Thẩm Bích Cầm cảm thấy con trai mình đã thay đổi rất nhiều nhưng cũng không truy hỏi gì hơn.
Bà đã nằm viện gần một năm, Diệp Phi thay đổi vì đau khổ là chuyện bình thường.
Bà cũng không hỏi thăm tình hình của Diệp Thiên Cửu, sợ Diệp Phi lại đau lòng một lần nữa.
Trở lại căn nhà cho thuê, Diệp Phi trả đủ tiền trọ cho chủ nhà, sau đó dẫn mẹ anh suốt đêm rời đi.
Ngoài việc tránh bị các công ty cho vay trực tuyến quấy rối anh còn phải tránh bọn Hoàng Đông Cường trả thù.
Diệp Phi có thực lực và lòng tin bảo vệ mình, nhưng mẹ anh thì lại yếu ớt đến nỗi một ngọn gió cũng có thể thổi bay bà ấy.
Diệp Phi thuê một căn phòng đơn ở thôn Trung Thành, Bạch Sa Châu cho mẹ anh dưỡng bệnh.
Sức khỏe của Thẩm Bích Cầm ngày càng tốt hơn, áp lực về chi phí y tế cũng ít hơn nhưng Diệp Phi lại không thoải mái như vậy vì anh vẫn còn nợ nhiều khoản vay trên mạng.
Hơn nữa, Diệp Phi còn phải lo việc tìm kiếm bố nuôi Diệp Cửu Thiên của anh, cho dù sống hay chết cũng phải có kết luận rõ ràng.
“Reng” xuất viện đến buổi sáng ngày thứ năm, cơ thể của Thẩm Bích Cầm khá hơn rất nhiều, có thể tự chăm sóc bản thân rồi.
Điện thoại di động của Diệp Phi đã tắt nguồn hơn năm ngày nay, vừa mở máy ra đã có hơn mười tin nhắn dồn dập gửi tới.
Tiếp đó là một cuộc điện thoại gọi tới.
Diệp Phi mang tai nghe nhận máy, rất nhanh đầu bên kia đã truyền tới một giọng nói lạnh lùng của phụ nữ: “Rốt cuộc anh cũng mở máy rồi à? Tôi còn tưởng rằng anh cuỗm tiền chạy trốn rồi đấy!”
“Mấy ngày nay, điện thoại di động không mở nguồn, tin nhắn cũng không trả lời, trong nhà cũng không thấy người, rốt cuộc anh đi đâu, làm gì?”
“Nếu anh không muốn ở nhà họ Đường nữa thì cút ngay đi.”
Đường Nhược Tuyết.
Diệp Phi vội vàng giải thích: “Xin lỗi, mấy ngày nay tôi ở với mẹ, bà ấy vừa mới xuất viện, cần có người chăm sóc.”
“Tôi tắt nguồn điện thoại là vì các công ty tài chính trực tuyến gọi đòi nợ 24/24.
Tôi sợ mẹ tôi lo lắng cho nên tạm thời tắt máy.”
Anh nhẹ giọng hỏi ngược lại: “Cô tìm tôi có chuyện gì sao?”
Tuy rằng một năm này Diệp Phi ở nhà họ Đường chịu đủ sỉ nhục nhưng anh biết mình không có tư cách tức giận, bởi vì lúc đó là nhà họ Đường đã cho anh năm mươi vạn tiền cứu mạng.
Nghe được Diệp Phi nói là vì chăm sóc cho Thẩm Bích Cầm nên giọng nói của Đường Nhược Tuyết mới dịu đi một chút: “Gửi định vị cho tôi, tôi sẽ lái xe đến đón anh.”
Diệp Phi hơi kinh ngạc: “Mọi người đã đi du lịch về rồi à?”
Một tuần trước, một nhóm năm người nhà họ Đường đi du lịch nước ngoài để lại một mình Diệp Phi canh giữ nhà họ Đường.
“Anh không nghe hiểu lời tôi nói sao? Gửi định vị qua đây?”
Đường Nhược Tuyết không nhịn được cúp điện thoại.
Diệp Phi chỉ có thể gởi định vị cho cô ta.
“Két!” nửa giờ sau, một chiếc BMW màu đỏ đã đậu trước mặt Diệp Phi.
Cửa xe mở ra, một cô gái xinh đẹp chói mắt bước ra từ trong xe.
Người phụ nữ mặc đồ đen, đường nét tinh xảo, làn da trắng nõn, khí chất lạnh lùng nhưng không thiếu phần gợi cảm.
Đặc biệt là một đôi chân trắng như tuyết, thon thả, tròn trịa lúc bước đi trên đường ngập tràn vẻ cám dỗ.
Nhiều người qua đường đột nhiên mở to mắt, thậm chí thở gấp.
Đường Nhược Tuyết.
Người đẹp số một ở Trung Hải cũng là vợ của Diệp Phi.
“Anh cho mẹ anh ở một chỗ xập xệ như thế này à? Anh đúng là đứa con hiếu thảo nhỉ?”
Tuy Đường Nhược Tuyết vẫn mỉa mai Diệp Phi như mọi khi, nhưng cô ta vẫn lấy ra vài túi tổ yến và nhân sâm đưa qua: “Đây là thuốc bổ cho mẹ anh, để bà bồi bổ cơ thể.”
“Không phải mẹ anh phải làm phẫu thuật sao? Tại sạo anh trả lại tiền?”
Cô ném thẻ ngân hàng qua: “Nhà họ Đường cũng đã tiêu hết cho anh sáu bảy chục vạn rồi, chúng tôi cũng chẳng để ý gì đến mười vạn này đâu.”
Diệp Phi vội vàng xua tay: “Không phải, bà ấy đỡ hơn nhiều rồi, không cần phẫu thuật…”
“Bảo anh cầm thì cứ cầm đi, không có chuyện gì thì để lại cho bà ấy.”
Đường Nhược Tuyết không khách sáo ngắt lời Diệp Phi: “Mặc khác anh đi chạy vay khắp nơi, thật sự rất mất mặt.”
“Đừng bày đặt khí phách gì với tôi.
Nếu có khí phách anh cũng đã không ở rể nhà họ Đường rồi.
Đã vậy mỗi tháng còn lấy một vạn của tôi để lo thuốc thang.”
Giọng điệu của cô ta hơi khinh thường, nếu lúc này Diệp Phi duy trì cái gọi là tôn nghiêm thì chẳng qua chỉ là giả vờ giả vịt mà thôi.
Diệp Phi bị lời nói của Đường Nhược Tuyết làm cho ngây ra nhưng khi anh muốn ném trả lại thẻ ngân hàng thì Đường Nhược Tuyết đã lên xe
Diệp Phi chỉ có thể ôm đồ bổ và thẻ ngân hàng lên tiếng: “Cảm ơn, bố mẹ bọn họ đã trở về chưa?”
Giọng nói của Đường Nhược Tuyết vẫn luôn lạnh lùng: “Bọn họ có về hay không thì liên quan gì đến anh?”
“Anh đem đồ cho mẹ của anh đi, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Diệp Phi không nói thêm lời nào, cầm đồ đi đến căn phòng thuê của mẹ anh, chào bà ấy rồi rời đi.
“Két!” Ngay khi Diệp Phi vừa lên ghế phụ thì Đường Nhược Tuyết đã nhấn ga rời đi.
Cơ thể Diệp Phi không ngừng run lắc, khiến tay trái của anh bất cẩn đụng vào đùi của Đường Nhược Tuyết.
Bóng loáng, nhẵn nhụi.
Cùng lúc đó, một tin tức hiện lên trong đầu Diệp Phi.
Trạng thái: Sát khí nhập vào người, vận xui quấn thân, gây họa tới người thân và bạn bè, nguy cơ chết chóc…
Nguyên nhân sinh bệnh: Bùa hộ mệnh có được khi đi du lịch bị người ta yểm…
Chữa trị hay hủy diệt?
Diệp Phi rất muốn nói chữa trị, chỉ là anh chưa kịp điều khiển suy nghĩ thì ánh mắt lạnh lẽo của Đường Nhược Tuyết đã nhìn chằm chằm anh.
Diệp Phi vội vàng rút bàn tay sỗ sàng của anh về.
Anh muốn giúp Đường Nhược Tuyết hóa giải sát khí nhưng chữa trị cần phải tiếp xúc thân thể.
Đường Nhược Tuyết chắc chắn sẽ không để anh chạm vào.
Vì vậy anh chỉ có thể ân cần nhắc nhở: “Nhược Tuyết, ấn đường của cô âm u, khí thế yếu ớt, có tai họa đẫm máu, cần tìm sư phụ hóa giải…”
Đường Nhược Tuyết chế nhạo: “Mấy ngày không gặp, anh có thêm tài mới à, học được cách xem tướng cho người khác nữa sao?”
Diệp Phi lúng túng mở miệng: “Không phải, cô thật sự là có sát khí quấn thân, là lúc cô đi du lịch bị người yểm…Trên người cô có bùa hộ mệnh đúng không?”
Anh một hơi nói ra hết tình trạng của Đường Nhược Tuyết.
“Câm miệng! Anh mới sát khí quấn thân, anh mới có tai họa đẫm máu đấy.”
Đường Nhược Tuyết nổi giận đùng đùng: “Thân thể tôi vẫn mạnh khỏe bình thường.
Anh còn nguyền rủa tôi nữa thì cút xuống xe cho tôi.”
Diệp Phi bất đắc dĩ mở miệng: “Tôi thật sự không có trù ẻo cô…”
“Không phải thì anh câm miệng cho tôi.”
Ánh mắt của Đường Nhược Tuyết ác liệt nói: “Cái gì không biết thì nói mò.
Anh chỉ là một người biết nấu ăn, chẳng lẽ còn biết xem tướng cho người khác nữa sao?”
Diệp Phi thức thời im miệng.
Nhìn thấy Diệp Phi không lên tiếng nữa, Đường Nhược Tuyết càng thêm tức giận, Diệp Phi không chỉ bất tài mà còn yếu đuối, nuôi anh có ích gì?
Nhưng mà, trong lòng cô ta lóe lên một tia nghi ngờ, làm sao Diệp Phi biết cô ta có bùa hộ mệnh?
Phải biết, lá bùa đó cô ta luôn mang trên ngực, lẽ nào tên khốn này đã nhìn lén cô ta, sau đó dùng nó để lừa gạt cô ta?
Nhất định là như vậy.
Đường Nhược Tuyết tự đưa ra kết luận, thậm chí sau đó càng thất vọng hơn đối với Diệp Phi.
Diệp Phi không chỉ là một kẻ bất tài còn là một kẻ dê xồm.
“Diệp Phi, trong tháng này đợi chuyện của tôi xử lý xong hết rồi, tôi sẽ ly hôn với anh.”
Ánh mắt Đường Nhược Tuyết kiên định hơn bao giờ hết: “Mặc kệ anh có đồng ý hay không, tôi cũng phải ly hôn với anh.”
Một năm trước, nhà họ Đường liên tục gặp xui xẻo, bản thân Đường Nhược Tuyết cũng bị mắc bệnh nặng, xuất phát từ quan niệm xung hỉ cho nên mới kén rể là Diệp Phi.
Một năm qua, vận xui của nhà họ Đường từ từ tản đi, cơ thể của Đường Nhược Tuyết cũng tốt hơn, nhà họ Đường liền tìm cách vứt bỏ miếng keo dán chó Diệp Phi này.
Nhà họ Đường từ trên xuống dưới đều chướng mắt Diệp Phi.
Đường Nhược Tuyết đối với Diệp Phi cũng từ thương hại trở nên ghét bỏ, cô ta thấy người đàn ông này hoàn toàn không có giá trị gì.
Diệp Phi nghe Đường Nhược Tuyế nói ly hôn, anh vẫn không lên tiếng, chỉ là ánh mắt trở nên tối tăm.
Bản thân anh đúng là chuột chạy qua đường.
“Anh có biết tại sao bố mẹ và anh rể bọn họ đều thất vọng với anh không?”
“Không phải bởi vì anh không có tiền, cũng không bởi vì anh ở rể mà là bởi vì anh quá yếu đuối, quá ăn hại.”
“Một năm qua, trừ làm việc nhà ra anh chưa từng làm việc gì ra hồn cho cả, anh đúng là hèn nhát hết thuốc chữa.”
“Tôi thật sự không muốn sống cả đời với một người đàn ông như vậy, cho dù anh chỉ là công cụ xung hỉ của nhà họ Đường.”
“Yên tâm đi, lúc ly hôn tôi sẽ đưa cho anh thêm năm mươi vạn nữa.”
“Như vậy anh không cần phải lo lắng tiền thuốc thang của mẹ anh.”
Giọng nói của Đường Nhược Tuyết lạnh lùng không cảm xúc: “Dễ hợp dễ tan, anh đừng để tôi phải hoàn toàn coi thường anh.”
Dễ hợp dễ tan?
Ánh mắt Diệp Phi xẹt lên vẻ đau lòng.
Anh mơ hồ nghĩ đến một buổi chiều tuyết rơi dày đặc có một cô bé mặc đồ đỏ thắt bím tóc, đã dùng một cái bánh báo xá xíu cứu mình.
Tuy rằng loáng một cái đã là mười tám năm, nhưng Diệp Phi vẫn nhớ như in gương mặt của cô bé kia, cô gái lương thiện trong lòng anh.
Đây là cũng là lý do chính để anh đồng ý đến làm con rể xung hỉ của nhà họ Đường.
Năm mươi vạn dĩ nhiên quan trọng nhưng càng quan trọng hơn là Diệp Phi muốn trả nợ ân tình năm đó.
Bằng không anh tùy tiện bán mình cũng hơn năm mươi vạn.
Trong lòng Diệp Phi thở dài: Có thể đã đến lúc buông tay…
“Anh có nghe tôi nói không?”
Nhìn vẻ mặt hốt hoảng Diệp Phi, Đường Nhược Tuyết chỉ tiếc mài sắt không nên kim mở miệng: “Tôi muốn ly hôn với anh…”
Cô ta còn chưa nói xong thì chỉ thấy Diệp Phi vốn dĩ vẫn đang im lặng, lúc này lỗ tai bỗng hơi nhúc nhích, cả người ngồi thẳng dậy.
Anh nghiêng tựa trên người Đường Nhược Tuyết, sức mạnh khổng lồ ngăn chặn động tác của Đường Nhược Tuyết.
Một giây sau, tay trái của anh điều khiển vô lăng, tay phải của anh nhấn lên đôi chân thon dài của cô ta.
Chiếc BMW chuẩn bị dừng ở ngã tư chờ đèn đỏ đột nhiên tăng ga, lao thẳng ra như một mũi tên.
“Diệp Phi!”
Đường Nhược Tuyết hét lên một tiếng: “Anh điên rồi?”
“Ầm!”
Chiếc xe vừa vọt tới đối diện, một chiếc xe ben đã lao tới tông liên tiếp vào sáu chiếc xe ô tô khác, phần đường nát bét.
Bốn phía vang lên tiếng nổ ầm ầm.
Đường Nhược Tuyết đẩy Diệp Phi ra, đạp phanh rồi quay đầu nhìn lại.
Mặt đất lênh láng máu tươi.
Bà đã nằm viện gần một năm, Diệp Phi thay đổi vì đau khổ là chuyện bình thường.
Bà cũng không hỏi thăm tình hình của Diệp Thiên Cửu, sợ Diệp Phi lại đau lòng một lần nữa.
Trở lại căn nhà cho thuê, Diệp Phi trả đủ tiền trọ cho chủ nhà, sau đó dẫn mẹ anh suốt đêm rời đi.
Ngoài việc tránh bị các công ty cho vay trực tuyến quấy rối anh còn phải tránh bọn Hoàng Đông Cường trả thù.
Diệp Phi có thực lực và lòng tin bảo vệ mình, nhưng mẹ anh thì lại yếu ớt đến nỗi một ngọn gió cũng có thể thổi bay bà ấy.
Diệp Phi thuê một căn phòng đơn ở thôn Trung Thành, Bạch Sa Châu cho mẹ anh dưỡng bệnh.
Sức khỏe của Thẩm Bích Cầm ngày càng tốt hơn, áp lực về chi phí y tế cũng ít hơn nhưng Diệp Phi lại không thoải mái như vậy vì anh vẫn còn nợ nhiều khoản vay trên mạng.
Hơn nữa, Diệp Phi còn phải lo việc tìm kiếm bố nuôi Diệp Cửu Thiên của anh, cho dù sống hay chết cũng phải có kết luận rõ ràng.
“Reng” xuất viện đến buổi sáng ngày thứ năm, cơ thể của Thẩm Bích Cầm khá hơn rất nhiều, có thể tự chăm sóc bản thân rồi.
Điện thoại di động của Diệp Phi đã tắt nguồn hơn năm ngày nay, vừa mở máy ra đã có hơn mười tin nhắn dồn dập gửi tới.
Tiếp đó là một cuộc điện thoại gọi tới.
Diệp Phi mang tai nghe nhận máy, rất nhanh đầu bên kia đã truyền tới một giọng nói lạnh lùng của phụ nữ: “Rốt cuộc anh cũng mở máy rồi à? Tôi còn tưởng rằng anh cuỗm tiền chạy trốn rồi đấy!”
“Mấy ngày nay, điện thoại di động không mở nguồn, tin nhắn cũng không trả lời, trong nhà cũng không thấy người, rốt cuộc anh đi đâu, làm gì?”
“Nếu anh không muốn ở nhà họ Đường nữa thì cút ngay đi.”
Đường Nhược Tuyết.
Diệp Phi vội vàng giải thích: “Xin lỗi, mấy ngày nay tôi ở với mẹ, bà ấy vừa mới xuất viện, cần có người chăm sóc.”
“Tôi tắt nguồn điện thoại là vì các công ty tài chính trực tuyến gọi đòi nợ 24/24.
Tôi sợ mẹ tôi lo lắng cho nên tạm thời tắt máy.”
Anh nhẹ giọng hỏi ngược lại: “Cô tìm tôi có chuyện gì sao?”
Tuy rằng một năm này Diệp Phi ở nhà họ Đường chịu đủ sỉ nhục nhưng anh biết mình không có tư cách tức giận, bởi vì lúc đó là nhà họ Đường đã cho anh năm mươi vạn tiền cứu mạng.
Nghe được Diệp Phi nói là vì chăm sóc cho Thẩm Bích Cầm nên giọng nói của Đường Nhược Tuyết mới dịu đi một chút: “Gửi định vị cho tôi, tôi sẽ lái xe đến đón anh.”
Diệp Phi hơi kinh ngạc: “Mọi người đã đi du lịch về rồi à?”
Một tuần trước, một nhóm năm người nhà họ Đường đi du lịch nước ngoài để lại một mình Diệp Phi canh giữ nhà họ Đường.
“Anh không nghe hiểu lời tôi nói sao? Gửi định vị qua đây?”
Đường Nhược Tuyết không nhịn được cúp điện thoại.
Diệp Phi chỉ có thể gởi định vị cho cô ta.
“Két!” nửa giờ sau, một chiếc BMW màu đỏ đã đậu trước mặt Diệp Phi.
Cửa xe mở ra, một cô gái xinh đẹp chói mắt bước ra từ trong xe.
Người phụ nữ mặc đồ đen, đường nét tinh xảo, làn da trắng nõn, khí chất lạnh lùng nhưng không thiếu phần gợi cảm.
Đặc biệt là một đôi chân trắng như tuyết, thon thả, tròn trịa lúc bước đi trên đường ngập tràn vẻ cám dỗ.
Nhiều người qua đường đột nhiên mở to mắt, thậm chí thở gấp.
Đường Nhược Tuyết.
Người đẹp số một ở Trung Hải cũng là vợ của Diệp Phi.
“Anh cho mẹ anh ở một chỗ xập xệ như thế này à? Anh đúng là đứa con hiếu thảo nhỉ?”
Tuy Đường Nhược Tuyết vẫn mỉa mai Diệp Phi như mọi khi, nhưng cô ta vẫn lấy ra vài túi tổ yến và nhân sâm đưa qua: “Đây là thuốc bổ cho mẹ anh, để bà bồi bổ cơ thể.”
“Không phải mẹ anh phải làm phẫu thuật sao? Tại sạo anh trả lại tiền?”
Cô ném thẻ ngân hàng qua: “Nhà họ Đường cũng đã tiêu hết cho anh sáu bảy chục vạn rồi, chúng tôi cũng chẳng để ý gì đến mười vạn này đâu.”
Diệp Phi vội vàng xua tay: “Không phải, bà ấy đỡ hơn nhiều rồi, không cần phẫu thuật…”
“Bảo anh cầm thì cứ cầm đi, không có chuyện gì thì để lại cho bà ấy.”
Đường Nhược Tuyết không khách sáo ngắt lời Diệp Phi: “Mặc khác anh đi chạy vay khắp nơi, thật sự rất mất mặt.”
“Đừng bày đặt khí phách gì với tôi.
Nếu có khí phách anh cũng đã không ở rể nhà họ Đường rồi.
Đã vậy mỗi tháng còn lấy một vạn của tôi để lo thuốc thang.”
Giọng điệu của cô ta hơi khinh thường, nếu lúc này Diệp Phi duy trì cái gọi là tôn nghiêm thì chẳng qua chỉ là giả vờ giả vịt mà thôi.
Diệp Phi bị lời nói của Đường Nhược Tuyết làm cho ngây ra nhưng khi anh muốn ném trả lại thẻ ngân hàng thì Đường Nhược Tuyết đã lên xe
Diệp Phi chỉ có thể ôm đồ bổ và thẻ ngân hàng lên tiếng: “Cảm ơn, bố mẹ bọn họ đã trở về chưa?”
Giọng nói của Đường Nhược Tuyết vẫn luôn lạnh lùng: “Bọn họ có về hay không thì liên quan gì đến anh?”
“Anh đem đồ cho mẹ của anh đi, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Diệp Phi không nói thêm lời nào, cầm đồ đi đến căn phòng thuê của mẹ anh, chào bà ấy rồi rời đi.
“Két!” Ngay khi Diệp Phi vừa lên ghế phụ thì Đường Nhược Tuyết đã nhấn ga rời đi.
Cơ thể Diệp Phi không ngừng run lắc, khiến tay trái của anh bất cẩn đụng vào đùi của Đường Nhược Tuyết.
Bóng loáng, nhẵn nhụi.
Cùng lúc đó, một tin tức hiện lên trong đầu Diệp Phi.
Trạng thái: Sát khí nhập vào người, vận xui quấn thân, gây họa tới người thân và bạn bè, nguy cơ chết chóc…
Nguyên nhân sinh bệnh: Bùa hộ mệnh có được khi đi du lịch bị người ta yểm…
Chữa trị hay hủy diệt?
Diệp Phi rất muốn nói chữa trị, chỉ là anh chưa kịp điều khiển suy nghĩ thì ánh mắt lạnh lẽo của Đường Nhược Tuyết đã nhìn chằm chằm anh.
Diệp Phi vội vàng rút bàn tay sỗ sàng của anh về.
Anh muốn giúp Đường Nhược Tuyết hóa giải sát khí nhưng chữa trị cần phải tiếp xúc thân thể.
Đường Nhược Tuyết chắc chắn sẽ không để anh chạm vào.
Vì vậy anh chỉ có thể ân cần nhắc nhở: “Nhược Tuyết, ấn đường của cô âm u, khí thế yếu ớt, có tai họa đẫm máu, cần tìm sư phụ hóa giải…”
Đường Nhược Tuyết chế nhạo: “Mấy ngày không gặp, anh có thêm tài mới à, học được cách xem tướng cho người khác nữa sao?”
Diệp Phi lúng túng mở miệng: “Không phải, cô thật sự là có sát khí quấn thân, là lúc cô đi du lịch bị người yểm…Trên người cô có bùa hộ mệnh đúng không?”
Anh một hơi nói ra hết tình trạng của Đường Nhược Tuyết.
“Câm miệng! Anh mới sát khí quấn thân, anh mới có tai họa đẫm máu đấy.”
Đường Nhược Tuyết nổi giận đùng đùng: “Thân thể tôi vẫn mạnh khỏe bình thường.
Anh còn nguyền rủa tôi nữa thì cút xuống xe cho tôi.”
Diệp Phi bất đắc dĩ mở miệng: “Tôi thật sự không có trù ẻo cô…”
“Không phải thì anh câm miệng cho tôi.”
Ánh mắt của Đường Nhược Tuyết ác liệt nói: “Cái gì không biết thì nói mò.
Anh chỉ là một người biết nấu ăn, chẳng lẽ còn biết xem tướng cho người khác nữa sao?”
Diệp Phi thức thời im miệng.
Nhìn thấy Diệp Phi không lên tiếng nữa, Đường Nhược Tuyết càng thêm tức giận, Diệp Phi không chỉ bất tài mà còn yếu đuối, nuôi anh có ích gì?
Nhưng mà, trong lòng cô ta lóe lên một tia nghi ngờ, làm sao Diệp Phi biết cô ta có bùa hộ mệnh?
Phải biết, lá bùa đó cô ta luôn mang trên ngực, lẽ nào tên khốn này đã nhìn lén cô ta, sau đó dùng nó để lừa gạt cô ta?
Nhất định là như vậy.
Đường Nhược Tuyết tự đưa ra kết luận, thậm chí sau đó càng thất vọng hơn đối với Diệp Phi.
Diệp Phi không chỉ là một kẻ bất tài còn là một kẻ dê xồm.
“Diệp Phi, trong tháng này đợi chuyện của tôi xử lý xong hết rồi, tôi sẽ ly hôn với anh.”
Ánh mắt Đường Nhược Tuyết kiên định hơn bao giờ hết: “Mặc kệ anh có đồng ý hay không, tôi cũng phải ly hôn với anh.”
Một năm trước, nhà họ Đường liên tục gặp xui xẻo, bản thân Đường Nhược Tuyết cũng bị mắc bệnh nặng, xuất phát từ quan niệm xung hỉ cho nên mới kén rể là Diệp Phi.
Một năm qua, vận xui của nhà họ Đường từ từ tản đi, cơ thể của Đường Nhược Tuyết cũng tốt hơn, nhà họ Đường liền tìm cách vứt bỏ miếng keo dán chó Diệp Phi này.
Nhà họ Đường từ trên xuống dưới đều chướng mắt Diệp Phi.
Đường Nhược Tuyết đối với Diệp Phi cũng từ thương hại trở nên ghét bỏ, cô ta thấy người đàn ông này hoàn toàn không có giá trị gì.
Diệp Phi nghe Đường Nhược Tuyế nói ly hôn, anh vẫn không lên tiếng, chỉ là ánh mắt trở nên tối tăm.
Bản thân anh đúng là chuột chạy qua đường.
“Anh có biết tại sao bố mẹ và anh rể bọn họ đều thất vọng với anh không?”
“Không phải bởi vì anh không có tiền, cũng không bởi vì anh ở rể mà là bởi vì anh quá yếu đuối, quá ăn hại.”
“Một năm qua, trừ làm việc nhà ra anh chưa từng làm việc gì ra hồn cho cả, anh đúng là hèn nhát hết thuốc chữa.”
“Tôi thật sự không muốn sống cả đời với một người đàn ông như vậy, cho dù anh chỉ là công cụ xung hỉ của nhà họ Đường.”
“Yên tâm đi, lúc ly hôn tôi sẽ đưa cho anh thêm năm mươi vạn nữa.”
“Như vậy anh không cần phải lo lắng tiền thuốc thang của mẹ anh.”
Giọng nói của Đường Nhược Tuyết lạnh lùng không cảm xúc: “Dễ hợp dễ tan, anh đừng để tôi phải hoàn toàn coi thường anh.”
Dễ hợp dễ tan?
Ánh mắt Diệp Phi xẹt lên vẻ đau lòng.
Anh mơ hồ nghĩ đến một buổi chiều tuyết rơi dày đặc có một cô bé mặc đồ đỏ thắt bím tóc, đã dùng một cái bánh báo xá xíu cứu mình.
Tuy rằng loáng một cái đã là mười tám năm, nhưng Diệp Phi vẫn nhớ như in gương mặt của cô bé kia, cô gái lương thiện trong lòng anh.
Đây là cũng là lý do chính để anh đồng ý đến làm con rể xung hỉ của nhà họ Đường.
Năm mươi vạn dĩ nhiên quan trọng nhưng càng quan trọng hơn là Diệp Phi muốn trả nợ ân tình năm đó.
Bằng không anh tùy tiện bán mình cũng hơn năm mươi vạn.
Trong lòng Diệp Phi thở dài: Có thể đã đến lúc buông tay…
“Anh có nghe tôi nói không?”
Nhìn vẻ mặt hốt hoảng Diệp Phi, Đường Nhược Tuyết chỉ tiếc mài sắt không nên kim mở miệng: “Tôi muốn ly hôn với anh…”
Cô ta còn chưa nói xong thì chỉ thấy Diệp Phi vốn dĩ vẫn đang im lặng, lúc này lỗ tai bỗng hơi nhúc nhích, cả người ngồi thẳng dậy.
Anh nghiêng tựa trên người Đường Nhược Tuyết, sức mạnh khổng lồ ngăn chặn động tác của Đường Nhược Tuyết.
Một giây sau, tay trái của anh điều khiển vô lăng, tay phải của anh nhấn lên đôi chân thon dài của cô ta.
Chiếc BMW chuẩn bị dừng ở ngã tư chờ đèn đỏ đột nhiên tăng ga, lao thẳng ra như một mũi tên.
“Diệp Phi!”
Đường Nhược Tuyết hét lên một tiếng: “Anh điên rồi?”
“Ầm!”
Chiếc xe vừa vọt tới đối diện, một chiếc xe ben đã lao tới tông liên tiếp vào sáu chiếc xe ô tô khác, phần đường nát bét.
Bốn phía vang lên tiếng nổ ầm ầm.
Đường Nhược Tuyết đẩy Diệp Phi ra, đạp phanh rồi quay đầu nhìn lại.
Mặt đất lênh láng máu tươi.
Danh sách chương