Chương 55: Quyết Tâm
"Cậu muốn ở bên Úc Hoè, bất kể sống chết"
-
Từng màn hồi ức lướt qua đầu, vùng vẫy và khổ sở khi biết số mệnh mình tương khắc với Úc Hoè, vô số đêm không thể ngủ, tuyết xếp chồng dưới tàng Cây Thế Giới....Từ Dĩ Niên đè xuống cảm xúc dư thừa, chỉ đứt quãng thuật lại lời Lam nói, còn lại không nhắc đến một chữ nào. Nghe cậu nói xong từ đầu tới cuối, Úc Hoè nắm cổ tay cậu càng chặt hơn, gần như muốn bóp nát xương cốt cậu.
Vẻ mặt yêu tộc âm u đến đáng sợ, đồng tử tím sẫm loé lên ánh đỏ tàn bạo, Từ Dĩ Niên chưa từng tận mắt nhìn thấy dáng vẻ anh nổi giận đùng đùng bao giờ, cảm giác áp bách ập vào mặt khiến người ta không dám động đậy. Úc Hoè hơi nheo mắt, giọng điệu vô cùng nguy hiểm: "Năm đó em chỉ vì một câu của thầy tướng số, mà bỏ lại anh?"
Từ Dĩ Niên há miệng, vô số lời giải thích đứng trước sự thật cũng chỉ có vẻ yếu ớt vô lực, đành phải rũ mắt không nói gì.
Úc Hoè cho là cậu ngầm thừa nhận, chợt cười lạnh: "Cho dù tương khắc, vậy thì thế nào?"
Tàn nhẫn và cố chấp của anh lại chạm đến nỗi sợ sâu nhất trong lòng Từ Dĩ Niên, nam sinh run rẩy nói: "...Em sẽ hại chết anh!"
"Cho nên em trực tiếp quyết định thay anh?" Úc Hoè nhìn chằm chằm cậu, cuối cùng không rõ ý tứ nói, "Từ Dĩ Niên, em cũng tàn nhẫn thật."
Từ Dĩ Niên vô cùng hỗn loạn, cảm xúc lên xuống mãnh liệt khiến thái dương âm ỉ đau, thấy sắc mặt cậu vô cùng khổ sở, không biết Úc Hoè nghĩ đến cái gì, trong mắt dần hiện lên sát ý: "Tỉ lệ mệnh tương khắc mệnh có thể có bao nhiêu phần trăm? Hay là em bị người ta lừa mà cũng không biết."
Từ Dĩ Niên chấn động cả người.
Cậu chưa bao giờ nghĩ tới khả năng này, theo bản năng nói: "Xem mệnh cho em là Lam, không thể tính sai được..."
Là ông tổ tính mệnh của thời nay, Lam từng xem qua không biết bao nhiêu mệnh số. Giữa mệnh và mệnh tương khắc với nhau thật sự là hiếm thấy trên đời, tìm khắp thế gian cũng không mấy ai có thể nhìn ra trường hợp khác lạ này, trong nhận thức của Từ Dĩ Niên cũng chỉ có một mình Lam làm được.
"Mặc kệ anh ta có tính sai hay không, tốt nhất lần này em đừng gạt anh."
Úc Hoè nhặt trâm cài áo dưới đất lên, nắm chặt vào trong tay, thậm chí lòng bàn tay còn chảy cả máu.
Thì ra năm năm trước, Từ Dĩ Niên bỏ lại anh không phải bởi vì anh gặp biến cố, mà là tự cho rằng dùng cách tốt nhất để bảo vệ anh....
Chuyện tương khắc khiến lòng anh vẫn còn nghi ngờ, một khi điều tra rõ ngọn nguồn, anh sẽ không bỏ qua cho người gây trở ngại đó, cũng sẽ không để Từ Dĩ Niên lại rời đi thêm lần nào nữa.
Úc Hoè kìm nén cảm xúc, cuối cùng nhìn Từ Dĩ Niên một cái thật sâu, trực tiếp xoay người bỏ đi.
Bóng dáng yêu tộc biến mất ở sâu trong rừng phong, Từ Dĩ Niên mất hồn đứng tại chỗ, lời nói của anh khiến não cậu loạn thành một mớ hỗn độn, Từ Dĩ Niên thậm chí không dám nghĩ lại.
Nếu như mệnh của cậu và Úc Hoè không giống như lời Lam nói, vậy rốt cuộc cậu đã làm gì thế này.....!
Đầu Từ Dĩ Niên đau đến muốn nứt ra, đúng lúc đỡ lấy cây phong bên cạnh mới không té ngã. Không biết trôi qua bao lâu, cảm giác chóng mặt kịch liệt dần biến mất, Từ Dĩ Niên liên tục hít sâu mấy cái, miễn cưỡng bình ổn cảm xúc.
Cả vũ hội tốt nghiệp cũng không tham gia, cậu cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn như vậy trở về ký túc xá.
Cậu như lại về với năm năm trước, thời gian ban ngày trở nên dài đằng đẵng, từng cảnh tượng cứ liên tục lặp lại trong đầu, chẳng có cách nào ngừng lại. Từ Dĩ Niên không ăn không uống, chỉ một mực mê man ngủ thiếp đi. Liên tục mấy ngày, trong ký túc xá trống vắng chỉ có cậu thỉnh thoảng phát ra vài tiếng động, cú điện thoại trong một ngày trời sẩm tối nào đó đã đánh vỡ trạng thái hỏng bét này.
"Tiểu Từ ca!" Giọng nói kích động của Hạ Tử Hành từ đầu bên kia truyền đến, "Cậu đọc tin nhắn trong nhóm chưa? Mãi không thấy cậu trả lời, tôi gọi tới hỏi cậu."
"...Cái gì?" Từ Dĩ Niên nói chuyện mang theo giọng mũi vừa tỉnh ngủ, cậu ở trên giường trở mình một cái, chậm rì rì mở xem nhóm chat.
Tối hôm qua, Thần Nhiên gửi vào nhóm thông báo của cục trừ yêu: [ 3 giờ chiều mai, viện thẩm phán số 2 tiến hành xét xử Tháp Đen. Những trừ từng yêu sư tham gia sự kiện này cơ bản đều có trong danh sách được mời, chúng ta cũng có thể tham gia, nhận được thì trả lời. ]
Từ Dĩ Niên nhìn ngày giờ, ý thức được còn chưa tới 5 tiếng nữa là bắt đầu xét xử, đầu óc mê man cuối cùng cũng tỉnh táo hơn một tí.
"Đã nhận được, lúc đó gặp."
-
Học viện Phong Kiều cách viện thẩm phán hơn một trăm km, lúc Từ Dĩ Niên đẩy cửa vào trong phòng xét xử đã ngồi đầy người, cậu theo thói quen tìm Hạ Tử Hành với Thần Nhiên, lại phát hiện bên bọn họ không có chỗ trống. Đang định tùy tiện ngồi xuống, có người chợt gọi cậu lại.
"A, Từ Dĩ Niên? Bên này nè."
Từ Dĩ Niên quay đầu, thấy đôi mắt giống như hồ ly của thanh niên.
Là Bùi Tô.
Cậu hơi ngạc nhiên: "Sao anh...?"
Cậu không ngờ Bùi Tô sẽ xuất hiện trong này, lúc ra khỏi Tháp Đen cậu đã hỏi tình huống Bùi Tô, nghe nói ra tù rồi. Vừa thoát khỏi ác mộng nhiều năm, trạng thái của Bùi Tô thế mà cũng không tệ lắm.
Thanh niên cười cười với cậu, sau khi cậu ngồi xuống còn thân thiết ôm vai cậu: "Vẫn chưa cảm ơn cậu, bạn nhỏ, cậu vậy mà thật sự nói được làm được."
"Không chỉ mình tôi, rất nhiều người khác cũng giúp sức." Từ Dĩ Niên hơi do dự, "Tôi tưởng là anh không muốn gặp mấy người Tháp Đen này thêm lần nào nữa."
Bùi Tô ngả người dựa vào ghế, hơi có vẻ thờ ơ: "Hôm nay là ngày đám súc vật đó chịu xét xử. Mấy năm nay bọn chúng dung túng cho những tù nhân đó tra tấn tôi, tôi phải tận mắt nhìn chúng nhận báo ứng."
Thấy sắc mặt Từ Dĩ Niên tái nhợt, Bùi Tô hỏi: "Không nghỉ ngơi tốt à? Thời gian này bận quá?"
Từ Dĩ Niên lắc đầu, Bùi Tô cũng không truy hỏi nữa, hắn bỗng nhiên chọc chọc tay Từ Dĩ Niên, đổi chủ đề: "Bồi thẩm đoàn ngồi ngoài cùng bên phải là ai thế?"
"Là Hạ Nghiễn," Từ Dĩ Niên nhìn lướt qua, ngồi quanh đó đều là mấy nhân vật lớn trong cục trừ yêu, "Nhiệm vụ lần này là anh ấy dẫn đội."
"Dáng dấp cũng đẹp trai phết." Bùi Tô nói xong, lại hỏi, "Ngoài cùng bên trái thì sao? Vừa vào là trông thấy người này ngay."
Giữa một đám trừ yêu sư, khí chất của người nọ vô cùng đặc biệt, đồng tử mắt màu tím vừa nhìn là biết không phải con người, Bùi Tô ở Tháp Đen tận mấy năm cũng chưa từng gặp yêu quái này đẹp mắt nhìn vậy.
Úc Hoè dựa vào thành ghế, hơi nghiêng đầu đi. Ngồi bên cạnh anh là cục trưởng Tống của cục trừ yêu Nam Hải, đang mỉm cười nói chuyện với Úc Hoè. Từ Dĩ Niên nhớ rõ cục trưởng Tống có giao tình rất tốt với Tuyên Đàn, trước đây Úc Hoè tốt nghiệp cũng tiến vào cục Nam Hải.
Trông thấy gương mặt anh tuấn quen thuộc của yêu tộc, ánh mắt Từ Dĩ Niên chậm rãi ngưng lại, sau một lúc lâu, cậu khàn khàn nói: "Úc Hoè."
Bùi Tô không chú ý tới cảm xúc của cậu, mặc dù hiểu rất ít về yêu giới Bùi Tô cũng từng nghe thấy cái tên này rồi, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc: "Là cậu ta à."
Không biết cục trưởng Tống nói cái gì, Úc Hoè cười cười. Bùi Tô phát ra một tiếng cảm khái từ đáy lòng: "Nếu cậu ta mà là nhân loại, cục trừ yêu cứ treo ảnh cậu ta lên cộng đồng liên kết, chỉ bằng gương mặt này, còn cần gì điều lệ chung sống hoà bình nữa?"
Ngoài cửa phòng xét xử phát ra tiếng động nhỏ, người khoan thai tới chậm thu hút không ít ánh nhìn, Đường Phỉ đi thẳng tới bồi thẩm đoàn, gương mặt hắn lạnh lùng, mắt tựa sao lạnh, nhóm trừ yêu sư để lại chỗ trống ngay giữa trung tâm cho hắn.
Từ Dĩ Niên nghĩ đến Úc Hoè, không có chú ý đến Bùi Tô bên cạnh bất giác ngồi thẳng người, ánh mắt dần ngừng lại. Hắn vỗ vỗ vai Từ Dĩ Niên, không tự nhiên lắm hỏi: "Đó là ai? Sư phụ cậu hả?"
"Ừm."
Bùi Tô chần chờ hỏi: "Cậu với sư phụ....Quan hệ tốt không?"
"Rất tốt," Từ Dĩ Niên trả lời, "Sư phụ dạy tôi mười năm."
Lúc đi ngang qua Úc Hoè, bước chân Đường Phỉ dừng lại, lạnh nhạt nhìn chăm chú ma tộc từ trên xuống dưới.
Úc Hoè nâng mắt, không chút khách khí đối diện với hắn.
Mặc dù ánh mắt hai người chạm nhau chẳng quá nửa giây, không ít trừ yêu sư vẫn nhạy bén nhận ra khác thường. Sau khi Đường Phỉ ngồi xuống, cục trưởng Tống nhẹ giọng dò hỏi: "Có phải con với Đường tiên sinh có hiểu lầm gì không?"
"Không có hiểu lầm," Úc Hoè thu lại tầm mắt, thản nhiên nói, "Không hợp nhau thôi."
"Đường tiên sinh tuổi trẻ tài cao, lão cục trưởng tuổi tác đã lớn, không đến vài năm nữa, vị trí tổng cục hẳn là cậu ấy đảm nhiệm." Cục trưởng Tống tốt bụng khuyên bảo, "Tốt nhất đừng ồn ào quá."
Úc Hoè từ chối cho ý kiến, cục trưởng Tống cười lắc đầu, thầm nghĩ tính tình thằng nhóc này thật ra giống yêu tộc hơn Tuyên Đàn nhiều.
Phòng thí nghiệm và Tháp Đen liên quan đến một lượng lớn yêu tộc, từng tên tội phạm của hai bên lần lượt bị dẫn vào phòng xét xử. Hơn mười phạm nhân đeo theo gông xiềng nặng trĩu, nhóm trừ yêu sư phụ trách áp giải đẩy từng tên lên bục phán quyết. Mặc dù trước đó tỏ ra rất thoải mái, lúc thật sự nhìn thấy đầu sỏ khiến mình khổ sở mấy năm, trong mắt Bùi Tô dần toát ra vẻ căm hận.
Phản ứng của những người bị hại xung quanh cũng không khác gì Bùi Tô, bốn phía nhao nhao phát ra tiếng hừ lạnh, có người thậm chí còn kích động chửi ầm lên.
Buổi xét xử hôm nay không tầm thường, không chỉ tất cả cấp cao của tổng cục trừ yêu có mặt, những nhân vật tới từ yêu giới cũng quan trọng không kém. Viện trưởng lão viện thẩm phán tự mình đảm nhiệm chánh án, đối diện với tiếng ồn ào trong phòng, không thể không gõ mạnh búa gỗ xuống: "Yên lặng!"
Giọng nói viện trưởng lão hùng hồn, không giận tự uy, hiện trường phút chốc yên tĩnh trở lại. Thư ký từng bước tiến lên, cao giọng tuyên đọc quy tắc xét xử.
Cùng với tiếng chuông trang nghiêm, xét xử ngục giam Tháp Đen chính thức bắt đầu.
"Tháp Đen âm mưu xé bỏ điều lệ, làm giả giấy chứng tử biến tù nhân thành 'hộ đen', không chỉ âm thầm sai khiến tù nhân gây ra nhiều hành vi phạm tội, đồng thời cũng xem những tù nhân này như tư binh mà nuôi dưỡng." Chánh án trên pháp đài nhìn chăm chú đám cấp cao Tháp Đen, đôi mắt già nua toả ra ánh sáng khiếp người, "Có nhận tội hay không?"
Mấy tên yêu tộc ngậm miệng không nói, trong lúc giằng co, quản giáo trưởng của Tháp Đen khàn giọng đáp đầu tiên: "Nhận tội."
Có người này đi đầu, tù nhân bên cạnh không tiếp tục yên lặng nữa, cùng nói nhận tội. Thư ký nhanh chóng viết, chánh án tiếp tục nói: "Năm năm trước, phòng thí nghiệm Vân Dao bí mật chuyển đến Tháp Đen, đôi bên đạt được hợp tác, Tháp Đen cung cấp tài chính đồng thời bao che, phòng thí nghiệm giúp tù nhân tăng thêm năng lực, tiến hành biến đổi huyết thống...."
....
....
Công văn ghi chép hành vi phạm tội bị chánh án lật lên từng cái một, ban đầu còn có thể nghe được bốn phương tám hướng thấp giọng nói chuyện, đến lúc sau, vô số tội ác nghe mà ghê người khiến bốn xung quanh lặng ngắt như tờ.
Bằng chứng ngay trước mắt, đám cấp cao của Tháp Đen đã từng dã tâm bừng bừng cũng chỉ có thể cúi đầu nhận tội. Sau khi tiến sĩ chết phòng thí nghiệm còn lại mỗi nhóm nghiên cứu viên, giờ phút ai nấy cũng đều mặt ủ mày chau, sắc mặt u ám.
Quá trình hỏi tội dài dòng kết thúc, sau một hồi tạm nghỉ ngắn ngủi, cuối cùng cũng tới lúc đọc kết quả tuyên án. Từ Dĩ Niên bất giác ngồi ngay ngắn lại, cũng giống hầu hết mọi người xung quanh nhìn không rời mắt bục chánh án.
Chánh án cao giọng nói: "Tháp Đen và phòng thí nghiệm cấu kết mưu phản, vi phạm cùng một điều lệ, tuyên đọc kết quả phán quyết như sau____"
"Chờ một chút." Một giọng nói vang lên từ phía bồi thẩm đoàn, đánh gãy lời tuyên án chưa nói ra. Úc Hoè thong dong đứng lên, thân hình cao ngất trong nháy mắt thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người. Trong lòng Từ Dĩ Niên như cảm nhận được nắm chặt tay tay vịn ghế, tim cậu đập loạn nhịp, dường như có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra.
Sau một cái giật mình ngắn ngủi, chánh án gật đầu với anh: "Bồi thẩm viên số 1, cậu có gì cần bổ sung?"
Đón lấy vô số ánh mắt, Úc Hoè không nhanh không chậm nói: "Người lãnh đạo phòng thí nghiệm không chỉ có một vị, ngoại trừ tiến sĩ đã chết, một vị khác vừa hay đang ngồi trong bồi thẩm đoàn."
Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng, trong phòng xét xử ầm ầm nổ tung! Tiếng nghị luận như sóng biển gần như che phủ cả hiện trường, không biết bao nhiêu tầm mắt dừng lại ở bồi thẩm đoàn___Ngoại trừ Úc Hoè, ngồi ở đó đều là các cấp cao trong cục trừ yêu!
Chánh án không thể không liên tục gõ búa gỗ xuống: "Yên lặng! Yên lặng!"
Âm điệu ông uy nghiêm, nhưng trên nét mặt vẫn khó giấu được kinh ngạc: "Bồi thẩm viên số 1, buộc tội nghiêm trọng như thế cần chứng cứ rõ ràng, cậu phải chịu trách nhiệm với mỗi lời mình nói ra."
Úc Hoè bỏ qua ánh mắt ý bảo anh đừng xằng bậy của cục trưởng Tống bên cạnh, thong thả ra khỏi chỗ ngồi, đi đến phía trước bồi thẩm đoàn.
"Mười năm trước, người này quen biết tiến sĩ, hai người hợp tác với nhau, cùng thành lập phòng thí nghiệm. Ban đầu tiến sĩ chỉ là một tên Tuyết yêu không tên không tuổi, thực lực nhỏ yếu, anh ta lại vô cùng tán thưởng tài hoa của tiến sĩ, tất cả tài chính của phòng thí nghiệm đều do một mình anh ta cung cấp. Cho dù sau đó phòng thí nghiệm chuyển vào Tháp Đen, cứ đến mỗi mùa đông vẫn sẽ nhận được một khoản kếch xù từ anh ta." Vài tên cấp cao của Tháp Đen trên bục xét xử ngạc nhiên ngẩng đầu lên, Úc Hoè tiếp tục nói, "Đến cả Tháp Đen cũng không biết, phòng thí nghiệm chưa bao giờ ngừng nhận giúp đỡ từ ông chủ cũ."
"Sau khi được tiến sĩ biến đổi, thực lực người nọ tăng lên rất nhiều. Tiến sĩ cố ý lựa chọn những năng lực gần với dị năng của bản thân người này, cho dù anh ta có tùy ý sử dụng năng lực, người bên ngoài cũng không thể nhìn ra anh ta khác thường." Khoé môi Úc Hoè hơi cong lên, có ý sâu xa nói,"Tuổi còn trẻ đã ngồi đến vị trí này, nếu không phải tư chất vượt trội, cũng chỉ có thể dựa vào con đường bất chính mà thôi."
Nghe đến đó, vẻ mặt chánh án khẽ thay đổi.
Trừ yêu sư trong bồi thẩm đoàn được xem là trẻ tuổi chỉ đếm được trên đầu ngón tay, lại không ai không phải là nhân vật có chiến công hiển hách.
"Nói nhiều như vậy, cũng không nhắc tới người nọ là ai," Giọng điệu Đường Phỉ bình thản, lời nói lại hùng hổ doạ người, "Úc tiên sinh hình như cũng chẳng lấy ra được chứng cứ rõ ràng."
"Gấp cái gì." Úc Hoè liếc mắt nhìn Đường Phỉ một cái, "Làm trò trước mặt mọi người, từng bước xé xuống lớp ngụy trang của người này không phải càng thú vị hơn à?"
Úc Hoè nói xong, ấn xuống bộ điều khiển đã chuẩn bị từ lâu trong tay____
Ầm!
Một tiếng nổ mạnh xáo trộn cả phòng xét xử, máu tươi bắn ra khắp mặt bàn. Hình ảnh quen thuộc khiến đồng tử Từ Dĩ Niên co lại, không chỉ cậu, Thần Nhiên cũng cùng lúc chống lên mặt bàn, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ, Hạ Tử Hành lại đứng bật dậy.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn: "Sao lại thế này?!", "Tại sao đột nhiên nổ mạnh?!", "Mau gọi cho trung tâm y tế!"
Trong một mảnh hỗn loạn, Úc Hoè nhìn về phía trừ yêu sư đang che một mắt: "Năm năm trước, gia chủ cũ của nhà họ Hạ chỉ là con rối bị anh đẩy ra. Anh ký khế ước với tiến sĩ, đôi bên không thể phản bội lẫn nhau. Nhưng anh phát hiện tiến sĩ ngày càng không thể kiểm soát, không chỉ giúp đỡ Tháp Đen mưu phản, còn cố ý muốn dẫn Diệp Tiễu về, thậm chí bởi vì thế mà tổn thương đến em trai anh ở dinh thự Bạch Lộc. Anh muốn mượn tay cục trừ yêu, xoá sổ hoàn toàn phòng thí nghiệm."
"Anh đề phòng anh ta, anh ta cũng đề phòng anh. Lúc tiến hành giải phẫu biến đổi, tiến sĩ lén chôn hai quả bom trong mắt anh, điều khiển trên tay tôi bị anh ta giấu trong phòng tài liệu của phòng thí nghiệm. Chỉ cần bom không nổ, sẽ không tính là vi phạm khế ước." Úc Hoè nhìn Hạ Nghiễn mặt đầy máu tươi, mỉa mai, "Quan chỉ huy trẻ tuổi nhất tổng cục trừ yêu? Nếu không có thí nghiệm biến đổi, bằng chính anh sợ là không ngồi được vị trí này rồi."
Bất tri bất giác, sau lưng Từ Dĩ Niên đã thấm ra một lớp mồ hôi lạnh.
Năm năm trước Hạ Nghiễn tự mình dẫn đội đến kiểm tra niêm phong phòng thí nghiệm Vân Dao, lập được công lao hiển hách, tiến thẳng đến vị trí ngày hôm nay. Chân tướng lại hoàn toàn trái ngược, Hạ Nghiễn mới là thủ phạm sau màn, gia chủ cũ của nhà họ Hạ bị ép thay hắn gánh mọi tội ác, trở thành đá kê chân cho người khác một bước lên trời.
Hạ Nghiễn thế mà lại là người đầu tiên đầu tư cho phòng thí nghiệm....!
Hạ Tử Hành chịu chấn động quá lớn, lập tức muốn xông về phía bồi thẩm đoàn. Thần Nhiên túm chặt lấy cậu ta, Hạ Tử Hành lại đột nhiên bộc phát sức mạnh kinh người, đẩy Thần Nhiên ra bất chấp lao lên vị trí đầu tiên ở bồi thẩm đoàn. Cả con mắt Hạ Nghiễn bị nổ vỡ nát, hốc mắt không ngừng chảy xuống máu tươi đầm đìa, Hạ Tử Hành vừa sợ vừa gấp: "Anh, anh còn ổn không?"
Cho dù thân thể bởi vì đau đớn mà không tránh khỏi run rẩy, cảm xúc của Hạ Nghiễn vẫn vô cùng bình tĩnh, cũng không ngẩng đầu lên mà đẩy Hạ Tử Hành ra: "A Hành, về chỗ của em đi."
"Tôi để lại cho anh một con mắt." Úc Hoè nghịch bộ điều khiển bom trong tay, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ấn xuống, "Nói mấy câu đi, ngoại trừ phòng thí nghiệm, năm năm trước anh còn làm gì."
Các bác sĩ bị khẩn cấp gọi đến đều đứng ngoài cửa, không biết có nên đi vào hay không. Hạ Nghiễn giật giật khoé môi, con mắt còn sót lại nhìn chằm chằm ma tộc cách đó mấy mét.
Úc Hoè cố ý.
Cậu ta đã biết chân tướng từ lâu, lại kiên nhẫn chờ cho đến hôm nay. Ánh mắt của cả hai giới đều tập trung vào buổi xét xử này. Úc Hoè muốn hắn thân bại danh liệt trước mặt mọi người, không còn đường lui.
Ánh mắt Hạ Nghiễn xẹt qua gương mặt kinh sợ của Hạ Tử Hành, cuối cùng trầm giọng nói: "Mục đích thí nghiệm của tiến sĩ quá rõ ràng, tên Khởi La đó thuận theo lẽ này tới tìm bọn tôi, hỏi bọn tôi có hứng thú thu lấy ma tộc thật sự không."
Hiểu được những lời này là ý gì, trên mặt Hạ Tử Hành cắt không còn chút máu.
"Lúc Khởi La tìm đến, bọn tôi vừa chuyển từ Vân Dao đến Tháp Đen. Năm đó Tuyên Đàn như quyết tâm phải thi hành điều lệ, ép bọn tôi rất chặt. Cũng kỳ lạ thật đó, rõ ràng bà ta là yêu quái, thế mà lại bằng lòng hao hết tinh lực vì con người....Còn hơn để người ngoài đến kiểm tra phòng thí nghiệm, chẳng bằng tôi tự mình xử lý, thế nhưng phòng thí nghiệm dính dáng quá sâu đến nhà họ Hạ, tôi chỉ đành để lão gia chủ gánh tội thay tôi vậy."
"Đương nhiên, bọn tôi đồng ý kế hoạch của Khởi La."
Đại trưởng lão tộc Huyễn yêu từng lấy chết làm chứng ở bục xét xử, tố cáo có nhân loại tham gia tàn sát ma tộc, giới trừ yêu luôn xôn xao đủ mọi cách nói với việc này. Không ít người ở bồi thẩm đoàn từng là bạn cũ của lão gia chủ nhà họ Hạ, giờ phút này đều đang khiếp sợ không thôi: "Lòng lang dạ sói! Không chỉ vừa ăn cướp vừa la làng, mưu hại gia chủ, còn phát rồ tham gia tàn sát! Thân là quan chỉ huy tổng cục trừ yêu vậy mà hoàn toàn không xem điều lệ ra gì!"
"Tên điên! Đúng là ác độc cùng cực! Không biết xấu hổ!"
Hạ Nghiễn ngoảnh mặt làm ngơ với tiếng mắng khắp xung quanh: "Nhiệm vụ Tuyên Đàn nhận được là tôi phát xuống. Số lượng ma tộc vốn ít, ngoại trừ bà ta, cùng ngày đó tôi phát nhiệm vụ cho tất cả những ma tộc còn lại. Như lời đại trưởng lão nói, cuối cùng bọn họ bị truyền tống đến một con trấn nhỏ."
"Bọn tôi đều cho rằng tất cả ma tộc sẽ bị gϊếŧ trong trấn, biến số duy nhất chính là cậu." Hạ Nghiễn với Úc Hoè bốn mắt nhìn nhau, "Chính bản thân cậu rõ nhất, sau khi cậu chạy ra từ chỗ chết, đã có người mượn danh nghĩa chi viện điều đến rất nhiều trừ yêu sư."
Úc Hoè mặt không đổi sắc, không có nói tiếp.
Đương nhiên anh không quên.
Lúc anh bị thương nặng sắp chết, vất vả chạy ra khỏi tầng tầng lớp lớp vòng vây, trông thấy đồng phục cục trừ yêu màu trắng phía xa đã nghĩ rốt cuộc cũng được giúp đỡ rồi, những trừ yêu sư này lại không nói lời nào tấn công anh, nỗ lực muốn lấy mạng anh.
"Cậu gϊếŧ bọn họ, tiến vào Mai Cốt Tràng."
Lòng bàn tay Từ Dĩ Niên đột nhiên bùng lên lôi điện, ầm một tiếng đập vỡ bàn dài trước mặt.
Bùi Tô hoảng sợ, thấy mu bàn tay nam sinh nổi đầy gân xanh, hận thù trong mắt gần như tràn cả ra ngoài.
Quả nhiên, sự thật không phải như lời bên ngoài nói! Rõ ràng bọn họ muốn gϊếŧ người diệt khẩu, lại vu hại Úc Hoè phát cuồng, gϊếŧ chết tất cả những trừ yêu sư chạy đến cứu viện!
Việc đã đến nước này, Hạ Nghiễn thẳng thắn thừa nhận toàn bộ sự thật: "Những trừ yêu sư đó là tôi phái ra. Tôi dùng vài cách đánh lừa điều tra, xác định tính chất của việc ma tộc diệt tộc là tai nạn bất ngờ. Lúc trước đại trưởng lão lấy chết làm chứng trên bục xét xử, tổng cục muốn tra rõ chân tướng lần nữa, cũng là tôi âm thầm kéo dài tiến độ."
Mấy vị trừ yêu sư tổng cục liên tục lắc đầu, đến cả Đường Phỉ cũng nhíu nhíu mày.
"Nhiệm vụ liên quan đến Tháp Đen cần thông qua tôi phê chuẩn, để tận khả năng xoá bỏ hiềm nghi, lúc thấy A Hành xin nhiệm vụ, tôi lập tức đồng ý cho bọn nó vào Tháp Đen." Dù nói thẳng mình tính kế người nhà, Hạ Nghiễn cũng biểu hiện vô cùng bình tĩnh, "Người nào cũng nói tôi yêu thương em trai, không có ai tin tôi sẽ đẩy nó vào cảnh nguy hiểm."
Hạ Tử Hành sững sờ: "Anh...?"
Hạ Nghiễn không trả lời cậu ta: "A Hành không biết gì cả, ba mẹ tôi cũng không."
Úc Hoè hơi cong khoé môi, như cảm thấy dáng vẻ này của hắn vô cùng buồn cười: "Tội lỗi anh gây ra, đương nhiên phải do anh trả."
Ầm!
Lại thêm một tiếng nổ mạnh, con mắt còn lại của Hạ Nghiễn máu thịt tung toé! Hai hàng huyết lệ ào ào tuôn ra, dù Hạ Nghiễn có kiềm nén đến đâu cũng không ngăn được tiếng kêu thảm thiết. Sắc mặt Hạ Tử Hành trắng bệch: "Anh! ! ! !"
Nếu không chữa trị kịp thời, Hạ Nghiễn rất có thể sẽ chết tại chỗ, bác sĩ vội vàng chạy về phía bồi thẩm đoàn. Chánh án không thể không gõ vang búa gỗ, lớn tiếng cảnh cáo: "Bồi thẩm viên số 1! Cậu không có quyền làm hại nghi phạm!"
"Thật ngại quá, không có lần sau đâu." Úc Hoè chẳng chút thành ý trả lời, thuận tay ném cái điều khiển hết tác dụng xuống. Chánh án hơi nghẹn lời nhìn anh, nghĩ đến sự thật Hạ Nghiễn vừa thú nhận, cuối cùng sinh lòng cảm thông, không có truy cứu hành vi làm xằng làm bậy của anh.
Tiết mục này khiến cả buổi xét xử hoàn toàn thoát khỏi quỹ đạo. Đơn giản xử lý tình trạng vết thương xong, vài trừ yêu sư tới dẫn Hạ Nghiễn rời đi. Hai đầu gối Hạ Tử Hành mềm nhũn, như hoàn toàn mất đi chỗ dựa, được Thần Nhiên chạy xuống đúng lúc đỡ lấy.
Vẻ mặt Từ Dĩ Niên phức tạp, tầm mắt lướt qua Hạ Nghiễn chật vật, Hạ Tử Hành mờ mịt vô thố, lại nhìn nhóm trừ yêu sư phẫn nộ....
Cậu nhớ rõ Hạ Tử Hành từng cười tán dóc với cậu, nói may mà có Hạ Nghiễn ở đây, đời này có thể yên tâm nằm ngửa. Nhà họ Hạ gia nghiệp lớn, ba Hạ mẹ Hạ lòng dạ thiện lương, nhưng đều không phải là trừ yêu sư gánh được chức trách lớn. Từ Dĩ Niên không dám tưởng tượng rốt cuộc sau này Hạ Tử Hành phải làm sao bây giờ.
Thanh âm trong phòng ồn ào, cuối cùng tầm mắt Từ Dĩ Niên dừng lại trên người Úc Hoè.
Một mình anh đứng một bên, Hạ Nghiễn thờ ơ lạnh nhạt bị giải đi, vẻ mặt bồi thẩm đoàn vừa nãy còn sục sôi đều mang vẻ trốn tránh, không dám đối diện với ánh mắt của anh.
Khiếp sợ, hối hận, xấu hổ, áy náy....
Nhóm trừ yêu sư nhìn anh, không khỏi nhớ tới vài năm trước nhẹ dạ tin theo lời gièm pha, tự mình đuổi đánh anh khắp nơi.
Từ Dĩ Niên lâm vào hỗn loạn vô tận. Thì ra mấy năm nay, Úc Hoè vẫn luôn chiến đấu với những kẻ điên này. Ma tộc diệt tộc, mệnh Hung của cậu và mệnh Bạch Dạ của Úc Hoè....Tưởng chừng không liên quan lại cất chứa mối liên hệ gắn bó chặt chẽ, âm mưu khổng lồ dần nổi lên mặt nước, như mây đen nặng trĩu che phủ lên đỉnh đầu.
Đủ loại suy nghĩ không ngừng kéo đến, mãi tới khi Úc Hoè xoay người rời đi, Từ Dĩ Niên mới như vừa tỉnh khỏi mộng.
Ngón tay cậu chậm rãi cuộn lại, nắm chặt thành quyền, cuối cùng hạ quyết tâm đuổi theo. Cậu chạy quá nhanh, cả người bất giác loé lên ánh điện chói mắt. Bóng hình Úc Hoè vẫn chưa chìm vào khoảng sân phồn hoa nở rộ, Từ Dĩ Niên lập tức chạy về phía anh.
Khác với năm năm trước, lúc này cậu không muốn để Úc Hoè đơn độc gánh vác nữa.
Mặc kệ tiếp theo anh muốn làm gì, cậu cũng muốn ở bên cạnh anh, bất kể sống chết.
"Úc Hoè!" Từ Dĩ Niên chắn trước mặt anh.
Ma tộc bị gọi lại nhìn thấy dáng vẻ hùng hồn khí thế của cậu, thản nhiên nói: "Có việc gì?"
Từ Dĩ Niên vội vã hỏi: "Có thể cho em một cơ hội, cho em cùng điều tra với anh không?"
Úc Hoè không trả lời ngay. Diện mạo anh vốn là vẻ đẹp sắc bén, hơn nữa khí chất lạnh lùng, lúc không nói lời nào khó tránh khỏi có vẻ khó gần.
Nhớ tới lễ tốt nghiệp tan rã trong không vui, Từ Dĩ Niên yên lặng ở trong lòng động viên cho mình, nhìn thẳng mắt Úc Hoè: "Em xin lỗi, năm năm trước em không nên không quan tâm đến cảm nhận của anh, tự tiện quyết định thay anh. Trước đây là em quá vô năng, mới khiến cho anh một mình gánh vác mọi thứ, bây giờ em muốn cùng anh điều tra rõ ràng chân tướng năm đó....Có thể không?"
Cái lời bộc bạch này hoàn toàn xuất phát từ nội tâm, cảm xúc Từ Dĩ Niên dâng trào, nói xong mới chậm chạp cảm thấy xấu hổ.
Dù là vậy, cậu vẫn không tránh không né nhìn thẳng vào mắt Úc Hoè. Bầu không khí trong sân như chảy chậm lại, từng giây từng phút bị kéo dài đến vô hạn, lòng Từ Dĩ Niên dần dần chìm xuống.
Có phải Úc Hoè....Hoàn toàn thất vọng với cậu rồi không? "Lần cuối cùng Lam xuất hiện là ở Mai Cốt Tràng."
Từ Dĩ Niên ngẩng phắt đầu lên, chậm nửa nhịp mới nhận ra ý của Úc Hoè.
Úc Hoè thế mà đồng ý!
Nghe anh nhắc tới Lam và Mai Cốt Tràng, Từ Dĩ Niên ý thức được Úc Hoè muốn điều tra cái gì, không khỏi hơi mở to mắt.
Úc Hoè thu hết biến hoá trên mặt cậu vào mắt: "Ba ngày sau, đến Cảng Tự Do tìm anh."
Tác giả có lời muốn nói: Kết thúc quyển 2 ~ còn tầm 4 5 chương nữa sẽ ở bên nhau
Phần Niên nói cho Úc Hoè chỉ vẻn vẹn miêu tả khách quan sự thật, vùng vẫy khổ sở chủ quan của chính bản thân Niên không có nhắc tới (bởi vì chỉ giải thích vì sao năm đó chia tay), chuyện Cây Thế Giới, về sau Úc Hoè sẽ biết
Không một ai có thể ngăn được đam mê sì poi của tui: Tác giả bảo 4 5 chương thế thôi, chứ từ mai là chúng ta phải gặm cơm chó rồi 😢