“Hơn nữa em là vợ anh, anh giúp em cởi quần áo để đi ngủ thì cũng là chuyện bình thường mà.”

Dương Tử Hi trợn mắt nhìn anh, cũng không muốn so đo với anh.

Anh ấy nói không sai, dù sao mình cũng là vợ của anh ấy, anh ấy làm như vậy không có gì sai, là do mình lòng dạ hẹp hòi.

Lúc này Đường Hinh Dao trợn mắt nhìn Trần Hoa: “Nếu như tối hôm qua anh đối xử với Tử Hi cũng giống như cách mà Ngô thiếu đã làm thì cậu ấy còn không dịu dàng với anh như một con mèo hay sao.”

“Nếu anh ấy dám làm như vậy với tớ thì tớ sẽ ly hôn với anh ấy ngay luôn!” Dương Tử Hí thở hổn hển nói, tối hôm qua Trần Hoa không nói lời nào đã thẳng tay tát Ngô thiếu một cái, nếu dùng cái sức lực đó với cô thì chẳng phải là mỗi ngày cô đều bị bạo lực gia đình hay sao.

“Anh không đánh vợ." Trần Hoa lắc đầu.

“Có cho anh cũng không dám." Dương Tử Hí kiêu ngạo nói: “Mau ăn cơm di.”

Lúc này Trần Hoa mới trở về chỗ cũ, tiếp tục ăn sáng.

Sau khi ăn xong, Trần Hoa nói với Đường Hinh Dao: “Tử Hi chuyển cho cô sáu trăm ngàn, cô chuyển lại cho cô ấy, rồi cô ấy lại chuyển cho cô, cô lại trả lại cô ấy, sau đó cô ký hợp đồng chuyển nhượng một phần thẩm mỹ viện của cô cho Tử Hi, cuối cùng lại ký một thoả thuận khác để hủy hiệu lực của hợp đồng được không nhỉ?”

“Anh muốn làm gì?"

Dương Tử Hí và Đường Hinh Dao đều tỏ vẻ không hiểu.

Trần Hoa cười nói: “Cái hố này là một khoản tiền của anh họ Tử Hi. Người này quả đáng ghét, khiến tôi với Tử Hi phải chịu thiệt, tôi phải để anh ta đổ chút máu."



“Tôi đồng ý!”

Đường Hinh Dao đồng ý rất sảng khoái.

Đương nhiên là Dương Tử Hí không có ý kiến, sau đó cứ thế mà làm việc.

Chín giờ sáng, tại phòng họp của tập đoàn nhà họ Dương, toàn bộ quản lý của các phòng ban đầu đến phòng họp, ông cụ Dương Chấn Hoa tự mình chủ trì phát biểu hội nghị.

“Gần đây công ty xảy ra chuyện gì, không cần tôi nói chắc mọi người đều biết rồi chứ? Mà tất cả mọi việc xảy ra đều là do quyết sách sai lầm của tổng giám đốc Dương Tử Hí của các người, cho nên tôi quyết định, bãi bỏ chức vụ tổng giám đốc của Dương Tử Hí, giao cho Dương Chí Viễn chịu trách nhiệm, mọi người không có ý kiến gì chứ?"

“Tôi không có ý kiến!"

“Tôi không có ý kiến!"

“Tôi cũng không có ý kiến!"

Bố mẹ, chú thím Dương Chí Viễn giơ tay dẫn đầu, một vài giám đốc bộ phận và quản lý cũng đều rối rít giơ tay.

Không thể làm cho Dương Chí Viễn không vui, nói chung thì cũng có thể coi như là tổng giám đốc rồi.

“Tôi có ý kiến!”

Lúc này, một người phụ nữ chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi đứng lên, cô ta tên là Lâm Nguyệt Như, tổng thanh tra kế toán của tập đoàn Dương thị.

“Tổng thanh tra Lâm có ý kiến gì khác?" Dương Chấn Hoa hỏi.



Lâm Nguyệt Như nói: “Chủ tịch, trước mắt công ty đang rơi vào khủng hoảng, cũng không phải do một tay tổng giám đốc tạo thành, rất rõ ràng là

có người đang nhúng tay vào tập đoàn nhà họ Dương."

“Chết tiệt!" Dương Chí Viễn nhảy dựng lên: “Tài sản của tập đoàn nhà họ Dương chỉ mới mấy trăm triệu, ai mà ăn nó không có chuyện gì làm đi nhúng tay vào tập đoàn nhà họ Dương?”

“Vậy tại sao nhiều hàng đặt ở kho hàng như vậy lại không đem đi thế chấp để vay tiền, chẳng lẽ không có ngân hàng nào sẵn lòng cho vay sao?” Lâm Nguyệt Như hỏi ngược lại.

“Còn không phải là do Dương Tử Hí bất lực hay sao?" Dương Chí Viễn đáp lại: “Nếu để tôi làm tổng giám đốc, chắc chắn có thể vay được tiền!"

“Anh?" Lâm Nguyệt Như giễu cợt: “Anh còn không có thể diện bằng tổng giám đốc Dương đâu, hay là do anh động tay động chân nên ngân hàng không cho tập đoàn nhà họ Dương vay một khoản tiền, tạo ra khủng hoảng ép tổng giám đốc Dương nhường lại ghế cho anh ngồi?"

Dương Chí Viễn vừa nghe thế đã lập tức nổi giận: “Lâm Nguyệt Như, cô con mẹ nó muốn làm như thế à, tôi hỏi cô, lời như vậy có thể nói bậy bạ được sao?”

“Dương Chí Viễn tôi nếu có thực lực đó, làm cho tất cả các ngân hàng đều không cho tập đoàn nhà họ Dương vay tiền thì con mẹ nó tôi còn để ý vị trí tổng giám đốc tồi tàn này sao, mẹ nó đã tự mở công ty từ lâu rồi!”

“Vậy anh dựa vào cái gì mà thề thốt nói khi anh làm tổng giám đốc thì có thể vay tiền?" Lâm Nguyệt Như truy hỏi.

Trước kia việc vay tiền cho công ty đều do cô ta đi làm, có hàng hoá làm vật thế chấp là có thể dễ dàng vay tiền, nhưng lần này làm thế nào cũng không thể vay được, việc này vô cùng bất thường! “Tôi còn cần phải giải thích với cô sao? Cô mới bao nhiêu tuổi?" Dương Chí Viễn nổi giận đùng đùng: “Tôi nói cho Lâm Nguyệt Như cô biết, đừng có dùng lòng tiểu nhân của cô đi đo bụng quân tử của tôi, sở dĩ Dương Tử Hí bị bãi bỏ chức vụ tổng giám đốc là do cô ta làm giả thẻ vàng của khách hàng lớn lừa gạt khoản tiền cho vay đó cô có biết hay không?”

“Cái gì?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện