Chương 66: Bá Đạo

"Không được, bạn trai của anh ấy quản rất nghiêm"

-

Buổi tối về nhà, Từ Dĩ Niên liếc nhìn điện thoại.

Trên điện thoại có người nhắn tin cho cậu, tiếc là cậu không quen ai cả. Từ Dĩ Niên lướt nhìn một vòng, cơ bản đều là đám hồ bằng cẩu hữu hẹn cậu đi ăn chơi phóng túng, đang chuẩn bị thoát ra khỏi phần mềm chat, một tin nhắn tag tất cả mọi người đột nhiên nhảy lên.

Nhóm chat này bình thường đều cài trạng thái tắt thông báo, Từ Dĩ Niên liếc mắt nhìn, phát hiện đây là nhóm chuyên ngành ở trường đại học của cậu. Cố vấn học tập gửi một thông báo lên nhóm, nói là gần tới cuối kì, trường sẽ kiểm tra chặt chẽ tình hình lên lớp, bảo mọi người đi học đừng chơi điện thoại, nghiêm túc nghe giảng, không được đi muộn về sớm hay nghỉ học.

"Suýt nữa thì quên mình còn là học sinh." Từ Dĩ Niên lẩm bẩm, vốn định không quan tâm đến tin nhắn này, trong đầu chợt nảy lên một ý tưởng.

Vườn trường đại học....Chắc là phù hợp để yêu đương lắm nhở? Từ Dĩ Niên càng nghĩ càng thấy hợp lý, hơn nữa cậu chưa từng tiếp xúc với người thường ở trường học, trong lòng không khỏi sinh ra một tí tò mò.

Tính của cậu là nghĩ gì hành động ngay, Từ Dĩ Niên xoay người xuống giường, đúng lúc cửa phòng bên cạnh cũng mở, Úc Hoè hình như chuẩn bị đi ra uống nước, Từ Dĩ Niên vội vã gọi anh lại.

Yêu tộc vóc dáng cao lớn liếc nhìn cậu một cái, lười biếng hỏi: "Thiếu gia lại có gì muốn phân phó?"

Khoảng thời gian này ở chung, anh đã quen với việc Từ Dĩ Niên vừa gặp như đã quen thân. Ra khỏi thư viện học viện Phù Diêu, Từ Dĩ Niên không cần nghĩ ngợi cứ vậy theo anh về nhà, lúc tối ăn cơm cũng không cảm thấy có gì không đúng, nghiễm nhiên coi đây thành nhà của mình.

"Gần đây anh không có việc gì phải không?"

Úc Hoè không tỏ rõ ý kiến: "Làm sao?"

Từ Dĩ Niên cười với anh: "Hôm nay anh dẫn tôi đến trường học yêu tộc, mấy ngày nữa tôi dẫn anh đến trường học của nhân loại bọn tôi dạo một vòng."

Từ Dĩ Niên vừa nói vừa suy tính trong lòng, cậu phải tra thông tin của trường đại học Nam Hải trước, chuẩn bị một tí, nếu không đến lúc đó đi học ở đâu cũng không biết.

"Cậu vậy mà vẫn còn đi học?" Úc Hoè ngạc nhiên liếc mắt nhìn cậu, "Tôi còn tưởng cậu chỉ cần thu xếp về kế thừa gia nghiệp thôi là được cơ đấy."

Từ Dĩ Niên bí hiểm nói: "Không hiểu cái này đâu, hai tay tôi cũng không rảnh."

Úc Hoè bị cậu chọc cười, lắc đầu: "Nếu tôi là ba mẹ cậu, tôi phải đánh chết cậu."

Nói thì nói vậy, buổi sáng ba ngày sau, hai người vẫn cùng nhau tới cổng phía đông đại học Nam Hải. Thấy Từ Dĩ Niên vào trường còn mở bản đồ, Úc Hoè không biết nên nói cậu cái gì cho phải.

"Thôi xong," Từ Dĩ Niên nhìn bản đồ nửa ngày, vẻ mặt ngưng trọng, "Vào sai cổng rồi, từ đây đi qua còn tận 5 km nữa."

"Không phải có xe đưa đón à?" Úc Hoè ý bảo chiếc xe phía xa xa đang chạy tới, "Đó, đúng lúc đến đây."

Từ Dĩ Niên lúng túng nói: "Tôi không mang thẻ học sinh."

Nói đúng ra, căn bản cậu không có thẻ học sinh.

Từ Dĩ Niên lại ở trong lòng thầm mắng hệ thống ngu ngốc không đáng tin thêm lần nữa, chứng minh cũng không làm đủ cho cậu.

"...." Giọng điệu Úc Hoè lạnh xuống, "Từ Dĩ Niên."

"Chờ tí chờ tí! Đừng gấp," Từ Dĩ Niên sợ anh không kiên nhẫn lại đánh chết mình, "Chúng ta lên xe trước, tôi tìm một người mượn thẻ."

May mà trên xe nhiều người, cậu thuận lợi mượn được thẻ của một nữ sinh. Chỗ Từ Dĩ Niên ngồi là ngoài cùng bên trái, xe đưa đón không có cửa, cậu nhìn hoa đào nở rộ hai bên đường, không kìm lòng được cảm thán: "Trường học này...." Từ Dĩ Niên bỗng nhiên phản ứng lại, bổ sung: "Ý tôi là trường học của bọn tôi, đẹp thật á."

Úc Hoè nghiêng đầu, thấy Từ Dĩ Niên còn rất nghiêm túc, nắng xuân ấm áp chạm lên mặt cậu, lông mi cong cong hấp dẫn ánh nhìn hơi cả anh đào sum suê.

Úc Hoè nhìn cậu, nhẹ nhàng đáp: "Đúng là rất đẹp."

Xe đưa đón dừng lại ở cửa vào. Đúng lúc tan học, đám sinh viên ùn ùn kéo ra ngoài, thấy Từ Dĩ Niên chuẩn bị ngược dòng người đi tới cầu thang, Úc Hoè hỏi: "Dẫn đến trường mà cậu nói là dẫn tôi đến học?"

Từ Dĩ Niên đáp một tiếng: "Phải đó."

Căn cứ theo thân phận hệ thống cho, chuyên ngành của Từ Dĩ Niên là Quản trị kinh doanh. Tối hôm qua cậu kiểm tra thời khoá biểu, sáng có một tiết toán cao cấp học cùng với mấy chuyên ngành khác.

Tuy đây cũng là lần đầu tiên Từ Dĩ Niên tới, cậu lại trực tiếp đặt luôn mình vào vị trí chủ nhà: "Anh chưa từng lên lớp toán cao cấp bao giờ phải không, dẫn anh đến trải nghiệm thử."

Úc Hoè không nói nên lời, đi theo cậu lên lầu, ngồi xuống chỗ trống trong phòng học. Vị trí của bọn họ ngồi dựa vào sau, lục tục có thêm không ít sinh viên đến. Nam sinh vừa tới vốn vừa ngáp một cái bày ra vẻ mặt mệt mỏi, thấy Từ Dĩ Niên, cơn buồn ngủ cũng sợ đến mức nghẹn trở về.

Trần Độ đặt mông ngồi xuống bên cạnh cậu, trông ngạc nhiên cứ như vừa phát hiện ra lục địa mới: "Xảy ra chuyện gì thế hả Niên? Cậu cũng biết tới học nữa á?"

Từ Dĩ Niên thấy gương mặt này hơi quen quen, nghĩ nửa ngày, mới nhớ ra người này là nhị thế tổ cùng chơi bời ở hồ bơi trong biệt thự, là anh em tốt hệ thống sắp xếp cho cậu.

Từ Dĩ Niên lại bày lý do vừa nãy ra: "Trải nghiệm sinh hoạt vườn trường một chút."

May mà Trần Độ cũng không cảm thấy cậu nhất thời hứng khởi có gì kỳ lạ, ngược lại còn lải nhải liên mồm: "Hôm đó cậu cứ vậy bỏ đi, tiểu Lê nhắc cậu cả buổi, hay là tôi cho cậu cách liên hệ với cô ấy nhá?"

Từ Dĩ Niên mờ mịt hỏi: "Tiểu Lê là ai?"

"Là em gái xinh nhất ấy!" Trần Độ chỉ hận rèn sắt không thành thép, "Cậu làm cái gì đấy, tên người ta mà cũng không nhớ?"

Tiếng chuông vào học vang lên, giáo viên dạy toán cao cấp đi đến trước cửa phòng học, tiếng nhao nhao nói chuyện dần im bặt.

Từ Dĩ Niên đang định từ chối, Úc Hoè chợt hỏi: "Từ Dĩ Niên, sách giáo khoa của cậu đâu?"

Nghe thấy mấy câu người này nói với Từ Dĩ Niên, trong lòng anh không hiểu sao hơi khó chịu, theo bản năng đánh gãy bọn họ.

"À, tôi không có sách giáo khoa." Từ Dĩ Niên không phát hiện ra anh không biết nói gì, chỉ nghĩ Úc Hoè làm học bá thành quen, nhìn không nổi dáng vẻ lười nhác của cậu, "Trần Độ, cậu có nghe giảng bài không? Không nghe thì cho tôi mượn sách giáo khoa đi."

Thấy Úc Hoè, Trần Độ không thèm đếm xỉa đến em gái hay không em gái gì nữa, phấn khởi dùng hai tay dâng sách giáo khoa tới: "Anh lớn, anh cũng ở đây hả?"

Giữa giới trừ yêu và xã hội người thường vẫn có những rào cản tự nhiên, trừ yêu sư luôn nhận được kính trọng. Mà đám thiếu gia này bình thường ngang ngược thành quen, hôm đó tự dưng bị Sơn quỷ đả thương cả người, trừ yêu sư chấp hành nhiệm vụ còn hờ hững với bọn họ, trong lòng ai nấy đều hơi nén giận. Lúc sau Trần Độ đi hỏi thăm tên trừ yêu sư này, vừa nghe nói lai lịch của anh, cằm suýt nữa thì rơi xuống đất.

Thảo nào.

Đổi lại thành hắn, đừng nói để ý đến sống chết của con người, dùng thân phận này thôi đã có thể bước thẳng lên trời rồi.

"Không đúng, anh ta làm vệ sĩ cho cậu thật à?" Trần Độ phản ứng lại kinh ngạc nhìn Từ Dĩ Niên, nhất là lúc thấy Từ Dĩ Niên còn gật đầu, hết sức khiếp sợ nói, "Cậu cho anh ta nhà của cậu hả?"

Từ Dĩ Niên vừa định nói chuyện, mà chưa kịp mở miệng, giáo viên trên bục giảng chợt nói: "Hàng thứ ba từ dưới đếm lên, bạn học nam mặc đồ trắng, đứng lên trả lời câu hỏi này xem."

Ban đầu Từ Dĩ Niên còn chưa nhận ra đây là đang gọi mình, thẳng đến khi mấy hàng phía trước quay đầu nhìn cậu, ánh mắt cậu lướt nhanh qua bốn xung quanh, chắc chắn ngoại trừ mình thì chẳng có ai mặc đồ trắng, mới vội vàng đứng lên.

Khái niệm toán học của Từ Dĩ Niên chỉ nằm ở trình độ người thường học tiểu học, đề toán cao cấp trên ppt với cậu mà nói chẳng khác gì thiên thư. Cậu đọc một lúc lâu, đến vi tích phân là gì cũng không biết, ấp úng nửa ngày vẫn không nói ra được một câu hoàn chỉnh.

Giáo viên trên bục giảng nhắc: "Nhớ lại chút xem, tiết trước từng giảng đề như vầy rồi."

Trong phòng học yên tĩnh không một tiếng động, luôn có người thỉnh thoảng quay đầu lại liếc nhìn cậu, Từ Dĩ Niên khổ không tả nổi, may mà ở học viện Phong Kiều cậu cũng thường xuyên lâm vào tình huống thế này, Từ Dĩ Niên giả vờ bày ra dáng vẻ suy nghĩ, hai mắt long lanh chăm chú nhìn màn hình chiếu.

Giáo viên toán cao cấp tuổi không lớn, đeo một cái kính mắt vàng mỏng, dáng vẻ rất ôn hoà, thấy cậu thật sự không trả lời được: "Ngồi xuống đi, lên lớp nhớ nghiêm túc nghe giảng bài."

Từ Dĩ Niên vừa ngồi xuống, Úc Hoè cười nhẹ một tiếng, xem náo nhiệt không chê chuyện lớn nói: "Xem ra trải nghiệm hôm nay phong phú thật."

Từ Dĩ Niên quay đầu nhìn anh, vừa định hỏi đổi thành anh anh có trả lời được không? Giáo viên trên bục giảng lại gọi thêm một người.

"Bạn học nam bên cạnh, đứng lên trả lời câu hỏi này nào." Giáo viên toán cao cấp cố ý nói rõ, "Là người ngồi bên trái em vừa rồi đấy."

Từ Dĩ Niên sửng sốt, suýt nữa thì cười lên tiếng.

Úc Hoè cũng không ngờ giáo viên sẽ gọi đến mình, anh đứng lên. Trong lớp có người chú ý thấy màu mắt đặc biệt của anh, vội vàng đẩy người bên cạnh mình, cuối cùng thành tất cả mọi người cùng nhìn sang đây. Đám sinh viên thấp giọng bàn tán:

"Màu mắt của người này....Kính áp tròng hay là thật đấy?"

"Chắc là yêu tộc phải không! Trông thế này vừa nhìn là không giống con người rồi."

"Ôi đệch ôi đệch, yêu quái còn có loại cực đẹp trai thế này á? Người này là chủng tộc gì đây?"

Người thường ít khi được thấy yêu tộc, huống chi còn là trên lớp trong khuôn viên trường, đến cả giáo viên cũng không nhịn được nhìn anh vài lần.

Thấy mọi người đều ngạc nhiên nhìn Úc Hoè chăm chú, Từ Dĩ Niên không đành lòng nhìn tiếp, cậu chôn đầu vào cánh tay, bả vai run run nhịn cười. Cười xong, nụ cười trên nỗi đau của người khác cứng đờ trên mặt.

Cậu với Úc Hoè cùng đi ra từ học viện Phong Kiều, nội dung chương trình học không có mấy thứ như vi tích phân. Mỗi nghề chuyên về một mặt, dù là Úc Hoè cũng không có cách nào hiểu chương trình học của nhân loại được. Mà khác với cậu, từ ngày bắt đầu học tập ở học viện Phong Kiều Úc Hoè chỉ có nghe khen ngợi, đến cả người nghiêm khắc như hiệu trưởng cũng không moi ra khuyết điểm của anh.

Vốn cậu muốn tìm cơ hội ở chung với Úc Hoè, tốt nhất là mượn bầu không khí đại học thoải mái xúc tiến tình cảm, kết quả không như mong muốn, còn hại cả anh.

Cậu đoán đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Úc Hoè mất thể diện như vậy....Xong luôn, không trực tiếp thẹn quá hoá giận chứ?

Lòng Từ Dĩ Niên bất ổn, hận không thể trả lời thay anh, ngay lúc cậu chuẩn bị lui về hỏi Trần Độ, Úc Hoè thoải mái nói: "Giáo viên ơi thật ngại quá, em thật sự không biết."

Giáo viên trên bục giảng giật mình, có lẽ cũng không ngờ anh thừa nhận thẳng thắn như vậy. Khoé mắt liếc thấy vẻ mặt nam sinh vừa nãy bị gọi đứng lên trả lời hết sức căng thẳng, lập tức hiểu rõ, giọng điệu trêu ghẹo nói: "Cho dù cùng đi học với bạn trai cũng phải nghiêm túc nghe giảng nhé."

Sinh viên xung quanh nghe vậy cùng cười trộm, Từ Dĩ Niên vừa định thở phào nhẹ nhõm, không thể tin nổi Úc Hoè lại đáp: "Vâng, lần sau không thế nữa."

Từ Dĩ Niên đơ người, còn tưởng là mình nghe nhầm, Trần Độ trợn mắt há mồm: "....Không phải chứ, thì ra hai người là quan hệ này?"

Cậu không nghe rõ Trần Độ đang nói gì, trong chốc lát, chỉ còn một suy nghĩ nhồi đầy đầu cậu: Nếu đổi thành Úc Hoè công lược cậu, nói không chừng chỉ ba ngày mình đã đầu hàng.

Trên bục giảng lại lần nữa vang lên tiếng giảng bài, Từ Dĩ Niên không dám tiếp tục vội vàng, hai tay lót cằm yên lặng ghé lên bàn. Cố tình Úc Hoè còn không chịu thành thật, cũng học dáng vẻ của cậu, ghé vào bàn sát lại gần: "Sao cậu không lên tiếng nữa rồi?"

Từ Dĩ Niên quay đầu lại, không kịp chuẩn bị chạm vào đồng tử màu tím sẫm.

Úc Hoè cách cậu quá gần, hai người tay kề sát tay, đến cả lông mi của anh Từ Dĩ Niên cũng có thể thấy rõ. Nhịp tim bất giác đập loạn, Từ Dĩ Niên rầu rĩ nói: "Vừa mới đồng ý với giáo viên nghe giảng, bây giờ quên rồi à?"

"Tôi đồng ý lên lớp với bạn trai mới nghiêm túc nghe giảng, mà tôi lại chẳng có bạn trai." Úc Hoè nhìn hết cử động của cậu vào mắt, giọng điệu như là oán trách.

Từ Dĩ Niên không hiểu sao cảm thấy lời này toát ra ý hờn dỗi, liên tưởng này khiến cậu nổi da gà đầy người, vội vã đè suy nghĩ linh tinh này xuống, căng thẳng hỏi: "Anh muốn yêu đương hả?"

Nếu Úc Hoè có ý về mặt này, cậu cũng không biết đây là chuyện tốt hay xấu nữa.

"Cẩn thận nghĩ lại, hình như tôi cũng nên yêu đương rồi." Úc Hoè quan sát cậu, nét mặt chăm chú, như thể chỉ trông thấy một mình cậu, "Cậu thấy thế nào?"

Trong lòng Từ Dĩ Niên bồn chồn, dưới tình huống bình thường, nếu một người hỏi ý kiến người khác về phương diện yêu đương, vậy người được hỏi căn bản sẽ không nằm trong phạm vi suy xét. Nhưng mà lời nói cử chỉ của Úc Hoè là do cậu nghĩ nhiều thôi hả? Cứ luôn cảm thấy như là ám chỉ ấy....

Từ Dĩ Niên ngại không trả lời, hơi bối rối rời mắt: "Học tiết của anh đi."

Tiếng chuông tan học vang lên, các sinh viên lần lượt ra khỏi phòng học.

Thấp thỏm không yên vượt qua tiết học, Từ Dĩ Niên chỉ một lòng muốn kéo nhịp điệu trở về, lén hỏi Trần Độ thánh địa ước hẹn ở đại học Nam Hải, trong ánh mắt vừa khiếp sợ vừa bội phục của hắn, cậu kéo Úc Hoè đi đến hồ sen bên cạnh cầu phao.

Bất ngờ là Úc Hoè cũng rất phối hợp, thậm chí còn không trêu cậu như thường ngày.

Cây cầu đá quanh co nối liền đến đền nhỏ giữa hồ, hoa sen xanh tím đan xen nở rộ trong ao, đang giữa trưa, bên hồ không có nhiều sinh viên, trên cầu đá chỉ có vài đôi tình nhân thì thầm ngọt ngào. Từ Dĩ Niên bước từng bước lên cầu đá, thầm nói đến đúng chỗ thật rồi, đang định nhân bầu không khí thăm dò suy nghĩ của Úc Hoè, không chú ý thấy bên cạnh có hai sinh viên đã quan sát bọn họ được một lúc lâu, nữ sinh tóc ngắn trong đó túm tay bạn mình, cố lấy can đảm bước lên, chắn trước mặt Úc Hoè.

"Bạn học....có thể gọi cậu như vậy không?" Nữ sinh đối diện với đôi mắt tím sẫm của anh, lập tức căng thẳng, mấy lời đã nghĩ sẵn trong đầu cũng quăng hết ra sau não, khó khăn giải thích mục đích mình đến, "Cho tôi cách liên hệ với cậu được không, phần mềm trò chuyện hay số điện thoại đều được hết."

Úc Hoè thấy hai má cô đỏ bừng, khoé mắt liếc nhìn về phía Từ Dĩ Niên, người vốn đứng trên bậc đá không thấy bóng dáng đâu nữa, trong nháy mắt tiếp theo, có người nhào đến ôm cổ anh, hai tay từ bên cạnh vòng qua vai anh, lọn tóc khẽ cọ qua cằm, Úc Hoè ngửi được mùi dầu gội giống trên người mình.

Từ Dĩ Niên ở trước mặt Úc Hoè không có gì sắc bén, làm người ta chỉ có thể chú ý đến một mặt đáng yêu của cậu. Mà lúc này cậu ôm Úc Hoè, nhìn thẳng về phía nữ sinh, gương mặt trời sinh diễm lệ mang theo tính công kích, hơn nữa còn không hề che giấu cử chỉ thân mật, khiến cho cậu trông như mèo hoang bị xâm chiếm lãnh địa.

"Không được, bạn trai của anh ấy quản rất nghiêm." Từ Dĩ Niên nói xong, cố ý dựa sát đầu vào vai Úc Hoè.

Lúc cậu ôm Úc Hoè không nghĩ nhiều, chỉ theo bản năng không muốn để cô nói chuyện với anh, hành động xong, Từ Dĩ Niên mới cảm thấy mình chặn đào hoa của người ta có hơi thất đức.

Mà nghĩ lại, đây là chính Úc Hoè nói với giáo viên trong tiết toán cao cấp, cậu chỉ thuận tiện dùng xíu thôi...Từ Dĩ Niên lại đúng tình hợp lý vùng lên, thậm chí còn lén nhéo nhéo cánh tay Úc Hoè, ám chỉ anh không được phá đám.

Cảm nhận được động tác nhỏ của cậu, trong mắt Úc Hoè nhiễm lên ý cười, nói với nữ sinh: "Thật ngại quá."

Nữ sinh chứng kiến một loạt hành động của Từ Dĩ Niên chỉ thấy xấu hổ không thôi, vội vàng nói: "Không sao, tôi...cũng là tôi không biết xấu hổ, làm phiền hai người rồi."

Tâm trạng Từ Dĩ Niên thoả mãn, quên luôn mình còn đang vòng qua người Úc Hoè. Chờ mgười đi rồi, Úc Hoè chợt hỏi: "Cậu muốn ôm tới khi nào?"

Từ Dĩ Niên bỗng chốc phản ứng lại, tai nóng lên buông tay ra. Úc Hoè lại ôm trở lại cổ cậu, kéo cậu vào trong lòng, không rõ ý tứ hỏi: "Bạn trai?"

Lưng Từ Dĩ Niên kề sát anh, cảm nhận được lúc anh nói chuyện lồng ngực hơi rung động. Giọng nói hoà với hơi nóng của Úc Hoè rơi vào bên tai, khiến cho người trong lồng ngực biến từ mèo hoang trở về mèo nhà dễ bảo.

Từ Dĩ Niên hơi không kịp thích ứng bước phát triển này, bất chấp lý sự: "Vệ sĩ yêu đương một mình, anh bỏ tôi theo người khác thì phải làm sao bây giờ?"

Ý cười trong mắt Úc Hoè càng lúc càng sâu, như là không còn cách nào với cậu, không nặng không nhẹ xoa đầu cậu: "Thật bá đạo."

Mặc dù Từ Dĩ Niên luôn thiếu nhạy bén, cậu cũng cảm thấy Úc Hoè không giống lúc trước lắm, như để khẳng định suy nghĩ của cậu, hệ thống yên lặng nhiều ngày không một dấu hiệu vang lên tiếng thông báo.

[ Chúc mừng người chơi thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ công lược, nhân vật mục tiêu đã phát triển đầy đủ tình yêu với người chơi, mười giây sau sẽ truyền tống đến khu chờ hoàn thành màu đỏ. ]

[ Mười, chín, tám____ ]

Từ Dĩ Niên chợt quay đầu lại, đối diện với đôi mắt Úc Hoè.

Thì ra những lời trêu đùa đầy ý ám chỉ trong buổi lên lớp hôm nay không phải cậu nghĩ nhiều, Úc Hoè đã thật sự.....

Từ Dĩ Niên nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt, hơi do dự một lát, lập tức ôm cổ anh. Dù cho Úc Hoè chưa hề nói gì, lại tựa như có ngân hà trải qua đỉnh đầu, đốm sao rơi xuống cùng nhau toả sáng lấp lánh.

Từ Dĩ Niên kìm lòng không được nói:

"Em cũng vậy, vĩnh viễn thích anh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện