Edit: Quả táo có sâu | Beta: Phạm Hà
-
Khi Nhiếp Tĩnh Trạch tỉnh dậy thì trên giường đã không còn bóng dáng của Túc Tức nữa.

Khăn trải giường nhăn nhúm và quần áo vứt vương vãi trong phòng ngủ nói rõ những gì đã xảy ra đêm qua.

Hắn nhặt chiếc áo khoác dưới chân giường khoác lên người, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ, trong lòng vẫn ôm hy vọng nhìn quanh mỗi một góc trong căn hộ, cuối cùng dừng lại trước giá để giày ở cửa ra vào.

Sau khi xác nhận không có đôi giày nào không thuộc về mình trên giá giày, Túc Tức đã lẳng lặng đi mất từ trước khi hắn tỉnh lại thì vẻ mặt của Nhiếp Tĩnh Trạch tối sầm lại.

Song khi nhớ lại quá trình và cảng tượng đêm qua, hắn lại nguôi giận.

Hắn trở về phòng ngủ lấy quần áo sạch sẽ rồi vào phòng tắm tắm rửa, lúc đi ra thì cầm điện thoại trên đầu giường lên xem thời gian, giờ đã qua thời gian đi làm.

Hắn suy nghĩ một chút, sau đó quyết định gọi điện thoại thẳng cho trợ lý chịu trách nhiệm hỗ trợ hắn trong công ty.
Đầu dây bên kia nghe điện thoại, vừa mở miệng đã hỏi khi nào hắn đến công ty.

Nhiếp Tĩnh Trạch nói ngắn gọn: "Hôm nay tôi không tới, có việc gì thì gọi lại cho tôi."
Hắn cúp điện thoại, nhưng vẫn thay áo khoác khi đi ra ngoài, không ở trong nhà quá lâu, nhanh chóng cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.

Nhiếp Tĩnh Trạch đoán chắc hẳn hôm nay Túc Tức vẫn sẽ đi làm, bỏ thẳng qua bước gọi điện thoại cho đối phương, đi ra cửa hàng bán đồ ăn sáng gần đó và ăn tạm chút đồ ăn, sau đó lái xe đến nhà hàng lẩu nơi Túc Tức làm việc.

Ý định ban đầu của hắn là đến cửa hàng tìm Túc Tức, nhân tiện bảo đối phương xin phép quản lý nghỉ nửa ngày, sau đó dẫn người ra ngoài ăn trưa.

Nhưng mọi chuyện lại không như mong muốn.
Khi xe chạy đến trước cửa nhà hàng lẩu thì đã gần đến giờ ăn trưa, hắn trực tiếp đậu xe ngoài cửa nhà hàng, xuống xe đi về phía nhà hàng lẩu.

Lúc này đang là thời điểm nhà hàng có rất nhiều khách, phục vụ trong sảnh mặc đồng phục cùng màu cùng kiểu, bận đến mức chân không chạm đất.


Ngay cả nhân viên vốn được sắp xếp đón khách ở cửa cũng bị điều đi nơi khác.

Khi Nhiếp Tĩnh Trạch đẩy cửa đi vào, thậm chí không có ai kịp thời chú ý tới hắn.

Hắn liếc nhìn những nhân viên mặc đồng phục làm việc ở phía xa, nhưng không nhìn thấy người nào có bóng lưng giống với Túc Tức.
Mặc dù trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng Nhiếp Tĩnh Trạch cũng không nghĩ nhiều.

Hắn bước một bước vào bên trong, một người phục vụ xa lạ cuối cùng cũng chú ý đến hắn, nở nụ cười niềm nở chào đón hắn và hỏi: "Chào anh, xin hỏi các anh có bao nhiêu người?"
Nhiếp Tĩnh Trạch lạnh nhạt nói: "Tôi tìm Túc Tức."
Người phục vụ nghe vậy thì sửng sốt, suy nghĩ một chút, giọng điệu ngờ vực: "Túc Tức? Nói mới nhớ, hình như cả buổi sáng tôi đều không thấy cậu ấy..."
Nhiếp Tĩnh Trạch cau mày: "Cậu ấy không đi làm à?"
"Hình như là không, để tôi hỏi giúp anh xem sao nhé." Đối phương nói xong, xoay người đi về phía phòng bếp ở đằng sau.

