Chương 2596
Diệp Phi (Phàm) một lòng hứng thú, đảo mắt không phải muốn ôm đùi, mà là muốn nhìn phong thái bọn họ một chút, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu: “Tính ra, nơi này quá nguy hiểm nên xem xong bệnh rồi lập tức đi. Nếu không không biết có sống được đến ngày mai hay không.”
Diệp Phi (Phàm) lau mặt một phen, làm cho tinh thần chính mình đi lên một chút: “Ông Hoa, bà Diệp đã ngủ trưa chưa? Hiện tại trạng thái của tôi cũng đã khôi phục, có thể xem bệnh cho bà ấy.”
“Cậu vừa mới bôi thuốc xong, khôi phục trạng thái cái gì?”
Hoa Thanh Phong tức giận mở miệng: “Cậu nghỉ ngơi hai giờ đồng hồ đi, tôi đi xem tình trạng của bà Diệp, có thể chẩn trị, tôi lại gọi cậu.”
Ông còn bảo người đưa tới một ít trái cây và điểm tâm, để cho Diệp Phi (Phàm) bổ sung năng lượng trong hai tiếng này. Nhưng anh lại thử đồ ăn một lần, xem như là bài lấy thân thử độc của Diệp Phi (Phàm).
Diệp Phi (Phàm) rất là bất đắc dĩ, nhưng biết Hoa Thanh Phong lại cố chấp, cũng chỉ có thể đúng theo ý của ông ấy.
Hoa Thanh Phong đi rồi, Diệp Phi (Phàm) ăn một ít đồ vật, tiếp theo vận chuyển “Thái Cực kinh”, làm cho thân thể chính mình mau chóng khoẻ lên.
Sau khi vận khí kết thúc, Diệp Phi (Phàm) đã gửi tin nhắn cho Tống Hồng Nhan và Độc Cô Thương, báo rằng tình cảnh chính mình hiện tại là nguy hiểm, để cho bọn họ mau mang Thiến Thiến về trước.
Sau khi gửi xong tin nhắn, Diệp Phi (Phàm) lại đứng ở cửa sổ nhìn toàn bộ khung cảnh công viên.
Công viên này, vào giữa sườn núi, chiếm diện tích không hề lớn, chỉ có kiến trúc hai toàn nhà ba tầng lầu, với lại một cái bể bơi mà thôi.
Bốn phía xanh đậm cây trúc, gió thổi qua, rất là có ý thơ.
Nhưng ở vị trí phía đông, có một toà tháp nước cao hơn hai mươi mét.
Phía trên tháp nước có một cái chong chóng, có thể là dùng để phát điện, tới gần đỉnh tòa tháp còn có một chỗ ngắm cảnh.
Ngồi ở trên đài ngắm cảnh, có thể xem mặt trời mọc trên biển.
Nếu mặc vào bộ đồ màu trắng, phối hợp với sự đẹp đẽ này của tháp nước, cùng với bầu trời đỏ rực, nước biển xanh thẳm, tuyệt đối có thể chụp được những bức ảnh tuyệt đẹp.
Bộ đồ màu trắng?
Diệp Phi (Phàm) đột nhiên nheo mắt, hai đồng tử ngưng tụ thành tia sáng, anh bắt gặp một cái bóng trắng trên đài quan sát của tháp nước.
Bóng dáng di chuyển, càng ngày càng tới gần bên cạnh.
“Không hay rồi, đã xảy ra chuyện, có người muốn nhảy xuống tháp.”
Diệp Phi (Phàm) ngăn không được phát ra một tiếng hét: “Tháp nước có người muốn nhảy.”
Giọng nói vừa mới vang lên, bên ngoài liền nghe thấy nhiều tiếng ồn ào hỗn tạp, còn cùng với không ít những tiếng thét chói tai.
Diệp Phi (Phàm) cũng xông ra ngoài.
Hoa Thanh Phong và Diệp Như Ca cũng từ ở trong nhà mà nhanh chóng chạy ra.
Rất nhanh, Diệp Phi (Phàm) đi theo Hoa Thanh Phong, bọn họ cùng đi vào một cái tháp nước màu trắng phía trước.
Chỉ thấy tháp nước cao hơn hai mươi mét, một người phụ nữ mặc đồ màu trắng đang đứng đón gió, quần áo phiêu phiêu, tóc đen bay múa.
Thấy không rõ gương mặt, lại có thể làm Diệp Phi (Phàm) cảm nhận như một làn nước bi thương.
Tháp nước phía trước đã tụ tập hơn mười người bảo vệ và người hầu, một đám đều có biểu tình lo âu, nhưng không ai dám chạy vào để cứu người.