Chương 2599
Diệp Phi (Phàm) khóe miệng động đậy không thôi, Hoa Thanh Phong liếc mắt một cái, lão già này vào thời điểm nào đã rình xem mình?
Cậu có điểm hối hận khi vừa rồi đã cho Hoa Thanh Phong bôi thuốc dùm.
Triệu Minh nguyệt nghe vậy chần chừ một chút, lần thứ hai ngưng tụ ánh mắt nhìn về phía Diệp Phi (Phàm), muốn nhìn ra một tia hi vọng từ hình dáng của đứa con đã mất.
Lúc này, Diệp Phi (Phàm) lại gào khóc: “Mẹ, mẹ không cần con nữa hay sao?”
Một câu này, làm Triệu Minh Nguyệt trong lòng đột nhiên thắt lại, ruột gan đứt từng khúc.
Bà cắn chặt đôi môi không còn một chút máu khó khăn mà nói: “Được, cậu mau đi lên đây, để tôi nhìn cậu một cái.”
Hoa Thanh Phong mừng rỡ như điên: “Diệp Phi (Phàm), mau đi lên, cho mẹ cậu nhìn xem.”
Diệp Phi (Phàm) cũng không ngượng ngùng, treo nước mắt nhảy vào tháp nước, xoay mười mấy vòng, cuối cùng cậu cũng đứng ở chỗ ngắm cảnh của toà tháp.
Thân ảnh Diệp Phi (Phàm) vừa mới xuất hiện, Triệu Minh nguyệt liền duỗi tay vén tóc đen trên trán lên, con ngươi linh động xem rõ ràng hơn từng chỗ.
Chỉ là đơn giản một động tác, lại làm cả người Triệu Minh Nguyệt trở nên linh động lên.
Khuôn mặt trong veo buồn bã ấy, đường nét trên khuôn mặt cao đẹp như mưa rơi, không chạm tới khí chất phàm tục của thiên hạ khiến cho Diệp Phi (Phàm) nín thở một hồi lâu.
Đặc biệt là Triệu Minh nguyệt nhìn về phía đôi mắt anh, làm tinh thần Diệp Phi (Phàm) sinh ra hoảng hốt.
Loại hoảng hốt này, cũng không phải bởi vì con ngươi mỹ lệ mị lực trước mặt, mà là bởi vì Triệu Minh Nguyệt toát ra khoảnh khắc u buồn.
Phần u buồn và bi thương, có một phần đến từ sâu trong tâm gần như tuyệt vọng cô đơn cùng ưu thương nén giữ.
Đây là một cái số khổ lại kiên cường của người phụ nữ.
Diệp Phi (Phàm) đối với Triệu Minh Nguyệt sinh ra một tia thương tiếc nhưng lại không giải thích được.
Ở thời điểm Diệp Phi (Phàm) nhìn Triệu Minh Nguyệt, ánh mắt Triệu Minh Nguyệt cũng nóng cháy nhìn Diệp Phi (Phàm).
Anh nhìn đến đôi mắt trong veo, trong suốt như pha lê, lại còn thấy được sự nhu nhược mềm mại trong đôi mắt ấy, trong lòng nhìn Triệu Minh Nguyệt ở xa đầy đau thương.
Điều này cũng tương đồng với sự cô độc và bất lực đối với những đứa trẻ bị thất lạc?
Trong nháy mắt lại không thể động đậy được nữa, hai mắt nhìn nhau, thời gian lúc này như ngừng trôi bỗng một khắc chuyển động.
Ở trong mắt Diệp Như Ca và Hoa Thanh Phong, sau khi Triệu Minh Nguyệt nhìn thấy Diệp Phi (Phàm), đột nhiên càng thêm sáng ngời lên, cũng có nhiều sự hi vọng cùng với lại tinh thần phấn chấn.
Nhưng loại mỹ lệ này liền như phù dung sớm nở tối tàn, trong mắt Triệu Minh Nguyệt dâng lên một tia u buồn thống khổ, vừa mới nhảy lên cao đã mau chóng liền biến mất không thấy ngay tại khoảnh khắc ấy.
Triệu Minh Nguyệt đối với Diệp Phi (Phàm) sinh ra khó có thể có được ngôn ngữ thân thiết, chỉ là mấy năm nay quá nhiều thất vọng, làm bà ấy kiềm chế đi niềm vui sướng của cảm xúc, nhẹ nhàng vươn tay mở miệng:
“Diệp Phi (Phàm), lại đây, tôi nhìn cậu một cái.”
Diệp Phi (Phàm) biết Triệu Minh Nguyệt cũng là cao thủ, lôi ngàn tuyệt chiều đánh lén, ngàn mũi tên năm đó đều giết không được nhưng chỉ làm cho bà bị trọng thương, hiện tại mình cần cứu người, cần phải tìm được cơ hội thích hợp.
Cho nên Diệp Phi (Phàm) không có lỗ mãng ra tay, mà là thuận ý làm theo.
Triệu Minh Nguyệt đầu tiên là sờ Diệp Phi (Phàm) từ trước đầu ra sau đầu, rất nhanh chạm vào một khúc xương đảo ngược, thân hình bà không ngăn được mà run lên, trong mắt lại dường như tỏa ra thêm ánh sáng.