“Tam thiếu gia, chúc mừng cậu thừa kế tập đoàn Cửu Đỉnh.”

Phương Thi Vận tiến vào văn phòng và đóng cửa lại, mặt mày tươi cười chúc mừng Trần Hoa rồi vươn cánh tay thon dài mỹ ngọc trắng như mỡ dê ra.

Trần Hoa cười khổ bắt tay cô ta: “Tôi có gì tốt mà chúc mừng. Chẳng qua đơn giản là ông cụ tát tôi một cái sau đó tặng quả táo ngọt để xoa dịu lửa giận thôi, ngày nào đó tâm trạng ông ta không vui thì người thừa kế sẽ đổi thành người khác ngay. Nhưng thật ra tôi phải chúc mừng cô mới đúng, mừng cô trở thành tổng giám đốc công ty chi nhánh Lĩnh Nam có thực lực mạnh nhất trong số các chi nhánh của công ty.”

Phương Thi Vận cười an ủi: “Tam thiếu gia đừng nhụt chí, chủ tịch không phải người hay thay đổi, nếu Tam thiếu gia có thể thi triển tài năng tại Lĩnh Nam, làm ra thành tích để củng cố cái ghế người thừa kế thì Thi Vận đồng ý trở thành trợ thủ đắc lực của Tam thiếu gia.”

“Quên đi.”

Trần Hoa xua tay: “Cây cao đón gió, đây là kết luận tôi đúc kết ra trong hai mươi năm sinh sống tại nhà họ Trần. Hiện tại đã tôi ký bản thoả thuận quyền thừa kế, chỗ cao không tránh khỏi rét lạnh, không thể tạo thành tích nữa, tôi vẫn nên tiếp tục làm cá mặn, làm thằng ở rể thì hơn. Tôi là người có vợ, không muốn chết sớm để vợ tôi trở thành quả phụ.”

Nụ cười của Phương Thi Vận cứng đờ.

Cô ta biết ý tứ trong lời nói của Trần Hoa.

“Do Thi Vận thiếu suy xét.”

Phương Thi Vận hơi khom người, lộ ra xương quai xanh hoàn mỹ.

Trần Hoa nhanh chóng dời ánh mắt đi, nói sang chuyện khác: “Công ty của vợ tôi xảy ra chút rắc rối, cần vay một trăm triệu nhưng có người không cho vợ tôi vay tiền. Cô có thể giúp việc này không?”

“Tất nhiên có thể, Thi Vận đã chuẩn bị xong cho Tam thiếu gia.”

Dứt lời Phương Thi Vận đi đến két sắt bên cạnh bàn làm việc, sau khi mân mê một trận thì lấy ra hai tấm thẻ một đen một vàng và đưa cho Trần Hoa.

“Thẻ VIP tối cao của ngân hàng Hoa Kỳ, bên trong có một tỷ tiền tiết kiệm, chủ tịch dặn dò tôi đưa cho anh để sử dụng trong chi tiêu hàng ngày.”

“Thẻ vàng của chủ tịch Lư thuộc chi nhánh ngân hàng Hoa Kỳ phát hành thẻ cho các khách hàng giàu có gửi tiết kiệm số tiền lớn, với cái thẻ này mỗi năm có thể vay một trăm triệu mà không lãi suất và không cần thế chấp. Đặc biệt tấm thẻ này của tập đoàn Cửu Đỉnh chúng ta mỗi năm có thể vay hai trăm triệu mà vẫn không lãi suất và không cần thế chấp. Để thiếu phu nhân cầm tấm thẻ vàng này đến tìm chủ tịch Lư, đảm bảo vay được tiền.”

Trần Hoa không do dự mà trực tiếp nhận lấy hai tấm thẻ.

Vì Dương Tử Hi, anh buông bỏ mối thù gân tay gân chân bị cắt, lấy một tỷ từ họ cũng không quá đáng.

“Cô bận việc của mình đi, tôi đi trước.”

Có thể để Dương Tử Hi vay được tiền rồi thì anh cũng chẳng muốn ở lâu.

“Tam thiếu gia chờ chốc lát đã.”

Phương Thi Vận gọi anh lại.

“Còn có chuyện gì?”

Trần Hoa xoay người lại.

“Biệt thự số một tại khu biệt thự Ngự Long Loan do tập đoàn Cửu Đỉnh phát triển hiện là tài sản trên danh nghĩa của Tam thiếu gia. Chủ tịch đã sắp xếp đưa chú Lưu và mẹ Ngô tới biệt thự số một, nơi đó có thuốc chữa thương gân tay gân chân bị cắt của cậu, ngoài ra còn có vài chiếc siêu xe tư nhân chủ tịch mua cho cậu.” Phương Thi Vận nói.

“Ông ta thế nhưng rất biết bù đắp.”

Trần Hoa giễu cợt, duỗi tay về phía Phương Thi Vận: “Đưa chìa khoá cho tôi, tôi đi qua thăm chú Lưu và mẹ Ngô.”



Lúc nhỏ anh bị anh chị em đánh bị thương đều do chú Lưu bôi thuốc cho anh, trên bàn cơm anh chị em không cho anh ăn thì mẹ Ngô sẽ nấu riêng một phần cho anh.

Vì vậy chú Lưu và mẹ Ngô ở trong mắt anh còn thân hơn cả người nhà họ Trần.

“Siêu xe, Rolls-Royce, Bentley hay là Mercedes?” Phương Thi Vận cười hỏi.

Trần Hoa chọn Mercedes cấp bậc thấp nhất rồi rời khỏi tập đoàn Cửu Đỉnh, lái chiếc Mercedes S65 chạy đến biệt thự số một tại Ngự Long Loan.

“Tam thiếu gia, hơn ba năm không gặp, tôi và chú Lưu đều rất nhớ cậu.”

Có đôi vợ chồng trung niên khoảng năm mươi tuổi đứng bên ngoài cửa sắt căn biệt thự số một, người phụ nữ nhìn thấy Trần Hoa qua cửa kính xe hốc mắt đỏ tươi nói.

“Mẹ Ngô, chú Lưu, tôi cũng rất nhớ hai người.”

Trần Hoa mỉm cười nói.

Sau khi trò chuyện vài câu, Trần Hoa lái xe tiến vào bãi đỗ xe của biệt thự rồi mới đi vào đại sảnh biệt thự.

“Tam thiếu gia, nghe nói cuộc sống ở rể của cậu không tốt lắm đúng không?” Mẹ Ngô vẻ mặt quan tâm hỏi.

Trần Hoa cười cười: “Còn tạm được, năm đó tôi bị đánh gãy tay gãy chân ném ra đường, người đã cứu tôi hiện tại chính là bố vợ tôi.”

“Aiz!”

Mẹ Ngô cảm thán nói: “Năm đó dì và chú Lưu vốn định cứu cậu nhưng ai ngờ anh hai cậu biết bọn tôi định cứu cậu nên sai người trông chừng hai chúng tôi, ba ngày không cho ra khỏi cửa. Sau đó bọn tôi lại đi tìm cậu, có điều không tìm thấy. Ba năm qua tôi và chú Lưu của cậu vì việc này mà tạo thành tâm bệnh, tận đến hai ngày trước biết tin cậu còn sống, tâm bệnh này mới khỏi.”

“Để chú Lưu và mẹ Ngô nhớ mong.”

Trần Hoa xấu hổ nói.

Lại trò chuyện thêm đôi câu chú Lưu đã bảo mẹ Ngô đi sắc thuốc trị vết thương cho Trần Hoa, còn ông ấy và Trần Hoa vừa uống trà vừa trò chuyện tiếp.

Lúc sắp đến giữa trưa, Trần Hoa uống thuốc xong vội vàng lái xe rời đi.

Anh gấp gáp về nhà nấu bữa trưa, nếu không bão táp lại đến nữa.

Kết quả xe vừa mới chạy ra khỏi Ngự Long Loan thì mẹ vợ gọi điện thoại tới ngay.

Trần Hoa biết lần này rắc rối rồi, nhất định là anh về muộn nên gọi điện thoại đến mắng nhưng anh vẫn bắt máy.

Quả nhiên điện thoại vừa được kết nối lập tức tiếng thóa mạ của Lý Tố Lan đổ ập xuống.

“Bảo mày cút khỏi nhà tao, rời khỏi Tử Hi thì mày không cút, giờ mấy giờ rồi mà chưa trở về nấu cơm, mày tưởng để bà đói chết có đúng không?”

“Còn nữa, hôm nay là ngày mày được phát lương, tại sao chỉ phát có hai trăm năm mươi hả? Có phải mày biết ba ngày sau mày phải lập tức cút khỏi nhà tao nên mày lãnh lương bằng tiền rồi để bộ phận tài vụ chuyển hai trăm năm mươi tới nhục mạ tao chứ gì? Tao hỏi mày có muốn sống nữa hay không?”

Hai năm trước bố vợ xảy ra tai nạn xe cộ, vì không phải bị tai nạn trong lúc làm việc nên cả nhà bác cả và chú nhỏ không cho định là tai nạn lao động, công ty không chịu chi trả tiền thuốc men, tiền tiết kiệm của nhà họ Dương gần như đều dùng trên việc trị liệu, hơn nữa hàng tháng còn phải tốn không ít tiền mua thuốc. Mẹ vợ không đi làm mà chỉ chú tâm chơi đánh mạt chược, cô em vợ thì tiêu tiền như nước. Nếu cứ dựa vào chút tiền lương ít ỏi của Dương Tử Hi và hoa hồng được chia mỗi năm, rất khó chống đỡ cái nhà này.

Vì thế Trần Hoa đi làm chuyển phát nhanh, vốn định trộm kiếm ít tiền mua đồ bổ cho Dương Tử Hi, kết quả không đầy mấy tháng đã bị Lý Tố Lan phát hiện, tích cóp chưa được mười nghìn cũng bị bà ta lấy đi, hơn nữa bà ta còn yêu cầu Trần Hoa đưa thẻ lương cho bà ta, ngay cả ví điện tử cũng phải thiết lập trên điện thoại bà ta, vậy mà mỗi tháng chỉ đưa Trần Hoa có năm trăm đồng tiền mua thuốc hút và chi tiêu.



Cho nên khi Trần Hoa được phát lương là bà ta biết ngay.

“Không có đâu mẹ.” Trần Hoa rất ngạc nhiên: “Hôm nay con có việc nên xin nghỉ, không có làm shipper, càng không có lãnh tiền. Tháng trước con hẳn có hơn ba nghìn, sao mới phát có hai trăm năm mươi? Thiệt hay giả vậy mẹ?”

“Có cần tao chụp hình gửi cho mày xem không!” Lý Tố Lan nổi giận: “Mày nói có hơn ba nghìn, mới chuyển hai trăm năm mươi, nếu mày không chuyển hơn ba nghìn vào thẻ, trở về tao đánh gãy chân mày!”

“Vậy mẹ chụp hình gửi con đi, con tới công ty chuyển phát nhanh hỏi xem có chuyện gì, có phải bộ phận tài vụ chuyển sai rồi hay không. Cơm trưa mẹ tự giải quyết, con đảm bảo sẽ mang hơn ba nghìn về.” Trần Hoa nói.

“Trước giờ cơm chiều nếu tao không thấy hơn ba nghìn chuyển đến thì mày không cần trở về nữa, ngày mai tao lập tức kéo Tử Hi đi ly hôn với mày!”

Lý Tố Lan thở phì phò cúp điện thoại.

Rất nhTrần tiên sinh Hoa nhận được tin nhắn Wechat từ Lý Tố Lan, vừa click mở quả nhiên thấy chỉ mới chuyển hai trăm năm mươi.

“Sao thế này, phát lương cũng phát sai, làm hại mình ăn mắng một trận.”

Trần Hoa nhịn không được phun trào.

Sau đó lái xe đi đến công ty chuyển phát nhanh.

“Tôi nói này Tiểu Trần, cậu đã bị giám đốc Trương đuổi việc rồi mà sao còn tới vậy? Chẳng lẽ không tìm được công việc nên lại cầu xin giám đốc Trương?”

Vừa đến công ty chuyển phát nhanh lập tức có một chàng trai cười lạnh hỏi.

“Lão Trịnh anh nói cái gì? Tôi bị đuổi rồi?”

“Đúng vậy đấy Trần Hoa, giám đốc Trương chưa thông báo cho cậu sao?” Lại một người thanh niên khác tiến tới, nhíu mày hỏi.

“Không có mà.” Trần Hoa xòe tay, khó hiểu hỏi: “Lão Chu, tại sao tôi lại bị đuổi?”

Lão Chu có hơi khó mở miệng.

Đúng lúc này có một giọng nói tức giận vang lên: “Còn chẳng phải do cái thằng phế vật đáng chết cậu, ngày hôm qua tôi để cậu đi chuyển phát nhanh, thấy vợ cậu và người khác thuê phòng, dưới cơn tức giận xé nát hàng chuyển phát nhanh, còn muốn đánh người. Cho nên người ta khiếu nại tới chỗ tôi, tôi mới sa thải cậu đấy.”

“Thêm nữa, sa thải cái thằng phế vật đáng chết cậu còn cần vì sao à?”

“Ha ha ha!”

Vài người nam nữ đồng nghiệp ở đây đều nhịn không được cười phá lên.

“Mẹ kiếp ông!”

Ngọn lửa bùng lên trong Trần Hoa, anh chỉ vào giám đốc Trương nổi bão quát: “Ông sỉ nhục nhân cách của tôi thì được nhưng ông không thể nhục mạ sự trong sạch của vợ tôi, chuyện này tôi với ông chưa xong đâu!”

Trần Hoa tức muốn hộc máu.

“Sao, cái thằng phế vật như cậu định báo cảnh sát bắt tôi à?” Giám đốc Trương lạnh lùng cười, không chút nào có ý tứ sợ hãi.

“Không, tôi muốn đập nát bát cơm của ông, để ông mất công việc lương tháng mười lăm nghìn!”

Dứt lời, Trần Hoa bấm gọi một dãy số.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện