Chỉ thấy một chuỗi số không sau cái tên Trần Hoa.
Anh ta tính nhẩm một chút, tận năm triệu đấy!
Ví WeChat Có năm triệu là thổ hào rồi chứ còn gì nữa!
Chí ít trong ví của Cao Cường chỉ có mỗi mười nghìn, so với vị của Trần Hoa thì khác biệt như ngày với đêm vậy!
Anh ta không tưởng tượng nổi, một thằng phế vật chuyển phát nhanh đi ở rể mà lấy đâu ra lắm tiền như vậy!
"Có phải WeChat anh ta chỉ có mấy trăm tệ bèo thôi đúng không? Thế mà còn đòi mua đồng hồ mấy triệu."
Thiến Thiên thấy vẻ kinh hãi của Cao Cường nên không nên nổi cười. Sau đó cô ta nghiêng đầu nhìn thoáng qua, kết quả là thấy một chuỗi số "0". Cô ta quay mặt đi rồi lại nhìn lại.
Nhìn kỹ!
"Má oi!"
Đôi mắt cô ta suýt muốn nổ tung.
Cái này mẹ nó là thổ hào mà! Nghèo kiết xác ở đâu ra.
Tên này mà còn là nghèo khiếp xác vậy chẳng phải cô ta là ăn mày rồi à? Cô ta thầm kinh sợ không thôi!
Thấy Cao Cường và Thiên Thiên cứ nhìn vào điện thoại của Trần Hoa, khiếp sợ đến không thốt nên lời, Dương Tử Hi chẳng hiểu đầu cua tại nheo gì.
Trong ví WeChat của Trần Hoa có bao nhiêu tiền mà khiến hai kẻ làm màu này kinh sợ đến mức độ đó?
Cô mang theo nghi vấn, nghiêng đầu liếc qua một cái.
Chỉ liếc qua một cái!
"A!"
Cô cũng khiếp sợ che miệng lại, trong mắt tràn ngập vẻ hoài nghi, sợ hãi, chấn động, khó có thể tin nổi, nhiều sắc thái phức tạp.
Trời ạ!
Nhà Trần Hoa rốt cuộc có bao nhiêu đất mà được bồi thường tiền phá dỡ nhiều thế này?
Cô thật sự bị dọa sợ!
Trong khoảnh khắc, cô chỉ cảm thấy thế giới này điên rồi!
"Anh à, xin chờ một chút, tôi lấy QR cho anh quét." Lúc này, nhân viên bán hàng cũng lấy lại tinh thần từ Cơn khiếp sợ, thái độ với Trần Hoa đột nhiên trở nên cung kính, chạy đến quầy thu ngân lấy mã QR đến.
Tích!
Trần Hoa quét mã hai chiều, nhập mật khẩu, dấu tích xanh xuất hiện.
Thanh toán thành công!
"Tiên sinh, anh thật là có tiền. Vợ anh xinh đẹp như vậy, đeo chiếc đồng hồ này sẽ càng thêm tôn quý, tuyệt vời như nữ thần!" Em gái bán hàng đúng là khéo nịnh.
Trần Hoa nghe thế thì khá xui, lấy đồng hồ trong hộp ra, quay về phía Dương Tử Hi, Vừa tao nhã vừa nho nhã nói: "Bà xã, đưa tay đây, anh đeo cho em."
Dương Tử Hí nghe vậy, lúc này mới hoàn hồn, run rẩy Vươn tay. Cô sợ rằng
đây là một giấc mơ, Trần Hoa chưa kịp đeo cho cô thì cô đã tỉnh giấc rồi.
Mỗi người phụ nữ đều hy vọng chồng mình vừa có tiền vừa chăm lo cho gia đình. Trần Hoa biết lo cho gia đình, đây là sự thật không thể chối cãi, nhưng anh nghèo, đây cũng Sự thật.
Thế mà, anh lại đột nhiên có tiền, mua cho mình một chiếc đồng hồ vừa đẹp Vừa quý giá thế này, cô không vui được sao?
Nhưng sợ rằng đây là một giấc mơ, tỉnh dậy rồi, cô lại phải đối mặt với hiện thực rằng ông chồng bị người người chê cười là phế vật nghèo khổ kiệt sĩ.
Ấy vậy mà, đến tận khi Trần Hoa đeo Xong cho cô, giấc mơ này vẫn chưa tan.
Mà hơi ấm từ tay Trần Hoa, chiếc đồng hồ lạnh đều đang nói với cô rằng đây chẳng phải giấc mơ, mà là hiện thực.
"Bà xa, thế nào, thích không?" Sau khi đeo cho Dương Tử Hí xong, Trần Hoa mĩm cười hỏi.
Dương Tử Hí đưa tay ra trước ngực, xoay cổ tay qua lại, thấy thật là xinh đẹp làm sao, khóe miệng cô cũng hiện lên nụ cười ngọt ngào, vui vẻ nói: "Đồng hồ đẹp thế này sao em lại không thích được."
Nói rồi cô nhón chân, hôn lên mặt Trần Hoa một cái rồi lại kéo cánh tay anh, cao giọng kiêu ngạo nói: "Ông xã khiêm tốn, không thích khoe khoang. Đâu có nhu anh, có mấy đồng tiền bẩn thỉu đã bắt đầu phiêu không biết điểm dừng. Lần này bị chồng tôi và đau không?"
Cao Cường á khẩu không phản bác được, chỉ cảm thấy rất cả mặt.
So con mẹ nó chứ! Có tiền như thế mà còn đi làm chuyển phát nhanh, giả bần, nó bị điên à?
Hại mình tưởng nó nghèo kiết xác thật, bị vả mặt bôm bốp.
Còn Trần Hoa lúc này cũng ngu người luôn rồi, được Dương Tử Hi hôn một phát, cứ như mà mơ ấy!
Anh ta tính nhẩm một chút, tận năm triệu đấy!
Ví WeChat Có năm triệu là thổ hào rồi chứ còn gì nữa!
Chí ít trong ví của Cao Cường chỉ có mỗi mười nghìn, so với vị của Trần Hoa thì khác biệt như ngày với đêm vậy!
Anh ta không tưởng tượng nổi, một thằng phế vật chuyển phát nhanh đi ở rể mà lấy đâu ra lắm tiền như vậy!
"Có phải WeChat anh ta chỉ có mấy trăm tệ bèo thôi đúng không? Thế mà còn đòi mua đồng hồ mấy triệu."
Thiến Thiên thấy vẻ kinh hãi của Cao Cường nên không nên nổi cười. Sau đó cô ta nghiêng đầu nhìn thoáng qua, kết quả là thấy một chuỗi số "0". Cô ta quay mặt đi rồi lại nhìn lại.
Nhìn kỹ!
"Má oi!"
Đôi mắt cô ta suýt muốn nổ tung.
Cái này mẹ nó là thổ hào mà! Nghèo kiết xác ở đâu ra.
Tên này mà còn là nghèo khiếp xác vậy chẳng phải cô ta là ăn mày rồi à? Cô ta thầm kinh sợ không thôi!
Thấy Cao Cường và Thiên Thiên cứ nhìn vào điện thoại của Trần Hoa, khiếp sợ đến không thốt nên lời, Dương Tử Hi chẳng hiểu đầu cua tại nheo gì.
Trong ví WeChat của Trần Hoa có bao nhiêu tiền mà khiến hai kẻ làm màu này kinh sợ đến mức độ đó?
Cô mang theo nghi vấn, nghiêng đầu liếc qua một cái.
Chỉ liếc qua một cái!
"A!"
Cô cũng khiếp sợ che miệng lại, trong mắt tràn ngập vẻ hoài nghi, sợ hãi, chấn động, khó có thể tin nổi, nhiều sắc thái phức tạp.
Trời ạ!
Nhà Trần Hoa rốt cuộc có bao nhiêu đất mà được bồi thường tiền phá dỡ nhiều thế này?
Cô thật sự bị dọa sợ!
Trong khoảnh khắc, cô chỉ cảm thấy thế giới này điên rồi!
"Anh à, xin chờ một chút, tôi lấy QR cho anh quét." Lúc này, nhân viên bán hàng cũng lấy lại tinh thần từ Cơn khiếp sợ, thái độ với Trần Hoa đột nhiên trở nên cung kính, chạy đến quầy thu ngân lấy mã QR đến.
Tích!
Trần Hoa quét mã hai chiều, nhập mật khẩu, dấu tích xanh xuất hiện.
Thanh toán thành công!
"Tiên sinh, anh thật là có tiền. Vợ anh xinh đẹp như vậy, đeo chiếc đồng hồ này sẽ càng thêm tôn quý, tuyệt vời như nữ thần!" Em gái bán hàng đúng là khéo nịnh.
Trần Hoa nghe thế thì khá xui, lấy đồng hồ trong hộp ra, quay về phía Dương Tử Hi, Vừa tao nhã vừa nho nhã nói: "Bà xã, đưa tay đây, anh đeo cho em."
Dương Tử Hí nghe vậy, lúc này mới hoàn hồn, run rẩy Vươn tay. Cô sợ rằng
đây là một giấc mơ, Trần Hoa chưa kịp đeo cho cô thì cô đã tỉnh giấc rồi.
Mỗi người phụ nữ đều hy vọng chồng mình vừa có tiền vừa chăm lo cho gia đình. Trần Hoa biết lo cho gia đình, đây là sự thật không thể chối cãi, nhưng anh nghèo, đây cũng Sự thật.
Thế mà, anh lại đột nhiên có tiền, mua cho mình một chiếc đồng hồ vừa đẹp Vừa quý giá thế này, cô không vui được sao?
Nhưng sợ rằng đây là một giấc mơ, tỉnh dậy rồi, cô lại phải đối mặt với hiện thực rằng ông chồng bị người người chê cười là phế vật nghèo khổ kiệt sĩ.
Ấy vậy mà, đến tận khi Trần Hoa đeo Xong cho cô, giấc mơ này vẫn chưa tan.
Mà hơi ấm từ tay Trần Hoa, chiếc đồng hồ lạnh đều đang nói với cô rằng đây chẳng phải giấc mơ, mà là hiện thực.
"Bà xa, thế nào, thích không?" Sau khi đeo cho Dương Tử Hí xong, Trần Hoa mĩm cười hỏi.
Dương Tử Hí đưa tay ra trước ngực, xoay cổ tay qua lại, thấy thật là xinh đẹp làm sao, khóe miệng cô cũng hiện lên nụ cười ngọt ngào, vui vẻ nói: "Đồng hồ đẹp thế này sao em lại không thích được."
Nói rồi cô nhón chân, hôn lên mặt Trần Hoa một cái rồi lại kéo cánh tay anh, cao giọng kiêu ngạo nói: "Ông xã khiêm tốn, không thích khoe khoang. Đâu có nhu anh, có mấy đồng tiền bẩn thỉu đã bắt đầu phiêu không biết điểm dừng. Lần này bị chồng tôi và đau không?"
Cao Cường á khẩu không phản bác được, chỉ cảm thấy rất cả mặt.
So con mẹ nó chứ! Có tiền như thế mà còn đi làm chuyển phát nhanh, giả bần, nó bị điên à?
Hại mình tưởng nó nghèo kiết xác thật, bị vả mặt bôm bốp.
Còn Trần Hoa lúc này cũng ngu người luôn rồi, được Dương Tử Hi hôn một phát, cứ như mà mơ ấy!
Danh sách chương