Chương 3004
Một lát sau, vẻ mặt Lâm Dương càng trở nên trầm trọng. “Mã Hải như thế nào rồi thầy? Có thể chữa khỏi không?” Hồ Quý Bạch hỏi.
“Có thể chữa được, nhưng… tôi phải cần ít nhất một tiếng để làm cho vết thương của ông ta ổn định” Lâm Dương khàn khàn nói.
“Một tiếng?”
Cả người Hồ Quý Bạch run lên, lập tức hiểu được như vậy có nghĩa là gì.
Nếu Lâm Dương cứu Mã Hải, thì phải mất thời gian một tiếng đồng hồ nữa mới có thể đi giải quyết nguy cơ của đảo Tiêu Sầu và Kỳ Lân Môn.
Như vậy sẽ có càng nhiều người chết hơn.
Ông ta lấy điện thoại ra lập tức gọi điện thoại báo cho người của đảo Tiêu Sầu và Kỳ Lân Môn nói bọn họ nhanh chóng rút lui khỏi tông môn, đồng thời ông ta cũng gọi cho Đông Hoàng Giáo và Trường Cổ nhờ bọn họ hoả tốc đến trợ giúp người của hai tông môn kia.
Mặc kệ.
Cứu người quan trọng hơn!
Sắc mặt Lâm Dương căng thẳng, bắt tay vào chữa trị cho Mã Hải.
Mọi người tập cũng trung tỉnh thần, xử lý miệng vết thương cho Mã Hải.
Một tiếng trôi qua rất nhanh…
Rầm! Bàn hội nghị bị đập lung lay.
Trịnh Nam Thiên mặc đồng phục cảnh sát phân nộ nhìn những người đứng phía trước bàn.
Những người kia đều cúi thấp đầu, không đám nhìn thẳng vào ánh mắt đầy lửa giận của Trịnh Nam Thiên.
“Tôi không hiểu các người làm ăn kiểu gì vậy? Giữa ban ngày ban mặt thế mà lại để xảy ra sự kiện tàn sát vô nhân đạo như vậy! Các người tuân tra kiểu gì thế?”
Trịnh Nam Thiên rít lên.
“Sếp à, người của giới võ đạo vi phạm pháp luật, lúc chúng tôi kịp phản ứng đã không còn kịp nữa rồi, chúng tôi cảm thấy vô cùng ân hận, chúng tôi cam đoan sau này sẽ không bao giò để những chuyện như vậy xảy ra nữa”
Một người đàn ông cũng mặc đồng phục, đội mũ.
cảnh sát bước lên phía trước một bước, trong giọng, nói tràn đầy sự áy náy.
“Sau này? Cậu còn đám nói sau này à? Các cậu có biết tính chất của chuyện này nghiêm trọng như thế nào không? Lần này bị mất mặt không phải là chúng ta mà là cả đất nước này! Nếu như cả thế giới đều.
biết các cậu sơ suất như thể nào, vậy phải làm sao đây? Chúng ta sẽ bị người khác nhạo báng chê cười!”
Trịnh Nam Thiên gầm lên.
Mọi người đều câm như hến, không ai đám phản bác một lời.
“Lập tức cho người đi đến Huyết Ma Tông cho tôi!
Dạy cho người của tông phái ấy biết thế nào là pháp luật, hỏi xem rốt cuộc bọn họ muốn làm gì! Còn nữa, nhớ phải điêu tra tông phái này rõ ràng cho tôi, phát hiện ra bất cứ điểm khả nghỉ nào đều phải thu thập chứng cứ! Ông đây đã không vừa mắt bọn họ rồi!”
Trịnh Nam Thiên lại quát.
“Dạ, sếp!”
Mọi người đều đồng loạt đáp lời.