Chương Đại Cường rõ ràng cũng có tìm hiểu tình hình, nhìn thấy Diệp Phi, tên đầu sỏ ngồi ở phía trước, tia hận thù xẹt qua trong mắt, nhưng rất nhanh lại nặn ra nụ cười: “Diệp huynh đệ, xin chào, xin chào, thật sự xin lỗi, có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn.


Ông ta bước lên mấy bước, gật đầu cúi người, còn bắt lầy tay Diệp Phi mà xin lỗi rối rít, hoàn toàn không có khí phách đại lão có tài sản hai tỉ mấy nữa.

“Chuyện của Tiểu Cương, vẫn mong cậu tha thứ cho.


Ông ta nhanh chóng lấy ra một tờ chỉ phiếu đưa cho Diệp Phi, là một ngàn vạn.

Lâm Nhược Uyễn nắm tay thành quyền, khuôn mặt xinh đẹp không nhịn nổi mà đỏ bừng, giống như hận không thẻ bóp chết Diệp Phi.

Bà ta không đắc tội với Hoàng Chân Đông được, chỉ đành trút hận lên Diệp Phi, dù sao chỉ là một tên ở rể bỏ đi.

Bà ta còn nghe ngóng được từ thuộc hạ của Hoàng Chấn Đông một chút tình báo.

Hoàng Chấn Đông đối tốt với Diệp Phi là vì Diệp Phi biết xem tướng thuật phong thủy.

Biết được điểm này, Lâm Nhược Uyễn đoán chắc, Hoàng Chấn Đông bị Diệp Phi lừa gạt rồi, cũng khiến bà ta càng thêm chắc chắn báo thù người không có bối cảnh như: Diệp Phi.

Đương nhiên, bà ta lúc này sẽ không nói gì, chỉ nhớ rõ bộ dạng của Diệp Phi, sau này tìm cơ hội báo thủ.

“Cảm ơn Chương tổng, hội trưởng Hoàng xử lý xong rồi, chuyện cũng qua rồi.



Diệp Phi đẩy trả một triệu cho Chương Đại Cường: “Chỉ là hy vọng không có lần sau.


Anh cảm nhận được trong nụ cười của đối phương có giấu dao, nhưng căn bản không bận tâm.

Chương gia có dám báo thù thì anh sẽ dẫm chết đối phương.

Chương Đại Cương cười tươi: “Hiểu, hiểu.


Đừng có lần sau?
Mày có tư cách gì mà nói câu này?
Lâm Nhược Uyển lạnh mặt, trong lòng dè bỉu: Một tên ở rẻ mà cũng dám nhe nanh múa vuốt, đúng là không biết trời cao đất dày.

“Được rồi, chuyện của con trai hai người, lát nữa hãng nói.


Hoàng Chấn Đông bảo hai người ngồi xuống bên cạnh: “Tôi đang đợi Diệp lão đệ hóa giải sát khí cho tôi nữa đấy.


Chương Đại Cường vội lui qua một bên.

Trong mắt Lâm Nhược Uyển xẹt qua một tia nóng rực.

Bà ta muốn nhìn xem Diệp Phi giả thần giả quỷ thế nào, đồng thời tìm cơ hội vạch trần Diệp Phi, mượn tay Hoàng Chấn Đông báo thù.

“Diệp huynh đệ, tôi đã đập nát Quan Công đại đao, còn đeo bùa bình an mà cậu cho tôi.


Hoàng Chấn Đông không để ý tới hai người kia nữa, ho một tiếng, nói: “Nhưng hai ngày nay, vẫn xui liên miên, rốt cuộc là sao?”
Diệp Phi nhìn Hoàng Chắn Đông: “Bùa bình an đưa tôi xem thử.


Hoàng Chấn Đông vội lấy ra, bùa thì vẫn là lá bùa đó, chỉ là bị dính sốt đồ ăn.

Nhìn thấy bùa hộ thân thảm đến mức không muốn nhìn này, Lâm Nhược Uyễn nở nụ cười châm chọc.

Ngay cả vẽ bùa cũng không có tâm chút nào, còn dám đi ra ngoài gạt người.

Diệp Phi lấy qua nhìn một cái, sau đó lại nắm lấy tay Hoàng Chấn Đông, quay đá sinh tử: “Anh từng ném bùa bình an đi, nó bị dính vật không may, uy lực giảm hơn nửa, vì vậy năng lực bảo vệ anh giảm đi rất nhiều.



“Ngoài ra, hai ngày nay anh có phải đã đụng phải người chết?”
Anh hỏi một câu.

Hoàng Chân Đông và máy tên thuộc hạ ầm một tiếng, suýt nữa ngã xuống đất.

Bọn họ khó tin mà nhìn Diệp Phi.

“Diệp huynh đệ quả nhiên là đại sư mà, ngày cả việc tôi đụng phải người chết cũng biết.


Hoàng Chấn Đông nói thẳng ra với Diệp Phi: “Không sai, tối qua tôi từ Thương hội về nhà, xe vừa ra khỏi cửa không tới hai mươi mét liền có người nhảy lầu xuống chết ngay trước mặt tôi.


“Một người phụ nữ ôm hai đứa con tự sát, người phụ nữ còn mặc quân áo đỏ nữa.


“Nghe đồn là vay nặng lãi mười vạn, đã trả hơn ba ngàn vạn mà vẫn chưa hết, tuyệt vọng mà nhảy lầu tự sát.


Anh kể lại chuyện mình biết với Diệp Phi.

Lâm Nhược Uyển ánh mắt xem thường, biết được Hoàng Chấn Đông đụng phải người chết thì có gì khó chứ?
Chỉ cần hai ngày nay sai người theo dõi anh ta thì có thể biết được toàn bộ việc làm của anh ta rồi.

Việc lừa đảo nhìn một cái liền nhìn thấu, cũng chỉ có Hoàng Chấn Đông tin thôi.

Chương Đại Cường cũng không cho là đúng, cười một cái.


“Chính là oán khí này thay đổi vận trình của anh.


Diệp Phi nhàn nhạt nhìn Hoàng Chấn Đông mà nói: “Sát ý của Quan Công đại đao dù đã dừng lại, nhưng bùa hộ thân không đủ để tiêu trừ sát ý trên người anh.


“Anh lại đen đủi mà gặp phải người phụ nữ áo đỏ nhảy lầu tự sát, còn vô tình chịu oán khí đó của cô ta.


“Mà oán khí đó là tác động nguy hiểm, vừa hay ngưng tụ đao khí trên người anh thành hình.


“Nếu tôi đoán không nhằm thì trên người anh nhất định có một sợi dây đỏ.


Ánh mắt anh sắc bén mà nhìn chằm vào vùng bụng của Hoàng Chắn Đông.

“Được rồi, có thể đừng nói vớ vẫn nữa không? Không nói thì cậu thật sự xem mình là đại sư rồi.


Nghe tới đây, Lâm Nhược Uyển cũng không nhịn nổi nữa mà đứng dậy hét lên: “Cái gì mà oán khí, cái gì mà thành hình, cái gì mà dây đỏ?”
“Cậu chém gió thì cũng có thể có mức độ được không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện