Chương 3045

“Chuyện nhỏ? Đối với tôi mà nói thì không phải là chuyện nhỏ đâu! Nhưng tôi cũng không làm chuyện gì đến mức tuyệt tình hết, giết các người thì không cần thiết, nhưng tôi sẽ dựa theo tất cả những lời mà cậu đã nói với tôi lúc trước. đó để xử lý cậu, Sở Thành Thái!”

“Có đệ tử!” Sở đại sư đột nhiên đứng dậy.

“Đi, đánh gãy tay chân của cậu ta cho tôi”

Lời này vừa nói ra, Nông Hào đã hoàn toàn bùng nổ.

“Bác sĩ Lâm! Anh đừng khinh người quá đáng nhé! Nơi này chính là Bồ Thành đấy!”

Vừa dứt lời, toàn bộ vệ sĩ ở xung quanh đều nhắm thẳng nòng súng vào Lâm Dương.

“Anh đang muốn ngọc nát đá tan với tôi sao?” Chỉ nghe thấy anh ta nghiến răng nghiến lợi, gào lên một cách dữ Ttợn.

“Ngọc nát đá tan?”

Lâm Dương nhìn anh ta, đáp lại với vẻ mặt không có cảm xúc: “Cậu cảm thấy… cậu có đủ tư cách sao?”

Nông Hào chính là thái tử của Bồ Thành, đã hô mưa gọi gió ở nơi này thành thói quen, chưa từng có người nào dám nói chuyện với anh ta như Vậy.

Quả thực, danh tiếng của bác sĩ Lâm đã vang vọng khắp cả nước, thậm chí là toàn cầu, có vô số người đã từng nghe nói về anh.

Đối với người như vậy, tuy anh ta chưa từng tận mắt nhìn thấy, nhưng cũng biết được không ít thông qua những bình luận trêu điện thoại, máy tính và cả người bên cạnh.

Đây không phải là sự tồn tại mà anh ta có thể chọc vào. được.

Gia tộc cũng đã từng cảnh cáo anh ta vô số lần, tuyệt đối không thể chọc vào người của Dương Hoa.

Cho dù chỉ là người của một công ty chỉ nhánh cũng không được.

Nhưng lần này, anh ta không chỉ chọc vào rồi, mà người anh †a chọc phải… lại chính là bác sĩ Lâm.

Nông Hào biết lần này mình đã gây ra phiên phức lớn rồi! Nhưng bản thân mình cũng đã quỳ xuống trước mặt Lâm Dương rồi, lại còn đập đầu xuống xin lỗi anh nữa! Theo lý mà nói, thì mình cũng đã nể mặt rồi, Lâm Dương cần gì phải hùng hổ dọa người, muốn phế hai tay hai chân của mình? Thế này thì làm sao Nông Hào có thể chịu đựng được? Từ nhỏ đến lón, chưa từng có người nào đám tát anh ta một cái! Cho nên, anh ta hiển nhiên sẽ liều lĩnh phản kháng. Họng súng tối đen nhắm thẳng vào Lâm Dương.

Vô số sát khí tràn ngập bên trong gian phòng.

Cô ả chua ngoa và mọi người cũng chẳng bất ngờ gì với hành động này của Nông Hào.

Bọn họ đều hiểu tính cách của anh ta.

Đây chính là một người không sợ trời không sợ đất.

Chỉ cần bạn đám chọc giân anh ta, thì anh ta nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào, cho dù thế nào cũng phải cắn được một miếng thịt của bạn xuống.

Thế nhưng… bọn họ hiển nhiên cũng không hiểu Lâm Dương! “Nông Hào, cậu điên rồi sao?

Mau cho người của cậu hạ súng trong tay xuống ngay! Nhanhf”

Sở Thành Thái hét lên như bị bệnh thần kinh!

“Sở Thành Thái! Ông bớt phí lòi thừa thãi đi, ông đây gọi ông tới uống rượu là nể mặt mũi của ông, ông đừng có được đẳng chân lân đẳng đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện