Chương 2998

Người đàn ông này mặc một bộ đồ không quá vừa người, tóc trắng, lông mày cũng trắng như vừa mới mọc, hai mắt sáng rực, đồng tử màu vàng kim, lãnh đạm nhìn chằm chằm Huyết Phong, ánh mắt kia giống như đang nhìn một con kiến trên đất.

Vẻ mặt Huyết Phong bỗng trở nên căng cứng.

Không phải Huyết Phong cố ý dừng thanh đao trên tay, mà là anh ta cảm thấy phải dừng lại, bởi vì bản thân Huyết Phong có cảm giác nếu mình vẫn cố chấp chém xuống, không những không giết được Hà Vĩ Hùng, mà bản thân cũng sẽ gặp nguy hiểm…

Người này… thật sự khiến cho người ta cảm thấy khủng bốt Trong lòng Huyết Phong nảy sinh một ý nghĩ như vậy.

Lúc này, người đàn ông kia chậm rãi bước tới.

Hà Miên cùng những người khác ở đây cũng vội vã rời tâm mắt, nhìn về phía người vừa xuất hiện ở phía sau.

Sau khi nhìn thấy người đó, ánh mắt của mọi người đều trợn tròn, trong lòng vô cùng kinh ngạc nhưng đồng thời họ cũng cảm thấy rất vui mừng.

“Tên của cậu là gì?”

Người đàn ông đi tới chỗ nhóm người Hà Vĩ Hùng, nhìn tình cảnh khốn cùng của bọn họ, mở miệng hỏi người kia. “Huyết Phong”

Huyết Phong nhàn nhạt đáp: “Anh là ai?”

“Tôi là thầy của bọn họ và là người tạo ra nơi này” Lâm Dương lạnh nhạt đáp.

“Anh là bác sĩ Lâm?” Khuôn mặt Huyết Phong lộ rõ vẻ hoang mang.

Không thể nào? Không phải bác sĩ Lâm đang bị nhốt trong cấm địa và đang bị lửa thiêu à?

Huyết Phong cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Nhưng bây giờ không phải là lúc để nghĩ về vấn đề này. “Nếu anh thật sự là bác sĩ Lâm vậy tôi sẽ chém đầu anh dâng lên cho Tông chủ!”

Huyết Phong vừa nói xong đã nâng đao chém về phía cổ của Lâm Dương.

Tuy nhiên, Lâm Dương không hề di chuyển.

Xoetl

Lưỡi đao sắc bén vút tới chém vào cổ Lâm Dương.

Leng keng.

Một âm thanh giòn giã vang lên, sau đó lưỡi đao chạm vào cổ Lâm Dương bị nứt ra từng chút một, hóa thành từng mảnh sắt vụn rơi xuống đất.

Đến lượt Huyết Phong choáng váng.

Thanh đao của Huyết Phong là do Huyết Ma Tông chủ tiền nhiệm trao cho anh ta, và chủ nhân của thanh đao này là một trưởng lão đời trước của Huyết Ma Tông.

Thanh đao này đã giết chết hơn bảy nghìn ba trăm người. Chém ai cũng như chém bùn.

Nhưng hôm nay, sau khi nó vừa chạm vào cổ của Lâm Dương… nó đã bị gấy thành từng mảnh.

Không thể như vậy được?

Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện