Chương 3001

Anh ta không thể hình dung được nỗi đau đớn mà những kim châm cứu này gây ra.

Cho dù có bị hàng ngàn hàng vạn con kiến đang căn lên mình, dù cho có bị lửa thiêu đốt hàng giờ, hay bị ngâm cả người vào thùng đá thì những nỗi đau này cũng không bằng một phần ngàn nỗi đau mà anh ta đang phải chịu đựng!

Cả người anh ta không ngừng run rẩy, giống như đã sắp đến cực hạn, anh ta mở miệng run run gào lên.

“Dừng lại! Dừng lại… đi, cầu xin anh dừng lại…

Huyết Phong trợn trừng hai mắt, mắt anh ta đỏ ngầu như muốn nhỏ ra máu, đầu lưỡi đã bị anh ta căn nát, máu từ trong miệng trào ra.

Nhưng Lâm Dương vẫn không hề có ý dừng lại, đâm hết kim châm cứu này đến kim châm cứu khác.

Tiếng gào của Huyết Phong đã dần dần trở nên yếu ớt, máu trong miệng càng trào ra nhiều hơn…

Nỗi đau này thực sự còn khủng bố hơn cả bị đày xuống mười tám tầng địa ngục lăng trì.

Nhưng mà đúng lúc này, di động trong túi của Huyết Phong vang lên.

Lâm Dương nhướng mày, vươn tay lấy chiếc điện thoại kia ra xem.

Người đang gọi đến… là Huyết Ma Tông chủ.

Anh chần chờ một lát rồi nhấn nút nghe.

Vừa nghe máy bên đầu dây bên kia đã vang lên tiếng cười của Huyết Ma Tông chủ.

“Bác sĩ Lâm, Huyết Phong hẳn là đã rơi vào tay cậu rồi? Đáng tiếc… Cậu không hề thắng!”

Cuộc điện thoại này cũng không ngoài dự liệu của Lâm Dương.

Dù sao anh vội vã rời khỏi Huyết Ma Tông như vậy nên chắc chắn Huyết Ma Tông chủ có thể đoán được anh đang muốn cấp tốc trở về cứu viện cho người của Học viện phái Nam Y. Huyết Ma Tông chủ gọi cuộc điện thoại này là muốn xác nhận xem Huyết Phong có hoàn thành nhiệm vụ không. Nếu Huyết Phong đã làm xong mọi chuyện lúc nghe điện thoại chắc chắn sẽ không chậm trễ nhưng người tiếp điện thoại chắc chắn sẽ không chậm trễ nhưng người tiếp điện thoại rõ ràng đã chần chừ, nên người kia chắc chắn không thể nào là Huyết Phong.

Nhưng Huyết Ma Tông chủ nói ra câu “cậu không hề thắng” kia là đang có ý gì?

Lâm Dương cau mày, trầm giọng hỏi: “Ông đang muốn nói cái gì?”

“Cậu nghĩ cậu cứu được bao nhiêu người?”

Huyết Ma Tông chủ tiếp tục cười ha ha, trực tiếp cúp điện thoại.

Nghe đến đó, trong lòng Lâm Dương đột nhiên nôn nao. Cứu được bao nhiêu người?

Không lễ nào… Huyết Ma Tông chủ còn phái những người khác đến giết hại người của Học viện phái Nam Y?

Ánh mắt của Lâm Dương trầm xuống, nhìn chằm chằm Huyết Phong hỏi: “Nói! Đồng lõa của cậu ở đâu?”

Nhưng Huyết Phong cắn chặt hàm răng, không nói một lời. Lâm Dương thẳng tay xé luôn cái chân còn lại của anh ta. Cơn đau ập đến như muốn làm cho đầu của anh ta nổ tung, nhưng ý chí của Huyết Phong lại kiên định vô cùng, bị hành hạ như vậy mà anh ta vẫn không hé răng nói nửa lời. “Được! Vậy đừng trách tôi ác độc!”

Ánh mắt của Lâm Dương trở nên dữ tợn, lại lấy kim châm cứu ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện