Vừa đến thang máy, điện thoại Diệp Phi lại nhảy ra một tin nhắn, người gửi là Chương Đại Cường, bọn họ đã giải quyết xong chuyện của Hùng Nghĩa.
Lâm Nhược Uyển và Chương Tiểu Cương cũng đã lần nữa bắt lại được.
Chương Đại Cường cam đoạn Diệp Phi sẽ không gặp nguy hiểm nữa.
Diệp Phi hơi nheo mắt, không nói gì, xoá tin nhắn.
Phiền phức Lâm Nhược Uyển xem như đã được giải quyết.
Diệp Phi không muốn hai tay dính máu, nhưng bọn họ không chỉ muốn lấy mạng anh mà còn muốn động đến cả nhà Đường Nhược Tuyết, vậy anh sẽ đưa bọn chúng một đoạn đường.
Sau khi cảm khái xong, Diệp Phi cùng Đoàn Nhã Tuyết trở: về biệt thự, phát hiện trong nhà đã nhiều hơn mấy vị khách.
Diệp Phi nhìn kỹ, là Lâm Tam Cô và con gái Lâm Tiểu Nhan đến.
Đường Tam Quốc và Lâm Thu Linh ngồi đối diện, thần sắc trang nghiêm còn có chút nhẫn nại.
Lâm Tam Cô là chị họ của Lâm Thu Linh, là nhân viên của một xí nghiệp nhà nước, quan hệ với Lâm Thu Linh xem như không tệ, ngày lễ ngày tết cũng thường đi lại.
Nhưng Lâm Tam Cô mỗi lần đến Đường gia đều hai tay trống trơn, còn mang theo con gái cả nhà xem như là đến ăn hôi.
Hôm nay lại hiếm thấy mang đến một hộp quà.
Chiếc hộp để trên bàn trà, bên ngoài thô ráp, còn buộc dây đỏ, nhìn giống như là hàng mỹ nghệ.
“Cô ba, Tiểu Nhan, chào mọi người!”
Diệp Phi và Đường Nhược Tuyết lễ độ chào hỏi.
Lâm Tam Cô chỉ nhẹ nhàng gật đầu với Đường Nhược Tuyết, đối với Diệp Phi cũng không thèm bỏ vào mắt, người con rẻ Đường gia này, căn bản không thể lọt vào mắt của bà ta.
Sau đó cau mày nói với Lâm Thu Linh: “Thu Linh, chị thật sự không còn cách nào khác, néu không chị cũng không mạo muội đến đây.
”
Tiểu Nhan tốt nghiệp chuyên ngành khảo cổ, vẫn chưa tìm được việc làm, đơn vị và công ty bây giò cũng thật không hiểu chuyện.
“Chị đã nói với bọn họ rồi, Tiểu Nhan là tiểu thư thành phó, từ nhỏ đã được nuông chiều, không làm được việc nặng, yêu cầu cũng khá cao.
”
“Chị bảo bọn họ sắp xếp cho Tiểu Nhan mấy việc nhẹ nhàng một chút, lương thực tập cũng phải xấp xỉ một vạn tám ngàn gì đó, mà bọn họ đều từ chối.
”
“Không phải là việc nặng thì cũng là lương năm nghìn, cùng máy đứa nông thôn có gì khác chứ?”
“Em nói đây không phải là nhục nhã thân phận của Tiểu Nhan nhà chúng ta sao?”
Cô ba một thân áo đỏ tức đến đấm ngực dậm chân, sự khôn khéo ngày xưa biến thành phẫn nộ và không cam lòng.
Lâm Tiểu Nhan đang nghịch điện thoại, mí mắt cũng không thèm nhắc, giống như chuyện không liên quan gì đến cô ta cả.
Lâm Thu Linh nhẹ giọng trấn an: “Chị, em hiểm tâm tư của chị, nếu không thé này, Tiểu Nhan đến phòng khám của em làm máy tháng để tích luỹ kinh nghiệm đi?”
“Phòng khám Xuân Phong?”
Lâm Tiểu Nhan một mặt ghét bỏ: “Dì, phòng khám đó của dì thì thôi đi.
”
“Các bệnh nhân đến đó đều là tầng lớp thấp của xã hội, không phải lái xe hàng thì chính là bán hàng rong đầu đường, thậm chỉ còn bọn lưu manh đánh nhau.
”
“Một chút đẳng cấp đều không có.
”
“Còn nữa, cháu là học khảo cổ, đi theo con đường trang nhã và cao quý, phòng khám Xuân Phong giống như cái chợ bán thức ăn, còn muốn phục vụ bệnh nhân?”
Cô ta bĩu môi: “Cho cháu mười vạn cháu cũng không đi!”
Lâm Tam Cô cũng lên tiếng phụ hoạ: “Đúng đó, Tiểu Nhan đến nơi đó của em, không học được gì còn hạ thấp bản thân.
”
Sắc mặt Lâm Thu Linh đã biến đổi nhưng vẫn nặn ra nụ cười nói: “Phòng khám Xuân Phòng thì không để vào mắt, vậy chị muốn tụi em giúp đỡ thế nào?”
Bà ta đối với Diệp Phi thì đủ kiểu miệt thị, còn đối với người nhà thân thích thì móc tim móc phổi.
“Mấy đơn vị kia mắt chó nhìn không ra thì chúng ta không thèm đến đó nữa.
”
Ánh mắt Lâm Tam Cô phát sáng: “Chị nghĩ rồi, chị chuẩn bị cho Tiểu Nhan đến tập đoàn Thiên Bảo.
”
“Chị xem tin tức, tập đoàn Thiên Bảo nhìn trúng một cái mỏ ngọc ở nước ngoài, làm ăn chắc chắn sẽ phát triển, Tiểu Nhan vào đó nhát định không tồi.
”
Bà ta nhanh gọn vạch ra kế hoạch của bản thân: “Chị cũng không mong nó đại phú đại quý gì, một năm tằm trăm tám mươi vạn là được.
”
“Đếm tập đoàn Thiên Bảo thì không tệ, nhưng ở đó yêu cầu tính chuyên nghiệp vô cùng cao.
”
Lâm Nhược Uyển và Chương Tiểu Cương cũng đã lần nữa bắt lại được.
Chương Đại Cường cam đoạn Diệp Phi sẽ không gặp nguy hiểm nữa.
Diệp Phi hơi nheo mắt, không nói gì, xoá tin nhắn.
Phiền phức Lâm Nhược Uyển xem như đã được giải quyết.
Diệp Phi không muốn hai tay dính máu, nhưng bọn họ không chỉ muốn lấy mạng anh mà còn muốn động đến cả nhà Đường Nhược Tuyết, vậy anh sẽ đưa bọn chúng một đoạn đường.
Sau khi cảm khái xong, Diệp Phi cùng Đoàn Nhã Tuyết trở: về biệt thự, phát hiện trong nhà đã nhiều hơn mấy vị khách.
Diệp Phi nhìn kỹ, là Lâm Tam Cô và con gái Lâm Tiểu Nhan đến.
Đường Tam Quốc và Lâm Thu Linh ngồi đối diện, thần sắc trang nghiêm còn có chút nhẫn nại.
Lâm Tam Cô là chị họ của Lâm Thu Linh, là nhân viên của một xí nghiệp nhà nước, quan hệ với Lâm Thu Linh xem như không tệ, ngày lễ ngày tết cũng thường đi lại.
Nhưng Lâm Tam Cô mỗi lần đến Đường gia đều hai tay trống trơn, còn mang theo con gái cả nhà xem như là đến ăn hôi.
Hôm nay lại hiếm thấy mang đến một hộp quà.
Chiếc hộp để trên bàn trà, bên ngoài thô ráp, còn buộc dây đỏ, nhìn giống như là hàng mỹ nghệ.
“Cô ba, Tiểu Nhan, chào mọi người!”
Diệp Phi và Đường Nhược Tuyết lễ độ chào hỏi.
Lâm Tam Cô chỉ nhẹ nhàng gật đầu với Đường Nhược Tuyết, đối với Diệp Phi cũng không thèm bỏ vào mắt, người con rẻ Đường gia này, căn bản không thể lọt vào mắt của bà ta.
Sau đó cau mày nói với Lâm Thu Linh: “Thu Linh, chị thật sự không còn cách nào khác, néu không chị cũng không mạo muội đến đây.
”
Tiểu Nhan tốt nghiệp chuyên ngành khảo cổ, vẫn chưa tìm được việc làm, đơn vị và công ty bây giò cũng thật không hiểu chuyện.
“Chị đã nói với bọn họ rồi, Tiểu Nhan là tiểu thư thành phó, từ nhỏ đã được nuông chiều, không làm được việc nặng, yêu cầu cũng khá cao.
”
“Chị bảo bọn họ sắp xếp cho Tiểu Nhan mấy việc nhẹ nhàng một chút, lương thực tập cũng phải xấp xỉ một vạn tám ngàn gì đó, mà bọn họ đều từ chối.
”
“Không phải là việc nặng thì cũng là lương năm nghìn, cùng máy đứa nông thôn có gì khác chứ?”
“Em nói đây không phải là nhục nhã thân phận của Tiểu Nhan nhà chúng ta sao?”
Cô ba một thân áo đỏ tức đến đấm ngực dậm chân, sự khôn khéo ngày xưa biến thành phẫn nộ và không cam lòng.
Lâm Tiểu Nhan đang nghịch điện thoại, mí mắt cũng không thèm nhắc, giống như chuyện không liên quan gì đến cô ta cả.
Lâm Thu Linh nhẹ giọng trấn an: “Chị, em hiểm tâm tư của chị, nếu không thé này, Tiểu Nhan đến phòng khám của em làm máy tháng để tích luỹ kinh nghiệm đi?”
“Phòng khám Xuân Phong?”
Lâm Tiểu Nhan một mặt ghét bỏ: “Dì, phòng khám đó của dì thì thôi đi.
”
“Các bệnh nhân đến đó đều là tầng lớp thấp của xã hội, không phải lái xe hàng thì chính là bán hàng rong đầu đường, thậm chỉ còn bọn lưu manh đánh nhau.
”
“Một chút đẳng cấp đều không có.
”
“Còn nữa, cháu là học khảo cổ, đi theo con đường trang nhã và cao quý, phòng khám Xuân Phong giống như cái chợ bán thức ăn, còn muốn phục vụ bệnh nhân?”
Cô ta bĩu môi: “Cho cháu mười vạn cháu cũng không đi!”
Lâm Tam Cô cũng lên tiếng phụ hoạ: “Đúng đó, Tiểu Nhan đến nơi đó của em, không học được gì còn hạ thấp bản thân.
”
Sắc mặt Lâm Thu Linh đã biến đổi nhưng vẫn nặn ra nụ cười nói: “Phòng khám Xuân Phòng thì không để vào mắt, vậy chị muốn tụi em giúp đỡ thế nào?”
Bà ta đối với Diệp Phi thì đủ kiểu miệt thị, còn đối với người nhà thân thích thì móc tim móc phổi.
“Mấy đơn vị kia mắt chó nhìn không ra thì chúng ta không thèm đến đó nữa.
”
Ánh mắt Lâm Tam Cô phát sáng: “Chị nghĩ rồi, chị chuẩn bị cho Tiểu Nhan đến tập đoàn Thiên Bảo.
”
“Chị xem tin tức, tập đoàn Thiên Bảo nhìn trúng một cái mỏ ngọc ở nước ngoài, làm ăn chắc chắn sẽ phát triển, Tiểu Nhan vào đó nhát định không tồi.
”
Bà ta nhanh gọn vạch ra kế hoạch của bản thân: “Chị cũng không mong nó đại phú đại quý gì, một năm tằm trăm tám mươi vạn là được.
”
“Đếm tập đoàn Thiên Bảo thì không tệ, nhưng ở đó yêu cầu tính chuyên nghiệp vô cùng cao.
”
Danh sách chương