Nhiếp Tĩnh Trạch đứng yên không nhúc nhích, nhưng hai lông mày càng ngày càng nhăn tít lại, trong lòng bỗng có dự cảm không lành.
Hai phút sau, người đã nói chuyện với hắn vừa nãy cuối cùng cũng quay lại: "Thưa anh, tôi đã giúp anh hỏi quản lý của chúng tôi rồi.

Túc Tức không đi làm, sáng nay cậu ấy đã từ chức rồi."
"Từ chức rồi?" vẻ mặt của Nhiếp Tĩnh Trạch đột nhiên thay đổi.

Đối phương vẫn mỉm cười: "Vâng thưa anh, cậu ấy đã từ chức rồi."
Nhiếp Tĩnh Trạch rời khỏi nhà hàng lẩu với sắc mặt lạnh lùng.

Hắn lơ đãng quay lại xe, mở điện thoại di động, tìm số điện thoại đã lưu hai tháng trước rồi gọi.

Nhưng giọng nữ máy móc lạnh lùng trong điện thoại vang lên nói với hắn rằng số điện thoại vừa gọi đã bị tạm khóa.

Trái tim trong lồng ngực bỗng chùng xuống, nhưng đầu ngón tay của Nhiếp Tĩnh Trạch dừng lại vẫn ở trên màn hình, vô thức nhấn gọi lần thứ hai.

Nhưng những gì nghe được vẫn là lời nhắc rằng chủ nhân của dãy số đã bị tạm khóa.
Bàn tay đặt trên vô lăng dần siết chặt lại, trong lòng hắn bừng bừng lửa giận.

Đúng lúc này, bỗng có người đến gõ cửa kính ô tô hắn.
Trái tim Nhiếp Tĩnh Trạch khựng lại, gương mặt đã đi trước ý thức não bộ một bước, quay đầu qua đó, xen lẫn với đó là sự gấp gáp không cần nói cũng rõ.
Đập vào mắt hắn là một gương mặt lạ lẫm trong bộ đồng phục cảnh sát giao thông.

Sau một giây phút sững sờ ngắn ngủi, Nhiếp Tĩnh Trạch chầm chậm thở ra một hơi, hạ kính cửa sổ xuống với vẻ mặt không vui.
Anh cảnh sát giao thông trẻ tuổi đứng ngoài xe ôn hòa nhắc nhở: "Anh này, ở đây cấm đậu xe, phiền anh mau lái xe đi".

Nhiếp Tĩnh Trạch thờ ơ gật đầu.

Hắn lái xe rời khỏi nhà hàng lẩu, tiếp đó cũng không dừng lại mà đi thẳng đến dưới nhà của căn hộ cũ Túc Tức thuê.

Khi xe dừng ở trong sân, Nhiếp Tĩnh Trạch bỗng nhận ra, hắn chỉ biết Túc Tức sống ở tòa nhà trước mặt, nhưng hắn không hề biết Túc Tức ở căn nào ở tầng nào.

Cuối cùng hắn cũng nhớ ra Chung Tình sống chung với Túc Tức, lại cau mày tìm số điện thoại của Chung Tình trong danh bạ điện thoại di động.

Giây tiếp theo, hắn nhớ ra rằng rất lâu về trước mình đã xóa số điện thoại của Chung Tình rồi.

Trong lòng hắn cảm thấy khó chịu và bực bội hơn bao giờ hết, hắn mở cửa bước xuống xe và sải bước về phía mấy ông lão đang ngồi chơi bài dưới gốc cây.

Khi hắn trầm giọng hỏi thăm, không ai trong bốn năm người ngồi ở đây biết Túc Tức.
Nhiếp Tĩnh Trạch đứng yên tại chỗ, không khỏi nhắm mắt lại, trong đầu lập tức hiện lên từng đường nét rõ ràng của Túc Tức.

Lồng ngực khẽ phập phồng, hắn mở mắt ra, rồi từ từ miêu tả chiều cao và đường nét trên mặt của Túc Tức cho mấy người trước mặt.

Một ông lão trong số đó suy nghĩ một lúc, nhanh chóng nhớ ra rằng người mà thanh niên này đang tìm, có vẻ rất giống với cậu người thanh niên mà ông ta đã chào sáng nay.


Ông ta ngạc nhiên nói: "Sao tôi nghe cậu nói tên người này lạ thế nhở.

Cậu vừa nói cậu ấy trông như thế nào thì tôi đã hình dung ra rồi.

Tôi cũng sống trong tòa nhà này, thỉnh thoảng khi tôi xuống tầng vào buổi sáng cũng có gặp cậu ấy ở cầu thang.

Tôi cũng chỉ biết cậu ấy sống ở tầng năm, nhưng không rõ là cậu ấy ở phòng nào."
Nhiếp Tĩnh Trạch khẽ cảm ơn một tiếng rồi xoay người vội vã đi về phía tòa đơn nguyên chung cư.

Mỗi tầng của tòa nhà có ba hộ gia đình, Nhiếp Tĩnh Trạch đi lên tầng năm, không hề do dự gõ cửa căn hộ hộ đầu tiên.

Hai gia đình đầu tiên mở cửa đều là những gương mặt xa lạ.

Căn nhà thứ ba từ đầu đến cuối không có ai ra mở cửa.

Nhiếp Tĩnh Trạch nhìn chằm chằm vào cánh cửa sắt cũ kỹ dán đầy quảng cáo, Vẻ mặt vô cùng khó coi.
Mãi đến chiều, Túc Tức mới phát hiện tin nhắn của mình không gửi được.
Cậu và Chung Tình đang ngồi ở nhà xem TV, cả hai đều chưa ăn sáng.

Gần đến giờ ăn trưa, Túc Tức đứng dậy mở tủ lạnh ở nhà, chỉ tìm được một chút đồ ăn thừa.
Chung Tình đói muốn lả nhưng không có chút cảm giác thèm ăn nào, mà lại nhớ đến bữa khuya tối hôm đó y không thể ăn được vì bị xen vào.

Y quyết đoán đề nghị ra ngoài ăn cơm: "Có một nhà hàng buffet nướng mới mở bên kia đường đối diện với chợ, giá cũng tương đối rẻ.

Bữa khuya lần trước chưa kịp ăn, lần này tôi mời cậu đi ăn đồ nướng nha."
Túc Tức không từ chối lời đề nghị của đối phương, thay bộ quần áo dày cộp mặc khi đi ra ngoài, lấy điện thoại di động trên ghế sô pha bỏ vào túi, cùng Chung Tình một trước một sau ra khỏi nhà.

Sau hai tiếng ngồi ăn buffet nướng, cả hai người đều ăn rất no.

Vẻ mặt Chung Tình vô cùng thỏa mãn, nằm ườn trên ghế từ từ xoa bụng mình.

Túc Tức có chút lơ đễnh, cứ luôn bất giác nghĩ về Nhiếp Tĩnh Trạch, không biết lúc này hắn đã tỉnh dậy chưa, có thấy tin nhắn cậu gửi hay không.

Song, chiếc điện thoại di động để trong túi vẫn im lìm.

Trong lòng cậu ngoài sự ngờ vực, còn có một chút thất vọng.

Cậu lại không khỏi nghĩ đến những lời Chung Tình nói với cậu ở nhà vào buổi sáng.

Khi cả hai đứng dậy tính tiền rời đi, Chung Tình sờ tất cả các túi từ trên người một lượt mới phát đã để quên điện thoại di động ở nhà không mang ra ngoài, chưa kể còn không mang theo tiền mặt.

Y đứng trước quầy tính tiền, quay đầu lại nhờ Túc Tức giúp đỡ với vẻ mặt như đưa đám.
Túc Tức chỉ cảm thấy buồn cười, vươn tay lấy điện thoại di động ra trả tiền thay y, sau khi mở khung mã quét WeChat, nhưng hồi lâu vẫn không quét được mã thanh toán dán trên quầy thu ngân.

Cậu cảm thấy kỳ lạ, kéo thanh thông báo trên điện thoại xuống xem thử, cuối cùng phát hiện không còn chút dữ liệu liệu di động nào.

Túc Tức sửng sốt, sau đó bất giác nhớ lại hình như một ngày trước mình đã nhận được thông báo nhắc nhở rằng cậu chưa thanh toán cước điện thoại.

Chỉ là lúc đó cậu không có tâm trí để ý những chuyện vụn vặt này, sau khi xóa mất tin nhắn, thì vứt chuyện này ra sau đầu.
Sau khi kết nối wifi trong cửa hàng để thanh toán và trả cước phí, cậu vào lại giao diện tin nhắn, quả nhiên thấy tin nhắn buổi sáng vẫn chưa được gửi đi.

Bước chân của Túc Tức hơi khựng lại, sau một hồi do dự, cậu vẫn nói với Chung Tình đang đi phía trước: "Cậu về trước đi, tôi có chút chuyện muốn ra ngoài một chuyến."
Chung Tình gật đầu, không hỏi thêm, một mình rời đi trước.

Sau khi tách ra với Chung Tình, Túc Tức quyết định đến nhà Nhiếp Tĩnh Trạch để tìm hắn.

Cậu lần theo trí nhớ tối hôm trước tìm đến tòa nhà đối phương ở, đi theo phía sau chủ toà nhà vào đại sảnh, trực tiếp đi thang máy lên tầng hai mươi lăm.

Tuy nhiên, cậu bấm chuông cửa rất lâu vẫn không có người ra mở cửa.

Hình như Nhiếp Tĩnh Trạch không có ở nhà.
Túc Tức dựa vào tường ngoài cửa đứng một hồi, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi cho Nhiếp Tĩnh Trạch.

Điện thoại di động của đối phương lại đang ở trạng thái tắt máy.

Cậu liếc nhìn thời gian trên điện thoại, đã hơn bốn giờ chiều.

Cậu không biết đối phương đã đi đâu, cũng không thể liên lạc được với đối phương.

Xung quanh yên tĩnh đến mức cậu có thể nghe thấy tiếng tim đập rõ ràng trong lồng ngực, Túc Tức đứng một mình ở hành lang trống trải ngoài cửa, cảm thấy trái tim cũng trống rỗng.

Khi hoàn hồn lại, cậu đã trở lại trước cửa thang máy.

Thang máy vẫn dừng ở tầng mà cậu vừa đi ra, cậu ấn mở cửa thang máy, nhưng bước chân có chút do dự.

Sau khi rời khỏi nơi Túc Tức sống, Nhiếp Tĩnh Trạch vừa lái xe gọi cho mấy người bạn, địa điểm vẫn là quán bar tư nhân mà Túc Tức từng đến vào hai tháng trước.

Hắn tiện tay mở hai chai sâm panh trước quầy bar, Tần Lịch vẫn ngồi cạnh sân khấu, loay hoay mãi với cây đàn guitar yêu thích mà hắn mua được với giá cao.

Tiếng ồn ào khiến hắn càng thấy phiền phức, chỉ cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa giận không bốc lên được cũng không dập xuống được, ngay cả rượu trong miệng cũng giống như tra tấn vị giác nơi đầu lưỡi.

Hắn cố nén cơn giận đặt ly rượu trên tay xuống, không chào hỏi gì đã quay người bỏ đi.
Sau khi ra khỏi quán bar, Nhiếp Tĩnh Trạch lái xe thẳng về nhà.

Chiếc xe được đổi lại thành loại xe việt dã mà hắn thường lái trước đây, hắn đỗ xe trong bãi đậu dưới hầm để xe nhưng không xuống xe.

Mà lại đóng chặt cửa sổ nhốt mình ở trong xe, ngồi trên ghế lái hút thuốc một lúc lâu.

Một lúc lâu sau, khi hắn bước xuống xe với vỏ gói thuốc lá rỗng trên tay, trời đã tối đen.

Nhiếp Tĩnh Trạch đi thang máy từ tầng hầm lên nhà, khi vừa bước ra khỏi thang máy, rẽ vào hành lang, hắn thoáng thấy có người đang cúi đầu co chân ngồi bên cửa nhà mình.

Sắc mặt hắn lạnh lùng, ngước mắt lên nhìn, khi ánh mắt dừng ở trên người đối phương, bước chân bỗng dừng lại.

Sự phiền muộn và thờ ơ trong mắt hắn bỗng chốc tan biến, thay vào đó là sự ngạc nhiên và không dám tin ngày một tăng lên.

Thậm chí trong khoảnh khắc đó, dường như ngay cả tiếng thở cũng trở nên nhẹ hơn.

Cảm xúc trong lòng kìm nén bấy lâu bỗng bộc phát, ùn ùn kéo đến ập về phía hắn.
Bước chân dưới chân Nhiếp Tĩnh Trạch nhanh dần, vội vàng đi đến trước mặt đối phương, lập tức cúi người xuống vươn tay kéo cậu lên khỏi mặt đất rồi ôm chặt vào lòng.
Túc Tức hơi bối rối mở mắt ra nhìn hắn, vẻ mặt vẫn còn ngái ngủ.
- Hết chương 50 -.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện