Chương 2588
Diệp Như Ca nhớ lại lúc Diệp Cấm Thành hỏi han về bác sĩ, nhớ đến lúc Diệp Phi (Phàm) bị bắt đi Hầu Môn, trong lòng cảm thấy thất vọng về Diệp Cấm Thành.
Thấy Diệp Như Ca im lặng, Diệp Phi (Phàm) khẽ ho một cái: “Bà chủ, những chuyện kia đều do Lý Hàn U nói, có thể là cô ta gài bẫy đổ oan cho Diệp Cấm Thành.”
“Mặc dù Diệp Cấm Thành có ân oán với tôi, tôi làm nhục anh ta đến mức anh ta không còn đường lui, nhưng anh ta sẽ không vì chút chuyện này mà đối phó tôi trên chuyến bay.”
“Dẫu sao cũng là mấy trăm mạng người, một khi xảy ra chuyện sẽ ảnh hưởng đến thế giới, sao anh ta lại không có lý trí như thế được chứ?”
“Hơn nữa, bà Diệp là thím ba của anh ta, là mẹ nuôi của anh ta. Sao anh ta phải ngăn tôi đến trị bệnh cho bà ấy chứ?”
Diệp Phi (Phàm) nói mấy lời khen Diệp Cấm Thành: “Đứng ở lập trường của anh ta, anh ta càng phải hy vọng tôi chữa hết bệnh cho bà Diệp mới đúng.”
“Nó là cái thứ không ra gì.”
Diệp Như Ca bỗng dưng hét lớn một tiếng, hy vọng nhiều bao nhiêu thì thất vọng lớn bấy nhiêu.
Diệp Phi (Phàm) sợ hết hồn, vội kéo điện thoại di động ra xa một chút.
Diệp Như Ca lập tức nhận ra mình mất khống chế, sau khi bình tĩnh lại thì nhẹ nhàng lên tiếng: “Diệp Phi (Phàm), nói cho tôi biết cậu đang ở đâu, tôi phái người đến đón cậu.”
Giọng của bà ấy kiên định: “Tất cả mọi chuyện đợi đến khi cậu an toàn rồi thì hẵng nói. Cậu yên tâm, nếu thật sự là Diệp Cấm Thành làm, tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cậu.”
Bà ấy thực sự phản đối chuyện Diệp Cấm Thành đối phó Diệp Phi (Phàm), đó là đứa cháu mà bà ấy cưng chiều nhất, nhưng trong tình huống hiện tại, bà ấy không thể không đối diện với hiện thực tàn khốc.
Diệp Phi (Phàm) vội vàng đáp lại: “Cảm ơn bà chủ, tôi sẽ gửi địa chỉ ngay.”
Lần đầu tiên Diệp Phi (Phàm) tới Bảo Thành, còn bị Lý Nhã Thủy lái xe chạy lòng vòng, bản thân anh cũng không biết mình đang ở đâu, chỉ có thể gửi định vị đi.
“Diệp Phi (Phàm), cậu đợi một lát. Sau khi cúp điện thoại thì tắt máy, rồi tìm một chỗ an toàn gần đó trốn đi.”
Diệp Như Ca lại dặn dò: “Tôi sai người đi đón cậu tầm nửa tiếng nữa sẽ đến, tới đó cậu mở điện thoại lên xác nhận vị trí cuối cùng với họ.”
“Được, cảm ơn bà Triệu.”
Diệp Phi (Phàm) gật đầu một cái, sau đó lại nghĩ đến một chuyện: “Đúng rồi, bà Triệu, còn có chuyện này.”
“Lần này tôi sống sót hoàn toàn nhờ vào người phụ nữ tên Lý Nhã Thủy bảo vệ.”
“Cô ấy không cứu tôi trên máy bay, sau khi xuống máy bay lại giết mấy sát thủ đến đối phó toi, lúc nãy còn một mình lái xe dẫn kẻ địch đi.”
“Tôi không quen với Bảo Thành, phiền bà phái người đi giúp đỡ cô ấy.”
“Tôi lo cô ấy sẽ xảy ra chuyện.”
Diệp Phi (Phàm) hy vọng có thể giúp đỡ Lý Nhã Thủy một chút.
Diệp Như Ca nghe vậy thì chợt mỉm cười: “Được rồi, tôi sẽ cho người đi giúp đỡ cô ấy, đừng lo lắng, cô ấy sẽ ổn thôi.”
“Cảm ơn bà, tôi sẽ gửi cho bà biển số xe của cô ấy.”
Diệp Phi (Phàm) vui vẻ cảm ơn rồi đưa biển số xe, sau đó tắt máy.