Chương 3026

Giải quyết xong chuyện của Huyết Ma Tông, phía bên Hồng Nhan Cốc tạm thời không có động tĩnh, cho nên Lâm Dương xem như có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nhưng vẫn không thể thiếu cảnh giác được.

Một khi cốc chủ của Hồng Nhan Gốc hồi phục thương thế, chắc chăn sẽ tìm anh tính sổ.

Học viện phái Nam Y phải mất một tuần để nghỉ ngơi và hồi phục.

Lâm Dương cấp tốc trở về để chữa trị cho những người bị thương.

Cho đến tận sáng sớm ngày thứ năm, sau khi ca hai ca phẫu thuật của Mã Hải kết thúc, anh mới đi ra khỏi phòng phẫu thuật, bước ra hành lang ở cổng, rút một điếu thuốc, nghỉ ngơi một chút.

Lúc này, một túi bánh bao và một cốc sữa được đặt ở bên cạnh.

Lâm Dương giật mình, quay đầu nhìn qua, mới thấy hóa ra là Hà Miên!

Gương mặt nhỏ của cô ấy trắng bệch, một bàn tay quấn đầy băng vải, đôi mắt như nước mùa thu đó ửng đỏ, khóe mắt còn có chút nước mắt, hình như cô đã khóc.

“Ngày nào cũng hút thuốc, hút thuốc có thể no bụng được sao? Này! Mau ăn đi!” Hà Miên nói, giọng nói có chút nghẹn

ngào. “Cảm ơn” Lâm Dương nhận lấy, rồi nhét từng miếng vào trong miệng.

“Tay của em đã ổn chưa?” Anh vừa nhai vừa hỏi.

“Yên tâm, em chỉ có một ca phẫu thuật nhỏ, nếu thoa chút thuốc tốt thì ngay cả di chứng cũng sẽ không có luôn” Cô ấy thấp giọng nói.

“Vậy thì tốt” Anh thở ra một hơi.

Hà Miên lặng lẽ nhìn anh, muốn nói rồi lại thôi, nhưng mấy lần muốn nói lại thâm cắn răng, cuối cùng không hề nửa lời. “Sao thế? Em có lời… muốn nói với anh sao?”

“Không… không có…”

“Thật sao… nói đi, khoảng thời gian này em học hành thế nào rồi? Chắc không tệ đúng không?”

“Vẫn ổn ạ, có thời gian em sẽ dẫn anh đi tham quan chỗ em học tập?”

“Được, nhưng khoảng thời gian này nhất định sẽ vất vả đấy” Vẻ mặt của anh bất đắc dĩ.

“Bác sĩ Lâm!”

Lúc này, phía xa lại có người hô lên một tiếng.

Anh lập tức uống sạch ly sữa, sau đó vội vàng chạy vào trong phòng phẫu thuật ở bên kia.

Hà Miên lặng lế nhìn chăm chú vào bóng lưng đó, thật lâu không lên tiếng.

Vất vả lắm mới xử lý xong chuyện ở học viện phái Nam Y. Lúc này, điện thoại từ Tô Nhan đột nhiên gọi tới.

Lâm Dương vội vàng nghe máy.

“Anh đang ở đâu? “Giọng nói của Tô Nhan có chút lo lắng. “Sao thế?”

“Lâm Dương, bây giờ Giang Thành không ổn định, hình như có phần tử khủng bố, anh trở về nhanh một chút, đừng đi lung tung ở bên ngoài!

Em sẽ lập tức tới tìm anh!” Cô vội vàng nói.

“Tô Nhan, đã không sao rồi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện