, mỗi lần nó nhìn thấy tôi đều phải kẹp chặt đuôi.
Chó chính là chó, hôm nay phải kẹp chặt đuôi với tôi thì phải kẹp đuôi với tôi cả đời.
Chó làm sao thay đổi được?"
Túc Tức bẻ cái tay đang túm chặt cổ cáo mình của Trần Tủng, rũ mắt sửa sang lại cổ áo nhăn dúm dó, "Con chó kia thật đáng thương."
"Nếu chó đổi tính, phần lớn là do ăn thịt người khác đưa." Trần Tủng bước tới gần cậu, dường như gã nhớ tới cái gì đó, ánh mắt quét từng li từng tí trên người cậu, "Theo tôi thấy, gương mặt này của cậu có thể bán giá tốt đấy.
Cậu bán mình cho ai?" Mặt gã đầy vẻ coi thường, "Là hai người đàn ông ngồi phòng tầng 2 ăn cơm trưa nay, hay là người đàn ông đậu xe bên đường ngoài cửa hàng buổi tối thế?"
Túc Tức nghĩ một lát, cuối cùng nhớ ra, tối hôm đó lúc xuống xe cậu có cảm giác có người nhìn trộm, chắn chắn là Trần Tủng không cần nghi ngờ thêm gì nữa.
Hai người đàn ông trưa nay ăn cơm hẳn là chỉ Nhiếp Tĩnh Trạch và Thẩm Tùy, rõ ràng ngày đó có bốn người tới ăn cơm, trong mắt Trần Tủng lại chỉ nhìn thấy Nhiếp Tĩnh Trạch và Thẩm Tùy.
Người buổi tối đậu xe ven đường cũng là Nhiếp Tĩnh Trạch.
Cậu không định giải thích với Trần Tủng, đôi mắt ngăm đen như đang nhìn đến chỗ sâu nhất trong đáy lòng Trần Tủng, Cậu muốn biết đáp án: "Rốt cuộc là bởi vì con chó không hề kẹp đuôi trước mặt anh, hay là bởi vì anh không cam lòng nên ghi hận vì con chó đê tiện vô dụng trong nhận thức của anh ngược lại được người khác nhìn nhận với ánh mắt khác mà anh lại không có được nó?"
Trong mắt Trần Tủng chợt đông lại, sắc mặt hơi vặn vẹo dưới ánh đèn mờ nhạt, dần dần hiện lên cảm xúc thẹn quá hóa giận hư hư thật thật.
Tia lửa trong mắt gã nổ tung từng chút một, đạt tới điểm giới hạn với tốc độ mắt thường có thể thấy.
Gã giơ nắm đấm lên đấm lên với khí thế dữ dội.
Túc Tức vội vàng nghiêng đầu né tránh, nắm đấm gã bỗng dưng cọ qua sườn mặt cậu, tiếng gió thổi tung tóc mái trên trán cậu.
Nắm đấm của Trần Tủng nện trên mặt tưởng, đốt ngón tay lập tức truyền đến đau đớn làm sắc mặt gã càng vặn vẹo.
Gã nâng một tay khác lên bóp chặt chiếc cổ thon dài của Túc Tức.
Trung tâm não bộ không ngừng tích tụ tức giận làm gã siết chặt các đốt ngón tay theo bản năng, nhưng thoáng chốc khi năm ngón tay và dán chặt làn da trên cổ Túc Tức thì lòng bàn tay truyền đến cảm giác trơn trượt lạ lùng.
Mắt Trần Tủng tối sầm lại, tầm mắt quét qua khuôn mặt đang gần trong gang tấc của Túc Tức.
Gã có chút bồn chồn, trong lòng chợt nhớ lại tối ngày hôm đó, sau khi theo dõi Túc Tức vào tường hẻm đen như mực, lại thấy người kia đột nhiên xoay người đi vòng vèo thì đáy lòng nổi lên sự tiếc nuối.
Cop q????a cop lại, t????ở lại t????ang chính _ T ????????MT????UY????N.VN _
Vẻ mặt Trần Tủng cổ quái trong chớp mắt, cuối cùng lực ngón tay bóp cổ cậu từ từ thả lỏng ra, dùng lòng bàn tay cọ mạnh lên làn da dưới yết hầu cậu.
Trần Tủng cúi người ghé sát lỗ tai cậu, nụ cười ngả ngớn trên khóe miệng không ngừng mở rộng, "Cậu nói như vậy làm tôi thật sự hơi tò mò, vì sao những người đó chỉ đối xử với mình cậu theo cách khác, mỗi lần cậu lên giường với họ, họ cho cậu bao nhiêu tiền?"
"Muốn biết?" Túc Tức thấy ý tứ sâu xa trong lời đối phương thì nghiêng đầu nói: "Cậu không cho được."
Ánh mắt Trần Tủng u ám hung ác giam cầm cậu ở trên tường, cả người áp về phía cậu.
Mặt đột nhiên nổi lên một cơn gió.
Sau cổ Trần Tủng chợt siết chặt, cả người bật ra như trời đất quay cuồng, bị kéo khỏi người Túc Tức.
Lập tức có một cú đấm nện lên xương gò má khiến cho làn da trên mặt nóng rát vì đau.
Gã định xoay người đánh tr nhưng người nọ không cho gã chút cơ hội nào, lại nhấc chân đá thật mạnh gã vào tường.
Lưng Trần Tủng đập mạnh vào mặt tường rắn chắc, đầu ong ong hết cả lên.
Gã khó khăn ngẩng đầu lên.
Người đàn ông trẻ tuổi từng ngồi ở phòng tầng hai trưa ngày hôm đó, giờ này phút này, đang đứng trước mặt gã rồi nhìn xuống từ trên cao, ánh mắt u ám lạnh lùng, giận dữ mãnh liệt nhìn gã..
Danh sách chương