"Na Lệ Y phu nhân, ăn cơm đi" Trần Duệ vẫn tiếp tục dùng bộ dáng tiểu liệt ma đem giỏ thức ăn đến đặt trước mặt nàng.

Nữ nhân này chậm rãi ngẩng đầu lên, Trần Duệ vừa trông thấy trên mặt liền lộ vẻ kinh ngạc, khuôn mặt nàng hết sức dơ bẩn và đầy vết thương, lại chỉ còn mỗi một con mắt. Con mắt đấy lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, im lặng không nói gì.

Trần Duệ đảo mắt nhìn, xung quanh nàng có khá nhiều giỏ thức ăn, nhưng giỏ nào cũng còn nguyên vẹn, có thể thấy mỗi ngày Na Lệ Y đều không đụng đến bất cứ thức ăn nào, xem ra nàng muốn tuyệt thức đến chết rồi. Bất quá nhà giam này, trên cột có khắc một ma pháp trận có thể giảm thấp sự tiêu hao năng lượng trong cơ thể, nếu không nàng đã sớm bị đói chết rồi. Loại ma pháp trận này đối với phạm nhân có lòng muốn chết thật tàn khốc hơn gấp trăm ngàn lần những khổ hình thông thường.

"Na Lệ Y phu nhân, ngươi thật muốn chết?".

Na Lệ Y thấy Tiểu Liệt Ma không buông giỏ thức ăn xuống còn nhiều lời liền lạnh lùng nói: "Không nên gọi ta là phu nhân" Giọng nói của nàng tuy không có khí lực gì nhưng ẩn ẩn một loại ngữ khí cực kỳ khinh miệt.

"Ăn một chút gì đi, rồi uống chút nước, chúng ta hảo hảo trò chuyện".

"Ngươi là người do lão hổn đản kia đặc biết phái tới à? Lần này lại còn phái tiểu liệt ma tới nữa" Na Lệ Y cả người không còn chút sức lực, chỉ có thể dùng khuỷu tay đỡ lấy thân thể: "Không cần nhiều lời! Ta nói rồi, ta sẽ không nói chiếc nhẫn kia ở đâu đâu".

"Ngươi đưa chiếc nhẫn cho Lennon chứ gì" Trần Duệ thở dài một hơi nói tiếp: "Tên kia không đáng để ngươi làm như vậy" Loại ngữ khí này, không phải đồng tình mà như bảo bao năm qua Lệ Y đã làm một chuyện vô ích.

Trần Duệ trầm mặc một lát, hỏi: "Có muốn rời khỏi đây không?".

"Ngươi muốn lừa ta nói nơi giấu chiếc nhẫn à" Na Lệ Y khàn giọng cười nói: "Loại thủ đoạn này căn bản không có tác dụng với ta, ta trước sau đã nói rất nhiều lần rồi, ngươi về nói với lão hỗn đản kia, linh hồn của ta sẽ mãi mãi ở trong lòng đất nguyền rủa hắn đến khi nào tên bỉ ổi đó biến thành tro tàn".

"Ta không cần phải lừa ngươi" Lúc này trên tay Trần Duệ đột nhiên xuất hiện một chiến nhẫn phát ra ánh sáng chói loá khiến Na Lệ Y nhất thời mở to mắt kinh ngạc, đợi đến nàng có thể thích ứng được với ánh sáng kì lạ này thì trước mắt nàng xuất hiện một đại ác ma biến dị giống hệt nhân loại bình thường (với Na Lệ Y thì là vậy), trong lòng bàn tay còn cầm lấy một chiếc nhẫn.

Trên chiếc nhẫn có khắc ma vân kỳ dị, ở giữa còn khảm một viên bảo thạch màu tím. Na Lệ Y lắp bắp kinh hãi, lê thân thể tiến gần tới liền thấy chiếc nhẫn này cực kỳ quen thuộc.

"Đây là… đúng rồi, đây đúng là Tử Viêm tâm!" Na Lệ Y giật mình ngẩn đầu nhìn vị "đại ác ma" này, "Ngươi làm sao có được nó?".

"Ta… ta là bằng hữu của Lennon" Trần Duệ nghĩ nghĩ, quyết định dứt khoát nói dối: "Hắn đang bị đuổi giết, không thể quay về Lai Á trấn, ta đến đây là để cứu ngươi".

Na Lệ Y nhìn chằm chằm vào Tử Viêm tâm, độc nhãn càng trở nên ảm đạm, lắc lắc đầu không nói gì.

Trần Duệ tưởng rằng nàng lo không có cách nào trốn ra, lại nói tiếp: "Nơi này tuy canh phòng nghiêm ngặt nhưng ngày mai là đại thọ lão Khảm Đức, đến lúc đó ta sẽ gây ra một vụ hỗn loạn, thuận tiện cứu ngươi ra ngoài".

Na Lệ Y liếc mắt nhìn Trần Duệ, đáp: "Không cần".

"Tại sao?", Trần Duệ nhíu mày nói: "Thương thế của ngươi, chỉ cần một thời gian là có thể chữa khỏi, bất kể là báo thù hay làm lại cuộc đời, thì ít nhất phải sống sót ra khỏi đây mới có hi vọng".

"Ta lúc này thật sự tin ngươi là bằng hữu của Lennon. Nhưng ngươi có biết tại sao ta thành một món đồ chơi của lão hỗn đản kia không?".

Trần Duệ thấp giọng nói: "Có nghe nói qua một ít".

"Kể từ ngày nam nhân kia hạ độc bắt ta giao cho lão hổn đản ấy thì ta xem như đã chết rồi" Na Lệ Y nói ra chuyện thống khổ nhất trong lòng nhưng ngữ khí lại bình thản một cách kỳ lạ, nhưng Trần Duệ đứng một bên nghe thấy rõ ràng lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa niềm oán hận và tuyệt vọng vô cùng.

"Ta và Lennon có tư tình" Na Lệ Y thản nhiên nói: "Có thể vì trả thù, hoặc nói, là một chút phóng túng trước khi hoá thành tro tàn mà thôi".

"Gã Lennon kia bề ngoài háo sắc phóng đãng nhưng trong lòng ẩn chứa nhiều âm trầm thống khổ, loại thống khổ này mới thật sự là thống khổ… Cho nên ta mới chọn cùng hắn… Trừ người nam nhân và lão hỗn đản kia, Lennon là nam nhân thứ ba của ta. Hắn thật ra cũng không hợp với phong cách lãng tử, đến lúc rời đi còn muốn mang ta đi cùng, ta không đáp ứng, hơn nữa còn kiên quyết, thậm chí là uy hiếp đưa Tử Viên tâm cho hắn. Ngươi biết tại sao không?".

Trần Duệ lắc đầu, lúc này tốt nhất nên làm một người nghe im lặng.

"Bởi vì ta biết, trái tim hắn không đặt ở chỗ ta, ta có đi cùng hắn cũng không có bất cứ ý nghĩa gì" Na Lệ Y dừng một chút, bình tĩnh nói tiếp: "Quan trọng nhất, lòng ta, sớm đã chết hoàn toàn rồi".

"Bất quá lão hỗn đản kia cũng không còn sống được bao lâu nữa, tuy rằng hắn đã gần đạt đến ma vương cấp nhưng lúc nào cũng cẩn thận, sợ nhất là có người đâm sau lưng" Na Lệ Y lạnh lùng nói tiếp: "Nhưng bản thân hắn cũng không ngờ ta dám hạ độc bản thân mình, đến lúc hắn phát hiện thì đã muộn rồi, loại độc này tên là Tử Diệp hoa, số lần sử dụng càng nhiều thì trúng độc càng nặng. Loại độc này là một loại đặc thù, bình thường không có nửa điểm dị thường, nhưng hễ gặp được Long Lễ hương thì trong vòng một cành giờ liền bộc phát, dùng lực đối kháng càng mạnh thì độc tính xâm nhập càng mạnh mẽ hơn. Long Lễ hương bình thường cũng phi thường hiếm thấy, nó chỉ cần sử dụng trong một số trường hợp đặc biệt thôi, ví như, lễ đại thọ ngài mai hoặc khi sứ giả của đế đô đến…".

"Trừ phi có đại sư dược tề ở cạnh hắn, nếu không chắc chắn sẽ chết", nói xong Na Lệ Y nở một nụ cười tự giễu: "Lý tưởng của ta là làm một nhà bào chế thuốc, đáng tiếc, tri thức của ta có hạn…" Trần Duệ im lặng thật lâu, mãi một lúc sau mới mở miệng hỏi một câu: "Ta có thể giúp ngươi chuyện gì? Giết Rose?".

"Không cần, người đó đã không còn chút quan hệ gì với ta nữa" Na Lệ Y cúi đầu thều thào nói: "Nếu ngươi thật muốn giúp ta, thì hãy phá vỡ ma pháp trận và xiềng xích trong nhà giam này đi. Xương tay chân ta đều đã dập nát hết rồi, mắt cũng bị chọc mù một mắt. Hơn nữa, kịch độc Tử Diệp hoa đã thấm sâu vào tận xương tuỷ, nội tạng có lẽ đều đã rữa mục cả, không còn thuốc gì cứu chữa được đâu. Thật buồn cười, lão hỗn đản kia vì muốn giữ tính mạng ta để tra khảo không tiếc sử dụng đủ loại thảo dược, nhưng thật ra lại giúp ta ngăn chặn Tử Diệp hoa phát tác. Xiềng xích này giam cầm lực lượng của ta, ma pháp trận thì duy trì tính mạng cho ta, lão hỗn đản kia quả thật sợ ta chết quá nhanh, muốn tra cho ra nơi ta cất giấu chiếc nhẫn ấy mà".

Trần Duệ biết nàng một lòng muốn chết, thầm chửi tên Lomond kia cũng đúng là một tên hỗn đản! Phải chi ngày trước cương quyết mang nàng đi theo là được rồi! "Ta có thể hỏi ngươi mấy vấn đề không?".

Na Lệ Y gật đầu.

"Thời gian gần đây, ở Lai Á trấn cảnh giới rất nghiêm, giống như có một vị quý tộc nào đó ở đế đô chuẩn bị đến vậy, ta muốn biết tình hình cụ thể".

"Ta từng nghe lão hỗn đản kia vô tình nhắc đến chuyện này, Lai Á trấn dạo trước có người phát hiện một gốc cây Ma Lưu quý hiếm trong Lỗ Lôi sơn cốc, nó cũng sắp thành thục rồi, loại trái cây này thập phần quý hiếm, đối với những đại nhân vật ở đế đô có một chổ hữu dụng đặc biệt. Đương nhiên lão hỗn đản kia sẽ không bỏ qua cơ hội lập công này, lập tức thông báo về đế đô. Đế đô đối với chuyện này cực kỳ coi trọng, còn phái chuyên gia đến hái nữa. Nghe nói cây Ma Lưu này rất kỳ lạ, sau khi hái quả lập tức khô héo, cả đời chỉ kết quả duy nhất một lần".

Trần Duệ trầm tư một lúc rồi lại hỏi: "Tử Viêm tâm rốt cục có ích lợi gì?".

"Chiếc nhẫn này thật ra do lão hổn đản đoạt từ trong một gia tộc sa sút ở để đô ba trăm năm trước, chiếc nhẫn này có thể tăng thêm năng lực nam nhân, lão già đó ở cái tuổi này về phương diện đó cũng đã muốn lực bất tòng tâm, nhưng căn bản vẫn chưa từ bỏ được nữ nhân. Bất quá, bí mật thực sự của Tử Viêm tâm không phải chỉ có vậy, nó dường như có quan hệ đến bảo tàng cổ xưa nào đó, cụ thể ta cũng không rõ. Ngươi thu nó lại đi, cho dù phải phá huỷ nó cũng nhất định không cho nó lọt lại vào tay lão hỗn đản kia".

Xem ra "Kích Ác Chỉ Hoàn" thật danh xứng với thực, là một vật quan trọng từ bảo tàng cổ xưa, bất quá nó hiện tại đối với Trần Duệ vẫn chưa có tác dụng gì.

"Ngươi cứ yên tâm!" Tay Trần Duệ khẽ nhoáng lên một cái liền thu Tử Viêm tâm trở lại, tiếp đó vung tay lên như một tia chớp quét qua những cái trụ trong nhà giam, các cây trụ đồng thời bị cắt gãy. Trần Duệ từ từ tiến vào nhà giam, hai đạo vung lên liền cặt đứt xiềng xích ở tay chân nàng.

"Ngươi thật sự không muốn rời khỏi đây? Lời ta nói với ngươi ban nãy, vẫn còn hiệu lực như cũ".

Na Lệ Y lại cự tuyệt, lực lượng trên cơ thể bắt đầu chậm rãi tụ hội, trên người toát ra quang mang nhàn nhạt, hô một tiếng liền biến thành ngọn lửa, không phải là biên độ tăng lên, mà thật sự là một ngọn lửa thập phần mãnh liệt.

Trong địa lao u ám nhất thời tràn ngập ánh lửa chói mắt, đó cũng là ánh sáng được sinh ra từ những tia linh hồn cuối cùng. Thân thể nàng bắt đầu phát ra mùi khét, cả người đau đớn không tự chủ vặn vẹo, nhưng ánh mắt cũng không lộ vẻ thống khổ hay bi thương, chỉ có một sự yên lặng giải thoát.

Trần Duệ cảm giác bản thân mình thật vô dụng, chỉ có thể đứng đây xiết chặt nắm tay trơ mắt nhìn nàng tự thiêu huỷ thân thể dơ bẩn của mình, nhưng chỉ có làm như thế thì linh hồn nàng mới có thể chân chính được giải thoát.

"Ngươi còn lời gì muốn nhắn với Lennon không?" Trần Duệ nhịn không được nhiều chuyện hỏi một câu.

"Nếu..." Na Lệ Y bị ngọn lửa bao phủ, chỉ kịp nói một chữ duy nhất rồi hoá thành tro bụi, Trần Duệ tinh tường trông thấy có một giọt nước mắt theo lời nói ấy chảy ra.

Từ đầu đến cuối, cho dù nhắc đến chuyện đau lòng bi thảm năm xưa thì Na Lệ Y cũng không để rơi một giọt nước mắt, nhưng mà sau cùng, nàng lại... Cho dù nằm trong ngọn lửa, thì giọt nước mắt này cũng không tan biến.

Trần Duệ xiết chặt nắm tay, hắn biết có lẽ cả đời này cũng không thể quên một màn này, Na Lệ Y đau khổ tuyệt vọng tiêu tán trong biển lửa.

Người đã chết rồi, còn bản thân hắn đã chứng kiến qua bi kịch đau khổ này, càng biết quý trọng những thứ mình có được, Trần Duệ âm thầm thề với bản thân, quyết không bao giờ để cho nữ nhân mình yêu thương phải chịu đau khổ hoặc tiếc nuối!

Hắn lại khôi phục bộ dạng tiểu liệt ma, che dấu sơ sơ lại nhà giam, rồi quay đầu rời đi.

Ma Lưu quả ở Lỗ Lôi sơn cốc, đại thọ lão trưởng trấn, đoàn khách đế đô sắp đến, Huyết Sắc hộ vệ đoàn… mấy thứ này, xâu chuỗi lại với nhau, sắp tới nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn!

Không cần biết thế nào, trừ Ban Nạp Khắc, hiện giờ có thêm một người không thể không giết, chính là kẻ đã bán đứng Na Lệ Y, Rose!

Có lẽ lúc này chuyện này đã không còn quan trọng nữa, nhưng Trần Duệ vẫn kiên quyết phải làm.

Lúc độc nhãn tiểu liệt ma đi ra khỏi địa lao, hai giác ma đứng ngay cửa không hiểu tại sao lại rùng mình một cái, giống như tiểu liệt ma kia đã đem toàn bộ sát khí ở địa lao âm trầm ra cùng vậy.

Đêm đó, Á Khắc, giác ma Huyết Sắc hộ vệ đoàn tiến vào một tửu quán. Liên tục hai ngày được trả tiền uống rượu khiến hắn thập phần đắc ý, nhưng mà, hắn trông thấy ở trong góc nhìn qua không phải là tinh linh Robin, mà là một người mặc áo choàng không thấy rõ dung mạo.

"Ngươi là Á Khắc? Robin bảo ta đến tìm ngươi, ngươi đi theo ta".

Á Khắc suy nghĩ chốc lát rồi đi theo người áo choàng ra khỏi tửu quán đến một ngõ nhỏ vắng vẻ.

Người nọ quan sát chung quanh không thấy ai liền tháo mũ áo choàng xuống, Á Khắc vừa trông thấy nhất thời lắp bắp kinh hãi, chuyển từ phòng bị sang sợ hãi, nhanh chóng hành lễ.

"Nguyên lai là Khố Lợi Á đại nhân!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện