Diệp Phi nhìn Lưu Phú Quý một cái: “Máy người Lưu Phú Quý bọn họ cũng sẽ không có việc gì cả.
”
Dương Tĩnh Tiêu nghiêm giọng: “Diệp Phi, anh còn không buông Chương thiếu ra thì tôi sẽ không quản chuyện này nữa, anh đừng hồi hận!”
Lâm Hoan Hoan cũng tức giận với Đường Nhược Tuyết ở bên cạnh: “Nhược Tuyết, cậu còn không nói Diệp Phi đi, cậu muốn để anh hại chết tất cả mọi người sao?”
Đường Nhược Tuyết không nói gì, dù không biết sức mạnh của Diệp Phi nhưng lúc này cô lựa chọn đứng cùng Diệp Phi.
“Cộp cộp cộp!”
Vào lúc này, ngoài cửa lại xuất hiện một đám người, mười mắy người bảo vệ mặc đồng phục vây quanh một nữ nhân xinh đẹp đi vào.
Người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, rất phong tình, rất cao gầy, đặc biệt là mông và eo, rất hút hồn.
Người phụ trách câu lạc bộ, Dung Tỷ.
“Ai yo, Chương đại thiếu của tôi, anh đây là sao vậy? Kẻ nào hỗn lão dám động vào anh?”
Dung Tỷ vừa vào liền cười không ngớt, trong lời nói có dao: “Vị nào đã động vào Chương đại thiếu, phiền tự mình đứng ral”
Cô ta nhìn Diệp Phi một cái, đã biết còn hỏi.
Diệp Phi thuận thế ngẳng đầu cười nói: “Cô là người của Thương hội Tứ Hải?”
“Đúng vậy, tôi là người phụ trách, mọi người nể mặt, gọi một tiếng Dung Tỷ.
”
Dung Tỷ cười yểu điệu một tiếng: “Chàng trai trẻ, ở đây không cho phép đánh nhau, vì vậy hôm nay cậu gây ra chuyện lớn rồi.
”
Diệp Phi cười nhạt một cái: “Cô không hỏi thử là đúng hay sai? Ai ra tay trước?”
Dung Tỷ hơi ngắn ra, sau đó cười dí giỏm: “Đương nhiên là cậu sai rồi.
”
“Tôi sai rồi?”
Diệp Phi nở nụ cười, nhìn người phụ nữ kỳ quái: “Không điều tra liền nói tôi sai?”
Diệp Phi thu lại nụ cười âm lạnh, nhìn Dung Tỷ và đám người xung quanh, giống như nhìn một đám cừu con đang đợi lên bàn mỏ, điều này khiến người qua đường cảm thấy vô cùng bắt an và không thoải mái.
Dung Tỷ dáng vẻ quyền rũ động khóe miệng, sau đó thẹn quá hóa giận vung hai tay: “Ở đây, tôi nói là cậu sai thì chính là cậu sai.
”
Diệp Phi khẽ gật đầu: “Rất tốt, nghe thấy lời này của cô, tôi đột nhiên cảm thấy người phụ trách như cô có thể không cần làm nữa.
”
Dương Tĩnh Tiêu và Lâm Hoan Hoan bọn họ đều ngắn ra, trên mặt có nét kinh ngạc.
Tiểu tử được tí tuổi dựa vào cái gì mà coi thường Dung Tỷ và thế lực mạnh mẽ đứng sau Dung Tỷ đó?
Dung Tỷ khinh thường bĩu môi: “Có bản lĩnh thì cậu khiên tôi cút đi.
”
Cô ta căn bản không tin Diệp Phi có thể làm gì mình.
Báo cảnh sát?
Báo cáo với câu lạc bộ?
Trò mèo của con nít.
Sau đó cô ta khẽ vẫy tay, mười mấy tên bảo vệ tiến lên, sát khí đẳng đằng mà bao vây Diệp Phi lại.
Trong đó có hai tên trong tay còn cầm súng săn đơn giản.
“Tiểu tử, đừng giả vờ giả vịt nữa.
”
Chương Tiểu Cương cắn răng, cười âm u nói: “Mày chết chắc rồi.
”
Lâm Hoan Hoan và Dương Tĩnh Tiêu cũng vô cùng khoái chí, cười trên nỗi đau người khác mà đợi Diệp Phi gặp xui.
“Soạt…” Diệp Phi không phí lời nữa, lấy bút giấy tới viết lên một dãy số, sau đó bình tĩnh ném cho Dung Tỷ.
“Cho cô một phút làm rõ tình hình, sau đó lại suy nghĩ cho lập trường hôm nay của câu lạc bộ.
”
Dung Tỷ nhìn tờ giấy trong tay, còn có dãy số quen mắt ở bên trên, không thèm quan tâm mà cười: “Còn diễn? Thú vị không?”
Diệp Phi năm lây tay Đường Nhược Tuyết: “Còn năm mươi giây.
”
Một màn như vậy khiến Dung Tỷ và Chương Tiểu Cương đều ngắn người.
Tên này rốt cuộc là ai chứ?
Bất luận là khẩu khí hay là tư thái, đều lộ ra một khí thế xem thường người khác.
Dương Tĩnh Tiêu và Lâm Hoan Hoan lại mỉa mai không ngừng, diễn nghiện luôn rồi.
Dung Tỷ vốn xem thường, vẻ mặt do dự mà lấy điện thoại ra gọi điện.
“Xin chào, tôi là Hoàng Chấn Đông.
”
Cổ tay của Dung Tỷ run một cái.
Sự kinh hoàng nơi đáy lòng cuộn trào lên.
”
Dương Tĩnh Tiêu nghiêm giọng: “Diệp Phi, anh còn không buông Chương thiếu ra thì tôi sẽ không quản chuyện này nữa, anh đừng hồi hận!”
Lâm Hoan Hoan cũng tức giận với Đường Nhược Tuyết ở bên cạnh: “Nhược Tuyết, cậu còn không nói Diệp Phi đi, cậu muốn để anh hại chết tất cả mọi người sao?”
Đường Nhược Tuyết không nói gì, dù không biết sức mạnh của Diệp Phi nhưng lúc này cô lựa chọn đứng cùng Diệp Phi.
“Cộp cộp cộp!”
Vào lúc này, ngoài cửa lại xuất hiện một đám người, mười mắy người bảo vệ mặc đồng phục vây quanh một nữ nhân xinh đẹp đi vào.
Người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, rất phong tình, rất cao gầy, đặc biệt là mông và eo, rất hút hồn.
Người phụ trách câu lạc bộ, Dung Tỷ.
“Ai yo, Chương đại thiếu của tôi, anh đây là sao vậy? Kẻ nào hỗn lão dám động vào anh?”
Dung Tỷ vừa vào liền cười không ngớt, trong lời nói có dao: “Vị nào đã động vào Chương đại thiếu, phiền tự mình đứng ral”
Cô ta nhìn Diệp Phi một cái, đã biết còn hỏi.
Diệp Phi thuận thế ngẳng đầu cười nói: “Cô là người của Thương hội Tứ Hải?”
“Đúng vậy, tôi là người phụ trách, mọi người nể mặt, gọi một tiếng Dung Tỷ.
”
Dung Tỷ cười yểu điệu một tiếng: “Chàng trai trẻ, ở đây không cho phép đánh nhau, vì vậy hôm nay cậu gây ra chuyện lớn rồi.
”
Diệp Phi cười nhạt một cái: “Cô không hỏi thử là đúng hay sai? Ai ra tay trước?”
Dung Tỷ hơi ngắn ra, sau đó cười dí giỏm: “Đương nhiên là cậu sai rồi.
”
“Tôi sai rồi?”
Diệp Phi nở nụ cười, nhìn người phụ nữ kỳ quái: “Không điều tra liền nói tôi sai?”
Diệp Phi thu lại nụ cười âm lạnh, nhìn Dung Tỷ và đám người xung quanh, giống như nhìn một đám cừu con đang đợi lên bàn mỏ, điều này khiến người qua đường cảm thấy vô cùng bắt an và không thoải mái.
Dung Tỷ dáng vẻ quyền rũ động khóe miệng, sau đó thẹn quá hóa giận vung hai tay: “Ở đây, tôi nói là cậu sai thì chính là cậu sai.
”
Diệp Phi khẽ gật đầu: “Rất tốt, nghe thấy lời này của cô, tôi đột nhiên cảm thấy người phụ trách như cô có thể không cần làm nữa.
”
Dương Tĩnh Tiêu và Lâm Hoan Hoan bọn họ đều ngắn ra, trên mặt có nét kinh ngạc.
Tiểu tử được tí tuổi dựa vào cái gì mà coi thường Dung Tỷ và thế lực mạnh mẽ đứng sau Dung Tỷ đó?
Dung Tỷ khinh thường bĩu môi: “Có bản lĩnh thì cậu khiên tôi cút đi.
”
Cô ta căn bản không tin Diệp Phi có thể làm gì mình.
Báo cảnh sát?
Báo cáo với câu lạc bộ?
Trò mèo của con nít.
Sau đó cô ta khẽ vẫy tay, mười mấy tên bảo vệ tiến lên, sát khí đẳng đằng mà bao vây Diệp Phi lại.
Trong đó có hai tên trong tay còn cầm súng săn đơn giản.
“Tiểu tử, đừng giả vờ giả vịt nữa.
”
Chương Tiểu Cương cắn răng, cười âm u nói: “Mày chết chắc rồi.
”
Lâm Hoan Hoan và Dương Tĩnh Tiêu cũng vô cùng khoái chí, cười trên nỗi đau người khác mà đợi Diệp Phi gặp xui.
“Soạt…” Diệp Phi không phí lời nữa, lấy bút giấy tới viết lên một dãy số, sau đó bình tĩnh ném cho Dung Tỷ.
“Cho cô một phút làm rõ tình hình, sau đó lại suy nghĩ cho lập trường hôm nay của câu lạc bộ.
”
Dung Tỷ nhìn tờ giấy trong tay, còn có dãy số quen mắt ở bên trên, không thèm quan tâm mà cười: “Còn diễn? Thú vị không?”
Diệp Phi năm lây tay Đường Nhược Tuyết: “Còn năm mươi giây.
”
Một màn như vậy khiến Dung Tỷ và Chương Tiểu Cương đều ngắn người.
Tên này rốt cuộc là ai chứ?
Bất luận là khẩu khí hay là tư thái, đều lộ ra một khí thế xem thường người khác.
Dương Tĩnh Tiêu và Lâm Hoan Hoan lại mỉa mai không ngừng, diễn nghiện luôn rồi.
Dung Tỷ vốn xem thường, vẻ mặt do dự mà lấy điện thoại ra gọi điện.
“Xin chào, tôi là Hoàng Chấn Đông.
”
Cổ tay của Dung Tỷ run một cái.
Sự kinh hoàng nơi đáy lòng cuộn trào lên.
Danh sách chương