Chương 2586
Đồng thời súng lục ngà voi trong tay cô nâng lên, hướng về chiếc Audi bên cạnh nổ một phát.
“Bùm.”
Đạn bắn ra, vừa vặn lọt vào cửa kính xe hơi mở của chiếc Audi mới rơi xuống.
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, tài xế chiếc Audi bị bắn thủng đầu, tay lái bị lệch đâm vào lan can.
Chiếc xe bị lật bắn ra ngoài, lăn bốn năm vòng trên đất mới dừng lại.
Cửa kính xe bể tan tành, thân xe hư hại hoàn toàn.
Trong khung cửa sổ đang mở, tài xế xe Audi đã chết.
Một người phụ nữ tóc vàng kế bên ghế lái cũng chảy máu đầu, nhưng trong tay cô ta vẫn còn nắm chặt một cây súng lục có giảm thanh.
Hàng ghế ngồi phía sau cũng có một ông già trọc đầu, đang chóng mặt hoa mắt lau máu tươi chảy từ lỗ mũi.
Trong tay ông ta cũng là một cây súng lục giảm thanh.
“Ơ.”
Diệp Phi (Phàm) còn đang khiếp sợ thì Lý Nhã Thủy chuyển tay lái, Hummer vèo một tiếng đỗ sát bên cạnh chiếc Audi.
Tay trái cô ấy lại duỗi ra, bóp khẩu súng lục ngà voi.
“Pằng.”
Lý Nhã Thủy bắn vỡ đầu người phụ nữ tóc vàng bằng một phát súng khác, tiếp đó dùng sức ném khẩu lục ngà voi không còn đạn ra ngoài.
Cây súng đập thẳng vào con mắt trái của lão quỷ đầu trọc, máu tươi bắn ra.
Người đàn ông đầu trọc đau nhức hét thảm lên thảm thiết, tay định bóp cò cũng dừng lại.
Lợi dụng sơ hở này, Lý Nhã Thủy vươn tay chộp lấy khẩu súng lục giảm thanh của đối phương, quay họng súng lại bắn ra một viên đạn.
Người đàn ông đầu trọc không kịp né tránh, viên đạn bay thẳng vào mi tâm giết chết ông ta.
Không hề dừng lại chút nào, Lý Nhã Thủy quay vô lăng bằng tay phải.
Chiếc Hammer đen lại vọt ra, tốc độ cực nhanh lao vào con phố.
Trong thời gian này, cô bắn ra ba viên đạn khác, bắn ba chiếc xe máy Yamaha ngã xuống đất.
Vừa nhanh vừa chuẩn, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Diệp Phi (Phàm) thật không dám tưởng tượng cô gái này mạnh đến như thế.
Sau khi chạy được mấy cây số, Lý Nhã Thủy thả chậm tốc độ, nhưng ánh mắt vẫn ác liệt, liên tục dò xét qua kính chiếu hậu.
Diệp Phi (Phàm) canh chuẩn thời cơ hỏi: “Chị Lý, rốt cuộc thì cô là ai vậy?”
Lần đầu gặp Lý Nhã Thủy là trên máy bay, cảm giác ngông cuồng tự đại không ai bì nổi, gương mặt xinh đẹp lạnh như băng sương, không thèm đáp lại Diệp Phi (Phàm), nhìn một cái cũng không nhìn.
“Chị Lý, cảm tạ ơn cứu mạng của cô.”
Diệp Phi (Phàm) tiếp tục cười nói: “Sau này nếu có gì cần tôi giúp thì cứ nói, chỉ cần trong khả năng, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Lý Nhã Thủy liếc Diệp Phi (Phàm) một cái, muốn nói cái gì nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
“Đúng rồi, chị Lý, những lời tôi nói trên máy bay không phải để bắt chuyện mà là thật lòng.”
Nhìn người phụ nữ lạnh lùng này, Diệp Phi (Phàm) thử dùng thành ý cảm hóa đối phương: “Chị thật sự có bệnh.”