Có người báo cáo dược liệu của Thẩm thị kém chất lượng.

Gia đình yêu câu anh ta bằng mọi giá phải dẹp yên cơn bão…
Diệp Phi chậm rãi đi tới gần Thẳm Vân Phong, vươn tay bóp lấy khuôn mặt của anh ta, cười nói: “Tôi động vào anh rồi đó, có phục chưa?”
Từ Hân và những người khác đều chết lặng khi nhìn thấy điều đó, họ không ngờ rằng Diệp Phi lại xúc phạm đến Thẩm Vân Phong như vậy, mà Thẳm Vân Phong lại không phản kháng.

Từ Hân lo lắng nhìn: “Thẩm thiếu, tên khốn này đối xử với anh như thế này phải chơi chết anh ta…”
“Bốp…” Thắm Vân Phong tát cho Từ Hân một phát: “Chơi mẹ nó nhà cô.


“Cô là cái thá gì mà dám nói với Diệp thiếu như vậy.


Anh ta lại đá, nếu không phải người phụ nữ này, anh ta làm sao có thể vì giãm đạp Lưu Phú Quý mà đắc tội với Diệp Phi, đến vị trí thừa kế còn khó bảo toàn như hiện giờ.

“Diệp thiếu?”

Từ Hân miệng chảy máu, hoảng sợ nhìn Diệp Phi không tin, tự hỏi không biết đây là thần thánh phương nào.

“Diệp thiếu, đêm nay là tôi không đúng, tôi có mắt mà không biết Thái Sơn.


Thẩm Vân Phong nặn ra một nụ cười, cho người mang theo một bình Mao Đài, rót đây ba chén… Từ Hân và mây cô gái còn lại đều hoàn toàn cứng đờ.

Thẳm Vân Phong thật sự cúi đầu trước Diệp Phi?
Chẳng lẽ Diệp Phi thực sự động vào gia đình Thẩm gia.

“Bang…” Diệp Phi không cho anh ta mặt mũi, một tay quét đi ba cái chén: “Anh đã nhiều lần bắt nạt Lưu Phú Quý, ba chén rượu là xong sao?
*Tôi là Bồ Tát chắc?”
“Như vậy đi, thấy anh cũng thức thời, van xin anh em của tôi thứ lỗi đi.


Anh giễu cợt: “Hôm nay tôi sẽ không truy cứu nữa, thế nào?”
Thẩm Vân Phong mí mắt nhảy lên, anh ta rất tức giận, nhưng cuối cùng vẫn là cúi đầu kiêu ngạo, nghiến răng nghiền lợi, khẽ run lên.

Cuối cùng anh ta đã đưa ra lựa chọn, tiến lên hai bước, phịch một tiếng, quỳ xuống trước mặt Lưu Phú Quý: “Thật xin lỗi…”
Sự hỗn loạn ở nhà hàng Ngũ Hổ cuối cùng cũng chấm dứt, Thẩm Vân Phong quỳ xuống xin lỗi, Từ Hân từ đó không còn dám trêu chọc Lưu Phú Quý nữa.

Diệp Phi cũng không muốn chèn ép bọn họ quá nhiều, tất cả những gì anh muốn là kìm nén sự kiêu ngạo của họ, còn việc khiến phụ nữ phải hối hận thì đó là điều mà Lưu Phú Quý nên làm trong tương lai.

Sau khi cơm nước xong, Diệp Phi để Lưu Phú Quý đưa anh về, hẹn chín giờ sáng hôm sau sẽ đến phòng khám bệnh.

Khi trở về biệt thự nhà Đường gia, Diệp Phi thấy Đường Nhược Tuyết chưa về thì hơi kinh ngạc.

Trước đây, dù là tăng ca hay xã giao Đường Nhược Tuyết đều sẽ về nhà trước 11 giờ, hôm nay trễ nửa tiếng rồi.


Diệp Phi đang định nhấc điện thoại lên gọi, nhưng lại nghe thấy phía sau có tiếng giày cao gót.

Anh quay đầu lại thì thấy đó là Đường Nhược Tuyết.

Cô vẫn là người chỉn chu nơi công sở nhưng sắc mặt hơi hông hào, có chút men rượu.

Còn có tay áo cô hơi nhăn nhúm như.

thể bị ai đó kéo.

Khi Đường Nhược Tuyết nhìn thấy Diệp Phi, cô cười hỏi: “Lưu Phú Quý với anh thế nào rồi?”
“Không tệ.


Diệp Phi tiên lên đỡ cô: “Sao bây giờ mới về?”
Phải tăng ca sao?
Hay là đi xã giao?
Đường Nhược Tuyết gật đầu: “Ừm, khó khăn về kinh phí đã được giải quyết, năng suất tăng cao, nên nhân tiện tôi gặp thêm vài khách hàng rồi uống thêm vài ly rượu.



Diệp Phi hỏi: “Triệu Đông Dương cũng có mặt sao?”
Trên cánh tay anh đang đỡ cô, Diệp Phi ngửi thấy một mùi nước hoa khác, sau một hồi suy nghĩ mùi này giống hệt như lúc Triệu Đông Dương tán tỉnh trong nhà hàng.

Đường Nhược Tuyết hơi giật mình: “Làm sao anh biết?”
“Trên người em có mùi nước hoa của anh ta.


Diệp Phi hoảng hốt: “Em không phải rất ghét anh ta sao?”
“Sao tối nay lại đi nhậu với nhau? “
“Anh ta giới thiệu tôi với một vài khách hàng và nói là đền tội cho tôi.


Đường Nhược Tuyết nhẹ giọng giải thích: “Tôi không muốn quan hệ quá cứng nhắc, hơn nữa công ty cũng cần khách hàng, cho nên tôi đi ăn chung tối nay.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện