Chương 3157

Đồng tử của Lâm Dương mở to.

“Bác sĩ Lâm, bọn họ đều nói y thuật của anh rất xuất sắc, sau này tôi sẽ vỗ người của anh thành bột, không biết anh có cứu được hết không?” Cốc chủ Hồng Nhan Cốc nheo mắt cười lạnh.

Hai mắt Lâm Dương lập tức đỏ lên.

Tời nói của cốc chủ Hồng Nhan Cốc khiến cho Lâm Dương phân hận thấu trời.

Vào giờ phút này, anh nóng lòng muốn chiến đấu. bằng tất cả sức lực của mình, cho dù có chết anh cũng sẽ cản đứt một mảnh thịt trên người của cốc chủ Hồng Nhan Cốc.

Nhưng anh hiểu anh càng tức giận thì càng rơi vào bẫy của cốc chủ Hồng Nhan Cốc.

Liều lĩnh, đó là đi tìm đường chết.

Tuy rằng Lâm Dương có tài lớn, từ vài tuổi anh đã bắt đầu nghiên cứu y thuật, mới tu luyện được hai mươi năm.

Tàm sao anh có thể sống sót trước mặt cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã tu luyện gần trăm năm chứ? Liều lĩnh?

Hồng Nhan Cốc chủ cũng không kém anh ta.

Thương pháp kỳ lạ? Lâm Dương cũng không có lợi thế. Ngay cả phương pháp tu luyện của Hồng Nhan Cốc cũng là vô song, thậm chí người ta còn sử dụng nhiều, cho đù mỗi ngày Lâm Dương đều đừng hoa cỏ lạ tắm thì anh cũng tuyệt đối không thể sánh được.

Trong tình huống này.

Trốn là khôn ngoan nhất.

Ngay lúc đó, Lâm Dương cũng biết mình không thể tiếp tục đánh nữa, nếu không nhất định anh cũng sẽ chết như vậy.

Vẫn phải trốn.

Nhưng vào lúc này, làm thế nào mà anh lại trốn được cốc chủ Hồng Nhan Cốc, người đã vô lương tâm lại tùy ý có thể giết người?

“Cút ngay. Đừng tới đây.”

Lâm Dương hét lên với các nhân viên sân vận động đang sợ hãi ở phía xa.

Làm sao mọi người có thể dám bước tới nữa chứ? Lập tức quay người và chạy.

Nhưng vì Lâm Dương phân tâm.

Bùm.

Hồng Nhan Cốc chủ trực tiếp gia tăng sức mạnh.

Lập tức Lâm Dương quỳ gối trên mặt đất, khi đầu gối chạm đất, toàn bộ mặt đất của sân vận động nổ tung, mặt đất chìm xuống dưới. Sân vận động tan tành. Cánh tay của cốc chủ Hồng Nhan Cốc nhẹ nhàng nâng lên, và sau đó cả người rơi từ giữa không trung xuống. Mặc dù cô ta không tiếp tục đi về phía Lâm Dương, nhưng áp lực không khí trên đầu Lâm Dương khiến anh khó có thể đứng thẳng.

Cô ta giãm trên mặt đất vỡ nát, yên lặng nhìn Lâm Dương, trong mắt đã tràn đầy vẻ vui đùa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện