Chương 2979

“Được lắm! Được lắm! Thật sự là một con chó già trung thành! Lão già, ông trung thành một lòng với Lâm Dương như vậy khiến cho tôi đây cảm động muốn rơi nước mắt! Nếu ông đã nói như v: sẽ cho ông một cơ hội!”

Thủ Tịch Trưởng Lão liếc mắt nhìn đệ tử Huyết Ma Tông một cái, cười cười: “Người đâu!”

“Dạ”

Vài đệ tử bước tới.

“Bắt con chó già đó lại cho tôil Ở đây không phải là học viện à? Bọn họ đến vì muốn học tập vậy thì hấy dạy cho bọn họ một bài học nhớ đời đi”

“Dạ

Hai đệ tử Huyết Ma Tông lập tức xông tới.

“Các người đang muốn làm gì?”

“Chết tiệt!”

Mã Hải và Huỳnh Lam tức giận la lên, những người phía sau lập tức chạy tới ngăn cản.

Thậm chí Huỳnh Lam còn không chút do dự rút khẩu súng lục mang theo bên mình ra.

Bằng bằng bằng.

Họng súng bốc lên một làn khói trắng.

Nhưng những đệ tử Huyết Ma Tông đường như đã lường trước hành động này của ông, nhanh chóng lắc mình tránh được những viên đạn.

Tốc độ của bọn họ nhanh đến mức Huỳnh Lam bắn vài phát súng, nhưng thậm chí không thể bản trứng bọn họ. “Lũ khốn kiếp chết tiệt!”

Một đệ tử Huyết Ma Tông xông về phía Huỳnh Lam, vung đao chém một nhát vào cổ tay của ông.

Xoetl Tay câm sứng của Huỳnh Lam lập tức run lên bân bi. *ÁI

Ông ta đau đớn hét lên, người kia lại đá ông thêm một cái. Oạch! Huỳnh Lam ngã xuống đất lăn lộn vài vòng, đau đến mức hét không thành tiếng, một tay năm chặt lấy cổ tay bị chém.

Mọi người đều sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.

Lúc bọn họ vừa lấy lại tỉnh thần, toàn bộ người của Huỳnh Lam đều đã bị hạ qục, tất cả bọn họ đều chỉ bị một đệ tử của Huyết Ma Tông đánh bại.

Dương Long và những người khác kinh ngạc há to miệng. Thủ hạ của Huỳnh Lam vốn đã nổi tiếng nhất Giang Thành, rất nhiều người trong bọn họ đều đã là người lão luyện trong nghề, nhưng lúc này bọn họ đến một đệ tử Huyết Ma Tông cũng không chống đỡ nỗi.

“Võ công của những người này không giống người bình thường, bọn họ là người của phe phái ẩn thế, thực lực mạnh hơn so với người luyện võ hiện đại như chúng ta rất nhiều, chúng ta hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn họ.”

Dương Long nghiến răng nghiến lợi nói.

“Chúng ta phải làm sao bây giờ?”

“Hừ, Hà Vĩ Hùng! Đừng nghĩ chỉ một mình ông trung thành! Ông dám chết, tôi không dám chết sao? Dương Long tôi đây là người đã từng chết một lần, nếu không phải nhờ thầy cứu tôi, có lẽ mồ tôi cũng đã xanh cỏ rồi. Hôm nay tôi quyết phải người sống tôi chết với lũ người này.”

Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện