Mình là Hàn Nguyệt, là thiên kim nhà họ hàn, là người thừa kế tương lai của tập đàon Thiên Bảo.

Tại sao mình lại không dám phản kích chứ…
“Tôi phải chém chết anh.”
Hàn Nguyệt nổi giận đi quanh nhà tìm kiếm.
Chẳng bao lâu sau, trong tay cô ta xuất hiện thêm hai con dao.
Ánh dao sắc lẹm.
Lửa giận ngập trời.
Hàn Nguyệt rất hăm hở: Run rầy đi, người phàm.
Diệp Phi thản nhiên hỏi: “Bây giờ lúc tức giận cô có còn bị đau sau đầu nữa không?”
Hàn Nguyệt ngẫn người, ném con dao đi rồi sờ lên đầu mình.


Cô ta kinh ngạc nhận ra, trước đây mỗi khi cô ta nồi giận sẽ đau sau đầu, bây giờ chỉ hơi đau một chút mà thôi.
Cô ta không khỏi vui mừng, cơn đau này mỗi lần phát tác lại khiến cô ta đau đến nỗi không muốn sống nữa.
“Vừa rồi không phải tôi cố tình đụng chạm cô mà là giúp cô khai thông kinh mạch, giảm bớt áp lực của não bộ nên khi tức giận cô sẽ không bị đau đầu nữa.”
Diệp Phi nhìn Hàn Nguyệt rồi nói: “Hai ngày tới, cô uống hai mươi bốn vị thuốc này nhiều một chút, áp chế tính nóng, như vậy chu kỳ kinh nguyệt của cô sẽ trở lại bình thường.”
“Còn vết thương ở chân của cô thì phải xem thái độ của cô thế nào đã.”
Nói xong, Diệp Phi nhóm bếp lò sắc thuốc sau đó chắp hai tay sau lưng ra khỏi nhà bếp.

Anh còn chưa đi được máy bước thì nghe thấy giọng nói vừa xấu hỗ vừa sợ sệt của Hàn Nguyệt: “Anh… Anh có thể đánh thêm vài cái được không…”
Diệp Phi rằm một tiếng ngã chồng vó…
Mặc dù Diệp Phi chỉ cược Hàn Nguyệt làm hầu gái cho anh một năm nhưng Hàn Nam Hoa vẫn trả cho anh một tỷ tiền thù lao.
Tập đoàn Thiên Bảo có được thành công như ngày hôm nay, ít nhất Hàn Nam Hoa phải có tới tám phần mười công lao.
Đôi mắt tinh tường của ông ta không chỉ giúp tập đoàn ngăn chặn hàng nhái, còn nâng cao danh dự cho tập đoàn.

Sự sống chết của ông ta vô cùng quan trọng đối với tập đàon Thiên Bảo.
Diệp Phi cứu Hàn Nam Hoa, cũng là cứu tập đoàn Thiên Bảo.

Vì vậy dù có thế nào đi chăng nữa thì Hàn Nam Hoa cũng muốn cảm ơn Diệp Phi.
Diệp Phi không từ chối được, không còn cách nào khác đành phải nhận tắm chỉ phiếu.
Sau đó, Tôn Thánh Thủ của đưa cho anh 50 triệu nói là phí bái sư.

Diệp Phi không nhận, ông ta liền quỳ xuống không chịu đứng dậy.
Diệp Phi đành phải dở khóc dở cười mà nhận số tiền đó, sau đó cùng Tống Hồng Nhan rời khỏi hoa viên nhà họ Hàn.
Diệp Phi bảo Tống Hồng Nhan đưa mình tới ngân hàng Bao Hải.


Anh muốn đổi chỉ phiếu thành tiền mặt sau đó trả nợ lãi cao.
Trên đường đi, Diệp Phi cảm kích nhìn người phụ nữ đang lái xe: “Nhan tỷ, hôm nay cảm ơn chị.”
“Chỉ nửa ngày mà có được 150 triệu, nếu không phải đây là số tiền tôi tự tay kiếm được thì tôi sẽ cho rằng mình đang nằm mơ đấy.”
“Cho chị một nửa tiền châm cứu, coi như tiền thù lao chị giới thiệu tôi.”
Diệp Phi lấy ra chỉ phiếu 50 triệu.
“Cậu đang tát vào mặt chị đầy.”
Tống Hồng Nhan lập tức đẩy tay Diệp Phi ra: “Tôi phải cảm ơn cậu mới phải.

Chú Hoa có thể tiếp tục sống là chuyện rất quan trọng với tôi.”
“50 triệu này, tôi không nhận được.

Hơn nữa, tôi lại nọ cậu một lần ân tình rồi.”
Nụ cười tươi sáng của Tống Hồng Nhan còn có chút khiêu khích: “Cậu có thể đưa ra bất cứ điều kiện gì, kể cả lấy thân báo đáp.”
“Thôi bỏ đi, chúng ta đừng khách sáo như vậy làm gì.


Chỉ phiếu hay ân tình gì đó đều không nhắc tới nữa.”
Diệp Phi cảm thấy cả người nóng rực, anh vội chuyển đề tài: “Nói chung là sau này có chuyện gì chị cứ gọi tôi một tiếng.

Nếu có thể giúp được tôi sẽ hết sức giúp đỡ.”
Tống Hồng Nhan khẽ vuốt cằm Diệp Phi: “Thế mới là em trai tốt của chị chứ.”
“Phải rồi, Nhan tỷ, tôi muốn tìm một công việc, chị cảm thây tôi nên làm việc gì?”
Diệp Phi vội vàng nói sang chuyện khác: “Chị cho tôi vài đề xuất đi.”
“Công việc sao?”
Tống Hồng Nhan có chút ngạc nhiên: “Cậu đã có hơn trăm triệu rồi, có thể cả ngày thảnh thơi rồi mà.

Tại sao lại muốn tìm việc làm gì?”
“Hơn nữa, dựa vào y thuật của cậu thì một năm chỉ cần chữa bệnh cho vài người là đã bằng người khác kiếm tiền cả đời rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện