“Nếu tôi thua, tôi sẽ làm hầu gái của anh.
”
Sau khi quy định số tiền đặt cược xong, Diệp Phi không nói thêm lời thừa thãi nào mà lập tức dặn dò Hàn Nguyệt: “Đi, bắt mười con dế mèn, mười con bọ rùa, mười con ve, mười con chuồn chuồn, mười con ong bắp cày về đây.
”
Hàn Nguyệt nỗi da gà: “Anh cần máy thứ này làm gì?”
Diệp Phi khẽ cau mày: “Bảo cô đi làm thì cứ đi làm đi, cô có muốn ông nội cô khỏi bệnh nữa không vậy?”
“Nếu muốn thì bắt mấy thứ đó về, sau đó cô tự tay xào chúng bằng lửa lớn, đừng thêm ớt, nhưng nhớ thêm chút muối.
”
“Sau đó đậy kín lại để vào tủ lạnh cho đông lại.
”
Anh nhắc nhở thêm: “Nhớ kỹ, phải giữ được mùi thơm.
”
“Biến thái muốn chết.
”
Hàn Nguyệt nghe xong suýt thì nôn mửa, cô trừng mắt nhìn Diệp Phi sau đó dẫn vệ sĩ đi làm nhiệm vụ gian khổ mà anh nói.
Một tiếng sau, Hàn Nguyệt đeo khẩu trang quay lại, cầm một cái đĩa đồ xào lớn.
Vàng óng, giòn rụm.
Mặc dù đã được làm lạnh nhưng hương thơm vẫn rất hấp dẫn.
Nếu không phải mọi người biết đây là côn trùng thì có lẽ sẽ nếm thử.
Hàn Nguyệt thở dốc: “Đồ biến thái, thứ anh cần tôi đã đem tới rồi.
Anh định làm gì hả?”
Vì đĩa đồ xào này mà Hàn Nguyệt đã nôn ba, bốn lần.
Nếu Diệp Phi cố ý chơi cô ta một vố, cô ta sẽ chặt Diệp Phi ra đem xào.
“Đừng nói gì cả.
”
Diệp Phi ra hiệu cho Hàn Nguyệt và mọi người im lặng, còn bảo vệ sĩ canh gác bốn phía không để tạp âm quấy rầy anh.
Sau đó anh lấy ra hai cây ngân châm, cười nói: “Hàn lão, há miệng ra.
”
Cậu ta muốn cho mình ăn côn trùng sao?
Hàn Nam Hoa nhìn đĩa đồ xào kia mà đau đầu, nhưng vẫn há miệng lớn ra theo ý Diệp Phi.
Tống Hồng Nhan và Tôn Thánh Thủ hứng thú quan sát.
Mặc dù bọn họ cũng không biết Diệp Phi đang làm gì, nhưng bọn họ tin rằng Diệp Phi sẽ không làm bọn họ thất vọng.
“Vù vù.
” Hàn Nam Hoa mở miệng lớn nhát thì Diệp Phi lập tức đâm châm vào hai huyệt trên mặt, để miệng Hàn Nam Hoa giữ nguyên ở vị trí mở rộng nhát.
Hàn Nguyệt thấy vậy thì hoảng hót: “Khốn nạn, anh làm cái gì thế?”
“Câm miệng!”
Diệp Phi không khách khí mắng Hàn Nguyệt, sau đó anh cầm đĩa côn trùng xào đổ vào một cái bình trong suốt.
Một giây sau, Diệp Phi đổ cái bình đó vào miệng Hàn Nam Hoa.
Hàn Nguyệt tức giận, cô ta vừa định hét lên thì lại bị Diệp Phi trừng mắt đành phải im lặng.
Tất cả mọi người im lặng không một tiếng động, quả thực nghe được cả tiếng kim rơi.
Tống Hồng Nhan và Tôn Thánh Thủ nhìn chằm chằm Hàn Nam Hoa và bình thủy tinh kia.
Đã năm phút trôi qua, nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra cả khiến khiến gương mặt của Hàn Nguyệt dần dần lạnh đi.
Cô ta đang định mắng Diệp Phí là tên lừa đảo thì lại thấy Tôn Thánh Thủ trừng lớn hai mắt: “Có thứ gì đó bò ra.
”
“Hả? Mọi người tìm kiếm thêm chữ truyện one vào sau nhé, sao kết quả không nằm trên rồi!
“Có thứ gì đó từ trong miệng bò ra?”
Tống Hồng Nhan và mọi người chớp mắt một cái, đổi góc nhìn.
”
Sau khi quy định số tiền đặt cược xong, Diệp Phi không nói thêm lời thừa thãi nào mà lập tức dặn dò Hàn Nguyệt: “Đi, bắt mười con dế mèn, mười con bọ rùa, mười con ve, mười con chuồn chuồn, mười con ong bắp cày về đây.
”
Hàn Nguyệt nỗi da gà: “Anh cần máy thứ này làm gì?”
Diệp Phi khẽ cau mày: “Bảo cô đi làm thì cứ đi làm đi, cô có muốn ông nội cô khỏi bệnh nữa không vậy?”
“Nếu muốn thì bắt mấy thứ đó về, sau đó cô tự tay xào chúng bằng lửa lớn, đừng thêm ớt, nhưng nhớ thêm chút muối.
”
“Sau đó đậy kín lại để vào tủ lạnh cho đông lại.
”
Anh nhắc nhở thêm: “Nhớ kỹ, phải giữ được mùi thơm.
”
“Biến thái muốn chết.
”
Hàn Nguyệt nghe xong suýt thì nôn mửa, cô trừng mắt nhìn Diệp Phi sau đó dẫn vệ sĩ đi làm nhiệm vụ gian khổ mà anh nói.
Một tiếng sau, Hàn Nguyệt đeo khẩu trang quay lại, cầm một cái đĩa đồ xào lớn.
Vàng óng, giòn rụm.
Mặc dù đã được làm lạnh nhưng hương thơm vẫn rất hấp dẫn.
Nếu không phải mọi người biết đây là côn trùng thì có lẽ sẽ nếm thử.
Hàn Nguyệt thở dốc: “Đồ biến thái, thứ anh cần tôi đã đem tới rồi.
Anh định làm gì hả?”
Vì đĩa đồ xào này mà Hàn Nguyệt đã nôn ba, bốn lần.
Nếu Diệp Phi cố ý chơi cô ta một vố, cô ta sẽ chặt Diệp Phi ra đem xào.
“Đừng nói gì cả.
”
Diệp Phi ra hiệu cho Hàn Nguyệt và mọi người im lặng, còn bảo vệ sĩ canh gác bốn phía không để tạp âm quấy rầy anh.
Sau đó anh lấy ra hai cây ngân châm, cười nói: “Hàn lão, há miệng ra.
”
Cậu ta muốn cho mình ăn côn trùng sao?
Hàn Nam Hoa nhìn đĩa đồ xào kia mà đau đầu, nhưng vẫn há miệng lớn ra theo ý Diệp Phi.
Tống Hồng Nhan và Tôn Thánh Thủ hứng thú quan sát.
Mặc dù bọn họ cũng không biết Diệp Phi đang làm gì, nhưng bọn họ tin rằng Diệp Phi sẽ không làm bọn họ thất vọng.
“Vù vù.
” Hàn Nam Hoa mở miệng lớn nhát thì Diệp Phi lập tức đâm châm vào hai huyệt trên mặt, để miệng Hàn Nam Hoa giữ nguyên ở vị trí mở rộng nhát.
Hàn Nguyệt thấy vậy thì hoảng hót: “Khốn nạn, anh làm cái gì thế?”
“Câm miệng!”
Diệp Phi không khách khí mắng Hàn Nguyệt, sau đó anh cầm đĩa côn trùng xào đổ vào một cái bình trong suốt.
Một giây sau, Diệp Phi đổ cái bình đó vào miệng Hàn Nam Hoa.
Hàn Nguyệt tức giận, cô ta vừa định hét lên thì lại bị Diệp Phi trừng mắt đành phải im lặng.
Tất cả mọi người im lặng không một tiếng động, quả thực nghe được cả tiếng kim rơi.
Tống Hồng Nhan và Tôn Thánh Thủ nhìn chằm chằm Hàn Nam Hoa và bình thủy tinh kia.
Đã năm phút trôi qua, nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra cả khiến khiến gương mặt của Hàn Nguyệt dần dần lạnh đi.
Cô ta đang định mắng Diệp Phí là tên lừa đảo thì lại thấy Tôn Thánh Thủ trừng lớn hai mắt: “Có thứ gì đó bò ra.
”
“Hả? Mọi người tìm kiếm thêm chữ truyện one vào sau nhé, sao kết quả không nằm trên rồi!
“Có thứ gì đó từ trong miệng bò ra?”
Tống Hồng Nhan và mọi người chớp mắt một cái, đổi góc nhìn.
Danh sách chương