Sáng hôm sau, Hứa Thừa Ngân cùng Trần Ổn thức dậy rất sớm, còn cùng nhau chặt cây đóng thành chiếc giường lớn cho chủ nhân ngôi nhà này.



Sáng hôm đó bọn họ ngồi ăn cơm. Hôm nay, vì có 500 văn tiền mà bàn ăn được một bữa vô cùng phong phú. Có thịt, có cá còn có canh ngon. Nhưng bàn ăn chỉ có ba người là Thừa Ngân, Trần Ổn cùng Hoàng Cảnh Dụ. Ba đứa trẻ ngồi trên ụ rơm nhìn họ ăn cơm mà không khỏi chảy nước miếng.



"Dụ nhi!"



Bất giác, Thừa Ngân một bên lên tiếng.



"Nghĩa phụ?"



"Đêm qua con ngủ có ngon không?"



"Sáng nay không nhìn thấy nghĩa phụ con đã rất sợ!"



"Con ngủ có giành giường của mấy tiểu huynh muội kia hay không?"



"Không có... sáng nay thức dậy con không thấy ai cả."



"Là bọn họ nhường giường cho con!"



"A..."



Hoàng Cảnh Dụ 'a' một tiếng nhưng cũng không có biểu tình gì.



"Nghĩa phụ, hay người trả bọn họ ngân lượng đi, trở về sẽ đòi lại chỗ phụ thân!"



Thừa Ngân nghe thấy liền không khỏi nhe răng cười hài lòng. Quả nhiên con trai ngoan, nuôi mới có mấy ngày đã biết báo hiếu cho nghĩa phụ.



"Nghĩa phụ đêm qua chạy ngoài rừng đã đánh rơi hết bạc rồi!"



Thừa Ngân nói dối, hắn muốn nhân đây dạy cho Dụ nhi một chút tình nghĩa giữa người và người.



"Bàn ăn này là họ phải nhịn đói để đãi chúng ta. Mấy tiểu huynh muội kia phải nhịn đói để nhường cho con ăn."



"..."



"Dụ nhi, có những thứ không phải dùng tiền đều có thể mua được. Con lớn rồi nên biết cách đối xử ra sao chứ?"



"Dụ nhi đã rõ!"



Hoàng Cảnh Dụ liền nhanh chóng rời khỏi bàn tiến đến gần ba hài tử khẽ gọi.



"Các ngươi đã ăn gì hay chưa?"



Ba đứa trẻ lắc đầu.



"Vậy, đến cùng ca ca ăn sáng!"



Thừa Ngân nghe hai từ 'ca ca' thì phụt cười một cái, cơm bắn cả vào mặt Trần Ổn. Liền nhận được ánh mắt chán ghét của y. Hắn vừa ho khù khụ vừa cười cười.



"Mấy đứa bé đó, đứa nhỏ nhất cũng lớn hơn Dụ nhi ba tuổi. Há há, con mẹ nó mắc cười quá!"



Trần Ổn vừa phủi cơm trên mặt mình vừa gõ đũa lên đầu hắn hai cái.



"Chặc chặc, có ai làm phụ thân như ngươi chứ? Con mẹ nó không nên nết!"



"Há há!"



Thừa Ngân nghe Trần Ổn học đòi mình chửi thề thì càng ôm bụng cười ngặt nghẽo. Bất giác bên ngoài có tiếng người ngựa xồng xộc lao đến, Trần Ổn liền kéo lấy Thừa Ngân núp vào một góc, ra hiệu cho Hoàng Cảnh Dụ ngồi yên tại chỗ. Bọn họ từ từ nương theo cửa sổ nhìn ra ngoài, bỗng dưng Thừa Ngân trợn mắt đứng bật dậy, tông cửa chạy ra.



"A Hà, a Hà!"



Hoàng Cảnh Thiên đang ngồi trên lưng ngựa, nhìn thấy Hứa Thừa Ngân trong nhà như điên chạy ra, vừa đi vừa hò hét mình, y lập tức nhảy xuống ngựa sải chân bước vào.



"A Hà!"



Dứt lời, cả cơ thể đổ ập đến, hắn ôm lấy cổ y, mắt có chút ẩm ướt. Hoàng Cảnh Thiên đỏ mắt ôm chặt eo hắn, còn nhắm nghiền mắt hít một hơi sâu.



"Ta đã tìm ngươi cả đêm!"



"A Hà, bố không chết, Dụ nhi cũng không chết. Bố còn bị thương rất nặng đó!"



"Ngươi bị thương?"



Hoàng Cảnh Thiên lập tức đẩy hắn ra nhìn từ trên xuống dưới. Thừa Ngân liền bĩu bĩu môi, làm bộ ủy khuất dựa hẳn vào người y.



"Bố bị thương rất là nặng đó. Con mẹ nó chân bố bị đứa kia chém đến lòi xương luôn. Bố... bố thật đáng thương! Từ nay bố què rồi không thể đi được. Mặt... à mặt bố, ngươi xem!"



Hắn lập tức chỉ chỉ vào mặt tố cáo vết thương trên thái dương mình.



"Nó cắt trúng dây thần kinh nào đó của bố rồi, cả đêm qua mắt đều không nhắm lại được. Bố có phải sắp chết rồi hay không? A Hà..."



Hai từ 'a Hà' hắn đặc biệt kéo dài thê lương.



"..."



"A còn nữa nha, xương sống của bố, a cái xương sống của bố!"



Hắn vừa nói vừa mềm nhũn không xương dồn hết trọng lượng vào người Hoàng Cảnh Thiên, tựa như bị bại liệt thân dưới.



"A xương sống của bố hôm qua bị sát thủ đẩy, cả đêm thân dưới không nhúc nhích được, có khi nào bố sắp tàn phế rồi hay không? A Hà!"



Hoàng Cảnh Thiên liền trỏ ngón tay vào đầu mũi hắn, còn đẩy đẩy, khiến hắn ngã đầu ra phía sau, mắt díu lại nhìn đầu ngón tay y.



"Khi nãy chân nào của ngươi chạy đến đây hả?"



"Nha?"



"Là chân này phế, hay chân này?"



Hoàng Cảnh Thiên vừa nói vừa chọc chọc vào chân hắn, làm hắn phá lên cười.



"Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét! Thân thể bố chỗ nào cũng bị thương, chỗ nào cũng đau, vì bảo vệ con trai của ngươi nghe không? Cho nên... cho nên ngươi phải đền bù cho bố nhiều một chút!"



Lần này hắn phải đòi, cơ hội không có lần hai đâu. Hắn vừa nói vừa đánh đánh vào ngực Hoàng Cảnh Thiên làm người xung quanh không khỏi trợn mắt. Trần Ổn bên trong há hốc mồm đến cằm cũng sắp rơi xuống đất.



"Con mẹ nó, Hứa Thừa Ngân, lão tử khinh! Đêm qua ngủ đến nước miếng chảy khắp nơi, còn nói mớ không ngừng nghỉ, sáng nay kẻ nào còn vác mười mấy thân trúc về đóng giường. Ngụy biện, đúng là ngụy biện nha!"



Phí Lời bên ngoài trùm khăn choàng kín đầu, ngồi trên lưng ngựa chứng kiến một màn nói chuyện qua lại của bệ hạ và chất tử mà không chút cảm xúc. Hắn đã nghe đến chán rồi. Việc kế tiếp hắn đoán bệ hạ sẽ véo mông chất tử một cái.



"Ui da, sao véo mông bố?"



Hoàng Cảnh Thiên cúi đầu sát Thừa Ngân thổi gió vào tai hắn.



"Ngốc tử tham tiền!"



Phí Lời đang âm thầm phỉ nhổ đôi uyên ương trong sân, bất giác hắn liếc mắt nhìn thấy Hoàng Cảnh Dụ đã bước ra ngoài. Liền như sấm sét, thoắt một cái phi thân đánh một chưởng vào ngôi nhà. Lập tức ngôi nhà đổ sập.



Một đám thị vệ liền bay đến bày trận xung quanh bảo vệ Hoàng Cảnh Thiên.



"Nghĩa phụ!"



Hoàng Cảnh Dụ liền lao vào lòng Thừa Ngân khiến Hoàng Cảnh Thiên không khỏi nhìn hai cha con bọn họ âm trầm một chút. Mới có bốn ngày, rõ ràng mới có bốn ngày mà thâm tình đến như vậy sao?



Nhà sập, Trần Ổn liền tông nóc bay lên kéo vội khăn bịt kín mặt. Lập tức Phí Lời phi đến phát ra hai luồng kiếm khí cực mạnh, Trần Ổn né đông né tây nhanh chóng rút kiếm ra. Hai bên xông vào nhau, vừa bay trên không trung vừa chém liên tục.



Phí Lời ra tay ngoan tuyệt, chiêu nào chiêu nấy như muốn đoạt mạng Trần Ổn. Sát thủ của Thiên Sát trên áo choàng đều có một ngôi sao vàng, lúc nãy ánh sáng mặt trời chiếu vào, Phí Lời đã nhìn thấy liền nhận ra.



Thừa Ngân bên dưới liên tục đứng không yên, hắn biết hai bên chính là kẻ thù của nhau, hiện tại không biết làm sao mới ổn thỏa.



"A Hà!"



Bất giác, hắn níu giữ cánh tay Hoàng Cảnh Thiên lắc lắc.



"Hắn... hắn đêm qua đã liều mạng cứu ta và Dụ nhi. Hắn chính là Trần Ổn ngươi từng nhìn thấy trong quân doanh. Hắn hiện tại là người của nhóm sát thủ truy sát ngươi. Nhưng mà nhà hắn vì quá nghèo đói nên mới phải làm sát thủ kiếm cơm. A Hà... ngươi... ngươi có thể tha cho hắn một mạng hay không? Hắn... hắn là bằng hữu duy nhất của ta ở thế giới này..."



Hoàng Cảnh Thiên nhìn Thừa Ngân một cái, ánh mắt có chút âm trầm.



"Bằng hữu của ngươi?"



Thừa Ngân gật đầu một cái. Hoàng Cảnh Thiên cũng không nói gì chỉ giương mắt nhìn trận chiến trên kia.



Phí Lời và Trần Ổn đã phi thân lên đứng trên ngọn trúc. Thân thể bọn họ tựa như cánh bướm đu đưa theo gió, nhẹ nhàng đạp chân trên chiếc lá mỏng manh. Trần Ổn bất giác bay đến chém về phía Phí Lời, lập tức y như luồng khói tan biến vào hư không. Trần Ổn nhíu mày lại thành hàng, bỗng nhiên nghe có tiếng gió, y liền xoay đầu lại lập tức nhìn thấy Phí Lời như ma như quỷ hiện ra đặt kiếm lên cổ y, tay kia kéo lấy khăn bịt mặt Trần Ổn xuống, Phí Lời nhận ra người quen liền mím môi một cái.



"Mang người xuống đây!"



Hoàng Cảnh Thiên cất giọng, Phí Lời liền áp giải Trần Ổn bay xuống, đạp quỳ trước mặt Hoàng Cảnh Thiên.



"Ngươi gọi là Trần Ổn?"



Trần Ổn không lên tiếng, tim đập thình thịch, y nhắm nghiền mắt lại. Đây là lần đầu tiên mình dưới thân phận sát thủ trực tiếp diện kiến Cảnh đế. Y không sợ chết, nhưng y còn người nhà phải báo hiếu. Nếu y chết thì bọn họ phải làm sao đây?



"Ngươi... có xem kẻ này là bằng hữu của mình hay không?"



Trần Ổn liền mở mắt ra khó hiểu nhìn Cảnh đế.



Hoàng Cảnh Thiên bất giác rút gươm ra đặt lên cổ Thừa Ngân làm hắn giật mình. Hoàng Cảnh Dụ trong lòng Thừa Ngân cũng trợn mắt nhìn thanh gươm trên tay phụ thân nó.



"Chất tử Cố Hàn Dư ta chơi cũng chán rồi. Nếu hắn là bằng hữu của ngươi thì ta sẽ để hắn tiễn ngươi một đoạn."



Trần Ổn bất giác nhíu mày, có khi nào Hoàng Cảnh Thiên muốn thử y hay không? Hay rốt cuộc Hoàng Cảnh Thiên vẫn không biết đó là Hứa Thừa Ngân? Nhưng làm sao có thể chứ, không phải bọn họ đang ở cùng nhau hay sao? Hay là Thừa Ngân không nói cho Cảnh đế biết? Nếu không nói thì Cảnh đế cũng có thể dễ dàng nhận ra Hứa Thừa Ngân giống như mình mới đúng chứ?



Trần Ổn vô cùng rối rắm, bất giác y nhìn thấy cổ Thừa Ngân một dòng máu chảy xuống. Xem ra là thật rồi, không ai lại đi tổn thương người mình yêu. Huống chi thử y để làm gì chứ? Hoặc muốn từ y tìm ra đồng bọn Thiên Sát?



"Hắn không phải!"



Trần Ổn nhắm nghiền mắt cắn chặt răng.



"Muốn chém muốn giết tùy ngươi. Ta và hắn không quen không biết!"



"Ể, vậy sao ngươi lại mạo hiểm tính mạng cứu hắn?"



"Vì... vì ta không nhẫn tâm giết chết một đứa trẻ."



Hoàng Cảnh Thiên liền nhếch môi lên một cái.



"Nực cười, lời này nói ra ta có thể tin hay không?"



"Tin hay không tùy ngài, nhưng ta và hắn một chút cũng không liên quan!"



Hoàng Cảnh Thiên bất mỉm cười, y liền tra gươm vào vỏ, lấy khăn tay lau đi máu trên cổ Thừa Ngân. Hắn liếc y một cái, biết rõ y có tính toán của mình nhưng mà làm hắn đau đó. Thừa Ngân hậm hực giật khăn giữ vết thương trên cổ mình. Cắt không sâu nhưng món thù này hắn nhất định phải đòi.



"Con mẹ nó dám lấy huyết của bố!"



Hắn lầm bầm trong miệng.



"Nghĩa phụ đau không?"



Hắn được đứa nhỏ quan tâm liền làm mặt khổ.



"Nghĩa phụ oan uổng quá, Dụ nhi, con nhớ đòi công đạo cho nghĩa phụ đó nha!"



Nói xong hắn chớp chớp mắt với nó mấy cái. Nó vừa cười trộm vừa gật đầu.



"Ta sẽ tha mạng cho ngươi. Ngươi có thể rời khỏi nơi này hoặc là vào hoàng cung cùng với Thừa Ngân. Nhưng nếu ngươi chấp nhận vào cung thì hình khắc trên lưng của ngươi phải xóa bỏ."



Hình khắc chính là một chữ 'Thiên', biểu tượng của Thiên Sát. Nó giống như vết khắc của nô lệ. Trên người Phí Lời cũng có một vết khắc chữ 'Lý', tức là ám vệ của Lý Hữu. Muốn xóa nó đi phải chịu đau đớn rất nhiều. Trước đây Hoàng Cảnh Thiên đã từng nhìn thấy sát thủ Thiên Sát chết, trên lưng của bọn họ đều có khắc chữ Thiên.



Nếu sát thủ xóa bỏ chữ này, khi trở về tổ chức, bọn họ cũng không còn được tin tưởng nữa.



"Người thân của ngươi ta sẽ đưa đến một nơi an toàn để sống, thay tên đổi họ, từ nay bắt đầu cuộc sống mới!"



"Vì... vì sao?"



Đó là lời hứa của hoàng đế, Thừa Ngân không biết nhưng Trần Ổn hoàn toàn biết rõ. Quân vô hí ngôn, huống chi Cảnh đế còn là bậc minh quân, y có được sự cam kết này thì từ nay không còn phải lo lắng về người thân của mình nữa.



"Vì hắn xem ngươi là bằng hữu!"



Hoàng Cảnh Thiên vừa nói vừa nhìn về phía Thừa Ngân. Hắn liền ngơ ngác nhìn y rồi lại nhìn Trần Ổn.



"Còn nữa, từ nay, việc gì ngươi biết thì hãy chôn chặt vào cõi lòng. Nếu không được sự cho phép của ta, tuyệt nhiên không được hé dù chỉ là nửa lời!"



Ý của y, chính là thân phận của mình không được hé lộ với Hứa Thừa Ngân. Trần Ổn trên mặt liền chảy xuống một dòng nước mắt. Vậy là từ nay thân phận sát thủ của mình đã được cởi bỏ. Y không ngờ cuộc đời mình còn có một ngày có cơ hội làm lại từ đầu. Y hướng mắt lên trời xanh nhìn từng cánh chim chao lượn, đáy mắt tràn đầy ánh sáng.



"Thuộc hạ... đa tạ chủ nhân đã ban ơn!"



"Được rồi, trở về đi!"



"Khoan..."



Thừa Ngân liền chạy đến nhìn ngôi nhà tranh sập đổ cùng cả nhà lão nương nheo nhúc run rẩy đang trốn sau lu nước.



"A Hà, đưa bố ba mươi lượng!"



Hoàng Cảnh Thiên liền nhìn thị vệ, bọn chúng tiến đến dâng cho hắn ba mươi lượng bạc trắng.



"Phu nhân, các người xuống trấn mua một ngôi nhà, tiền dư có thể mở tiệm buôn bán nhỏ. Sáng nay ăn món đậu hủ của phu nhân tự tay làm rất ngon. Ta tin chắc các người sẽ sống tốt."



Lão nương run run tay từ chối túi bạc.



"Cái này... công tử, nhiều quá chúng tôi nhận không nổi!"



"Hắn rất giàu, lão phu nhân yên tâm!"



Thừa Ngân chỉ chỉ Hoàng Cảnh Thiên một cái rồi nhe răng cười.



Bọn họ sau đó rất nhanh chóng lên đường trở về hoàng cung. Thừa Ngân, Cảnh Dụ cùng Hoàng Cảnh Thiên, cả nhà ba người ngồi trên một con ngựa. Thật may ngựa y cưỡi chính là đệ nhất hồng mã của Hợp quốc dâng tặng. Là thứ quý hiếm trong thiên hạ, nên cưỡi ba người vẫn không có chút suy yếu. Phi như bay trở về kinh thành.



Phí Lời cùng Trần Ổn ngồi cùng một ngựa. Bọn họ không ai nói với ai lời nào, nhưng trong dạ đều ít nhiều nhận ra đối phương chính là kẻ giành nhà xí của mình năm xưa. Lúc trước Trần Ổn còn nhìn thấy Phí Lời đang tự thẩm tại dịch trạm. Nghiệt duyên, quả nhiên chính là nghiệt duyên!



Đoàn người ngựa chạy hết tốc lực đến xế chiều thì về đến hoàng cung. Vừa vào trong thì có một thái y đến khám cho Thừa Ngân.



"A Hà..."



"..."



Thừa Ngân nhíu mày thành hàng trừng mắt nhìn Hoàng Cảnh Thiên.



"Ngươi ngồi ở đó làm cái gì? Đi ra ngoài đi?"



"Tại sao?"



"Bố thấy ngươi thì con mẹ nó chướng mắt!"



"..."



"Còn không mau ra?"



Thái y một bên run rẩy không dám ngẩng đầu lên nhìn. Đây là thái y thiếp thân của Cảnh đế nên đã được thông báo về thân phận của Hứa Thừa Ngân, bất quá hỗn xược đến trình độ này thì y không dám tưởng tưởng được.



Hoàng Cảnh Thiên tằng hắng một cái rồi ra ngoài. Khi bóng y vừa khuất dạng, Thừa Ngân liền nằm xuống giường nhìn thái y, thì thầm.



"Đại phu, ngươi chỗ này chỗ kia đắp dày một chút được không?"



"Dạ?"



"Đắp, là đắp dày một chút đó. Càng dày càng tốt. À không, quấn hết đi, chừa ra đôi mắt là được, cả đầu cũng quấn. Còn nữa, lát ra

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện